Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 194
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 912 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151
hương 151: Năm Mới, Lễ Chọn Đồ Vật Đoán Tương Lai
Trong Xuân Hi cung, trống nhạc âm vang, múa hát du dương, tất cả triều thần Đại Tần đều đến đông đủ, mang theo gia quyến đến mừng năm mới, hương rượu ngào ngạt lan tỏa khắp nơi, tiếng nói cười vang lên không dứt.
Dưới điện cụng ly nói cười vui vẻ, phía trên càng vui hơn.
Ba nữ nhân cùng chơi, Lãnh Hạ, Tiêu Phượng, Niên Tiểu Đao ngồi ở một bàn, Tiêu Phượng chơi xúc xắc cả một buổi chiều với Tiểu Đao, chơi đến tận bây giờ mà vẫn không chịu thôi.
Lãnh Hạ chỉ ngồi ở bên cạnh, uống rượu, làm trọng tài cùng với ba đứa nhóc đáng yêu.
"Không chơi không chơi........." Niên Tiểu Đao khoát khoát tay, hơi say nên lảo đảo, khinh bỉ nói: "Chơi với ngươi, ta thắng cũng không vẻ vang gì!"
Tiêu Phượng nhảy lên giẫm chân xuống mặt bàn, cầm chén lắc xúc xắc liên tục, hạnh mâu hơi có chút men say: "Lão nương cũng không tin!"
Bộp!
"Nữ nhân này, lằng nhằng!" Niên Tiểu Đao ghét bỏ liếc mắt nhìn xúc xắc trên bàn, càn rỡ cười to: "Ta nói rồi, nhất định là ngươi thua!"
Tiêu Phượng cười cười bước lên phía trước, gương mặt đỏ bừng nhìn Niên Tiểu Đao ba con sáu, nhìn về phía mình xong liền phất tay, xúc xắc lập tức bay toán loạn, cũng cười to nói: "Thua cái gì? Xúc xắc mất rồi, làm lại làm lại!"
Niên Tiểu Đao hận ngứa răng, nắm chặt tay lại muốn đánh người, nhưng đã say rồi, đấm nhưng cũng chỉ coi như là đẩy Tiêu Phượng một cái.
Tiêu Phượng lảo đảo ngã xuống, đột nhiên nhào tới cắn cổ Niên Tiểu Đao: "Lão nương cắn nát ngươi!"
"Nữ nhân này, dám chơi xỏ ta!"
"Thối lắm, Tiểu Thái Bản nhà ngươi dám ấu đả với Hoàng hậu!"
"Ta đánh ngươi chưa? Lại đây lại đây, ta quyết đấu với ngươi......."
Lãnh Hạ ngửa đầu uống một ly rượu, liếc mắt sang bên cạnh, hai con cá chết đang lăn lộn, Tiêu Phượng cắn tai Niên Tiểu Đao, Niên Tiểu Đao túm tóc Tiêu Phượng, hai người ngươi một câu ta một câu, mắng bất diệc nhạc hồ.
Ừ, lực đạo đều rất nhẹ.
Lực đạo của hai con ma men này, đừng nói là đánh chết nhau, làm rách da cũng không được nữa là.
Lãnh đại Nữ hoàng nhận xét xong, trực tiếp không nhìn, tiếp tục uống rượu.
Hai cái nôi bên cạnh, tiểu bất điểm thấy mùi thơm, hai mắt sáng lạn cười không ngừng, Tiểu Tiêm run rẩy, vành mắt đỏ hồng, còn bên cạnh là một đứa bé mặc y phục đen, đứng thẳng là Chiến Tiểu Quai, hạnh mâu ngập đầy sự ghét bỏ.
Lãnh Hạ nhướn mày, lấy chủy thủ đã mua lần trước cho Tiểu Quai, cầm một quả táo lên bắt đầu gọt vỏ.
Một lát sau, gọt xong liền đưa quả táo cho nó.
Chiến Tiểu Quai lại không nhận mà chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vỏ táo trên bàn, mi mắt run run, sợ hãi há hốc miệng.
Chỉ thấy trên mặt bàn, vỏ táo bị gọt ra liền với nhau tạo thành hình một quả táo, nếu không nhìn tỉ mỉ, thật sự là không biết bên trong không có lõi.
Chiến Tiểu Quai liếc chủy thủ trong tay Lãnh Hạ, rồi lại liếc quả táo thơm phức kia, rồi lại liếc vỏ táo trên bàn........
Nhất thời lòng đầy nhiệt huyết!
Tiểu khốc nam nhìn Lãnh Hạ, trong mắt tràn đầy sùng bái.
Lãnh Hạ sờ sờ đầu nó rồi đưa cho nó quả táo, Tiểu Quai vẫn không nhận, chỉ nhìn chằm chằm vỏ táo.
"Cô nương, ta đến chúc rượu!" Lý Tuấn cực kỳ bình tĩnh lướt qua Tiêu Phượng và Niên Tiểu Đao đang lăn qua lăn lại trên mặt đất, cười hì hì chạy đến.
Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng, liếc nhìn đứa bé trong lòng hắn rồi hỏi: "Con nhà ai?"
Hắn đang bế một tiểu cô nương, mới chỉ khoảng một tuổi, buộc một bím tóc nhỏ ở phía sau, hai mắt trong veo, chờ mong nhìn quả táo trong tay nàng.
Thấy Tiểu Quai không cần nên Lãnh Hạ đưa quả táo cho cô bé.
Tiểu cô nương liền rạng rỡ, ngượng ngùng chớp chớp mắt, rất đáng yêu.
"Cháu ngoại của cậu ta, cháu họ ta." Lý Tuấn bế đứa bé bằng một tay, tay kia rót rượu rồi nghiêm túc nói: "Cô nương, ta mời người."
Lãnh Hạ gật đầu, uống một hơi cạn sạch.
Thử nhìn Lý Tuấn, sống cùng với Thí Thiên lâu như vậy, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, trừ thi thoảng lộ ra vẻ mặt bất cần đời, thì thật sự đã không còn giống như trước đây.
Dùng thay xương đổi thịt để hình dung, cũng không quá đáng.
Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ hiếu kỳ cầm lấy vỏ quả táo trông rất giống thật kia........
Chiến Tiểu Quai chớp chớp mắt, nhìn vỏ táo ngổn ngang trên bàn, luống cuống nhìn về phía Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ nhìn trời, đứa bé này, không phải là muốn nàng xếp lại thành hình quả táo chứ.
Chiến Tiểu Quai có lẽ cũng biết là không thể làm lại như cũ được, ánh mắt chậm rãi dời đi, bay đến tiểu cô nương trong lòng Lý Tuấn, à không, là quả táo trong tay tiểu cô nương.
Hắn vươn tay, phun ra một chữ: "Đưa!"
Tiểu Quai còn chưa nói sõi, chỉ có thể nói từng từ đơn giản, đại khái cũng có thể hiểu, Lãnh Hạ nghĩ, nó nói: Đưa ta.
Tiểu cô nương méo miệng, siết chặt quả táo, thái độ rất kiên quyết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lại lạnh lẽo như cũ, tản ra lãnh ý nhè nhẹ.
Lãnh Hạ và Lý Tuấn đang uống thống khoái, bỗng nhiên, bé gái trong lòng Lý Tuấn khóc thét lên.
Hai người nhìn lại, chỉ thấy cô bé ngơ ngác nhìn hai tay rỗng tuếch, tủi thân khóc lóc, mà quả táo vỗn ở trong tay nàng, đã bị băng sơn tiểu khốc nam cướp đi rồi.
Chiến Tiểu Quai buồn bực nhíu mày, xụ mặt kéo tóc bé, hung ác phun ra một chữ: "Không!"
Không được khóc!
Tiểu cô nương càng khóc tợn.
Nó khóc như thế làm Chiến Tiểu Tiêm ở bên cạnh cũng khóc theo, nhất thời hai đứa bé gào khóc thảm thiết, làm Lãnh Hạ ngoáy ngoáy lỗ tai, im lặng.
Lý Tuấn nuốt nước miếng một cái, rất không trượng nghĩa chạy tới, mau chóng nói: "Tiểu nhân lui xuống trước!"
Nói xong, bế tiểu cô nương đáng thương chạy trối chết, tiểu Hoàng tử ta không thể trêu vào a!
Bên này Chiến Tiểu Quai trừng mắt nhìn Lý Tuấn chuồn mất, Chiến Tiểu Tiêm khóc thê thê thảm thảm, Tiêu Phượng và Niên Tiểu Đao vẫn lăn qua lăn lại trên mặt đất như cũ, tiểu bất điểm cười híp mắt liếc nhìn mọi người, cười khanh khách.
Nó cười làm Chiến Tiểu Quai càng lạnh hơn, Chiến Tiểu Tiêm càng khóc thảm.
Trong nhóm người này, chỉ còn duy nhất một người bình thường, là Lãnh Hạ đang bóp trán.
Tình hình hỗn loạn như thế làm mấy nam nhân ở xa vội lao về.
Thấy rõ tình hình liền tê hết cả chân tay!
Chiến Bắc Diễn và Chiến Bắc Việt mỗi người kéo một, lôi hai nữ nhân đang cắn nhau ra.
Tách thì tách xong rồi nhưng Tiêu Phượng vẫn còn cắn tai Niên Tiểu Đao, Niên Tiểu Đao vẫn còn túm tóc Tiêu Phượng!
Hai người vẻ mặt nhăn nhó trừng mắt nhìn nhau.
Tiêu Phượng —— ngươi buông tay ra cho lão nương!
Niên Tiểu Đao —— không, ngươi trước!
Tiêu Phượng, Niên Tiểu Đao —— nếu không..... cùng lúc?
Lập tức, một nhả, một buông.
Tiêu Phượng vùi đầu vào trong lòng Chiến Bắc Diễn, tóc tai đã bị Niên Tiểu Đao làm lộn xộn, mơ hồ tố cáo: "Hồ ly, nàng khi dễ ức hiếp ta!"
Niên Tiểu Đao lảo đạo tựa vào bả vai Chiến Bắc Việt, tai đỏ bừng in rõ hai dấu răng, chỉ vào mặt Tiêu Phượng, hét lớn một tiếng: "Lên, đánh nàng cho ta!"
Hai nam nhân vẻ mặt đau khổ liếc nhau, dắt hai nữ nhân say be bét ra chỗ khác từ từ dỗ.
Bên kia hai người đi dỗ tức phụ, bên này Chiến Bắc Liệt bị ba đứa bé vây quanh, một khóc, một cười, một lạnh.
Làm đám người Tiêu Phi Ca đứng bên cạnh đều hớn hở cười.
Mạc Tuyên phất tay áo, trong tay lập tức xuất hiện một bàn tính vàng, bóp cổ tay thở dài: "Đúng là bản công tử sáng suốt a, không cần nữ nhân không cần trẻ con, chỉ cần có bạc làm bạn! Có lời a có lời!"
Lãnh Hạ quét mắt qua làm mọi người rét lạnh, lên tiếng hỏi: "À, lời từng nào?"
"Thật là......" Mạc Tuyên nói được nửa lời liền nuốt xuống, hắn đã sớm hiểu, từ lúc nữ nhân này xuất hiện, hắn chưa từng được lời.
Ào một cái, mọi người đều chạy biến, đùa à, nữ nhân bưu hãn như thế, không thể trêu chọc!
Lãnh Hạ nhướn mày, nhìn Chiến Bắc Liệt hết dỗ đứa này lại dỗ đứa kia, liền nhét chủy thủ vào tay Chiến Tiểu Quai.
Tiểu khốc nam lập tức thu hồi lãnh ý, hai mắt hiếu kỳ bắt đầu nghiên cứu thứ đồ kỳ lạ khiến một quả táo biến thành hai.
