Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77
hương 77: Tranh cãi (1)
“Kim Nhàn Nhã, em đang làm cái gì?” Một cô giáo khoảng tầm ba mươi tuổi đeo kính đen dày cộp nghiêm túc nhìn hai người, ánh mắt quét qua chiếc máy tính cùng cốc trà sữa vỡ tan trên sàn.
“Đây là ai làm?”
“ Cô ta!” Tiểu Thỏ và Kim Nhàn Nhã cùng lúc giơ tay chỉ vào đối phương.
“Sao cô có thể nói dối trắng trợn như thế? Rõ ràng cô mới là người làm rơi đồ của tôi trên mặt đất!” Tiểu Thỏ tức giận kêu lên.
“Chính cô không cẩn thận làm vỡ đồ của mình, bây giờ lại còn muốn đổ lên đầu người khác, cô không cần phải xử sự quá đáng như vậy.” Kim Nhàn Nhã kiêu ngạo hếch cằm.
Vốn dĩ Kim Nhàn Nhã cao hơn Tiểu Thỏ nửa cái đầu, lúc này còn ngẩng mặt lên khiến ọi người thoạt nhìn vào liền thấy được khí thế áp đảo. So với các bạn cùng tuổi mà nói, Kim Nhàn Nhã thuộc dạng người vừa xinh đẹp lại vừa cao ráo, có thể sánh ngang với các người mẫu, mà Tiểu Thỏ đứng cùng một chỗ với cô ta, trông lại càng có vẻ gầy yếu, đáng thương.
“Học sinh chuyển trường Y Tiểu Thỏ.” Cô giáo đeo kính đen không quá lịch sự mà gọi tên Tiểu Thỏ, dùng ánh mắt giống như đang nhìn thấy ruồi bọ quét qua bộ quần áo đầy bùn đất của cô, “Vì sao em lại ăn mặc như vậy đến học viện?”
“Cô giáo!”
“Em không cần phải giải thích! Hiện tại đi ra ngoài ngay lập tức, đứng bên cạnh cửa ra vào cho đến khi nào em hiểu rõ mình sai ở chỗ nào rồi hãy vào lớp.”
Trên mặt Kim Nhàn Nhã lộ ra nụ cười đắc ý.
Tiểu Thỏ tức giận trợn tròn mắt, “Em không cảm thấy mình sai ở đâu cả! Mẹ em dạy làm người quan trọng nhất là phải thành thật, đúng là đúng, sai là sai! Cô giáo! Nếu em mắc lỗi thì nhất định em sẽ thừa nhận, nhưng hiện tại em không sai! Rõ ràng người vượt đèn đỏ lấn sang phần đường của người đi bộ đâm vào em là cô ta, hiện tại người làm rơi đồ của em cũng là cô ta, sao cô lại trách phạt em? Cô không cảm thấy mình làm như vậy là rất không công bằng sao?”
Cô giáo dường như không đoán trước được người nhìn qua mỏng manh yếu đuối, chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua sẽ bay mất như Tiểu Thỏ lại có tính cách quật cường đến vậy, dám công khai ở trên lớp học cãi lời mình! Cô giáo tức giận khiến cho khuôn mặt trở nên xám ngắt, đôi môi run rẩy, một lúc lâu sau cũng nói không nên lời.
“Trước khi chuyển tới học viện, thầy giáo cũ của em không dạy em khi nói chuyện với người lớn phải có thái độ tôn kính sao?”
“Em dĩ nhiên tôn kính lão gia gia, bởi vì so với cô người đáng kính trọng hơn rất nhiều!” Tiểu Thỏ ủy khuất bĩu môi, cố nén nước mắt không cho nó chảy xuống. Hôm nay bị cô bạn Kim Nhàn Nhã bắt nạt, thế là đã quá đủ xúi quẩy rồi. Cô giáo này lại hoàn toàn nghiêng về một bên, thiên vị Kim Nhàn Nhã, miệt thị Tiểu Thỏ khến cho trong lòng Tiểu Thỏ cảm thấy bị tổn thương. Việc này làm cho Tiểu Thỏ nhớ tới ba ba vì cưng chiều em trai Tiểu Bảo mà không thèm để ý đến cảm xúc của chính mình. Cùng là con của ba ba, học sinh của thầy cô giáo, vì sao lại có thể đối xử khác biệt đến vậy?
Trước kia bất luận Tiểu Bảo làm sai việc gì, mọi người đều lập tức tha thứ cho nó, bởi vì nó là cục cưng, là bảo bối của ba ba cho nên mọi người không nỡ quở trách. Nhưng nếu là Tiểu Thỏ làm sai một việc nhỏ, tình huống ngay lập tức sẽ chuyển đổi 180 độ, đối xử cũng hoàn toàn bất đồng.
Hiện tại cô giáo này không ngại ngần tỏ rõ mình thiên vị, Tiểu Thỏ đương nhiên không phục, muốn lấy lại công bằng cho bản thân mình.
Nhưng mà, cùng đối nghịch với thầy cô giáo quả là một việc vô cùng không sáng suốt, ngay cả một tí nhỏ nhoi hy vọng chiến thắng cũng không có, vì thế Tiểu Thỏ vẫn là bị cô giáo đuổi ra khỏi phòng học, đứng trên hành lang cho đến tận buổi trưa.
Tiểu Thỏ vừa mệt vừa đói kéo lê thân thể rã rời đi về phía nhà ăn.
Nhà ăn của học viện được thiết kế đủ cả bốn phía đông tây nam bắc, Tiểu Thỏ chọn dãy nhà gần với phòng học của mình nhất mà đi tới.
Cũng may cơm trưa thập phần phong phú ngon miệng, món tráng miệng ngọt nhìn qua cũng thấy mê người vô cùng, Tiểu Thỏ vui vẻ bưng khay đồ ăn của mình nhìn xung quanh tìm một chỗ ngồi xuống.
Cao Mĩ ngồi ở một góc đột nhiên đứng lên hướng về phía Tiểu Thỏ vẫy tay, cô vội vã bước qua bên đó.
Ai ngờ được đi tới giữa đường, một bàn chân đột nhiên giơ ra chắn ngang ở đằng trước, Tiểu Thỏ không mấy để ý liền ngay lập tức ngã úp sấp xuống mặt đất, tư thế thập phần khó coi, đầu gối bị đập mạnh vào cạnh ghế một cái khiến cho Tiểu Thỏ đau muốn chảy nước mắt.
Tiếng đồ ăn rơi loảng xoảng trên nền nhà nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, khi nhìn thấy Tiểu Thỏ dáng vẻ chật vật té ngã trên mặt đất, rất nhiều người che miệng cười nhạo.
Kim Nhàn Nhã bắt chéo chân, một tay chống lấy cái trán, một tay vỗ vỗ vào bàn cười ha ha trước trò đùa quái ác của cô bạn xinh đẹp, “Thước Ny, thật là xấu nha.”
Cô gái xinh đẹp tóc quăn mắt xanh tên Thước Ny chỉ cười không nói gì, dáng vẻ kiêu căng nhìn chăm chú vào Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ tiếc rẻ nhìn chiếc bánh ngọt ngon miệng văng ra xa, dừng lại bên cạnh một đôi chân dài thẳng tắp. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bánh của mình, nhất thời xúc động muốn đi qua nhặt lại, bởi vì nó trông qua cũng không có bẩn, dường như vẫn có thể ăn được. Nhưng suy nghĩ kia trong đầu mới lướt qua chưa đến một giây liền bị bàn chân dài kia giẫm nát chiếc bánh ngọt cắt đứt hoàn toàn. Phía sau còn có cả tiếng hít thở đan xen vào nhau.
Một người hầu mặc bộ âu phục màu trắng, trên cổ đeo một cái nơ màu đen lúng túng hoảng hốt xông lên phía trước, cúi người xuống, sợ hãi kêu lên, “Thực xin lỗi, Phong điện hạ, thần ngay lập tức lau cho người, thật đúng là…”
Phong điện hạ cúi đầu nhìn chiếc bánh ngọt dính dính trên chân mình, sắc mặt nhanh chóng biến thành đen sì, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, nổi giận đùng đùng quát, “Đây là ai làm?”
Tiểu Thỏ đau lòng nhìn chiếc bánh ngọt nát bét, bi thương phát hiện ra một việc, ngày hôm nay ngay cả một chút đồ ăn còn sót lại cuối cùng cũng bị người ta giẫm hỏng.
Vị Phong điện hạ kia nhìn qua dường như cùng tuổi với Tiểu Thỏ, tóc ngắn chuốt keo bóng loáng, cả người khoác lên hình tượng vương tử hoàn mĩ, từ trên xuống dưới tìm không ra một hạt bụi nhỏ, bất quá hiện tại đã bị chiếc bánh ngọt kia phá hủy hoàn toàn, cho nên lúc này hắn đang dùng ánh mắt giống như trông thấy thứ gì đó xú uế nhìn về phía Tiểu Thỏ. Rất nhanh, vị điện hạ kia bùng nổ rống to: “Cô! Lại đây!”
Thước Ny cùng Kin Nhàn Nhã dáng vẻ như đang xem kịch vui bước lại gần, bàn tay che miệng cười trộm không ngừng.
Tiểu Thỏ ngây người nhìn hắn một cái.
Cậu điện hạ kia thấy Tiểu Thỏ phản ứng với tiếng hô của mình bằng thái độ mắt điếc tai ngơ liền tức giận vô cùng, sải bước đi nhanh về phía trước, dùng một tay xách Tiểu Thỏ lên
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt