Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110
hương 110: Không đội trời chung (10)
“Nhóc con thu hồi nước mắt lại ngay lập tức.” Agger Las mạnh mẽ nắm chặt lấy cằm Tiểu Thỏ, nheo mắt uy hiếp, “Lại để ta trông thấy một giọt nào nữa, ta thể, cả đời này, cô vĩnh viễn đừng hòng nhìn thấy Irenaeus.”
Tiểu Thỏ vội vã cắn chặt môi, dùng sức kìm nén nước mắt đang muốn chảy ra ngoài. Đôi mắt to tròn ngập nước cứ như vậy len lén nhìn về phía Agger Las.
Agger Las bất mãn nhìn cô.
‘Vừa mới nói vĩnh viễn không được nhìn thấy Irenaeus, liền trở nên ngoan ngoãn?’ Hắn hừ lạnh, vươn tay búng ‘tách’ một tiếng.
Ngay lập tức người phục vụ đẩy một bàn ngập tràn đồ ăn cùng thức uống đi vào.
Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm vào bàn ăn, cái bụng nhỏ kêu lớn từng hồi như muốn tạo phản.
Cô dùng sức mím chặt môi, không lên tiếng.
Đôi mắt thâm thúy của Agger Las chặt chẽ theo dõi khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, trong lòng một lần nữa lại thầm chán ghét tính cách quật cường của cô.
Nha đầu kia rõ ràng vừa đói lại vừa khát, thế mà lúc nào cũng sống chết không chịu nhận thua.
Hắn vươn tay lấy một cốc sữa đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ, nhìn thẳng vào khuôn mặt ngập tràn kinh ngạc ở phía trước, lạnh giọng lên tiếng, “Nhân lúc ta còn chưa thay đối quyết định, uống nó ngay lập tức.”
Tiểu Thỏ vội vàng giơ bàn tay gầy gò bé nhỏ nhận lấy chiếc cốc thủy tinh nặng nề, nhanh chóng uống hết.
Ừng ực ừng ực ừng ực…
“Khụ khụ khụ.” Bởi vì uống quá nhanh, Tiểu Thỏ liền bị sặc, ho khan không ngừng.
Agger Las nhíu mày, “Đã nói cho cô uống thì sẽ không cướp đi, vội vã như vậy làm gì?”
Hắn đương nhiên không hiểu được cảm giác của một người bị bỏ khát gần năm mươi tiếng đồng hồ, đây chẳng qua chỉ là một loại phản ứng vô cùng bình thường mà thôi.
Ừng ực ừng ực ừng ực…
Tiểu Thỏ một hơi uống hết sạch cốc sữa, liếm liếm đôi môi khô nứt, quay đầu sợ sệt đưa cái cốc trả lại cho Agger Las. Ánh mắt lại vụng trộm nhìn về phía chiếc bàn tràn đầy đồ ăn thơm ngon tới mức có thể khiến cho các mạch máu trong cơ thể sôi trào.
Uống xong một cốc sữa, cái bụng nhỏ càng cảm thấy đói khát.
Agger Las vươn tay tháo dây an toàn của Tiểu Thỏ, nhấc cô lên, gọi lớn, “Mose.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Đưa cô nhóc này đi tắm rửa.”
“Vâng.”
Nửa tiếng sau, tắm rửa xong, Tiểu Thỏ thay một bộ quần áo đáng yêu được Mose bế quay lại.
Agger Las ôm cô đặt trên đùi, ánh mắt mang ý cười, “Vừa rồi, không có nhân cơ hội tắm rửa mà uống thêm nước chứ?”
Tiểu Thỏ trợn tròn mắt, mạnh mẽ lắc lắc đầu.
Agger Las đột nhiên cười lớn.
Tiếng cười vô cùng thoải mái, làm cho Mose, Carlin hết sức sửng sốt, tất cả không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn về hướng Tiểu Thỏ.
Thật kỳ lạ!
Bệ hạ lại có thể phát ra tiếng cười đầy sảng khoái như vậy?
Dường như trên người tiểu nha đầu này có một thứ ma lực, khiến người ta không kìm lòng được muốn tiến lại gần.
Mose thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn thấy cô bé đáng yêu kia bị bệ hạ tra tấn, lại không thể mở miệng nói điều gì, kỳ thật trong lòng bà vẫn vô cùng đau đớn.
Một đứa trẻ trong sáng lương thiện như vậy, bệ hạ sao có thể nhẫn tâm thẳng tay đến thế chứ?
May là hiện tại đã không có việc gì.
*****
Buổi tối ngày đầu tiên trở lại cung điện Irefano, Tiểu Thỏ được phép tự do ở một mình trong căn phòng ngủ màu hồng nhạt.
Không biết vì sao, Agger Las đột nhiên buông lỏng cảnh giác đối với cô.
Chẳng lẽ là bởi vì đã về đến thủ đô, nên hắn cảm thấy cô căn bản không thể chạy trốn được?
Hôm nay được bổ sung đồ ăn, thân thể Tiểu Thỏ đã dần hồi phục lại, trở về với dáng vẻ một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Đêm khuya thanh vắng.
Tiểu Thỏ giơ cao bàn tay nhỏ bé, cố gắng mở cửa ra.
Cô căng thẳng vươn cái đầu nhỏ ra ngó nghiêng xung quanh một chút, sau một hồi nhìn kĩ vẫn không thấy có người mới rón rén bước ra ngoài, dáng vẻ vô cùng cẩn thận.
Trong bóng đêm, cả toàn cung điện giống như một con quái thú đang giương nanh múa vuốt, chỉ chờ thời cơ đem Tiểu Thỏ cắn nuốt vào trong bụng.
Tiểu Thỏ thật vất vả mới mở được cánh cửa to lớn trong tẩm điện, đanh định bước ra, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên ở sau lựng.
“Muốn đi đâu?”
Cả người Tiểu Thỏ cứng đờ, ngay lập tức đẩy ra cánh cửa nặng trịch, phóng ra bên ngoài.
Thân ảnh cao lớn chậm rãi hiện rõ trước mặt Tiểu Thỏ khiến cô hoảng hốt, đâm sầm vào ngực Agger Las.
Thân hình bé nhỏ bị hắn nắm chặt lấy, giơ lên cao.
Đôi chân Tiểu Thỏ giãy giụa không ngừng, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, “Buông ra! Mau thả tôi ra! Đồ biến thái! Đại biến thái!”
Trong lòng Agger Las chợt xẹt qua một tia đau đớn.
Con nhóc xấu xa không biết điều này! Mình đã mở lòng từ bi đối tốt với cô ta, vậy mà một chút cũng không biết cảm kích, còn vọng tưởng muốn chạy trốn khỏi cung điện Irefano?
Đúng là trò cười.
Nếu như thích rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy hắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô!
Hắn vươn tay nắm chặt lấy mái tóc của đứa trẻ, sải bước nhanh về phía trước, quát lớn, “Người đâu, lại dùng dây thừng trói nha đầu này lại, nhốt vào trong lòng sắt!”
“A! Đại biến thái! Phi!”
Agger Las căm tức niết chặt khuôn mặt Tiểu Thỏ, hung tợn nói nhỏ, “Ta sẽ cho cô biết, phản bội ta, sẽ có kết cục như thế nào.”
******
“Bệ hạ nói, trong ngày hôm nay, phải lau sạch toàn bộ sàn nhà lát đá cẩm thạch này.” Trông thấy đứa trẻ bé nhỏ vô tội nhìn mình, Mose cảm thấy áy náy, thấp giọng nói chuyện, trong đôi mắt ngập tràn không đành lòng.
“Dì Mose, dì không cần phải cảm thấy khổ sở, cháu không sao.”Tiểu Thỏ nhận lấy chiếc khăn to lớn trong tay bà, nhìn nhìn chậu nước cao ngang bằng thân mình, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Vậy… Tiểu Thỏ vất vả, ta đi làm việc đây.”
Cô gật đầu, dõi theo hướng Mose rời đi.
Tiểu Thỏ quay lại nhìn chằm chằm chậu nước to lớn, sử dụng toàn bộ sức lực đẩy ngã nó.
‘Rầm!’
‘Ào ào—‘
Sau một chuỗi tiếng vang lớn, từng dòng nước bắn tung tóe, dần dần lan tràn ra khắp sàn nhà.
Tiểu Thỏ kéo sợi dây thừng tiến về nơi lênh láng nước ở trước mặt, chuyên tâm lau sạch đá cẩm thạch.
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt