Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 138
hương 138: Đảo lộn (3)
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến làm sao mà Tiểu Thỏ lại bám theo hai người bọn họ, cô lén liếc nhìn xung quanh một vòng, trông thấy không có ai chú ý đến mình mới vụng trộm đẩy cánh cửa phòng he hé một chút.
Chị cả Y Trạch Mộng cùng cô gái kia đang ngồi giữa ba người đàn ông, không ngừng dỗ ngon dỗ ngọt bọn họ uống thêm rượu. Trong số đó có một người trạc tầm ngoài 40, một tay ôm eo chị cả, đôi mắt dính chằm chằm vào bộ ngực nửa kín nửa hở của chị ta, lưu luyến không rời.
Không biết chị cả nói với hắn câu gì, người đàn ông ha ha cười lớn đứng lên, ngửa cổ uống cạn sạch chén rượu, sau đó bàn tay háo sắc lại chậm rãi luồn xuống bên dưới chiếc váy vuốt ve.
Sắc mặt của chị cả không chút thay đổi, vẫn tươi cười quyến rũ như trước, thản nhiên rót đầy ly rượu đưa cho người đàn ông, nũng nịu lên tiếng, “Ngài Vương, em kính ngài một ly, chúc ngài và Lý tiên sinh đàm phán thành công.”
“Ha ha ha.” Người đàn ông dùng sức ôm chặt lấy eo Y Trạch Mộng, tiện tay nhéo má cô ta một cái, sau đó liền quay đầu cười nói với người đang ngồi đối diện, “Lão Lý à, anh xem đấy, cái miệng nhỏ này của Mộng Mộng quả đúng là ngọt chết người mà.”
“Uống rượu! Uống rượu!” Trợ lý của Vương tiên sinh vừa không ngừng mời rượu người đàn ông họ Lý kia, vừa tươi cười hỏi: “Nếu như bản hợp đồng kia không có vấn đề gì, chúng ta kí luôn bây giờ có được không ạ?”
Vị Lý tiên sinh bị chuốc rượu say khướt, gật đầu không ngừng.
Ông Vương mừng rỡ, quay sang nháy mắt với cô gái đang chuốc rượu ngài Lý một cái, cô ta lập tức hiểu ý gật đầu, nhẹ nhàng ngồi lên đùi vị Lý tiên sinh kia, “Ngài Lý, chúng ta lại uống thêm một chén nữa rồi kí tên được không?”
Ông Lý bị cả rượu lẫn sắc tấn công, u mê không thoát ra được.
Trợ lý của Vương tiên sinh nhanh nhẹn lấy hợp đồng từ trong cặp sách ra đưa cho cô gái hầu rượu, cô ta nhẹ nhàng bắt chéo đôi chân dài, mỉm cười đưa cho ngài Lý một chiếc bút, vô cùng chu đáo vì ông ta mà mở sẵn bản hợp đồng ra, “Lý tiên sinh, ngài viết ở đây.”
Hợp đồng kí kết xong, ông Vương liền ôm Y Trạch Mộng đứng lên, nói với người trợ lý, “Tiểu Mã, cậu đưa ngài Lý quay về.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
“Mộng Mộng, hôm nay em nhất định phải đi ăn đêm với tôi.” Ông ta ôm chặt Y Trạch Mộng, vươn tay đẩy cửa bước ra ngoài.
Tiểu Thỏ vội vàng rời khỏi chỗ đứng, giả vờ quay qua quay lại nhìn xung quanh tìm phòng.
Mấy người kia không hề chú ý đến cô, bọn họ nhanh chóng lướt qua phía sau Tiểu Thỏ.
Bàn tay háo sắc của tên kia còn không yên phận nhẹ nhàng vuốt ve mông của chị cả. Có điều chị ta không những không cự tuyệt mà còn tươi cười vô cùng quyến rũ.
Tiểu Thỏ trợn tròn mắt, nhìn theo bóng dáng bọn họ cho đến lúc khuất hẳn, trong lòng không ngừng thắc mắc: ‘Người đàn ông kia đưa chị cả ra ngoài ăn đêm, hay là đi đặt phòng?’
‘Vì sao chị cả lại biến thành người như thế này?’
Cô muốn bám theo bọn họ để tìm hiểu rõ mọi việc, có điều Cao Mĩ lại xuất hiện ở đây, vừa mới trông thấy cô đã kêu lên, “Tiểu Thỏ cậu đi đâu vậy? Bọn mình còn tưởng cậu té ngã trong WC cơ, đi lâu như vậy mà vẫn không thấy trở về.”
Tiểu Thỏ nắm chặt bàn tay, cuối cùng quyết định từ bỏ ý tưởng đi theo tìm hiểu đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, cô tính sẽ hỏi han tất cả ở chị tư, nhất định chị ấy biết rõ.
Cao Mĩ trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ cứng đờ, vội vã hỏi xem có chuyện gì.
Tiểu Thỏ lắc đầu, đi theo Cao Mĩ quay về phòng K33, lẳng lặng ngồi yên một góc nghe mấy người bọn họ la hét hát hò, tinh thần trở nên sa sút hẳn đi.
“Sao vậy?” Trầm Quyên vỗ nhẹ vào vai Tiểu Thỏ, “Từ lúc cậu đi toilet về liền bày ra dáng vẻ này. Có chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Tiểu Thỏ lên tiếng, tiện tay cầm lấy cốc bia đưa lên uống, hương vị đắng chát thấm sâu tận trong lòng.
“Tiểu Thỏ ngoan! Mau nghe điện thoại nào…” Tiếng chuông điện thoại buồn cười lại một lần nữa vang lên.
“A! Anh của cậu bảo không tìm thấy cậu ở bên kia núi Đôn Đạo!” Bọn Cao Mĩ ồn ào kêu lên.
Nguy rồi nguy rồi, quên mất tiêu là Irenaeus đang tìm cô ở bên kia núi Đôn Đạo!
Tiểu Thỏ vội vàng mở cửa vọt ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
“Em ở đâu?” Thanh âm nguy hiểm ngay lập tức truyền vào tai Tiểu Thỏ.
“Anh… anh… em… em sẽ quay về ngay lập tức!” Tiểu Thỏ cuống quýt kêu lên, “Anh không cần phải mất công tìm em… em…”
“Anh hỏi em bây giờ đang ở chỗ nào?” Giọng nói thiếu kiên nhẫn nhanh chóng đánh gãy mấy lời bắp bắp của Tiểu Thỏ, Irenaeus thở phì phì hỏi lớn.
“Núi… Núi Đôn Đạo!” Tiểu Thỏ vẫn cố tiếp tục nói dối, “Em… em sẽ về ngay lập tức!”
“Núi Đôn Đạo hay là phố La Tử Loan?” Thanh âm trầm thấp nguy hiểm đột nhiên vang lên từ phía sau Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ mờ mịt quay đầu lại, ngay lập tức trông thấy đôi mắt như muốn tóe lửa của Irenaeus bên dưới cặp kính đen.
“A!” Tiểu Thỏ giống như bất thình lình trông thấy ma quỷ lúc nửa đêm, sợ hãi kêu lên một tiếng, đầu óc còn chưa kịp hoạt động, cơ thể như một phản xạ có điều kiện đã lập tức xoay người bỏ chạy.
“Còn dám chạy?” Irenaeus bước nhanh vài bước liền đuổi kịp Tiểu Thỏ chân ngắn, ôm ngang lấy người cô, nhấc bổng lên không trung.
“A!” Tiểu Thỏ vươn tay ôm chặt lấy cổ hắn, đôi mắt trong suốt trừng lớn, chớp chớp hỏi, “Irenaeus, sao anh lại ở đây?”
“Dám lừa gạt anh! Núi Đôn Đạo này!” Bàn tay Irenaeus giơ cao đánh một cái “Tét” thật kêu vào mông Tiểu Thỏ.
“A!” Tiểu Thỏ giãy dụa, vội vàng la lên sợ hãi, “Anh không thể đánh em ở chỗ này được!”
“Sao? Làm chuyện xấu rồi còn nói dối, học người ta tạo phản, còn không cho phép anh đánh sao?” Irenaeus tức giận giơ tay cốc vào đầu Tiểu Thỏ. Có điều, sau khi trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bày ra dáng vẻ nhăn nhó tội nghiệp, Văn Trạc phải cố gắng lắm mới nhịn được không cười, khuôn mặt quấn tú thoáng chốc trở nên mất tự nhiên, “Nói mau, ai xui dại em nói dối?”
Ngay cửa phòng K33, đoàn người Cao Mĩ đã sớm hóa đá từ lúc nào.
Ánh mắt của tất cả không hẹn mà cùng dừng lại trên người Irenaeus.
Người thanh niên trước mặt này đội một chiếc mũ lưỡi trai, đôi mắt bị cặp kính râm che kín, chỉ cần nhìn dáng vẻ cũng đủ khiến người ta mê mẩn, chỉ tiếc không nhìn thấy rõ mặt mũi như thế nào.
Đôi mắt như hai đường chỉ của Trầm Quyên ngay lập tức lóe ra vô số tia sáng.
“Có phải là do bọn họ làm hư em không?” Irenaeus vươn tay chỉ chỉ đám người Cao Mĩ, nheo mắt lại tỏ vẻ bất mãn.
Đồ Thỏ Con ngốc nghếch này không những học được nói dối, mà còn rất trơn tru nữa chứ!
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt