Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115
hương 115: Nông nô vùng lên, nên hát mừng
Băng quốc.
Sân bay thủ đô.
Hòa trong dòng người bước ra từ phi trường, Văn Trạc ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xanh ngắt.
Chiếc kính râm to lớn che phần lớn gương mặt tuấn mỹ của hắn, khiến người khác không nhìn thấy được xúc cảm ẩn ở bên dưới. Có điều, dáng người cao ráo cân đối đã sớm thu hút tầm mắt của nhiều người.
Văn Trạc tiến lại gần một chiếc taxi, “cạch”, đóng cửa lại, sau đó lấy ra chiếc di động ở trong túi áo đang rung không ngừng, “A lô. Ừ. Tôi sẽ tới ngay lập tức.”
“Bác tài, tới khách sạn quốc tế Trung Ích.”
“Vâng.”
Xe tức khắc khởi động, lướt nhanh trên đường cao tốc.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Văn Trạc hiện lên một tia rét lạnh.
Cuối cùng, hắn vẫn là không thể ngồi yên được nữa, phải đi một chuyến, tự tay mang Thỏ Con của hắn quay về.
Từ vài hôm trước, năm người của UA đã chia nhóm lần lượt đặt chân đến thủ đô Băng quốc, bởi vì nếu như tất cả đi cùng nhau sẽ rất gây chú ý, cho nên mới quyết định như thế.
Agger Las…
Văn Trạc hậm hực nhìn chằm chằm phía trước.
“Két –“
“Rầm!” Văn Trạc thanh toán tiền xe, xoay người bước vào khách sạn, đi thẳng vào thang máy lên phòng, Alvin cùng bốn người khác đã sớm ở đây chờ từ lâu.
Chapelle đang bận rộn làm việc trước máy tính, thấy hắn đi vào, đầu cũng không ngẩng liền lên tiếng, “Sắp hoàn thành xong việc phân tích lối đi trong cung điện Irefano rồi, muộn nhất là tối mai có thể hành động.”
“Ừ.”
“Yên tâm đi, Agger Las chắc chắn không thể nghĩ đến việc chúng ta lại có bản lĩnh xâm nhập vào địa bàn của hắn.”
“Nhất định phải cho hắn một bài học nhớ đời.”
“Tôi chỉ muốn cứu Tiểu Thỏ trở về.” Văn Trạc thở dài.
“Được rồi, chúng ta sao có thể thất bại được. Đừng căng thẳng quá, chắc chắn không có vấn đề.” Alvin cười an ủi.
“Ừ.”
******
Mới sáng ra, Tiểu Thỏ liền gây tai họa nho nhỏ.
Vốn là Tiểu Thỏ dậy sớm, trông thấy dì Moses đang bận rộn trong hoa viên, liền muốn đi tới giúp đỡ.
Ai biết được, tưới hoa lại biến thành tưới người.
Là do chiếc bình phun kia không có mắt, đổ hết toàn bộ lên người bệ hạ Agger Las!
Bộ âu phục sang trọng của bệ hạ nháy mắt liền dính đầy nước, nhăn nhúm, mái tóc vàng rực rỡ rối xù ướt nhẹp, trông vô cùng buồn cười.
Có điều, ngoài dự đoán của mọi người, hắn không hề phát hỏa cũng không lao về phía cô gầm rú, chỉ là theo bản năng run rẩy khóe môi, sau đó liền quay đầu về tẩm điện tắm rửa.
Tuy vậy, hai cô gái bên cạnh hắn lại hung tợn nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ như muốn bắn chết người…
Lúc ăn sáng.
Tiểu Thỏ cúi đầu cắn bánh mì, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của công chúa Sasar.
Lại nữa rồi…
Vì cái gì nha?
Lần nào ăn uống cũng không được yên tĩnh.
Cô há lớn miệng nhai hết miếng bánh mì, vô cùng không tao nhã ‘ừng ực ừng ực’ uống hơn nửa cốc sữa, thầm nghĩ mau chóng ăn cho xong, rồi nhanh nhanh biến mất khỏi tầm nhìn của hai cô gái đang muốn giết người này.
“Ăn nhanh như vậy làm gì?” Agger Las tức giận đoạt lấy cốc sữa của Tiểu Thỏ, “Không có ai tranh giành với cô.”
“Tôi…”
“Lớn vậy rồi mà ăn uống còn giống như đứa trẻ, trên mặt toàn là vụn bánh.” Agger Las bắt chéo chân, thuận tay với lấy chiếc khăn, nghiêng người lau sạch cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ.
“A, tôi có thể tự…” Thanh âm sợ hãi ngay lập tức biến mất dưới cái trừng mắt của hắn, Tiểu Thỏ hiểu được hành động này, chính là ‘không cho phép cự tuyệt, không cho phép nói không được’.
Tiểu Thỏ như đang ngồi trên đống lửa, quẫn bách vô cùng. Cô vụng trộm liếc nhìn về phía công chúa Sasar mặt đen sì, trong lòng không ngừng kêu oan cho chính mình.
Cô cũng không muốn như vậy có được hay không!!!
Ai biết được thần kinh người này tự nhiên lại chập mạch chỗ nào rồi, mới sáng sớm không chỉ đưa cô đi dùng bữa sáng, lại còn cư xử ân cần vô cùng.
Vốn dĩ nông nô vùng lên thành công, nên hát mừng mới đúng.
Nhưng mà, hiện tại, Tiểu Thỏ chẳng thấy vui sướng tẹo nào, so với việc dịu dàng với cô như thế này thì thà hắn làm giống lúc trước còn hơn.
Cô lại không chờ mong hắn đối tốt với mình a!
Bệ hạ Agger Las làm thế, càng khiến cô bất an không yên, lúc nào cũng thấp thỏm, không biết lúc nào hắn sẽ lại giống như núi lửa bùng nổ đây…
“Nghĩ gì vậy?” Agger Las vươn tay nâng cằm Tiểu Thỏ quay lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt thất thần của cô, nhẹ giọng hỏi.
Sasar bất giác nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt cũng không cảm thấy đau đớn.
“Không… Không nghĩ gì cả.” Tiểu Thỏ vội vàng cúi đầu, lại cầm bánh mì lên cắn.
Kaka Lucy ngồi phía đối diện, tâm trạng dường như còn khó chịu hơn Sasar rất nhiều.
Ở vị trí này, cô có thể nhìn thấy rõ ràng ánh nhìn dịu dàng tràn đầy trong đáy mắt bệ hạ. Trong trí nhớ của cô, bệ ha chưa từng dùng thứ ánh mắt này nhìn bất kì một người con gái nào, thế nhưng hiện tại lại có thể có ngoại lệ? Bảo sao không khiến người khác ghen ghét?
Cô gái trước mặt căn bản vẫn là con nhóc chưa hoàn toàn trưởng thành mà thôi! Dựa vào cái gì mà nhận được sự sủng ái của bệ hạ?
Khuôn mặt cũng không phải vô cùng kiều diễm, chẳng qua là đáng yêu một chút, lại may mắn có được một đôi mắt trong veo như nước có thể khiến người ta nhanh chóng bị mê hoặc trong đó! Cô ghét nhất những người hay giả vờ đáng thương, nhất định nội tâm cũng không tốt đẹp gì.
Cô nghĩ không ra, cái loại dáng người bí đao thấp lùn này, có lực hấp dẫn gì đặc biệt chứ?
Kaka Lucy càng nghĩ, càng cảm thấy cô nhóc này bình thường đến mức một chút ưu điểm cũng không có, so với cô, ngay cả xách giày cũng không xứng.
Công chúa Sasar mạnh mẽ kìm nén trong lòng khó chịu, khuôn mặt xinh đẹp đông cứng đã lâu lộ ra một tia mỉm cười, “Bạn học Y Tiểu Thỏ, không phải là cô rơi xuống biển sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
Sasar và Kaka Lucy hoàn toàn không biết Tiểu Thỏ chính là đứa nhỏ họ nhìn thấy hai ngày trước. Nếu như bọn họ biết sự thật, biểu tình hẳn sẽ vô cùng đặc sắc.
Những người hầu cận bên cạnh Agger Las đều biết điều kín miệng, đương nhiên sẽ không tự tiện tiết lộ việc mà bệ hạ không muốn cho người ngoài biết.
“Tôi… Tôi bị rơi xuống nước, nhưng mà lại được bệ hạ Agger Las cứu lên. Tôi… tôi rất biết ơn bệ hạ…” (phi, một chút cũng không biết ơn!) Tiểu Thỏ sợ hãi liếc nhìn người nào đó một cái, dưới ánh mắt uy hiếp của hắn, chậm rãi phun ra lý do đã sớm chuẩn bị từ trước.
Agger Las vừa lòng giương môi thành một cái độ cong duyên dáng.
Tiểu Thỏ cúi đầu, vươn tay lấy chai sốt cà chua, nghịch ngợm qua lại trong lòng bàn tay.
Ai ngờ sốt cà chua lại không hề hợp tác với cô một chút nào, ‘phụt’ một tiếng, một dòng nước sốt cứ thế bắn thẳng vào mặt tiểu thư Kaka Lucy…
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt