Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2394 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1505 / 11
Cập nhật: 2017-09-24 18:14:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 715: Bại Thế Liên Tục 2
hông tốt…
Lúc này Cửu Sư lão tổ cũng nhìn không được rồi, thân thể nhoáng một cái, gấp vọt lên, bắt lấy thân hình của Vương Đà.
Cũng may, tuy một cước này hung hãn, lại không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng sau đó, Vương Đà tối thiểu cũng phải nằm dưỡng bệnh mấy tháng.
Tính tình của Cửu Sư lão tổ nóng nảy, trừng mắt nhìn Vu Thần:
– Tuổi còn trẻ, lại ngoan độc như vậy?
Vũ Thần khinh thường cười cười:
– Không phải ta ác độc, mà là bọn hắn quá phế vật. Đối đãi phế vật, chẳng lẽ còn muốn ta hạ thủ lưu tình sao?
Nói xong, liền không nhìn Cửu Sư lão tổ, ánh mắt nhìn lại bên Lưu Vân Tông:
– Còn có ai không?
Thủ tịch trưởng lão của Lưu Vân Tông vốn chuẩn bị xuất chiến, chứng kiến Lý Viễn và Vương Đà lần lượt thảm bại, trong lúc nhất thời, chiến ý tiêu tán toàn bộ.
Tự biết tiến lên cũng là mất mặt xấu hổ, căn bản không có bất luận phần thắng gì, than nhẹ một tiếng, giữ im lặng thối lui đến sau lưng Băng Lam Tôn Giả, hiển nhiên, nàng đã không định xuất chiến rồi.
Trong lúc nhất thời, tràng diện lâm vào xấu hổ, ba đại tông môn, vậy mà không người dám xuất chiến. Cái này để cho mấy lão tổ đã phẫn nộ, lại không thể làm gì.
Vũ Thần này mạnh như thế, Tiên cảnh cửu trọng, cơ hồ không người có thể địch hắn. Ai lên là tự rước lấy nhục, thậm chí chịu chết.
– Lão tổ, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể ta lên a.
Bảo Thụ Tông tông chủ Tạ Thiên Thụ cười khổ một tiếng, hắn biết rõ, nếu như hắn không ra tay, trông cậy vào những người khác, hiển nhiên là không thực tế.
Tạ Thiên Thụ vừa ra, một người áo bào tro sau lưng Vũ Thần cười một tiếng dữ tợn, nhảy ra ngoài:
– Vũ Thần, ngươi đi xuống đi.
Trên ngực người áo bào tro này thêu hai ngôi sao, địa vị hiển nhiên cao hơn Vũ Thần.
Vũ Thần thấy hắn nhảy ra, liền cười hắc hắc:
– Cổ ca ngươi nhịn không được a, cũng tốt, thằng này giao cho ngươi.
Tạ Thiên Thụ là Tiên cảnh đỉnh phong, người áo bào tro kia cũng là Tiên cảnh đỉnh phong, trên lý luận là hắn xuất chiến.
– Thiên Tông Nhị cấp tuần tra sứ giả Cổ Hùng, người đến hãy xưng tên ra. Dưới tay Cổ mỗ, không đánh vô danh tiểu tốt.
Người áo bào tro này, thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, trong ngôn ngữ, tuy không cay nghiệt giống như Vũ Thần, nhưng lại tràn ngập ngạo khí khác.
– Cổ sứ giả, người nọ là Tạ Thiên Thụ, tông chủ Bảo Thụ Tông.
Bên Tử Dương Tông, Tử Húc Chân Nhân nịnh nọt nhắc nhở một câu.
Ánh mắt Cổ Hùng ngạo mạn, thân hình hắn cao lớn, cũng có chút ít ưu thế trên cao nhìn xuống, đánh giá Tạ Thiên Thụ, cười lạnh nói:
– Cái gọi là tông môn, chỉ có chút nội tình như vậy? Tông chủ phải tự thân xuất mã? Hắc hắc, cái này còn dám xưng tông môn? Đây tuyệt đối là vũ nhục hai chữ tông môn a. Thức thời, sớm gia nhập Tử Quang phân đà, nếu không, chỉ bằng các ngươi đi xưng tông môn, là thiên đại khinh nhờn, là tử tội.
Tông chủ, đây là người tụ tập số mệnh của tông môn, không phải phó tông chủ có thể so sánh.
Một thân thực lực, tu vi, trang bị, đều là đỉnh cấp của tông môn.
Tạ Thiên Thụ không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng, kiếm quang vung vẩy, tràn ngập Linh khí, như linh xà xuất kích, cực kỳ xảo trá.
Cổ Hùng kia tự phụ, tay không đối chiến Tạ Thiên Thụ.
Từng quyền ném ra, vậy mà cũng có thể ngăn cản được kiếm khí như cầu vồng của Tạ Thiên Thụ.
Giờ phút này, nội tâm của Tạ Thiên Thụ bình tĩnh, biết rõ mình gánh lấy trách nhiệm trước nay chưa có, liên quan đến tông môn tồn vong. Cho nên, mỗi một kiếm của hắn, đều là lĩnh ngộ cả đời đối với Kiếm đạo.
Trong lúc nhất thời, hắn vậy mà thả áp lực, đem Kiếm Ý bình thường không thể lĩnh ngộ, cũng ẩn ẩn phát huy ra.
Môn kiếm thuật này của Tạ Thiên Thụ, tên là 《 Nhu Vũ Kiếm 》, như Xuân Phong Hóa Vũ, như vạn vật sống lại, như xuân về đại địa, như ti ti mưa phùn.
Kiếm Ý vừa thành, bốn phía lâm vào một loại ý cảnh mênh mông.
Kiếm khí như tơ, như vô số mưa bụi, thẩm thấu vào cả hư không.
Cổ Hùng chịu thiệt ở chỗ ngay từ đầu hắn tay không tấc sắt, bị Tạ Thiên Thụ chiếm tiên cơ. Trong lúc nhất thời, khi Tạ Thiên Thụ phát huy vượt xa người thường, hắn bị bức bách liên tục, không thể không bị động phòng ngự.
– Cổ Hùng, một chút Kiếm Ý như vậy, liền khiến ngươi mất đi tâm huyết cùng dũng khí của Võ Giả sao?
Tả Lam nhìn thấy tình trạng này, rất là bất mãn, khẽ quát một tiếng.
Toàn thân Cổ Hùng chấn động, phảng phất từ trong câu nói kia của Tả Lam, đã nhận được linh cảm nào đó, đã lấy được cảm ngộ nào đó.
Hưu…
Thân hình Cổ Hùng khẽ động, xuy xuy xuy xuy trúng liền mấy kiếm, máu tươi đầm đìa.
– Tốt.
Chứng kiến Cổ Hùng bị kiếm khí làm bị thương, Bảo Thụ Tông một mảnh sôi trào, nhao nhao kêu lên.
Nhưng Tả Lam lại lộ ra trào phúng, hắn biết rõ, mình khích tướng đã có hiệu quả.
Cổ Hùng kia thè lưỡi ra liếm, liếm sạch máu tươi trên mặt, nhưng khuôn mặt lại càng lộ ra dữ tợn.
– Cái gọi là tông chủ, uy lực của kiếm khí chỉ như vậy sao?
Vung tay lên, trong tay đã nhiều ra một thanh phong đao.
Nắm đao trong tay, khí tức của Cổ Hùng đột nhiên tăng cường mấy lần, như một con hung thú ngủ say thức tỉnh, nhân đao hợp nhất, hình thần như Thái Cổ Ma Thần, khí thế áp người.
– Ăn ta một đao.
Cổ Hùng dữ tợn cười một tiếng, hai tay giơ cao, giương đao lên đỉnh đầu, như hội tụ Cửu Thiên Ngân Hà chi lực, xé rách hư không, phảng phất như một vòng liệt nhật xé rách Hắc Dạ Thương Khung, ngạnh sanh bổ ra một đạo Quang Minh. Tạ Thiên Thụ khổ tâm uấn nhưỡng Kiếm Ý, bị một đao kia bổ ra, ầm ầm nghiền nát.
Khanh…
Đao kiếm đụng nhau, đao khí như dòng nước xiết, vậy mà lập tức tăng lên ba bốn lần, hóa thành lũ quét oanh tới Tạ Thiên Thụ.
A…
Ngực của Tạ Thiên Thụ buồn bực, đao khí đã xâm nhập vào trong cơ thể.
Phốc…
Tạ Thiên Thụ phun máu tươi, thân thể bay ngược ra sau.
Trước một khắc, Cổ Hùng này còn bị Kiếm Ý của Tạ Thiên Thụ phong tỏa, sau một khắc, phảng phất như đã thức tỉnh lực lượng thần bí, đao thế đột nhiên hình thành, cường cường va chạm, trực tiếp áp chế Kiếm Ý, đao khí phá vỡ phòng ngự, kích thương Tạ Thiên Thụ.
Tạ Thiên Thụ, bại.
Cổ Hùng khiêng đao, ngược lại không giống Vũ Thần hùng hổ dọa người, hắn căn bản khinh thường truy kích Tạ Thiên Thụ, tùy ý Tạ Thiên Thụ bay đi.
– Yếu, quá yếu. Tông chủ cũng không chịu nổi như vậy, còn ai có thể chiến một trận?
Cổ Hùng mười phần dã tính, ngôn ngữ tầm đó, bá khí nghiêm nghị, làm cho những Tiên cảnh đỉnh phong của ba đại tông môn, vậy mà không người dám cùng hắn đối mặt.
– Còn có ai?
Tả Lam cười nhạt một tiếng, phất tay nói:
– Chín chiến ước hẹn, hiện tại mới qua ba chiến. Đừng nói bản sứ khi dễ các ngươi, còn có ai, cứ việc phái ra. Để các ngươi thua tâm phục khẩu phục, mới có thể cam tâm bán mạng cho Thiên Tông ta.
Lời nói này, không có châm chọc, không có nói móc, lại tràn đầy cảm giác ưu việt của thượng vị giả, nhưng đối với ba đại tông môn mà nói, lại không thể nghi ngờ là nhục nhã lớn nhất.
Độc Tôn Tam Giới Độc Tôn Tam Giới - Lê Thiên