A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80
hương 80: Tranh cãi (4)
“Tranh cãi cái gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Văn Trạc trầm xuống, nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ.
“Ai da, là có một cô nàng rất đáng ghét luôn tìm em gây phiền toái, nhưng mà bây giờ đã…”
“Tên.”
“Hửm?” Tiểu Thỏ nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Văn Trạc.
“Anh hỏi tên của cô gái kia.”
“Kim Nhàn Nhã.”
Văn Trạc gật gật đầu, “Trừ cái đó ra còn có việc gì phát sinh nữa không?”
Tiểu Thỏ liếc mắt nhìn Alvin một cái, bộ dáng không tình nguyện tiếp tục nói, “Còn một người gọi là Phong điện hạ cũng rất đáng ghét, nhưng mà anh Alvin hôm nay đã báo thù giúp em.”
“Vậy là tốt rồi.” Văn Trạc gật đầu, cười tít mắt sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, “Chỉ có mấy người bọn anh mới có thể bắt nạt Thỏ Thỏ một chút, còn những người khác thì không được.”
Tiểu Thỏ liếc mắt xem thường.
Lúc này, chiếc máy tính của Chapelle bỗng dưng phát ra thanh âm leng keng báo có thư điện tử.
“Anh Irenaeus, em muốn chơi tennis!” Tiểu Thỏ đột nhiên kêu lên.
Chapelle mở máy tính, không chút để ý nói, “Ăn cơm xong rồi nói sau.”
“Ừm, ăn hết thức ăn ở trên đĩa đi.”
“Nhưng em no rồi.”
“No rồi cũng phải ăn!” Văn Trạc mỉm cười chống cằm nhìn về phía Tiểu Thỏ, “Hay muốn anh giúp đỡ?” Nụ cười kia quả thực khiến cho người ta nhìn mà sởn tóc gáy.
Tiểu Thỏ vội vã lắc đầu như trống bỏi, “Không cần, để tự em, tự em ăn là được.”
“Irenaeus, lại đây xem email.” Chapelle đột nhiên kêu lên.
Văn Trạc cười híp mắt gõ nhẹ vào đầu Tiểu Thỏ, đẩy ghế dựa ra đi tới bên cạnh Chapelle ngồi xuống.
Mấy cái đầu cùng lúc đó đều chụm lại xung quanh màn hình máy tính. Không lâu sau, năm người không hẹn mà cùng nhíu mày.
“Mất tích đã bao lâu?”
“Gần mười tiếng đồng hồ.” Chapelle ngẩng đầu lên nhìn về phía Irenaeus, “Thế nào, nhận không?”
“Nhóm người bắt cóc kia dùng thủ đoạn vô cùng lão luyện, rất có tính khiêu chiến.” Văn Trạc hơi nhếch môi cười khẽ, “Có điều đã lâu không nhận vụ việc nào, tiền thưởng lại hấp dẫn như thế, vậy nhận đi.”
Bốn người còn lại lộ vẻ tươi cười hưởng ứng, “Được.”
“Đồ lão, ông không thể đi vào! Đồ tiểu thư! Không được, không được… Bệ hạ hiện tại đang dùng cơm! Cứ tùy tiện xông vào như vậy thật không lịch sự, Đồ…”
“Tránh ra!”
“Rầm!” Cửa phòng bị người ta dùng sức mở ra kèm theo một tiếng va đập mạnh, bóng hình xinh đẹp như một ngọn lửa đỏ rực ngay lập tức đập vào mắt mọi người.
“Vi Ny! Vi Ny!” Đồ Ánh Hùng vội vã vào phòng đuổi theo con gái, quát to.
Văn Trạc nhìn thấy hai cha con họ Đồ xuất hiện, lập tức cảm thấy phiền lòng, quay đầu hỏi Mạc Tư đang đứng một bên, “Vì sao không đưa Đồ tiểu thư đi bệnh viện thánh Mary trị liệu?” Cô gái này nhìn qua cũng thấy được bệnh tâm thần không hề nhẹ a!
“Thưa bệ hạ, có thể là Đồ tiểu thư tự chạy đến đây.”
“Đồ lão, hôm nay lại có việc gì chỉ giáo?” Văn Trạc dáng vẻ cung kính đứng lên, trong giọng nói ẩn ẩn vài phần mỉa mai.
“Cậu!” Đồ Ánh Hùng biết hắn không chào đón hai cha con bọn họ, nhưng mà là do chính con gái của mình điên cuồng chạy tới gặp người này, bản thân ông ta cũng không thể cản nổi, còn có biện pháp nào khác sao? Đứa con gái của ông ta đã bị chàng trai trước mắt làm ê mệt tới mức sống dở chết dở như thế này rồi, nhưng mà con người hiện đang ngồi tít trên cao kia một chút cũng không thèm để ý đến viên ngọc quý của Đồ Ánh Hùng ông ta, rốt cuộc cô gái kia có cái gì tốt cơ chứ, ông ta nhìn chán chê cũng thấy không bằng một phần vạn con gái của mình. Cái nhìn căm tức của Đồ Ánh Hùng dừng lại trên người Tiểu Thỏ, hận không thể dùng ánh mắt giết chết cô.
Tiểu Thỏ trông thấy ánh mắt của ông chú kia có điểm dọa người, bèn xoay người trốn tránh không nhìn vào ông ta.
“Bệ hạ.” Đồ Vi Ny có điểm kích động tiến về phía trước vài bước, lúc đầu cô ta không trông thấy Tiểu Thỏ đang núp ở phía sau Văn Trạc cho nên vẫn lộ ra vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, mỉm cười nói, “Bệ hạ vì sao không đến thăm Vi Ny? Vi Ny vẫn luôn rất nhớ bệ hạ.”
Văn Trạc có chút không kiên nhẫn nhìn lướt qua.
Vi Ny lúc đó bỗng trông thấy cô gái nhỏ đang núp phía sau hắn, cảm xúc đột nhiên không không chế được, vội vã giơ bàn tay đầy móng nhọn hoắt về phía Tiểu Thỏ, “Có phải là cô ta hay không? Y Tiểu Thỏ, là cô ta đúng không? Bệ hạ, Vi Ny không thể hiểu nổi, em có chỗ nào không bằng cô ta? Cô ta nhìn qua cũng đâu có gì đặc biệt, không có gì đặc biệt, bệ hạ! Người nói cho Vi Ny biết! Vi Ny sẽ vì người mà thay đổi tất cả!”
“Mạc Tư, cậu xử lý chỗ này một chút!” Văn Trạc thực sự chịu không nổi cô gái tâm thần đang kêu gào ầm ĩ ở chỗ kia, kéo Tiểu Thỏ đi ra khỏi phòng.
Đồ Vi Ny ồn ào theo bọn họ ra ngoài hành lang liền bị Mạc Tư và Marianna ngăn lại, khéo léo đưa cô ta đi.
Tiểu Thỏ đi theo Văn Trạc trở lại phòng ngủ.
Trở về phòng, Tiểu Thỏ ngồi vào bên giường, bày ra bộ mặt không muốn nói chuyện. Văn Trạc lại gần đùa cô vài lần cũng không có kết quả, thấy cô có chút rầu rĩ đứng dậy đi về hướng phòng tắm, hắn liền ngăn lại ở phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Lại làm sao vậy?”
“Mất hứng!”
Văn Trạc cười cười, bàn tay xoa nhẹ cái mũi nhỏ của cô, “Vì sao lại mất hứng, em phải nói ra, không nói làm sao mà anh biết được?”
Tiểu Thỏ tặng cho hắn một cái nhăn mặt, bước tiếp đi về phía phòng tắm.
“Này, anh không có một chút quan hệ gì với cô Đồ tiểu thư kia cả.” Hắn đi theo cô đến trước phòng tắm, giơ tay ngăn lại cánh cửa đang mở ra.
Khuôn mặt Tiểu Thỏ hồng hồng, đôi mắt to vụt sáng.
“Ai quan tâm chuyện giữa anh với cô Đồ tiểu thư kia làm gì!” Cô vẫn còn ngoan cố mạnh miệng.
“Chẳng lẽ không phải là do chuyện của Đồ tiểu thư làm em mất hứng sao?” Văn Trạc dùng lực ấn cửa đóng lại, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, cúi đầu bá đạo cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, giọng nói có phần đổi khác mà mơ hồ, “Thỏ Thỏ, chúng ta hôm nay vẫn còn chưa hôn nhẹ phải không?”
Khuôn mặt Tiểu Thỏ toàn bộ đều trướng hồng, nhìn qua hết sức mê người.
Văn Trạc trầm giọng cười, cắn vành tai của cô nói, “Buổi trưa hôm nay trở về không trông thấy Thỏ Thỏ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát. Thỏ Thỏ thì sao? Có phải rất nhớ anh hay không?”
Tiểu Thỏ dùng sức lắc đầu, đôi mắt trừng to, có điều Văn Trạc dán sát vào người cô khiến cho trái tim bé nhỏ thình thình thình thình đập loạn nhịp liên hồi đã sớm phơi bày tâm tư Tiểu Thỏ…
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt