Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75
hương 75: Nhập học (4)
Cô gái kia đúng thật là không có đạo lý gì mà!
Cô ta một cước liền thẳng tắp đá vào cẳng chân cùng với bụng của Tiểu Thỏ, đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy âm ỉ đau, không cần phải nói, khẳng định mấy chỗ kia đã xanh tím một khối rồi, đồ con gái ác độc!
Tiểu Thỏ tức giận nghĩ, cúi đầu dùng khăn tay chà xát mạnh bùn đất ở trên người. Nhưng mà đã mất một lúc mà vẫn không thể lau sạch đống vết bẩn kia, những vệt nước đã sớm đông cứng lại dính chặt trên quần áo, khó coi muốn chết, lại không có biện pháp xử lý, Tiểu Thỏ đành phải đợi đến lúc về kí túc xá mới có thể đổi trang phục.
Từ đầu đến giờ, trên chiếc ca nô có hai cậu thanh niên cùng hai cô gái vẫn luôn luôn không ngừng quan sát Tiểu Thỏ, một cô nàng trong đó đột nhiên không nhịn được mở miệng hỏi, “Này, cậu là học sinh năm mấy, lớp nào, hình như từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy qua cậu.”
“Tớ là học sinh mới chuyển trường, năm nhất, ban A, Y Tiểu Thỏ.”
“Tớ cũng là học sinh năm nhất ban A nha.”Cô gái kinh ngạc kêu lên, “Nghe nói hôm nay lớp học có một học sinh mới chuyển trường đến, thì ra là cậu a. Tớ là Cao Mĩ, cậu sao lại biến thành như vậy, trên đường đi bị ngã sao?”
“Đừng nói nữa, đúng thật là xui xẻo muốn chết.” Tiểu Thỏ bĩu môi, biểu tình đáng thương hề hề kêu lên, “Tự nhiên đụng phải một người không bình thường, từ trên xuống dưới đều là nước bẩn, thôi quên đi, quay trở về kí túc xá thay quần áo là được.”
“Ừ.” Cao Mĩ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Tiểu Thỏ, đảo quanh cô hai ba lần, lòng hiếu kì kìm không nổi liền mở miệng hỏi: “Này Y Tiểu Thỏ, ba ba cậu là ai vậy?”
“Ba ba?” Tiểu Thỏ cảm thấy kì lạ liếc nhìn cô một cái, thành thật trả lời, “Ba ba của tớ là Y Bác Dương.”
“Y Bác Dương?” Cao Mĩ cật lực lục tung tư liệu trong đầu để tìm kiếm cái tên này, lông mày nhăn lại, “Y Bác Dương, cái tên thật xa lạ, là quan chức cao cấp trong chính phủ sao?”
Tiểu Thỏ vội vàng lắc đầu, “Không phải, ba ba của tớ là tổng giám đốc siêu thị Y Đông.”
“Chưa từng nghe qua, không có nổi tiếng sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu, “Không có nổi tiếng, chỉ là một siêu thị có quy mô tầm trung, bên dưới có thêm hai cái đại lý.”
“Vậy cậu tới nơi này như thế nào?” Cô gái béo bên cạnh Cao Mĩ đột nhiên nói chen vào.
“Tớ?”
“Đúng vậy.” Cao Mĩ nghi hoặc nhìn Tiểu Thỏ, “Ở trong này, giá trị của một học sinh cao hơn ở bên ngoài trăm ngàn lần, tùy tiện chọn ra một người trong số này thì ít nhất cũng là con cái của phú hào, còn lại phần lớn là các cậu ấm cô chiêu của các nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, tên gọi là học viện hoàng gia, đương nhiên sẽ không thể có một người bình dân xuất hiện ở đây được.”
“Như vậy a…” Tiểu Thỏ há hốc mồm.
Dường như bản thân mình không đủ tư cách tới nơi này học tập nha. Mặc dù ba ba có tiền, nhưng mà cũng chỉ là một ông chủ xí nghiệp cỡ trung, tài sản cũng chỉ có mấy trăm vạn, cùng so với những tỉ phú, triệu phú ở đây thì đúng là kém quá xa, càng đừng nói tới đám con cưng của những người nổi tiếng trong giới chính trị đâu… Huống chi, ba ba căn bản cũng không coi cô là con gái, cô nhiều nhất chỉ có thể xem như là đứa hầu ở tầng lớp dưới cùng trong nhà Y gia mà thôi.
Tiểu Thỏ vẻ mặt buồn bã.
Tiểu nha đầu ngơ ngác này căn bản không nghĩ tới, bản thân hiện tại đã được người quyền lực nhất đế quốc – hoàng đế bệ hạ nhận nuôi, trên trán bây giờ đang dán công khai cái mác to tướng chứng nhận hoàng gia, bất kì ai cũng không thể có ý kiến gì về tư cách của cô khi đi học tại nơi này.
Đột nhiên có chút buồn bã, có lẽ ngay tại ngày đầu tiên khai giảng mà cả người đã bẩn hề hề từ trên xuống dưới nên không được vui đi.
Tiểu Thỏ chu cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu xuống, trong lòng có điểm khổ sở.
Ca nô cập bờ đảo Tinh Hoa.
Ban đầu mới đặt chân lên hòn đảo nhỏ này Tiểu Thỏ còn tưởng mình dường như đang ở trong rừng cây nhiệt đới thời cổ đại chứ.
Cây cối nơi đây vô cùng rậm rạp, tán lá um tùm gần như che kín bầu trời rộng lớn.
Các học sinh ở đây đều được đưa đón bằng xe riêng.
Thật không ngờ năm người bọn họ ở chung một tổ. Ngồi trong chiếc ô tô được che kín bằng cửa thủy tinh, vài người bắt đầu lao xao không ngừng kể về những ngày nghỉ của bản thân.
Bây giờ Tiểu Thỏ đã biết tên của những người khác, tất cả mọi người đều là học sinh năm nhất ban A. Cô gái tóc ngắn là Cao Mĩ thì Tiểu Thỏ đã làm quen từ trước, dường như cô nàng này là người hay nói nhất trong cả bọn, cái miệng cứ líu ríu không ngừng, tính tình vô cùng hoạt bát. Cô bạn béo béo tên là Thẩm Quyên, gương mặt rất lớn, đôi mắt màu xanh biếc, lông mi vừa đậm lại vừa dày. Hai bạn nam ngồi ở kia một người tên là Lữ Sâm, một người tên là Mạc Đại Vệ. Khuôn mặt Lữ Sâm hơi dài, trên đó còn có mấy vết mụn, cậu ta rất thích nói giỡn cùng mọi người, nhất là trêu đùa Cao Mĩ. Dáng người Mạc Đại Vệ tương đối giống nghệ sĩ, bất quá mái tóc cậu ta lại cố ý nhuộm thành màu vàng, để xõa đến bả vai, tuy không tính là rất dài nhưng nhìn qua lại có cảm giác hơi lôi thôi… Cho nên tổng thể nhìn lại cậu ta tuyệt đối không giống một người làm nghệ thuật, trái lại có điểm hao hao giống mấy tên đầu đường xó chợ… Hơn nữa, trên người cậu ta còn mặc một chiếc quần bò mài, phối hợp với cái áo màu cà phê, nói thật… Dáng vẻ không dễ nhìn, quần áo phối hợp lại càng không đẹp mắt, có lẽ cậu ta vô cùng hài lòng với phong cách đặc biệt của bản thân, vả lại tính tình có vẻ cũng cao ngạo, cho nên từ nãy đến giờ còn không thèm liếc mắt nhìn qua người khác một chút.
Kì thật, mấy tên UA kia ngoại trừ Kate, còn lại bốn người đều là quỷ tóc dài. Cho dù là Alvin tóc nâu quăn gợn sóng, Miceli tóc đỏ như bánh ngô, hay là Irenaeus, Chapelle tóc dài đen nhánh lúc nào cũng thu hút ánh mắt của người khác, trông vào vẫn luôn luôn xinh đẹp chói mắt, làm sao có thể khiến cho người ta cảm thấy lôi thôi khó chịu bao giờ?
Không thể so sanh, hoàn toàn không thể so sánh! Tiểu Thỏ khẽ lắc tay qua lại trong lòng, tưởng tượng chính mình đang cầm một lá cờ nho nhỏ đứng trên đỉnh núi rống to mà phủ nhận!
Năm tên quỷ UA kia, mỗi buổi sáng khi cô từ trên lầu xuống dưới nhà, nhìn thấy bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng bên cạnh cửa sổ sát đất uống cà phê, đọc báo, thấp giọng nói chuyện với nhau, nụ cười như mưa phùn, như gió xuân lướt quan khuôn mặt, nói thật, Tiểu Thỏ vài lần thiếu chút nữa từ trên cầu thang trực tiếp lăn một mạch xuống dưới.
Rất khoa trương…
Làm sao có thể đẹp tới mức không giống người bình thường đến vậy chứ, năm người kia tập trung ở nơi nào, nơi đó giống như tỏa sáng chói mắt, không những vậy hào quang còn lan tỏa ra xung quanh, thiệu rụi mọi vật thành tro bụi…
“Y Tiểu Thỏ!”
“Ách, a?” Không biết có phải đã quen với việc bị người khác gọi là Tiểu Thỏ, tử Tiểu Thỏ, thối Tiểu Thỏ, cho nên lần đầu tiên có người gọi cô là Y Tiểu Thỏ, cô lại cảm thấy thất thần, cũng không biết có phải người ta đang gọi mình nữa hay không?
Không biết hiện giờ Irenaeus đang làm gì. Hai ngày nay hắn vẫn không làm việc đàng hoàng mà lại đưa cô ra ngoài dạo chơi, hẳn là bỏ lại không ít công tác đi.
Kì quái, vừa mới tách ra chưa được bao lâu, không hiểu tại sao lại nhớ đến anh ta chứ?
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt