When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2394 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1505 / 11
Cập nhật: 2017-09-24 18:14:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1200: Cửu Tiếu Kim Phật Tán 1
hông phải chứ? Làm như vậy quá khi dễ người khác, bọn họ chỉ tìm Giang Trần. Làm thành như vậy không phải sẽ tiết lộ hành tung của rất nhiều người vì giải thưởng mà tham dự đuổi giết sao? Bọn họ làm như vậy chẳng khác nào cản trở a.
- Hắc hắc, dù thế nào người ta cũng mặc kệ nha. Ai bảo người ta là tông môn nhất phẩm cơ chứ.
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, nói khiến cho Giang Trần bên này âm thầm nhíu mày.
Nếu như quả thực đúng như những người này nói, vậy thì phiền phức của hắn không nhỏ. Nếu như muốn thông qua, độ khó không chỉ lớn bình thường.
Bọn họ một đường đi tới đây, thủ đoạn quan trọng nhất đơn giản là không ngừng dịch dung, hơn nữa còn có thủ đoạn dùng thần thức cường đại phong tỏa.
Nếu như ngay cả dịch dung cũng có thể tra ra, vậy thì muốn thông qua quả thực không dễ dàng.
Dù sao tướng mạo của hắn đã sớm bị dán vào cửa thành c ác nơi, treo giải thưởng lâu như vậy, cho dù là người có trí nhớ kém cũng biết bộ dáng của hắn như thế nào.
Hoàng Nhi nghe những lời này cũng âm thầm giật mình. Nếu nói loại pháp bảo phát hiện ra dịch dung, hiển nhiên cũng có. Thậm chí rất nhiều cường giả có thần thức cường đại cũng không cần pháp bảo là có thể đoán ra được dịch dung hay không. Đây cũng không phải là chuyện không thể làm được.
Thế nhưng mà Bất Diệt Thiên Đô làm như vậy lại là kế sách rút củi đáy nồi, khiến cho bọn họ muốn thông qua Vạn Ấp thành, cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào.
Trừ phi bọn họ có thể giống như Long tộc, tu luyện ra thủ đoạn tàng hình, ẩn giới.
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ buồn bực.
Trong lúc buồn bực, bỗng nhiên ngoài cửa lớn truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, sau đó một đám người tràn vào.
Đám người này khoảng chừng hai ba mươi người, đại bộ phận đều mặt trang phụ võ sĩ cùng một màu. Người đi trước là một người trung niên, mặc một thân áo bào xanh, nhìn qua giống như quản gia.
Những người này đằng đằng sát khí, trên người đều có dấu vết đã từng chém giết qua. Trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng. Trong đó có hai võ sĩ tạm thời nằm trên cáng, đi ở giữa.
Những võ sĩ khác thì ở hai bên chăm sóc, vẻ mặt lạnh như băng, đồng thời còn tràn ngập vẻ cảnh giác. Đôi mắt giống như chim ưng nhìn qua bốn phía, hiển nhiên muốn loại bỏ tất cả nguy cơ có khả năng xuất hiện.
Trung niên giống như quản gia kia nhanh chóng bước tới, nói với một tiểu nhị của đạo tràng đang tiến lên nghênh đón:
- Nhanh, đi chuẩn bị một gian phòng, ta muốn phòng tốt nhất.
Tiểu nhị kia hiển nhiên là người có ánh mắt vô cùng tốt, nhìn thấy cách ăn mặc của những người này đã biết rõ đám người này lai lịch bất phàm, khác với một ít tán tu.
Hắn lập tức cao giọng nói:
- Có khách quý, chuẩn bị một phòng trên gian chữ Thiên.
Quản gia kia kéo tay tiểu nhị nói:
- Đừng hô, tất cả phòng trên gian chữ Thiên chúng ta bao toàn bộ.
Tiểu nhị kia sững sờ, cười khổ nói:
- Bằng hữu, điều này không dễ làm. Trên không ít phòng chữ Thiên đã có người thuê.
Quản gia kia sững sờ, nhướng mày:
- Thuê rồi? Chúng ta ra gấp đôi giá.
Tiểu nhị kia cười khổ:
- Khách quan, không phải vấn đề giá cả. Người làm sinh ý buôn bán như chúng ta cũng không thể làm như vậy. Những khách nhân kia, cũng không dễ ăn nói với bọn họ.
Quản gia kia nhíu mày, mặt đen lại, thế nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó cho nên chỉ chau mày, nói tiếp:
- Vậy thì ta bao toàn bộ phòng còn lại.
- Được, được.
Tiểu nhị kia nhìn thấy vị khách nhân này thái độ mềm xuống, trong lòng thầm thở dài một hơi. Hắn chỉ sợ loại khách nhân có quyền thế như này, một khi không nói đạo lý, quả thực không dễ xử lý.
Dù sao bọn họ chỉ là một đạo tràng trong Vạn Ấp thành, căn bản không chịu được thế lực lớn giày vò.
Người ta nếu như thực sự muốn làm căng, bọn họ cũng không thể làm gì được.
- Chậm đã.
Thấy tiểu nhị kia muốn đi, tên quản gia trung niên kia lại một lần nữa gọi hắn.
- Khách quan, còn gì phân phó hay không?
Trong lòng tiểu nhị hung hăng co thắt lại.
- Trong Vạn Ấp thành này có Đan Vương nào nổi danh hay không?
Đan Vương?
Tiểu nhị kia cười khổ nói:
- Khách quan, Vạn Ấp thành chỉ là một tiểu thành ở biên ải mà thôi, Đan Vương chính thức làm sao có thể hạ mình tới đây được chứ?
Vạn Ấp thành quả thực có phồn hoa, thế nhưng phồn hoa là vì vị trí địa lý ưu việt. Cũng không phải bản thân Vạn Ấp thành có cấp bậc cao.
Đan Vương chính thức, quả thực không có ai nguyện ý ở lại nơi như Vạn Ấp thành này lâu dài.
- Một người cũng không có?
Sắc mặt quản gia kia trầm xuống.
- Đan Vương cũng không phải là không có. Nhưng phần lớn đều là khách khanh. Ngẫu nhiên tạm trú một chút, Đan Vương ở lại Vạn Ấp thành lâu dài quả thực không có.
- Vậy thì gần đây có Đan Vương nào tạm trú ở Vạn Ấp thành hay không?
Quản gia kia cố gắng áp chế sự tức giận, hỏi.
Tiểu nhị kia lắc đầu:
- Theo ta được biết là không có, nhưng mà khách quan ngài có thể tự mình đi hỏi thăm một chút. Tiểu nhân thân phận thấp kém, chưa hẳn đã biết rõ chuyện bên trên.
Đan Vương đều là chuyện của cao tầng, quả thực không phải là chuyện mà một tiểu nhị nho nhỏ như hắn biết rõ.
Quản gia kia khoát khoát tay nói:
- Đi đi, tranh thủ thời gian chuẩn bị phòng bên trên cho tốt đi.
Sắc mặt tên quản gia kia cực kỳ ngưng trọng, quay đầu lại ân cần nhìn vào người trên cáng cứu thương, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng vô cùng.
Hắn lại phân phó mấy thủ hạ phía sau:
- Các ngươi đi tới các thế lực đan dược trong Vạn Ấp thành này nghe ngóng một chút. Có Đan Vương ở trong Vạn Ấp thành này hay không. Nếu như có, không quản các ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải mời bọn họ tới đây. Lúc quan trọng...
Trong mắt quản gia kia toát lên quang mang đặc thù, mấy người thủ hạ kia đều là người cơ trí, cho nên nhanh chóng gật đầu bước nhanh ra ngoài.
Giang Trần ngồi trên quảng trường, luôn quan sát đám người kia. Trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái. Đám võ sĩ này tu vi khá được, hiển nhiên không phải là võ giả bình thường.
Mà người có bộ dáng giống như quản gia kia, cách ăn mặc nhìn như kẻ hầu người hạ, thế nhưng không ngờ lại là cường giả Hoàng cảnh, trong lúc lơ đãng không giận mà uy, khiến cho Giang Trần âm thầm quan sát.
Đám người này tuyệt đối không phải là tán tu.
Giang Trần âm thầm quan sát, cẩn thận từng ly từng tí. Nếu như chưa rõ lai lịch của những người này, hắn cũng không dám quá phận dùng thần thức đi điều tra.
Vạn nhất nhóm người này chính là người của Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô thì sao?
Cho dù không phải hai tông này, chỉ cần có quan hệ mật thiết với hai tông này, cũng không dễ trêu vào.
Rất nhanh đám người này đã được xếp phòng xong. Người có bộ dáng giống như quản gia kia phất tay chỉ người mang theo người nằm trên cáng tiến vào một gian phòng bên trên.
Mà bản thân hắn thì lo lắng, đi đi lại lại ở cửa ra vào.
Chuyện này hiển nhiên cũng làm ảnh hưởng tới rất nhiều tán tu ở đây, khiến cho không ít tán tu ghé mắt quan sát.
Độc Tôn Tam Giới Độc Tôn Tam Giới - Lê Thiên