Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92
hương 92: Mùa xuân của Tiểu Thỏ (1)
Kết quả của nụ hôn “chân chính” đó là, làm hại cả người Tiểu Thỏ mềm nhũn vô lực ngã vào người Văn Trạc, hai mắt mơ màng nhìn hắn, một thời gian dài sau đó, cô vẫn bị bao vây trong thứ cảm xúc miên man lúc đầu.
Không biết bản thân đã bị Văn Trạc ôm lên xe như thế nào.
Cũng không biết chính mình đã về nhà ra sao.
Hóa ra Irenaeus hôn thực sự là như vậy a, những nụ hôn trước kia, chẳng qua chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi.
Bàn tay bé nhỏ ôm lấy hai má ửng hồng, tâm trí của Tiểu Thỏ, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn khó có thể bình tĩnh lại được. Cô ngồi trên sô pha trong phòng khách, miệng cắn một củ cà rốt, đôi mắt chớp chớp nhìn theo Văn Trạc đang không ngừng đi tới đi lui.
Bất chợt bắt gặp ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hắn liếc qua, tim đập đột nhiên gia tốc, giống như vừa mới chạy nước rút 8 km, suýt nữa thì nổ tung.
“Rộp rộp!” Tiểu Thỏ cụp mắt xuống, cầm cà rốt cắn một miếng, ôm con thỏ trắng đặt lên đùi, vươn tay lấy từ trên bàn một củ cà rốt đưa cho nó.
“Rộp rộp!”
“Rộp rộp ~~!”
Lúc đám Alvin đi vào phòng khách suýt phụt cười khi nhìn thấy Tiểu Thỏ đang ôm một chú thỏ con mắt hồng hồng, cùng nhau cắn cà rốt.
Thân mình bé nhỏ lại nhu thuận trông cứ như gặp phải chuyện uất ức, khiến cho người ta không kìm lòng được mà mềm lòng.
Văn Trạc phân phó xong mọi chuyện liền bước lại đây.
Còn chưa kịp đến gần, Tiểu Thỏ đã cảm thấy tâm trí mình đột nhiên run bần bật, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng bừng bừng đỏ rực.
Cô đứng phắt dậy rời khỏi sô pha, ôm lấy thỏ con, lao thẳng về phía trước, một mạch chạy ra khỏi phòng khách, ra tận cánh đồng cỏ xanh um ở bên ngoài.
Đám người Alvin trợn mắt nhìn nhau, khó hiểu.
Vì thế nên, bàn tay Văn Trạc vươn ra vốn định xoa đầu Tiểu Thỏ liền cương cứng giữa không trung.
Đáng giận! Đồ Thỏ Con kia, cư nhiên dám lớn mật cự tuyệt hắn đụng chạm.
Văn Trạc thu tay lại, ánh mắt nhìn theo hướng Tiểu Thỏ, thấy cô đang ngồi trên mặt cỏ, quay lưng về phía phòng khách, nô đùa cũng lũ sủng vật ở bên ngoài.
“Cậu đã làm gì với cô ấy thế?” Alvin nghi ngờ nhìn Văn Trạc.
Văn Trạc hừ một tiếng, “Tôi có thể làm gì chứ, cái gì cũng chưa làm.”
“Không làm cái gì sao cô ấy lại như vậy?” Alvin hừ lại.
Văn Trạc tức giận không có chỗ nào phát tiết, xoay người bước lớn đi ra ngoài, “Thỏ Con, lại đây…”
Tiểu Thỏ nghe thấy thanh âm của hắn, giống như bị vật gì đó đập trúng người, đột nhiên nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng tìm đường chạy trốn, ai không biết còn tưởng có quỷ đuổi ở phía sau…
Văn Trạc thở phì phì trừng mắt nhìn về phía Tiểu Thỏ đã sớm chạy mất dạng, lẩm lẩm, “Chạy phải không? Cứ chờ đến lúc anh bắt được em, em sẽ biết từ “chết” viết như thế nào!”
“Irenaeus.”
Hắn quay đầu lại, sải bước hướng về phía phòng khách.
Chapelle ngồi bên cạnh bàn không ngừng vẫy tay gọi hắn, “Mau lại đây, cậu đoán đúng rồi, quả nhiên có người giở trò ở sau lưng, làm ra lắm chuyện mờ ám đến vậy.”
Đám người Văn Trạc xúm lại gần, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Một gian thư phòng u ám được bài trí theo phong cách cổ điển.
Một người đàn ông nhìn không rõ mặt bị người ta giẫm đạp bầm dập trên mặt đất, tiếng gậy gộc va vào nhau chan chát, từng đòn từng đòn nện xuống người hắn, mới đầu còn có vài thanh âm yếu ớt vang lên, càng về sau tiếng kêu càng nhỏ dần rồi im bặt.
Tấm rèm cửa mỏng manh nhè nhẹ tung bay.
Thân ảnh màu đen đứng ở góc phòng từ từ bước ra.
Nhanh như chớp, hắn giật lấy cây gậy trong tay thuộc hạ, hung hăng giáng xuống vài đòn về phía tên đang sõng soài ngã trên mặt đất khiến người đó thống khổ rên rỉ.
Bóng đen cao lớn đột nhiên ném cây gậy trong tay xuống, trong đôi con ngươi đen láy mang theo chút lạnh lẽo hiện lên một tia giễu cợt.
“Mang người ra đây.”
“A… A!” Mấy tiếng thét chói tai vang lên, một người phụ nữ quần áo xộc xệch bị lôi tóc ném vào thư phòng, trên gương mặt cô ta xuất hiện dấu vết bị bạt tai thê thảm, bộ dáng suýt nữa thì ngất đi.
“Bà xã! Bà xã!” Người đàn ông bị đánh đập đến biến dạng, tứ chi dường như muốn đứt rời ra vội vã bò lê trên thảm thướng về phía người phụ nữ, khóc rống thất thanh kêu to.
“Merharky, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn!” Người đàn ông có đôi mắt lạnh như băng đưa tay nhấc kẻ bị đánh trên mặt đất lên, tức giận hung hăng trừng hắn, “Blood Diamond ở đâu? Ngươi nói mau, nói cho rõ ràng, ta sẽ tạm tha cho cái mạng chó của ngươi.”
“Bệ hạ, tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết.” Người đàn ông tên Merharky ngẩng đầu lên, không phải ai khác, chính là người đeo kính đen đã từng bị Kate đùa đến tức chết.
“Cộc cộc.”
Thư kí Carlin gõ cửa, “Bệ hạ, Kim nhị thiếu gia tới.”
Jesus bước vào.
Người đàn ông híp lại đôi mắt lạnh lẽo, nhìn chăm chú vào Jesus, “Ngươi giải thích đi.”
“Đúng là tôi đã ra lệnh cho bọn Merharky bắt cóc con trai Thủ tướng nước Y, mượn việc đó bức bách đám UA hiện thân, bởi vì bọn chúng thật sự rất quá đáng, khiến cho Ngải Thụy Khắc Tư bị nổ trọng thương.”
“Kết quả?”
“Ba tên thủ hạ của Merharky bị chết trong tay bọn UA, con trai Thủ tướng nước Y được cánh sát cứu ra ngoài.”
“Bốp!” Một cái bạt tai như trời giáng rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của Jesus.
Jesus nghiêng mặt đi, gắt gao mím chặt môi.
“Vốn dĩ tôi không biết bệ hạ giao cho Merharky mang theo Blood Diamond đi giao dịch, về sau mới nhận được thông tin, Merharky lại dám vụng trộm vơ vét tài sản của Thủ tướng nước Y sau lưng tôi, toàn bộ những thứ đó hiện tại đã bị người bên UA chuyển vào quỹ phúc lợi nhi đồng…”
“Ngươi biết số Blood Diamond đó trị giá bao nhiêu không?”
Jesus cúi đầu không nói.
“Một trăm triệu!”
Người đàn ông đoạt lấy khẩu súng của tên thuộc hạ bên cạnh, răng rắc lên đạn, khuôn mặt tuấn tú khẽ nghiêng, đôi mắt lạnh như băng hơi hơi nheo lại, nhắm thẳng Merharky chỉ còn chút hơi tàn đang nằm trên mặt đất, ba phát đạn liên tiếp, tất cả đều nhắm vào đầu đối phương.
Merharky ngay cả rên cũng chưa kịp rên một tiếng liền trực tiếp đi gặp Diêm Vương.
Người đàn ông hừ lạnh, “Phế vật vô dụng, tốt nhất là nên chết đi.”
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt