You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86
hương 86: Cậu quen họ sao?
Trông thấy cô gái nhỏ nghiêng đầu lệch hẳn sang một bên, đôi mắt trong veo mở lớn, ngẩn người nhìn bọn họ, Văn Trạc nhịn không được phì cười.
‘Biểu tình của tiểu nha đầu này đúng là ngốc chết đi được!’
Tiếng cười trầm thấp khẽ bật lên, Văn Trạc nhịn không được giơ tay xoa rối bù mái tóc Tiểu Thỏ, cúi người nói nhỏ một tiếng, “Đứa nhỏ ngốc nghếch!” Sau đó lập tức đi ra ngoài.
Alvin, Miceli cũng hướng về phía Tiểu Thỏ cười cười, xoa nhẹ đầu cô, theo sát Văn Trạc đi ra ngoài, để lại Tiểu Thỏ còn đang hoá đá đứng ở giữa đại sảnh.
Kate điều khiển xe dừng lại ngay trước cửa khách sạn.
Ba người nhanh chóng tiến lại gần chiếc ô tô.
“H…u…ý…t! H…u…ý…t!” tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần, đèn báo động trên nóc xe loé sáng từng hồi, chỉ trong nháy mắt đã di chuyển đến khu vực này.
Văn Trạc đứng ở bên cạnh chiếc ô tô, thân hình thon dài dựa vào cửa xe, quay đầu nhìn về phía xe cảnh sát, trong mắt ánh lên tia sáng đầy hứng thú, ngón tay khẽ vuốt lên đôi môi đang lặng lẽ hiện lên ý cười đầy mê hoặc, tay còn lại chậm rãi giương lên, hướng về phía đám ngốc kia đang từ trong xe cảnh sát nhảy ra, rối loạn hỏi thăm xung quanh.
“Rầm!” Cửa xe nhanh chóng được đóng lại, Kate giẫm mạnh vào chân ga, điều chỉnh cần gạt số, chỉ trong nháy mắt hình ảnh chiếc xe đã biến thành một vệt nhỏ.
Ngay sau đó, một chiếc xe con màu trắng liền lao tới vị trí mà họ vừa rời khỏi. Một người thanh niên mặc tây trang màu đen bước ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại, bàn tay nắm chặt, tánh mắt ngập tràn phẫn nộ nhìn theo hướng của bọn họ.
“H…u…ý…t! H…u…ý…t!” Xe cảnh sát cũng nối đuôi nhau đi tới chỗ đó, vội vã tiến lại gần người thanh niên mặc áo đen.
Không đợi cảnh sát mở miệng, cậu thanh niên kia ngay lập tức lấy ra từ trong túi áo trước thẻ cảnh sát của mình đưa đến trước mặt bọn họ, “Tôi là Bùi Thiếu An, tổ trưởng tổ điều tra của cảnh sát quốc tế. Chúng tôi đang truy bắt tội phạm nguy hiểm, hi vọng quý quốc có thể phối hợp giúp đỡ chúng tôi thực hiện nhiệm vụ.”
Ở phía bên kia, Cao Mĩ là người đầu tiên thoát được ra khỏi cảm giác bàng hoàng, hoàn hồn xong liền bước một bước thật lớn đến trước mặt Tiểu Thỏ, túm lấy cổ áo lay lay người cô tới lui không ngừng, “Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ, cậu quen biết mấy anh chàng đẹp trai vừa rồi sao?”
“Tớ, tớ không biết a!” Tiểu Thỏ từ trong cơn mê man chậm rãi phục hồi lại tinh thần, vội vàng lắc đầu.
“Gạt người! Bọn họ rõ ràng là có quen cậu, tất cả đều cười tươi roi rói với cậu đến như vậy, lại còn biểu hiện vô cùng thân thiết, không biết mới là chuyện lạ!” Trầm Quyên cũng xông tới dùng sức lắc lư thân thể nhỏ bé của Tiểu Thỏ.
“Tớ… Tớ không biết thật! Bọn họ đều che mặt mà!” Tiểu Thỏ chóng mặt gần chết, vội vàng gỡ bàn tay đang bóp chết người của Cao Mĩ và Trầm Quyên ra khỏi người mình, liên tục lùi về sau mấy bước xua xua tay, “Tớ thật sự không biết! Tớ thề!”
“Thề thì có ích lợi gì chứ? Cậu khai ra mau, hôm nay nếu không nói rõ ra cho bọn tớ biết, đừng hòng mà lành lặn trở về nhà!” Mấy cô gái đuổi theo Tiểu Thỏ ra cửa khách sạn, một người lại một người liên tục ép hỏi cô kể tường tận tỉ mỉ mọi việc.
Tiểu Thỏ vội vã đào thoát, luống cuống đến mức không kịp nhìn đường, ngay lập tức liền đâm sầm vào cậu thanh niên mặc tây trang màu đen đang nói chuyện.
Người kia giữ lấy tay Tiểu Thỏ, kéo người cô thẳng lại, quan sát cô từ trên xuống dưới, nửa giây sau liền sửng sốt kinh ngạc, “Em? Em là… Y Tiểu Thỏ?”
Tiểu Thỏ cũng ngẩn người, quay đầu lại nhìn người kia, có chút không chắc chắn lắm hỏi lại, “Anh… Thiếu An?”
*****Đường phân cách*****Đường phân cách*****
“Hôm nay em đột nhiên gặp được anh Thiếu An.” Tiểu Thỏ cầm trên tay chiếc cốc nhỏ của mình đi về phía ghế sô pha mà Văn Trạc đang ngồi, hưng phấn bước lại gần hắn, “Anh Thiếu An là con trai một người bạn của mẹ em, em còn nhớ hồi trước em rất hay chơi đùa cùng với anh ta, thoáng cái đã mười năm không gặp rồi, giờ lại chạm mặt nhau, anh nói xem có phải rất khéo không?”
“Ừ.” Văn Trạc lên tiếng, khuôn mặt không chút biểu tình, bàn tay chậm rãi lật qua một trang báo, bắt chéo chân phải, tiếp tục nhìn chăm chú vào thông tin trước mặt.
Tiểu Thỏ đứng lên, dí sát đầu lại gần khuôn mặt Văn Trạc, đôi mắt to tròn quan sát hắn từ trên xuống dưới, từ phải sang trái nửa ngày, đột nhiên quay ngoắt sang nhìn về phía Chapelle đang nói chuyện cùng với Alvin. Cô nghiêng đầu nhìn mấy người bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy kì quái, càng nhìn càng cảm thấy mấy thân hình cao lớn tuấn tú đang ngồi bên cạnh lúc này có vài phần tương tự với mấy người lúc trưa gặp được. Hơn nữa nụ cười của bọn họ cũng…
Cô tiến sát lại gần, nhìn bọn họ từ đầu đến chân thêm một lần nữa…
Mà Chapelle và Alvin lúc này chính là một bộ dáng không dám lên tiếng, thoải mái mặc kệ Tiểu Thỏ nhìn tới nhìn lui, thật ra là trong lòng cố kìm nén cảm giác muốn cười đang trướng đầy bụng, tập trung toàn lực khắc chế bản thân mình bùng nổ.
Tiểu Thỏ đột nhiên chạy lại về phía bên cạnh Văn Trạc, kéo kéo cánh tay trái của hắn, ngạc nhiên hỏi, “Anh, lúc mười hai giờ trưa nay, mấy người có đi qua chỗ khách sạn Hối Hoa hay không?”
Văn Trạc chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, hơi hơi ngẩng đầu lên một chút, “Hửm? Vì sao lại đi tới đó?”
“Không có sao?” Tiểu Thỏ nghiêng nghiêng cái đầu, muốn nhìn cho rõ mặt hắn.
“Bọn anh đến chỗ đó làm gì?” Mấy con người xấu xa còn lại trong phòng đồng thời mở miệng, không hẹn mà cùng ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đem ý cười đè nén vào trong bụng.
“Vào buổi trưa, ở khách sạn Hối Hoa, em trông thấy có mấy người trông rất giống các anh a.” Tiểu Thỏ thành thật ‘báo cáo’ lại sự việc gặp được lúc trưa.
Văn Trạc buông tách cà phê, cuối cùng cũng giương mắt lên nhìn Tiểu Thỏ, tay trái vươn ra hướng về phía cô ngoắc ngoắc.
Tiểu Thỏ ngoan ngoãn bước lại gần, liền bị Văn Trạc dùng một tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Khuôn mặt nho nhỏ đột nhiên bị bàn tay to lớn giữ chặt, một tiếng “A” đầy sợ hãi cứ thế tự nhiên mà vang lên.
“Kêu la cái gì?” Văn Trạc nghiêm túc nhìn vào cô, khuôn mặt hơi giơ lên, “Thỏ con tại sao buổi trưa lại ở khách sạn Hối Hoa? Em trốn học đúng không?”
Tiểu Thỏ lắc đầu như trống bỏi, “Không có, là cô giáo cho bọn em tan học sớm, mà đúng lúc buổi chiều lại không có giờ học, cho nên…”
“Lấy cớ.” Văn Trạc dùng một ngón tay búng nhẹ vào cái mũi Tiểu Thỏ, thuần thục ôm cô ngồi lên đùi của mình, sau đó lại tiếp tục chà đạp gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, “Mau nói thật, nhanh lên!”
“Là thật.”
“Hừ.” Văn Trạc dùng một tay khẽ nâng cằm Tiểu Thỏ lên, biểu tình vẫn là nghiêm túc nhìn vào cô, “Lần sau không được trốn học nữa!”
“Em không có trốn học!”
“Cũng không được phép quá mức gần gũi với cái tên Bùi Thiếu An kia nữa.”
“Vì sao chứ?”
“Cứ coi như… Là một điều ở trong hiệp nghị đi!”
“Hiệp nghị gì cơ chứ?”
“Đừng hỏi hiệp nghị gì, em cứ tuân thủ theo là được!”
“Anh…” Quá đáng! Tiểu Thỏ thở phì phì trừng lớn mắt, “Anh, sao anh lại biết anh Thiếu An họ Bùi?” Cô còn chưa nói ra họ của anh ấy cơ mà!
“Anh đã nói từ trước là cái gì anh cũng biết mà, tất cả mọi chuyện của em đều không lọt qua được đôi mắt của anh, cho nên… Ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng nghĩ đến việc phản kháng, hửm?” Văn Trạc cười gian, khuôn mặt tuấn tú dần dần tiến sát lại gần Tiểu Thỏ, con ngươi sâu thẳm dừng lại ở đôi mắt ngời sáng của cô, nhịn không được muốn hôn cô một cái, ai ngờ được Tiểu Thỏ đột nhiên đứng bật dậy.
Hôn thất bại!
Tiểu Thỏ tức giận đẩy mạnh tên xấu xa Irenaeus ra xa, bịch bịch bịch bịch đi lên gác.
Chapelle tựa mình đứng ở bên cạnh Alvin, nhướn mày tươi cười, “Tên quỷ Irenaeus hình như đã bị lún vào sâu rồi, không rút ra được!”
Alvin thản nhiên thu lại tầm mắt, trầm mặc không lên tiếng.
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt