Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74
hương 74: Nhập học (3)
Vùng duyên hải phía đông đế đô.
Núi non trùng trùng điệp điệp, cây cối xum xuê xanh tốt bao bọc xung quanh khu kiến trúc cao ngất trời. Các tòa nhà đứng sừng sững trên biển đủ loại kiểu dáng mái nhọn, mái vòm, giống như một tòa cung điện điêu khắc bằng thủy tinh, hành lang kéo dài không dứt, rộng lớn mà tinh xảo.
Cửa lớn của học viện hoàng gia nằm bên bờ biển, xung quanh có bốn trạm bảo vệ hùng dũng hiên ngang canh gác. Nhưng trên thực tế, sau khi tiến qua cửa còn phải ngồi trên ca nô thêm nửa giờ nữa, ở trên biển lớn rong ruổi một lúc mới có thể đến được học viện, cũng chính là đảo Tinh Hoa.
Bốn chữ ‘học viện hoàng gia’ to tướng sáng vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời chói chang không ngừng hấp dẫn rất nhiều học sinh bởi sự tao nhã độc nhất vô nhị của nó.
Tiểu Thỏ sau một hồi đi đường cuối cùng cũng lên tới ca nô của học viện.
Nhìn cửa học viện từ từ khép lại, Tiểu Thỏ lau mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, nhấc tay trái lên xem đồng hồ, vừa đúng tám giờ!
Cùng ngồi với Tiểu Thỏ trên ca nô là bốn học sinh bằng tuổi, hai nam hai nữ, trang phục giản dị, không giống với hơn mười người vừa nãy đi qua, nam thì lòe loẹt, tóc tai chuốt keo phải hết gần một lọ, nữ thì ai cũng trang điểm xinh đẹp, giống như đang vội vàng đi thi tuyển người mẫu.
Trong lúc Tiểu Thỏ đánh giá mọi người, bọn họ cũng chăm chú nhìn về phía cô. Cô gái này cả người nhếch nhác, nhìn qua trông vừa đáng thương lại vừa buồn cười, đầu tóc thì rối bù, trên gương mặt trắng trẻo có vài vết bùn đất, trang phục bị dính nước bẩn nhìn không ra màu sắc ban đầu, quần áo nhăn nhúm, giày trông lầy lội vô cùng, thật đúng là không vừa mắt một chút nào! Bộ dạng cô gái kia như vậy, nhìn như thế nào cũng không giống người có tiền có thể đến học viện hoàng gia để học. Rất nhiều người đều dùng ánh mắt tò mò để đánh giá Tiểu Thỏ, không có mở miệng nói nửa lời, chỉ lặng lẽ quan sát tất cả, vẻ mặt không hiểu tại sao cô lại xuất hiện ở trong này.
Có thể bước qua cửa học viện có nghĩa là người đó có giấy thông hành của trường. Giấy thông hành được chế tạo vô cùng tinh vi, không thể giả tạo được, ra vào đây đều bị kiểm tra kĩ càng, nếu không căn bản là không thể đi vào.
Tiểu Thỏ trông thấy người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình chằm chằm, lúc này mới phát hiện trên ống quần, trên giày đều dính đầy bùn, cô vội vàng lấy khăn ra lau, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt. Chuyện vừa rồi đúng là đáng giận, rõ ràng chính cô là nạn nhân bị đâm vào khiến cho cả người dính đầy bùn, thế mà người kia còn lớn tiếng mắng chửi, hung hăng tới mức át hết cả lời của người khác! Bà cô dữ dằn! Chẳng lẽ những người có tiền đều mang bộ mặt như thế, ánh mắt nhảy tít lên đỉnh đầu, xem thường người khác?
Tức muốn chết, sớm biết thế này thì cứ để Tô Lợi Văn đưa cô đi có phải tốt không, hại cô thiếu chút nữa tới muộn, lại còn khiến cho cả người bẩn hề hề như nghé con, nếu để mấy tên UA bất lương cầm thú kia nhìn thấy, không biết sẽ cười thành dạng gì nữa, ô ô ô!
Tiểu Thỏ ảo não hối hận, cảm thấy chính mình hôm nay xui xẻo muốn chết, nào có ai như cô trong ngày đầu tiên khai giảng đã biến thành bộ dáng chật vật như vậy đâu!
Kì thật sáng sớm hôm nay vốn dĩ vô cùng thuận lợi, Tiểu Thỏ theo thường lệ bị Irenaeus lôi ra khỏi ổ chăn đẩy đi tắm rửa sạch sẽ, cùng năm người UA ăn bữa sáng phong phú ngon miệng, vui vẻ đưa tiễn Irenaeus đi làm, sau đó sửa sang lại ba lô chuẩn bị đến trường.
Lúc ra khỏi nhà, Tiểu Thỏ bị chiếc xe xa hoa dọa muốn chết ngất. Cái xe đó thực sự vô cùng gây chú ý, siêu cấp hoa lệ. Xe! Căn bản đó không phải là xe mà là một căn phòng được bố trí tinh xảo, bên trong đầy đủ đồ đạc, có giường, có tivi, có phòng tắn, có bồn cầu, thật sự là cái gì cũng có a…
Irenaeus còn rất quan tâm dặn dò người hầu chuẩn bị một tủ đồ chơi lớn để cô trên đường đi không cảm thấy nhàm chán, ô ô ô, rất mê người nha!
Nhưng mà–
Tiểu Thỏ suy nghĩ, mình là đi đến trường học chứ không phải tới những hội thảo để bàn luận hay chỗ nghiên cứu học thuật cao cấp gì đó, cần phải đi lại bằng loại xe quá mức sang trọng này sao? Hơn nữa nói thật, chính cô căn bản cũng không giống những người thường hay ngồi trên chiếc xe xa hoa này…
Vì thế cô kiên trì cùng nghiêm túc từ chối việc Tô Lợi Văn muốn đưa cô đến trường, ngẩng cao đầu không thèm nhìn đến khuôn mặt như đang khóc tang của Tô Lợi Văn, lập tức quay lại phòng khách, hỏi muợn bọn Chapelle tiền xu, dự tính đi xe buýt đến trường. Cô làm sao có thể nghĩ tới, bốn người kia lục khắp toàn thân cũng không tìm được một đồng tiền xu! Trên người họ thẻ tín dụng thì vô số, mỗi người đưa cho cô mấy cái, sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cười tủm tỉm bảo cô cứ tùy ý mà dùng. Nhưng lại khiến cho bốn thiếu gia buồn bực là, bởi vì thân vô xu… chỉ có thẻ, cũng không có tiền mặt, cho nên bị Tiểu Thỏ hung hăng khinh thường một hồi. Tiểu Thỏ làm sao biết dùng cái gì gọi là thẻ tín dụng a?
Cô ngay cả ngân hàng nằm ở hướng nào cũng không biết nữa là!
Bốn vị đại gia thật là buồn bực quá. Ai bây giờ đi ra ngoài còn trả tiền mặt, chẳng phải cứ quẹt thẻ là OK sao? Hơn nữa mấy người này, cho dù trên người có tiền mặt, cũng không có số lẻ a? Làm gì có người nào đi muợn tiền lẻ đâu? Con thỏ đáng chết này, không phải là muốn làm khó bọn họ chứ? Một đồng tiền này thực sự là… không dễ dàng mà tìm được.
Tô Lợi Văn có tiền mặt, nhưng cũng không có tiền lẻ, hơn nữa anh ta còn lải nhải liên hồi, vẫn luôn kiên trì đi theo Tiểu Thỏ đòi đưa cô đi học.
Cuối cùng, Tiểu Thỏ cũng muợn được vài đồng tiền lẻ từ một cô phụ trách vệ sinh ở đó.
Học viện hoàng gia rất dễ tìm, cho dù cô mù đường nhưng đi xe buýt cũng cảm thấy rất tiện lợi. Ra khỏi cung Y Lỗ Asim thì rẽ trái, tới đường Đông Hoa, sân ga ở ngay gần đó, trực tiếp ngồi chuyến tàu K2 cứ thế là đến nơi. Cho nên Tiểu Thỏ vẫy tay tạm biệt Tô Lợi Văn đáng thương, vui vẻ chạy mất.
Cô nào biết chính mình tiếp theo lại không hề gặp may, trong lúc vội vã tới sân ga, định đi qua đường để lên xe, ai ngờ một chiếc xe thể thao màu hồng lao tới phía này, đem nước bùn bắn hết lên người cô, hơn nữa còn khiến cô ngã ngồi trên mặt đất.
Cô gái lái xe kia rõ ràng không hơn tuổi Tiểu Thỏ là mấy lại dữ dằn vô cùng, xuống xe xong hung hăng đóng rầm cửa lại, bước lại gần đá cô một cái, tiếp theo chính là quang quác mở miệng mắng chửi một trận.
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt