Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2394 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1505 / 12
Cập nhật: 2017-09-24 18:14:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 336: Trừng Phạt Đan Phi
rước hôm nay, đừng nói là địa phương cảm thấy khó xử như vậy, thời điểm bên ngoài, Đan Phi cùng nam nhân ở chung, ngay cả tay áo cũng rất ít để cho người đụng phải.
Ngày hôm nay, không hề có dấu hiệu, lại bị một nam nhân tiếp xúc gần, hơn nữa còn ở khu vực nhạy cảm như vậy.
Đan Phi luôn giữ mình trong sạch, giờ phút này khó tránh khỏi tâm thần bất an, ngẫu nhiên buồn vô cớ, rồi lại ngẫu nhiên nhịn không được dư vị.
Khi thì mượn cảnh đêm yểm hộ, thoáng nhìn về phía Giang Trần, thấy Giang Trần thủy chung ngồi xếp bằng, bất động như núi, nhưng tâm tư của Đan Phi, lại càng rối loạn.
- Ta là làm sao vậy? Tiểu tử Giang Trần này cũng không làm gì ta, hắn có thể bình tĩnh đối đãi, sao ta phải nghĩ ngợi lung tung chứ?
Đan Phi thấy Giang Trần bất động như núi, trong nội tâm hơi có chút bội phục, nhưng lại hơi có chút phiền muộn.
Ở nàng xem ra, Giang Trần nên như nàng, trằn trọc khó có thể an tâm mới đúng.
Cứ như vậy suy nghĩ lung tung một đêm, đến lúc tia nắng ban mai chiếu xuống, lúc này Đan Phi mới phục hồi tinh thần lại, một đêm suy nghĩ hoang đường, cũng bị nắng sớm xua tán, linh đài khôi phục thanh minh.
Nhìn nhìn, phát hiện vết thương đã khỏi, hơn nữa thần kỳ nhất chính là, mặt ngoài vết thương, cơ hồ nhìn không tới bất luận dấu vết gì.
- Giang Trần này, đến cùng dùng thần dược gì? Thậm chí ngay cả ngoại thương cũng khỏi nhanh như vậy? Hơn nữa trên da, một chút dấu vết cũng không có, tựa như không có bị thương qua vậy.
Đan Phi phát hiện, mình càng cùng Giang Trần ở chung lâu, càng phát hiện thiếu niên này, ẩn chứa rất nhiều bí mật làm cho nàng nhìn không thấu.
Vẫn là ánh mắt của lão gia tử cao, sớm nhìn ra Giang Trần bất phàm.
Trước kia Đan Phi ít tiếp xúc với Giang Trần, hôm nay tiếp xúc nhiều, cẩn thận hồi tưởng lại, Giang Trần này thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại, thậm chí có chút vô lại bại hoại.
Nhưng mà, trên người hắn, tựa hồ luôn cất dấu một quang hoàn thần kỳ.
Từ yến hội bắt đầu, một bình rượu bề ngoài kém đến nổi không ai muốn nhặt, lại thành áp trục chi bảo.
Phượng Giao Ngũ Dực Thú nửa chết nửa sống, mời nhiều cao thủ chẩn bệnh như vậy, cũng không thể ra kết luận, Giang Trần thuận miệng nói một câu, lại phá Thiên Cơ.
Ninh trưởng lão qua tuổi bốn mươi, một khỏa Tứ Quý Thường Thanh Đan, lại làm cho nàng trẻ hơn hai mươi năm, mà trải qua Đan Phi lén điều tra, đan dược này, quả nhiên cùng Giang Trần có quan hệ.
Nhìn lại Giang Trần sau khi đến vương đô, tuy hắn cơ hồ không có động tác gì, nhưng thế cục vương đô, lại bất tri bất giác bị hắn quấy nghiêng trời lệch đất. Ngay cả Đại vương tử Diệp Đại gần đây bình tĩnh ổn trọng, cũng mấy lần té đầy bụi đất, thậm chí nàng luôn phong độ nhẹ nhàng, cũng nhiều lần thất thố.
Mà Tứ vương tử Diệp Dung, trước kia thành thành thật thật, tựa hồ không tranh quyền thế, lại bỗng nhiên thanh danh lên cao, danh tiếng đại thịnh, cơ hồ có xu thế cùng Đại vương tử bình khởi bình tọa.
Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, ba mươi năm không ra, bỗng nhiên tầm đó, lão gia tử lấy cho Giang Trần
Sau đó vào thế giới mê cảnh, cũng có một đống lớn việc lạ.
Trên đường đi, hung thú Phàm phẩm, nhìn thấy bọn hắn liền đi đường vòng, phảng phất trên người Giang Trần này, có quang hoàn thần kỳ vậy, ngay cả hung thú Phàm phẩm cũng phải nhường đường cho hắn.
Nhất là chiến đấu với Cự Viên, thủ đoạn của Giang Trần, càng khiến cho nàng giật mình. Nhất là tuyệt kỹ phi đao cuối cùng, mặc dù là Đan Phi thường xuyên nhìn lão gia tử tu luyện, cũng có một loại cảm giác ngưỡng vọng, xem không thấu.
Sau đó chữa thương cho nàng, nhận thức đối với các loại Linh Dược độc dược, thao tác,… đều lão luyện, hoàn toàn không giống như một thiếu niên.
Mà thời điểm bôi thuốc cho nàng, thậm chí Đan Phi đã chuẩn bị tâm lý, để cho Giang Trần chiếm một ít tiện nghi, nhưng kết quả Giang Trần lại nho nhã lễ độ, phảng phất bại hoại đáng giận trước kia, căn bản không phải hắn.
Khi thì bại hoại như lưu manh, khi thì hung hãn như ác ma, khi thì thâm trầm như trí giả, khi thì thủ lễ như quân tử.
Vài loại đặc tính hoàn toàn bất đồng này, vậy mà thể hiện trên thân một người, Đan Phi không thể không thừa nhận, mình là xem không hiểu Giang Trần.
Đứng dậy, Đan Phi chỉnh lại y phục, sau đó tìm nguồn nước, đem một chiếc khăn thấm vào trong nước, cũng không có vắt.
Đi đến trước mặt Giang Trần:
- Đừng giả bộ ngủ, lau mặt đi.
Chứng kiến trên mặt Giang Trần còn bảo lưu lấy kiệt tác của nàng, Đan Phi vừa buồn cười, lại vừa chột dạ.
Đột nhiên Giang Trần mở mắt:
- Vô sự ân cần, phi gian tức đạo. Đây là lần thứ hai ngươi bảo ta rửa mặt, chẳng lẽ trên mặt ta có hoa?
Giang Trần đứng dậy, muốn đi tìm địa phương có nước, soi mình một chút.
Đan Phi khẩn trương, cũng không để ý đoan trang, trực tiếp nắm lấy cánh tay Giang Trần, lau mặt của hắn.
Giang Trần bắt được ngọc thủ của nàng, giật chiếc khăn xuống, chỉ thấy phía trên dính đầy vết than.
- Đan Phi tỷ, thật không nghĩ tới, ngươi lại tính trẻ con như vậy, dám vẽ xấu ở trên mặt ta. Xem ra, ta không sửa chữa ngươi một chút, ngươi sẽ không biết Giang Trần ta không dễ chọc
Nói xong, trực tiếp khóa lấy Đan Phi, tay phải ở trên mông nàng đánh bảy tám cái.
Lần biến cố này cực kỳ đột nhiên, Đan Phi cũng bất ngờ, Giang Trần sẽ dùng phương thức này trừng phạt nàng.
Bị Giang Trần đánh mấy cái, trên mông thống khổ ngược lại không sao, nhưng cả người lại giống như điện giật, hóa đá tại chỗ.
- Hắn... dám đánh mông ta?
Trong đầu Đan Phi một mảnh mơ hồ, chỉ cảm thấy lãnh địa chưa bao giờ bị người xâm phạm của mình, bị Giang Trần bá đạo công phá, cảm giác thẹn xông lên đầu, ngồi trên mặt đất, ủy khuất khóc thút thít.
Giang Trần nhất thời ảo não, lại hoàn toàn quên đi thân phận của Đan Phi.
Đánh bảy tám cái, lúc này mới có chút thanh tỉnh.
Cảm giác tựa hồ mình có chút quá đáng? Nếu như động tác trừng phạt này, là đánh tiểu nha đầu Đông Phương Chỉ Nhược, tiểu nha đầu kia tất sẽ cười hì hì, ngược lại càng thêm giương oai.
Nếu như đánh Câu Ngọc, ở trước khi nàng làm tùy tùng cho Giang Trần, tất sẽ liều chết phản kháng, thậm chí dốc sức liều mạng; mà sau khi làm tùy tùng, có lẽ sẽ yên lặng thừa nhận, cùng hắn sinh hờn dỗi.
Nhưng mà, Đan Phi này, bình thường là nữ nhân rất háo thắng, vậy mà khóc
Vai có chút run run, mặc dù không có gào khóc, nhưng lại nức nở, hiển nhiên là thập phần ủy khuất.
Giang Trần kiếp trước kiếp nầy, xử lý qua rất nhiều vấn đề, bất quá đối với loại sự tình nữ nhân một khóc hai náo ba thắt cổ này, lại không có thiên phú gì.
Đang muốn nói gì đó, thần thức khẽ động, cả người như một cây lao, lăng không bắn về một khu vực.
- Người nào, lén lén lút lút, hiện thân cho ta.
Đan Phi nghe Giang Trần quát, thân thể mềm mại cũng hơi nhoáng một cái, đứng dậy theo, vành mắt hơi có chút đỏ, bị nàng che dấu tốt rồi.
Đến thế giới mê cảnh, đều là đệ tử của Thiên Quế Vương Quốc, Đan Phi không muốn bộ dạng của mình bây giờ, bị người ngoài nhìn thấy.
- Lưu Xán, là ngươi?
Thanh âm của Giang Trần phát lạnh.
Độc Tôn Tam Giới Độc Tôn Tam Giới - Lê Thiên