To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2394 - chưa đầy đủ
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1505 / 11
Cập nhật: 2017-09-24 18:14:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 300: Lão Gia Tử Khiếp Sợ Cùng Hậu Lễ
iang Trần nhịn không được cười lên, lão gia tử này thật đúng là diệu nhân. Loại ngôn luận này, lại mới lạ vô cùng. Bất quá hắn cũng lập tức minh bạch.
Nhân vật như lão gia tử, muốn lừa gạt hắn không dễ dàng. Hắn chỉ cần từ các loại sinh lý của Phượng Giao biểu hiện, kỳ thật có thể chứng minh Giang Trần kết luận.
- Tiểu tử Giang Trần này, vài câu hoa ngôn xảo ngữ, vậy mà hống đến lão gia tử tin! Lần này, đúng như bổn vương dự tính, triệt để đánh hụt! Giang Trần, ngươi nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của bổn vương, ta xem Thiên Quế Vương Quốc này, thật đúng là lưu ngươi không được!
Đại vương tử Diệp Đại, trong nội tâm bùng lên sát cơ.
Luật Vô Kỵ đã hâm mộ ghen ghét, lại rất hận:
- Tiểu tử Giang Trần này, lại thuyết phục lão gia tử? Lão gia tử có phải lão hủ nên ngu ngốc hay không? Sao ngay cả loại chuyện ma quỷ này cũng tin? Không tốt, nếu như Giang Trần kia mày dạn mặt dày để lão gia tử thu hắn làm đồ đệ, chẳng phải là rất không ổn? Về sau muốn chèn ép hắn, liền không dễ làm rồi!
Những người khác, cũng là tâm tư khác nhau. Có hâm mộ Giang Trần, có khinh thường, có cảm thấy Giang Trần vận khí tốt, cũng có cảm thấy Giang Trần tiểu nhân đắc chí.
Mặc dù là Diệp Dung, tâm lý cũng một nửa hưng phấn, một nửa hâm mộ.
Hưng phấn là, lần này hắn mang người đến, có thể nói là bạo sát bên Đại vương tử, hai khâu, đều áp đảo Đại vương tử, để cho Đại vương tử hung hăng càn quấy căn bản không ngẩng đầu được lên.
Hâm mộ là, Giang Trần đạt được nhân tình của lão gia tử, cái này nếu rơi xuống trên đầu Diệp Dung hắn, cái kia chắc chắn trở thành đại lợi khí để hắn cạnh tranh Thái tử vị a.
Bất quá, tuy Diệp Dung động tâm, lại không có nghĩ qua cướp đoạt nhân tình này của Giang Trần.
Hắn cũng biết, Giang Trần này, nhất định phải kết giao, không thể trở mặt. Một khi trở mặt, Diệp Dung hắn mất càng nhiều hơn nữa.
Không bao lâu, dáng người động lòng người của Đan Phi, một lần nữa từ bên trong đi ra.
- Lão gia tử, đồ vật ở chỗ này.
Diệp lão gia tử vung tay lên:
- Cho Giang Trần.
Đan Phi gật gật đầu, đưa Ngọc Bàn trong tay tới trước mặt Giang Trần:
- Giang Trần, đây là Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, mười năm mới có một tấm như vậy.
- Cái gì? Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh?
Những đệ tử vương công đại thần phía dưới kia, nguyên một đám trong mắt toát ra tinh quang tham lam.
Ngay cả mấy vương tử, sắc mặt cũng hơi đổi.
Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, lão gia tử vậy mà lấy ra đồ vật tốt như vậy!
Phải biết rằng thứ này, dù là quốc quân Thiên Quế Vương Quốc, cũng không có quyền lực một mình trao tặng. Mỗi chế tác một tấm Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, đều phải thông qua Bảo Thụ Tông gật đầu, còn phải thông qua Diệp lão gia tử gật đầu, cuối cùng bên quốc quân sai người chế tác, do ba nhà cộng đồng làm lên ấn ký độc nhất vô nhị, mới có thể có hiệu lực.
Thứ này, mười năm xuất hiện một tấm, đây là thuyết pháp lạc quan, trên thực tế, có chút thời điểm, ba mươi năm cũng chưa hẳn có người có thể lấy được một tấm Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh.
Một khi đạt được thứ này, ở Thiên Quế Vương Quốc chẳng những có thể hoành hành không sợ, nhìn thấy quốc quân không cần bái, có thể tùy thời bái phỏng Diệp lão gia tử không cần thông báo, quan trọng nhất là, Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, tuy không có nghĩa là nhất định có thể tiến vào Bảo Thụ Tông, nhưng người có được Quốc Sĩ Lệnh, trên cơ bản hi vọng tiến vào Bảo Thụ Tông sẽ tăng lên trên phạm vi lớn!
Thiên Quế Vương Quốc nhiều quyền quý như vậy, nhưng gần ba mươi năm, không có một quyền quý nào, đạt được Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh.
Hôm nay, ở loại trường hợp này, vậy mà xuất hiện một tấm Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, hơn nữa rơi vào trên người một thiếu niên mới tới Thiên Quế Vương Quốc hai tháng.
Một màn này, thật giống như bom tấn, ở trong lòng mỗi người tạc mở.
Giờ phút này, ngay cả Long Nha vệ đô thống, Tiên cảnh nhất trọng thiên Tân Vô Đạo, cũng có chút ghen ghét Giang Trần rồi. Ánh mắt âm tàn ở trên người Giang Trần nhìn chăm chú.
- Giang Trần này, ở khâu luận võ, nhất định phải kích hắn vào cục, sau đó giết hắn đi.
Tân Vô Đạo biết rõ, không giết Giang Trần này, chờ hắn lông cánh đầy đủ, muốn trấn áp liền khó khăn.
- Giang Trần, ngươi có tài đức gì, cũng xứng có được Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh?
Đại vương tử Diệp Đại, ngực cũng có một đoàn lửa giận thiêu đốt.
Luật Vô Kỵ càng là ghen ghét muốn nổi giận:
- Tên súc sinh Giang Trần này, quả nhiên là vận khí tốt. Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho hắn chết. Giang Trần không chết, về sau Luật Vô Kỵ ta ở vương đô không có cách nào dừng chân.
Đừng nói những người đối địch này, ngay cả Điền Thiệu cùng Lăng Thiên Lý, giờ phút này cũng cảm thấy, vận khí của Giang Trần thật đúng là tốt.
Chỉ là, bọn hắn hâm mộ quy hâm mộ, ngược lại không ghen ghét cái gì. Cuối cùng, bọn họ đều là dính quang của Giang Trần, nếu không có Giang Trần, bọn hắn ở đâu ra cơ hội được lão gia tử chỉ điểm.
Hưng phấn nhất, không phải Giang Trần, mà là Diệp Dung.
Người hắn mang đến, đã nhận được Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, đây không thể nghi ngờ là thiên đại vinh hạnh. Về sau, Giang Trần liền bị người liệt vào trận doanh của Diệp Dung hắn.
Mà trong trận doanh của Diệp Dung hắn, nhiều hơn một Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, địa vị không thể nghi ngờ sẽ tăng lên trên phạm vi lớn, để cho hắn ở trong vương tử tầm đó, có tiếng hô rất cao.
- Giang Trần, lão gia tử ưu ái như thế, Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, ba mươi năm cũng chưa từng xuất hiện qua. Ngươi còn không tạ ơn lão gia tử?
Diệp Dung thấy Giang Trần phản ứng bình thường, không có cuồng hỉ như trong tưởng tượng của mọi người, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Giang Trần cũng không ngạo kiều, cũng không có kinh hỷ quá độ gì. Từ mọi người phản ứng có thể thấy được, Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh này, hẳn là vật rất hữu dụng.
Lập tức từ trên Ngọc Bàn gỡ xuống tấm lệnh bài kia nói:
- Lão gia tử, Giang Trần áy náy rồi.
Lão gia tử tâm tình thật tốt:
- Không, không, ngươi không cần áy náy. Đúng rồi, Giang Trần, theo như quy củ, ngươi còn có thể hướng ta nói một cái yêu cầu, ngươi có yêu cầu hoặc là nguyện vọng gì, cứ nói đừng ngại.
Nhìn ra được, lão gia tử hào hứng rất cao, lần nữa chủ động nhắc tới việc này.
Này nơi nào như là nợ người nhân tình, đây quả thực là chủ động lấy lòng Giang Trần a. Bởi vậy có thể thấy được, lúc này lão gia tử thật sự rất cao hứng.
Ánh mắt cùng khẩu khí kia, mang theo một loại cổ vũ, hi vọng Giang Trần nói yêu cầu.
Diệp Dung không ngừng nháy mắt cho Giang Trần, ngón tay có chút uốn lượn, hiển nhiên là ý bảo Giang Trần đưa ra yêu cầu bái sư.
Giang Trần lại như không thấy được Diệp Dung mờ ám, cười cười:
- Yêu cầu gì cũng có thể sao?
- Ha ha, chỉ cần lão phu đủ khả năng, không có gì không thể.
Giang Trần gật gật đầu, cười nói:
- Được rồi, ta nghĩ dùng quyền uy của lão gia tử, điều động Long Nha vệ, có lẽ không có vấn đề a?
- Long Nha vệ?
Lão gia tử sững sờ, khẩu khí lại hơi có chút thất vọng.
Độc Tôn Tam Giới Độc Tôn Tam Giới - Lê Thiên