Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2394 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1505 / 11
Cập nhật: 2017-09-24 18:14:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 623: Ai Đi Lên Đánh Mặt Người Đó 1
ảm giác linh cảm bộc phát, làm cho Giang Trần cực kỳ hưng phấn. Nếu không phải ở trong mật thất, chỉ sợ hắn sớm đã bắt đầu thao luyện rồi.
Bất quá, tu luyện võ đạo, suy diễn trong đầu, đó cũng là một loại củng cố.
Giang Trần đắm chìm trong thế giới võ đạo, thỏa thích phóng thích linh cảm của mình, tiêu hóa lấy thành quả sau khi đột phá.
Chỉ là, Giang Trần ba ngày không ra khỏi nhà, ngoại giới lại nghị luận nhao nhao, các loại tin đồn không ngừng truyền ra.
- Thấy được chưa? Cái gọi là thiên tài thế tục, là không chịu nổi một kích như vậy, một đả kích nho nhỏ liền không chịu nổi, cam chịu rồi.
- Xem ra thật sự chỉ là một vì sao rơi, chợt lóe lên rồi tắt a. Tâm lý tố chất như vậy, cũng có thể gọi thiên tài sao? Thật sự là chê cười.
- Thằng này, sẽ không chịu không nổi đả kích, ở trong nhà tự sát chứ? Ha ha ha, con sâu cái kiến thế tục, hỗn đến một bước này không dễ dàng, ngươi nói chúng ta có phải quá tàn nhẫn hay không?
- Tàn nhẫn? Chê cười, tâm lý tố chất kém, căn bản không xứng lăn lộn vào thế giới võ đạo. Muốn hỗn thế giới võ đạo, nhất định phải tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.
- Tự sát đoán chừng sẽ không, nhưng mà khẳng định không gượng dậy nổi. Được rồi, loại con sâu cái kiến tâm lý tố chất kém này, không đề cập tới cũng thế.
Những cái gọi là những thiên tài này, cả đám ở đằng kia bình phẩm từ đầu đến chân, một bộ lãnh diễm cao quý.
- Tiểu nhân.
Sở Tinh Hán nghe mấy người kia nghị luận, cũng âm thầm lắc đầu, những cái gọi là thiên tài này, biểu hiện thật sự quá vụng về, tâm tính như vậy, nhất định ở trên võ đạo chi lộ, chỉ có thể làm bia đỡ đạn cho người.
Sở Tinh Hán không tin, dùng tâm tính của Giang Trần kia, sẽ không gượng dậy nổi như vậy. Tên kia, ban đầu ở Nhị Độ Quan chiến một trận, liều mạng bị hắn giết, cũng muốn làm thịt Long Cư Tuyết.
Nam nhân có quyết tâm như vậy, tuyệt đối sẽ không bị đánh bại đơn giản. Một chút tiểu nhân ngăn trở, có lẽ trong mắt hắn, căn bản không gọi là sự tình.
- Ba ngày không đi ra, hẳn là, kẻ này hóa phẫn nộ thành động lực, quyết định dốc lòng tu luyện?
Sở Tinh Hán hiện lên ý nghĩ này.
Ngẫm lại cũng có đạo lý, dù sao hiện tại hắn có gần hai nghìn điểm, ở trên điểm tích lũy, tuyệt đối vững chắc trung thượng, căn bản không cần lo lắng sự tình giáng cấp.
Có lẽ, Giang Trần kia mượn cơ hội này, dốc lòng tu luyện, biết hổ thẹn sau đó dũng.
Trong ba ngày này, Thang Hồng đến ngoài tiểu viện của Giang Trần không dưới mười lần, mỗi lần đều bồi hồi ở cửa ra vào, cuối cùng nhất còn không có đi vào.
Mỗi ngày sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thang Hồng đều đi chỗ của Giang Trần nhìn xem.
Tuy hắn không lo lắng Giang Trần nghĩ không ra, nhưng mà vài ngày không lộ diện, hắn cảm thấy trong nội tâm không nỡ.
- Những tiểu nhân hèn hạ kia, đều ở sau lưng nói bậy. Hừ, Thang Hồng ta nhận thức lão Đại, há sẽ dễ dàng bị đánh như vậy hay sao?
Thang Hồng đối với những ngôn luận ngoại giới kia, căn bản khinh thường chú ý.
Hắn không tin, lão đại của mình bị đả kích, không gượng dậy nổi.
Dùng cảnh giới Tâm lực của lão Đại, vững vàng áp Thang Hồng hắn một đầu, làm sao có thể chịu không được chút đả kích nho nhỏ như vậy?
- Ngày đó lão Đại đuổi ta đi, nói là muốn tu luyện. Chẳng lẽ hắn đã lấy được đột phá?
Thang Hồng đứng ở bên ngoài sân nhỏ của Giang Trần, đi tới đi lui.
Hai bàn tay to qua lại chà xát, lộ ra có chút bực bội, đầu tóc giống như cỏ tranh, thỉnh thoảng bị hắn trảo hai cái, lộ ra mất trật tự không chịu nổi.
Chỉ là, một gia hỏa lưng hùm vai gấu như vậy, đứng ở ngoài tiểu viện của Giang Trần, những thiên tài đệ tử đi ngang qua kia, mỗi một cái đều nhượng bộ lui binh, sợ chọc giận Tà Thần này.
Ai cũng biết, Thang Hồng là không thể trêu vào.
Nhất là những gia hỏa sau lưng nói bậy Giang Trần kia, càng không dám chạm mặt Thang Hồng, sợ mình bị Thang Hồng đánh một trận.
Thang Hồng này, cho tới bây giờ đều không phải là người an phận thủ thường.
Nếu hắn điên lên, là ai cũng đỡ không nổi. Nhất là loại tình huống hiện tại, ai dám đi kích thích hắn?
Chỉ là, trong lòng những người kia khó tránh khỏi nói thầm, đầu óc Thang Hồng này có vấn đề a? Đùi Bảo Thụ Tông Thiết gia không ôm, lại nhận một Võ Giả thế tục làm lão Đại.
Cái này như vương tử thế tục, không kết giao vương công quý tộc, lại cùng dân chúng thấp cổ bé họng xưng huynh gọi đệ.
Ở đại đa số người xem ra, cái này là đầu óc bị cửa kẹp.
Chỉ là, những người “thông minh” này, trên một ít tiểu thông minh, tiểu tính toán, có khả năng hơn Thang Hồng. Thế nhưng mà, lại có mấy người có đại trí tuệ như Thang Hồng?
Thang Hồng thẳng tính, nhưng không có nghĩa là hắn không có ánh mắt nhìn người.
Ngày đó hắn cùng Giang Trần không đánh nhau thì không quen biết, tại sao lại cam tâm tình nguyện nhận Giang Trần làm lão Đại? Kia hiển nhiên không chỉ là bởi vì tiền đặt cược.
Mà là vì, Giang Trần ở lĩnh vực Tâm lực cùng lĩnh vực đan dược, đều nhẹ nhõm đánh bại hắn.
Hơn nữa, luận thiên phú võ đạo, trước khi hắn tiến vào Mê Thần Tháp, hai lần ra tay thăm dò, đều không có chiếm được thượng phong.
Nói cách khác, Võ Giả thế tục này, thiên phú võ đạo tuyệt đối không kém hắn, mà thiên phú Tâm lực cùng đan dược, lại hơn xa hắn.
Loại người này, còn là từ thế tục đến
Võ Giả từ thế tục đến, có thể ở lĩnh vực Thang Hồng hắn am hiểu nhất triệt để áp đảo hắn. Cái này nếu xuất thân tông môn, sẽ cường hãn bao nhiêu?
Thang Hồng thẳng tính, không có nghĩa hắn là người ngu.
Có lẽ tính cách Thang Hồng thô lỗ một chút, nhưng mà, hắn có một chỗ tốt, là phục cường giả chân chính, đối với những người mạnh hơn hắn, hắn là tâm phục khẩu phục.
Cho nên, nhận Giang Trần làm lão Đại, Thang Hồng là chân thành phát ra từ đáy lòng.
Két…
Cửa tiểu viện mở ra, Thang Hồng đang tựa ở trên ván cửa, thiếu chút nữa ngã lộn nhào.
- À? Lão Đại, ngươi rốt cục lộ diện?
Thang Hồng nhìn thấy Giang Trần, cũng không để ý mình thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắc hắc bò lên, vẻ mặt quan tâm.
- Hiện tại bên ngoài đều nói ngươi bị đả kích, chưa gượng dậy nổi. Thật sự là con mẹ nó phóng rắm thí. Lão Đại, ngươi cũng nên ra ngoài lộ diện, đánh mặt đám con rùa kia.
Giang Trần cười ha ha:
- Vẽ mặt sao? Ta thích, đi đánh a.
Vốn Thang Hồng mang theo ba phần nói đùa, nhưng nhìn bộ dạng của Giang Trần, lại khẽ giật mình:
- Vẽ mặt, đánh ai đây?
- Ai đụng lên liền đánh người đó.
Tâm tình của Giang Trần thật tốt.
Sau khi đột phá, bế quan ba ngày, để cho hắn thu hoạch thật lớn, cần một nơi phát tiết.
Ai đụng lên liền đánh người đó, cái này thực là bá khí, Thang Hồng nghe Giang Trần nói, cũng cười ha hả.
- Đi, cùng ta đi khu nhiệm vụ.
- Lão Đại, ngươi muốn xin nhiệm vụ?
Thang Hồng hỏi.
- Đúng vậy, không xin nhiệm vụ, điểm tích lũy không thể lên a.
Giang Trần nói là tình hình thực tế, tuy kế hoạch xoát điểm của hắn bị người hèn hạ đánh gãy, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha.
Độc Tôn Tam Giới Độc Tôn Tam Giới - Lê Thiên