"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
hương 34: Lải nhải
Sau khi máy bay hạ cánh, những nhân viên sân bay cùng với các phóng viên, nhà báo đang ùn ùn kéo đến đều bị Hoàng Phủ Văn Trạc ra lệnh giải quyết triệt để, cho nên chỉ có lão An cùng với cận vệ Tra Lý vội vàng chạy tới trước mặt hai người.
Trong suốt một tiếng đồng hồ ngồi trên chiếc xe ô tô xa hoa, An bá cứ cằn nhằn mãi không ngừng. Tiểu Thỏ im lặng ngồi cạnh Hoàng Phủ Văn Trạc ngạc nhiên nhìn lão gia gia[1] trước mặt, ông ấy đã nói liền tù tì một giờ mà hô hấp không hề thay đổi một tẹo nào.
Lão gia gia ngồi ở một bên cằn nhằn, bộ ria mép đồ sộ giật giật không ngừng, thì ra dáng vẻ lúc ông ấy thổi râu trừng mắt là như vậy!
Vị Hoàng Phủ công tử nào đó công lực thâm hậu, bị người khác lải nhải một giờ bên tai mà vẫn mang bộ dáng ung dung bình tĩnh, khí định thần nhàn.
Cho đến tận khi ông cụ dừng lại lời nói, nhận lấy chai nước khoáng trong tay Tô Lợi Văn… không khí trong xe lúc này mới yên tĩnh được một chút.
“Ngài ấy vô cùng lo lắng cho người.” Tra Lý nghiêm túc nói, “Các tạp chí lớn sau khi biết được bệ hạ xảy ra tai nạn trên máy bay liền đưa tin suốt đêm, thông tin không thể che được, cả nước từ trên xuống dưới đều chấn động, dân chúng hết sức lo lắng cho sự an nguy của bệ hạ.”
“Ta không phải là không có việc gì sao.”
“Không có việc gì sao người lại ở bên ngoài lâu như vậy?” An bá quắc mắt nhìn trừng trừng, “Trước hết cũng phải liên lạc với Tô Lợi Văn chứ.”
“Ta cũng muốn, nhưng mà…”
“Bệ hạ đột nhiên biến mất theo cách này quả thực rất không lý trí, cho dù thần có phản đối người đi nghỉ mười ngày thì cũng không nên mất tích li kì như vậy, lại còn xảy ra tai nạn nghiêm trọng đến thế trên máy bay nữa chứ!”
“An bá, sự cố trên máy bay là ngoài ý muốn!” Tô Lợi Văn khoát tay trả lời.
“Cậu câm miệng lại cho ta! Ta còn chưa mắng đến cậu đâu!” An bá tiếp tục lải nhải, “Biết rõ bệ hạ tùy hứng cũng không khuyên can người, còn theo ngài ấy làm loạn, cưỡng ép cơ trưởng A Lý đem mấy người trốn khỏi đế quốc, thật đúng là hết sức tùy tiện! Nếu như xảy ra chuyện thật, A Lý tự sát mổ bụng còn không kịp, khiến ọi người hoảng sợ!”
Nguyên lai Tiểu Trạc là như vậy trốn ra, Tiểu Thỏ kinh ngạc liếc mắt nhìn Văn Trạc, bọn họ gọi anh ta là bệ hạ sao? Có ý gì, chắng lẽ… là người có thân phận vô cùng tôn quý? ”Được rồi, ông niệm chú xong chưa?” Văn Trạc xoay người trợn mắt, “Ông để ta nghỉ ngơi vài ngày trước đã, mọi chuyện không phải đều đã giải quyết ổn thỏa rồi sao?”
“Người!”
“An bá, bình tĩnh bình tĩnh!” Mạc Tư vội vàng đưa tay vuốt vuốt ngực An bá, bị ông ấy không khách khí đẩy sang một bên.
“Cô ấy là ai?” An bá đột nhiên đem ồong pháo hướng về phía Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ hoảng sợ, theo bản năng dựa sát vào bên người Văn Trạc.
“Vị này là Y Tiểu Thỏ tiểu thư được bệ hạ nhận nuôi ở nước Z…”
“Đã điều tra rõ thân phận chưa, lai lịch như thế nào, có nguy hiểm hay không? Vẫn chưa kiểm tra?” Không đợi Tô Lợi Văn giải thích xong, ông lão lập tức nổi bão, “Làm sao lại có thể tùy tiện thu lưu lại bên người một a miêu a cẩu như vậy, vạn nhất là phần tử khủng bố cải trang thâm nhập, xảy ra chuyện gì các ngươi hối hận kịp không? Bệ hạ tùy hứng đã đành, các ngươi ở bên cũng đều không có đầu óc sao?”
Tô Lợi Văn ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hiện tại ai mở miệng người đó chính là vật hi sinh…
Tiểu Thỏ = phần tử khủng bố? Dù sao trông cũng không giống như vậy…
“Tiểu Thỏ không phải a miêu a cẩu.” Tiểu Thỏ kháng nghị.
“Trừ bỏ ngốc tới mức có thể khiến ta tức hộc máu mồm, thật sự không tính nguy hiểm.” Văn Trạc vỗ nhẹ mặt Tiểu Thỏ, mỉm cười nhìn về phía lão An, “Ngươi lo lắng nhiều quá rồi, nội các đại nhân.”
Độc Sủng Tiểu Thỏ Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt