Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2394 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1505 / 11
Cập nhật: 2017-09-24 18:14:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2061: TrậN ChiếN CuốI CùNg (1)
̣n chiến cuối cùng. (1)
Trước hai ván cuối cùng này, cơ hồ hắn đã có thể kết luận lần này mình thắng, thậm chí bọn hắn còn đã chuẩn bị chúc mừng sớm.
Thế nhưng mà sau khi Lý Kiến Thành thua ván này, cục diện tốt lập tức bị chôn vùi.
Thoáng cái bọn họ trở thành bê bị rớt lại phía sau.
Tuy rằng ván kế tiếp tự thân hắn xuất mã, thắng lợi nằm trong tầm tay, tất thắng. Thế nhưng như vậy thì tính sao? Coi như là thắng, hiện tại cũng không thể làm nên chuyện gì.
Cục diện của Tu La đạo tràng bọn hắn hiện tại là bốn thắng, ba hòa, năm thua. Cho dù thắng ván cuối cùng, cũng chỉ năm thắng, năm hòa, năm thua, bất phân thắng bại.
Mười ba ván không có phân ra thắng bại, kế tiếp Tu La đạo tràng bọn hắn còn có tư cách tiếp tục khiêu chiến hay sao?
Nhìn khí thế ván này, cán cân tâm lý của không ít chư hầu đã triệt để nghiêng về phía Khổng Tước thánh sơn. Khổng Tước thánh sơn mượn biểu hiện của nữ hài kia, cũng nhận được nhân tâm của số đông người.
Mà Tu La đạo tràng bên này lại từng bước một thoát khỏi quỹ đạo của chính mình.
Cho nên hiện tại trong lòng Tu La đại đế vô cùng giận dữ, gấp gáp.
Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không còn bất kỳ đường lui nào nữa. Ván cuối cùng này, hắn phải lên, còn phải thắng.
Trong lúc nhất thời, Tu La đại đế cảm thấy hung ác.
Thế cục hiện tại phát triển tới một bước này, nếu thắng ván này, nhất định phải mạo hiểm cầu thắng.
Mạo hiểm cầu thắng là gì? Không phải chỉ thắng mỗi Chân thiếu chủ, mà còn mạo hiểm thắng cả thế cục.
- Giết Chân thiếu chủ, mất đi tiểu tử này, Khổng Tước thánh sơn nhất định lại một lần nữa rơi vào trong cảnh rắn mất đầu. Mạch Vô Song chỉ là một tán tu từ bên ngoài tới, làm sao có thể dừng chân ở Khổng Tước thánh sơn được? hắn cũng không có hứng thú dừng chân khi Chân thiếu chủ kia không còn. Về phần tiểu nha đầu kia, không có tiểu tử Chân Thiếu chủ kia, một nữ nhân như nàng, có thể có được bao nhiêu tâm tư bán mạng cho Khổng Tước thánh sơn cơ chứ?
Tu La đại đế vô cùng rõ ràng, Khổng Tước thánh sơn sở dĩ hiện tại còn không có hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn là vì có Chân thiếu chủ tọa trấn.
Chỉ cần hắn giết chết Chân thiếu chủ, Khổng Tước thánh sơn nhất định sẽ tan đàn xẻ nghé.
Tu La đại đế nghĩ tới đây, trong lòng không có tạp niệm.
Hắn bước ra, đi về phía lôi đài.
- Chân thiếu chủ, bổn đế ở trên lôi đài chờ ngươi. Ngươi đừng có nói cho người trong thiên hạ biết, trận chiến cuối cùng này ngươi không có dũng khí chiến nha. Nếu như ngươi muốn chứng minh số mệnh Khổng Tước thánh sơn vẫn còn, thì quang minh chính đại đi lên chiến với Bổn đế một trận. Nếu không, Lưu Ly vương thành này cuối cùng không có ai chính thức phục ngươi.
Tu La đại đế một mặt lướt về phía lôi đài, một mặt lên tiếng khiêu khích.
Hắn lo lắng Giang Trần không xuất chiến, trực tiếp nhận thua. Như vậy song phương lại hòa. Một khi hòa với Khổng Tước thánh sơn, bên Khổng Tước thánh sơn vô cùng có lợi.
Cho nên Tu La đại đế nói những lời này chính là muốn ép buộc Giang Trần, muốn cho hắn không có cách nào nhận thua mà không chiến.
Người bên Tu La đạo tràng thấy Tu La đại đế như vậy lập tức hiểu rõ ý đồ của Tu La đại đế, đều bội phục Tu La đại đế không thôi.
Bên Khổng Tước thánh sơn, sau khi Hoàng Nhi chiến thắng cả đám vui mừng, điên cuồng. Nghe thấy Tu La đại đế khiêu khích, mọi người mới từ vui mừng phục hồi tinh thần lại.
- Thiếu chủ, trận chiến này cho dù chúng ta không chiến cũng là hòa. Đã là hòa, Tu La đạo tràng hắn còn mặt mũi nào khiêu chiến chúng ta tiếp chứ?
Vân Trung Minh Hoàng khuyên nhủ.
- Thiếu chủ, trận này người không nên xuất chiến. Cho dù người không xuất chiến, người thiên hạ này cũng sẽ không nói gì về người. Hắn là một lão quái vật thành danh ba ngàn năm, lại đi khiêu chiến với một người trẻ tuổi chưa tới ba mươi tuổi như thiếu chủ, người mất mặt là hắn, không phải là Khổng Tước thánh sơn chúng ta.
Đa Mai minh hoàng đối với sự khiêu khích của Tu La đại đế căm thù không thôi.
Vô Song đại đế nhìn qua Tu La đại đế trên lôi đài, trầm ngâm nói:
- Tu La đại đế này sát khí gợn sóng, theo lão phu thấy, hắn đã động sát tâm, định trên lôi đài hạ độc thủ với ngươi.
- Thiếu chủ, trận chiến này chúng ta bỏ quyền đi.
- Bỏ đi, tất cả người của Lưu Ly vương thành sẽ hiểu. Tuyệt đối sẽ không bởi vì người bỏ cuộc không chiến mà trách móc người nặng nề.
Cơ hồ tất cả mọi người đều khuyên Giang Trần bỏ cuộc.
Giang Trần gật đầu, ánh mắt tràn ngập tinh mang lập lòe, nhìn qua Tu La đại đế đang giễu võ giương oai trên lôi đài. Giang Trần so với ai khác còn rõ ràng hơn. Tu La đại đế hiện tại đã giống như chó cùng rứt giậu, nếu như hắn lên lôi đài, thứ chờ hắn nhất định chính là sát chiêu điên cuồng của đối phương.
Nói thật dùng thực lực của hắn hiện tại, chính diện đối kháng với Tu La đại đế, cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào.
Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là Giang Trần sẽ không chiến.
Không phải hắn muốn cậy mạnh, mà trong lòng hắn đã sớm có kế hoạch. Trận chiến này hắn phải xuất chiến.
- Chư vị, Khổng Tước đại đế bệ hạ đã lập ta làm Thiếu chủ, người đã ngờ tới ngày hôm nay. Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng sớm muộn sẽ phải chiến một trận. Vậy để cho Bổn thiếu chủ là người tự tay kết thúc. Trận chiến này chúng ta không thể lùi. Lùi, Tu La đạo tràng hắn sẽ tùy thời giống như tro tàn lại cháy.
Nếu như ván thứ mươi ba này hắn bỏ cuộc, kết quả chung cuộc hòa, như vậy đoạn nhân quả này sẽ không dứt. Tu La đạo tràng ngày sau nhất định sẽ còn gây thêm sóng gió nữa.
Giang Trần cũng không hy vọng Lưu Ly vương thành lần nữa lâm vào trong nội chiến, cho nên hiện tại hắn phải đi lên.
- Thiếu chủ, đây là âm mưu của Tu La đại đế.
- Đúng vậy, lần này hắn khiêu khích thiếu chủ, có sát tâm. Hiện tại thiếu chủ là hạch tâm của Khổng Tước thánh sơn ta, hắn diệt trừ người, chẳng khác nào làm tan rã Khổng Tước thánh sơn chúng ta.
- Thiếu chủ, thân thể người quý giá, cần gì phải đi chịu nguy hiểm như vậy?
Mọi người thấy Giang Trần cố chấp như vậy, đều lo lắng vạn phần. Hiển nhiên trong lúc mấu chốt này, tất cả mọi người đều cảm thấy không cần phải cứng chọi cứng với Tu La đại đế.
Dù sao hạn chế tuổi tác của Chân thiếu chủ còn đó, không tới ba mươi tuổi, lại giao thủ với một đại đế thành danh ba ngàn năm, làm sao có thể so được?
Loại thi đấu này vốn không phải là cùng một cấp bậc.
Chỉ là Giang Trần đã quyết định rồi.
- Mọi người không cần khuyên nữa. Trận chiến này nếu như ta không ra, tất sẽ thành tâm ma của ta. mọi người yên tâm, nếu như ta không địch lại, tự nhiên sẽ có biện pháp thoát khốn. Tuyệt sẽ không để cho hắn có cơ hội giết ta.
Giang Trần chậm rãi nói ra.
- Thiếu chủ, tu vi của Tu La đại đế thâm bất khả trắc. Ngay cả Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó cũng chỉ vừa mới áp chế được hắn a.
- Đúng vậy, thủ đọan của đại đế khó lòng phòng bị. Thiếu chủ người cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi.
Độc Tôn Tam Giới Độc Tôn Tam Giới - Lê Thiên