Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 114
hương 114: Cảm giác tim đập (2)
Người này thật đúng là thần kinh có vấn đề, lúc nào cũng thích có người cầu xin hắn, chẳng lẽ chỉ cần cầu xin một lần hắn sẽ nhiều thêm một miếng thịt sao?
Tật xấu a tật xấu!
Tiểu Thỏ đứng trước tấm gương lớn nhìn ngang nhìn dọc. Chiếc váy cô đang mặc màu phấn hồng, hai đầu vai lộ ra ngoài không khí, độ dài đúng là không thể ngắn hơn được nữa, khiến đôi chân trắng mịn cứ thế hiện rõ mồn một, cả người không được tự nhiên.
Cô nhẹ nhàng xoay mở cửa, cái đầu nhỏ ló ra bên ngoài, dò xét một vòng, thấy trong phòng không có ai, mới nhẹ nhàng thở ra, rón ra rón rén rời khỏi phòng tắm, định chuồn khỏi chỗ này.
“Lén lút đi đâu?” Đằng sau ghế sô pha chợt lộ ra một cái đầu.
Thì ra không phải là hắn không có ở đây, mà do cả người bị che khuất dưới chiếc ghế, nên vừa rồi Tiểu Thỏ mới không nhìn thấy.
“Tôi… Tôi đi đâu, sao phải nói với anh a?” Tiểu Thỏ to gan cãi lại hắn một câu, sau đó tiếp tục làm như không có việc gì bình tĩnh đi ra ngoài.
“Rầm!” Cửa phòng bị hắn dùng một tay đóng lại.
“A!” Tiểu Thỏ hét lên một tiếng, liền bị hắn ôm ngang lấy eo nhấc bổng lên.
Hai bàn chân bé nhỏ quơ loạn không ngừng, cô hét lớn, “Anh… Anh… Anh muốn làm gì?”
“Ăn chút điểm tâm.” Agger Las ngả ngớn liếc nhìn cô một cái, cười nói, “Không ngờ nhìn cô gầy tong teo như vậy, mà những nơi nên có thịt cũng không hề nhỏ chút nào, ừm, coi như có thể khiến đàn ông vừa lòng.”
“Cái gì? Cái gì? Cái gì?” Tiểu Thỏ căng thẳng, lắp bắp nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn, hét lớn, “Buông ra! Tôi không phải là điểm tâm của anh!”
“Phì.” Hắn không nhịn được nở nụ cười.
Ôm cô quay trở lại ghế sô pha ngồi xuống, không quan tâm đến cô gái nhỏ đang giãy dụa kháng cự trong lòng, để cô ngồi trên đùi mình, Agger Las vươn tay chỉ đống điểm tâm trên bàn trà, “Cô nếm thử xem, những thứ này đều do đầu bếp nước F tốn biết bao công sức mới làm được đấy, không biết có hợp khẩu vị của cô không?”
Đột nhiên tốt như vậy cho cô ăn mấy thứ này, không biết trong đấy có thả độc hay không?
Hắn đưa cho cô một đĩa nhỏ bánh ngọt, mỉm cười nhìn cô, “Ăn nhanh lên, ăn xong đến lượt ta ăn.”
“Cài gì?” Tiểu Thỏ thiếu chút nữa mắc nghẹn.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của cô gái bé nhỏ đáng yêu vô cùng, hắn không nhịn được cười lớn, cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt phấn hồng. Quả nhiên hương vị rất tuyệt.
Tiểu Thỏ kinh hãi thiếu chút nữa ném cả cái đĩa vào mặt Agger Las, vội vàng đẩy hắn ra, vươn tay chùi mặt mình thật mạnh, tức giận kêu lên, “Anh làm cái gì?”
Sao lại có người tùy tiện đến vậy, nhìn thấy con gái liền ôm hôn một cái? Đáng ghét!
“Lau cái gì mà lau! Không được lau!” Agger Las bắt lấy bàn tay nhỏ bé, nguy hiểm nheo mắt lại.
“Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi. Lau hay không là quyền của tôi, trừ phi anh chặt đứt tay chân tôi, còn không thì đừng hòng!” Tiểu Thỏ tức giận kêu lên, “Buông ra! Đồ thần kinh! Tôi muốn trở về!”
Agger Las cũng lập tức phát hỏa, một tay giữ chặt lấy cằm cô, “Ta nói không được lau là không được lau!”
“Thần kinh… A!” Cái miệng nhỏ ồn ào không ngừng bị hắn hung hăng che kín lại.
Tiếng kêu thất thanh đầy sợ hãi của Tiểu Thỏ ngay tức khắc biến mất trong miệng Agger Las.
Cô ra sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi cánh tay như kìm sắt của hắn, lại không thể kháng cự được sức mạnh kinh người kia.
Kết quả của việc Tiểu Thỏ giãy dụa không ngừng sau một hồi lâu là trực tiếp đẩy Agger Las đang trong cơn phẫn nộ ngã ngồi lên ghế sô pha.
Sự kiêu ngạo của đế vương khiến hắn không thể tha thứ cho việc Tiểu Thỏ cự tuyệt, phản kháng lại hắn.
Agger Las dùng một tay giữ chặt hai tay Tiểu Thỏ, cố định trên đỉnh đầu, hung hăng cạy mở cái miệng nhỏ nhắn, ép buộc cô tiếp nhận hắn, ép buộc cô phối hợp hắn, không cho phép cô kháng cự.
Nụ hôn cường ngạnh như vậy khiến thần kinh Tiểu Thỏ căng thẳng, hai bàn tay nhỏ nắm lại thật chặt, đôi mắt mở to, chẳng mấy chốc trên gương mặt nhanh chóng che kín nước mắt.
Thân thể nặng nề của hắn đè lên người cô, sức lực lớn đến mức khó có thể phản kháng, khiến Tiểu Thỏ khiếp sợ vô cùng.
“Cứu mạng…” Tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Thỏ vang lên, như muốn vỡ vụn, “Cứu mạng… Ô… ô… ô… Irenaeus…”
Agger Las bị tiếng gọi ‘Irenaeus’ của cô hung hăng đâm vào lòng đau đớn, nhanh chóng đứng dậy, trong đôi con ngươi ngập tràn u ám, “Irenaeus rất dịu dàng sao? Hành động rất khác biệt sao? Có phải cô rất nhớ hắn? Cô cứ yên tâm! Đời này cô cũng chỉ có thể chìm đắm trong những kí ức đã qua đó thôi. Ta thề, cả đời này, vĩnh viễn cô đừng có mơ tưởng rời khỏi ta, cũng vĩnh viễn đừng mong lại được nhìn thấy hắn.”
Nói xong, hắn không để ý đến Tiểu Thỏ không bằng lòng liều chết giãy dụa, lại một lần nữa thô bạo cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Hung hăng, hung hăng lau đi hương vị của Irenaeus ở chỗ này.
Agger Las không hiểu vì sao trong lòng lại đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng.
Những thứ của hắn, ai cũng không thể cướp đi! Cho tới bây giờ, chỉ có hắn lấy của người khác, người khác đừng hòng nhòm ngó của hắn! Cho dù có phải chiếm đoạt, hắn cũng nhất định giữ bằng được những gì mình thích ở bên cạnh, vĩnh viễn sẽ không buông tay…
“Oa… Ô ô ô ô… Oa a a…” Tiếng khóc thét kinh thiên động địa tràn ngập hai tai Agger Las, khiến hắn khó chịu vô cùng.
“Đừng khóc nữa!” Thích cô mới hôn cô, cô khó tiếp nhận nụ hôn này đến vậy sao?
Tiểu Thỏ tội nghiệp cắn mạnh môi dưới, gắt gao từ từ nhắm hai mắt, không dám mở to nhìn khuôn mặt đáng sợ của hắn. Có điều thân thể vẫn không kìm chế được run rẩy liên hồi, hình ảnh này lọt vào đôi mắt của Agger Las khiến hắn đau lòng.
Hắn ảo não xoay người ngồi dậy, thầm mắng bản thân đúng là điên rồi.
Chính mình lại sao lại trở nên mất kiểm soát đến mức đi bắt ép một cô gái?
Tiểu Thỏ thật đúng là lợi hại, chỉ cần một ánh mắt khinh bỉ, một hành động cự tuyệt, ngay tức khắc liền có thể làm xáo trộn tâm hồn tĩnh lặng của hắn, khiến hắn phát điên tới mức không chống chế được.
Agger Las kéo cô ngồi dậy, nhìn thấy Tiểu Thỏ khóc thê thảm như vậy, trong lòng nhanh chóng ngập tràn áy náy.
“Được rồi, ta không ép cô.” Hắn giúp cô vuốt thẳng váy áo hỗn độn, vươn tay lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, “Được rồi, đừng khóc! Ăn chút gì đi.”
Tiểu Thỏ lui về phía sau co rúm lại một chút, đôi mắt ngập nước len lén nhìn hắn, ẩn chứa sợ hãi.
Trong lòng Agger Las có chút khó chịu, một cơn tức giận không hiểu vì sao lại chậm rãi dâng lên, dùng sức kéo cô ngồi sát bên cạnh mình, vươn tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt Tiểu Thỏ, “Ta thực khiến cô sợ hãi sao? Cách xa như vậy làm gì? Đã nói không ép cô thì sẽ không ép cô, ăn đi.”
Tiểu Thỏ làm sao còn có tâm trạng ăn cái gì, nhưng lại không dám kháng cự hắn, chỉ sợ hắn lại làm ra thứ hành động nào đó khác người.
Vì thế Tiểu Thỏ đành cố gắng uể oải nuốt bánh ngọt vào bụng.
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt