Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2394 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1505 / 12
Cập nhật: 2017-09-24 18:14:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2276: Vợ Chồng Lại Tụ Họp (2)
iang Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhị giáo chủ, sự tình đã đến giờ phút này, cũng chỉ xem thái độ của Nhị giáo chủ rồi.
Nếu như Nhị giáo chủ quyết tâm ngăn cản, Giang Trần không thể nói trước cũng chỉ có thể trở mặt.
Nhất niệm vi thiện, nhất niệm vi ác.
Đại giáo chủ khẽ thở dài:
- Lão Nhị, Thanh Tuyền này, một mực rất hiểu chuyện. Ngươi vì Thanh Tuyền, cũng nên cởi bỏ phiền phức khó chịu trong nội tâm. Dù Từ Mộng có chút sai, có Thanh Tuyền ở đây, cũng đã đền bù hết. Sao ngươi không gọi Từ Mộng tới, để cho bọn hắn mặt đối mặt nhận thoáng một phát? Nếu như thật có chuyện này, nói ra cũng là một câu chuyện để mọi người ca tụng.
Giang Trần vốn là một bụng tức giận, nghe Đại giáo chủ thời thời khắc khắc dập lửa, thái độ thập phần hữu hảo, hắn mới chế trụ được.
Ít nhất, Đại giáo chủ này ở thời khắc mấu chốt, cũng không có hồ đồ.
Giang Trần lấy ra một tờ danh sách, đưa cho Đại giáo chủ:
- Đại giáo chủ, lần này Bổn thiếu chủ đến, vì cha cầu hôn, thái độ phi thường kiên quyết. Đây là sính lễ chúng ta mang đến, xin chư vị giáo chủ xem qua. Bổn thiếu chủ thành ý mười phần, hi vọng chư vị giáo chủ, chớ để cho Giang mỗ khó xử. Phụ mẫu ta vốn có hôn nhân trước, cũng không phải tự mình cưới gả. Lại nói tiếp, ta tới đề thân, là vì tròn mặt mũi của Nguyệt Thần Giáo.
Giang Trần nói lời này, lại rất có đạo lý.
Cha mẹ vốn là vợ chồng hợp pháp, căn bản không đáng cho sính lễ gì. Chỉ cần thái độ của mình kiên quyết, hoàn toàn có thể trực tiếp mang mẹ đi.
Cái gọi là cầu hôn, đặt sính lễ, chỉ là một chương trình bổ khuyết, để cho hết thảy nhìn về phía trên, Nguyệt Thần Giáo có mặt mũi mà thôi.
Cử động lần này của Giang Trần, là vì cho Nguyệt Thần Giáo lối thoát, từ đó thuận lợi làm thỏa đáng chuyện này.
Nếu như có thể không trở mặt, Giang Trần tự nhiên không muốn trở mặt.
Đại giáo chủ lại không dám tùy tiện tiếp nhận danh sách, mà khách khí cười nói:
- Giang Trần Thiếu chủ, danh sách sính lễ này, bổn giáo tạm thời không dám tùy tiện tiếp nhận. Cần chờ xác nhận, mới có thể nghị sự a. Bằng không mà nói, vạn nhất trong đó có sai lầm gì, chẳng phải là náo thiên đại chê cười?
Nhận thân nhận sai rồi, cái này truyền đi nhất định là thiên đại trò cười.
Cho nên, còn phải cẩn thận.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, gật gật đầu:
- Nếu như thế, mời Từ Mộng Thánh Nữ đến đi.
Đại giáo chủ nhìn nhìn Nhị giáo chủ:
- Lão Nhị, cho nhận nhau đi, coi như là cho Giang Trần Thiếu chủ một cái mặt mũi. Nguyệt Thần Giáo chúng ta, cuối cùng không phải bạch nhãn lang tri ân không báo.
Nhị giáo chủ chán nản nói:
- Mà thôi, Đại giáo chủ ngươi đã quyết tâm như vậy rồi. Ta cũng không thể nói gì hơn. Thanh Tuyền, ngươi đi mang mẹ của ngươi đến.
Từ Thanh Tuyền nghe vậy, mới dừng khóc nỉ non, lau vệt nước mắt phi tốc bay đi.
Cũng không lâu lắm, Từ Thanh Tuyền liền dẫn Từ Mộng xuất hiện ở hiện trường. Giờ phút này, Từ Mộng đã vui mừng không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Những ngày này, mỗi ngày nàng đều trông mong vì sao, trông mong ánh trăng, trông mong trượng phu của mình, con của mình, sớm một chút tới đón mình.
Ngày hôm nay, nàng rốt cục chờ đến rồi.
Khi con gái trở lại tiếp nàng, Từ Mộng khóc không thành tiếng.
- Mộng nhi!
Giang Phong xa xa chứng kiến Từ Mộng, ở đâu còn bảo trì bình thản, nhảy dựng lên, đánh về phía Từ Mộng.
- Phu quân!
Từ Mộng duyên dáng gọi to một tiếng, nước mắt rơi như mưa, nhào vào trong ngực Giang Phong, thút tha thút thít, cảm giác hạnh phúc lập tức quanh quẩn toàn thân.
Thấy một màn như vậy, hết thảy đều không nói lời nào rồi.
Cái này còn cần chứng cớ sao? Vợ chồng người ta còn có thể nhận sai sao?
Nguyệt Thần Giáo đa số là nữ nhân, nhìn thấy loại tình huống này, có chút nữ đệ tử cũng vành mắt hồng hồng, có mấy cái thậm chí vụng trộm lau nước mắt.
Có chút nữ đệ tử, trong nội tâm cảm giác cũng là lạ. Vốn các nàng nghe nói sự tình của Từ Mộng Thánh Nữ, bị tẩy não, các nàng một mực đều cảm thấy Từ Mộng điếm ô huyết mạch của Nguyệt Thần Giáo, là sỉ nhục của Nguyệt Thần Giáo. Thậm chí các nàng đối với Từ Thanh Tuyền có chút địch ý.
Bất quá giờ khắc này, các nàng biết rõ Từ Mộng dĩ nhiên là mẫu thân của Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ Giang Trần, trong lúc nhất thời, các nàng lại có chút hâm mộ Từ Mộng, hâm mộ Từ Thanh Tuyền rồi.
Thân phận Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ, cũng đã phi thường kinh người. Hơn nữa mấy năm gần đây Giang Trần Thiếu chủ biểu hiện điên cuồng, tuyệt đối là nhân vật phong vân nhất của Nhân loại cương vực, thậm chí không có một trong.
Tỉnh Trung Đại Đế cười ha ha:
- Không thể tưởng được, đoạn nhân duyên này, lại khúc chiết như thế. Bất quá nói tiếp, đích thật là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng. Thánh Nữ lưu lạc thế tục, sinh ra nhi tử thiên tài, thành thiên tài vĩ đại nhất của Nhân loại cương vực, câu chuyện như vậy nếu truyền đi, tuyệt đối có thể truyền xướng vạn năm.
- Đúng vậy, nhân duyên tuy khúc chiết, nhưng khổ tận cam lai, để cho người ta hâm mộ.
- Ha ha, có nhi tử tốt như Giang Trần Thiếu chủ, ai có thể không hâm mộ?
Những Đại Đế đi theo Giang Trần đến cổ động kia, mỗi một cái đều tán thưởng.
Hàn Thiên Chiến cười nói:
- Đại giáo chủ, chúc mừng Nguyệt Thần Giáo các ngươi.
Thiên Thiền Cổ Viện Tố Hoàn Chân cũng sâu kín thở dài:
- Đời ta tu sĩ, đau khổ truy cầu võ đạo cực cảnh, cảm thấy lưu lạc thế tục, là thiên đại thất bại. Lại không biết, có đôi khi, chính thức hạnh phúc, chưa chắc là một khắc đứng ở võ đạo đỉnh phong kia...
Đại giáo chủ nhìn Từ Mộng cùng Giang Phong ôm nhau mà khóc, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Nàng làm đại giáo chủ, đến nay vẫn là tấm thân xử nữ, đối với loại tình cảm vợ chồng này, vốn cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Hôm nay nhìn Từ Mộng, có trượng phu yêu nàng như vậy, có nhi tử xuất sắc như vậy, còn có con gái xuất sắc như vậy...
Lại nói tiếp, mặc dù nàng là giáo chủ tôn sư, nhưng nhân sinh này chưa hẳn thành công hơn Từ Mộng!
Giang Trần nhìn cha mẹ tụ họp vui sướng, trong lòng cũng ấm áp.
Mỉm cười, cầm danh sách trong tay đẩy hướng Đại giáo chủ:
- Đại giáo chủ, lúc này, có thể tiếp nhận danh sách sính lễ đi à nha?
Đại giáo chủ nhìn thoáng qua Nhị giáo chủ, thấy sắc mặt của Nhị giáo chủ trắng bệch, hiển nhiên cũng không có ý tứ phản đối nữa. Trong nội tâm Đại giáo chủ vui vẻ, biết rõ cây gân trong nội tâm Nhị giáo chủ kia, xem như vặn gãy rồi.
Lập tức khách khí cười cười, tiếp qua danh sách sính lễ của Giang Trần.
Vừa xem xét, trên mặt Đại giáo chủ cũng hơi hiện lên một tia kinh ngạc. Trên danh sách sính lễ, thiếu chút nữa hù chết nàng.
Bởi vì, vật thứ nhất trong danh sách, rõ ràng là hai viên Tùng Hạc Đan!
Tùng Hạc Đan!
Cái tên này, hôm nay cả Nhân loại cương vực, có ai không biết? Cái nào không hiểu? Tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất đan hôm nay.
Bất kể là giá trị, hay giá cả, đều hoàn toàn xứng đáng đệ nhất đan.
Ban đầu ở Long Hổ Phong Vân Hội, một viên Tùng Hạc Đan, đấu giá ra mười hai ức, chuyện này, Đại giáo chủ cũng nghe Tam giáo chủ nói qua.
Độc Tôn Tam Giới Độc Tôn Tam Giới - Lê Thiên