Bên kia Chiến Bắc Diễn dắt Tiêu Phượng, Chiến Bắc Việt dắt Niên Tiểu Đao, mỗi người chiếm một góc đại điện, kiên quyết không cho hai nữ nhân này chạm mặt, Tiêu Phượng xắn tay áo, Niên Tiểu Đao vắt chéo hai chân, không biết đang dạy dỗ cái gì mà cả hai nam nhân đều gật đầu liên tục, gương mặt vui vẻ chịu đựng.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, mãi cho đến lúc ngoài điện vang lên tiếng chuông.
Keng!
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Chiến Tiểu Quai bắt đầu.
Trong Xuân Hi cung đặt một chiếc bàn dài lớn, trên đó không gì không có, chỉ là sách thì phân ra binh pháp, quốc sách, thơ ca, rồi còn có văn chương, bàn tính, tiền, hộp đựng thức ăn, đao kiếm, cầm kỳ thư họa...... thậm chí ngay cả hòm thuốc của Mộ Nhị cũng được đặt lên, mọi người đều rất chờ mong.
Chiến Tiểu Quai được đặt lên bàn dài, mọi người trong điện lập tức xông tới, tất cả đều hồi hộp nhìn.
Chiến Tiểu Quai bắt đầu bò......
Tiêu Phượng đã tỉnh rượu, khó mà phát huy tình thương của mẹ, dặn dò: "Tiểu Quai, nhìn kỹ từng cái một."
Chiến Tiểu Quai ghét bỏ liếc mắt nhìn nàng, tốc độ bò rõ ràng nhanh hơn vài phần, Tiêu Phượng oán hận trợn mắt.
Ở ngay đầu tiên có mấy quyển sách, nó bò tới cầm một quyển mở ra nhìn một chút.
Tiêu Phi Ca cảm thán: "Hảo dạng, làm tài tử như cậu, chữ trong sách có ngọc, chữ trong sách có vàng...."
Bộp!
Một quyển sách đập vào đầu, làm Tiêu Phi Ca im bặt.
Nhìn tiểu tử không biết điều kia, Tiêu Đại tài tử quạt thật mạnh.
Tiểu Quai cầm một quyển khác, một lúc sau nhíu mày, tản ra lãnh ý, xem không hiểu, vứt!
Tiếp tục bò, trên đường tiện thể đá mấy quyển sách xuống, bò đến trước bàn tính, bàn tay nhỏ bé gảy gảy hạt châu, thuận tiện cầm nén bạc lên xem.
Làm Mạc Tuyên kích động hai mắt tỏa sáng, tặc lưỡi nói: "Được! Có tiềm chất, có đẳng cấp, có chiều sâu!"
Tiểu tử kia khinh bỉ nhìn hắn, hai chân đạp một cái.....
Bộp bộp!
Hai tiếng vang thanh thúy vang lên.
Mạc Tuyên vẻ mặt kích động cứng ở trên mặt, hận không thể cầm nén bạc đập vào đầu nó!
Không tiềm chất, không đẳng cấp, không chiều sâu!
Chiến Tiểu Quai tiếp tục bò, lần này bò đến trước hộp đựng thức ăn, lại gần ngửi một cái......
Tiêu Phượng ghét bỏ nhìn nó: "Không phải ta sinh không phải ta sinh......"
Chiến Bắc Diễn híp mắt hồ ly, vuốt cằm: "Con trai ta, không lẽ bán quán ăn?"
"Cái đấy giống lão nhân gia! Tốt tốt!" Lão ngoan đồng vỗ tay vui vẻ, nhưng Chiến Tiểu Quai mở hộp ra không biết tìm cái gì, có lẽ là không thấy nên ngày càng lạnh, bỏ qua.
Mọi người nghi hoặc khó hiểu, chỉ có Lãnh Hạ nhíu mày, chẳng lẽ là đang tìm quả táo?
Đột nhiên, mọi người ngừng mắt, Chiến Bắc Diễn suýt thì nhảy dựng lên, đánh mất phong phạm hồ ly: "Sao lại có yếm của nữ nhân?"
Lão ngoan đồng vuốt râu, hai mắt đảo loạn, kiên quyết không thừa nhận đó là trò đùa dai của mình.
Nhưng cũng may Chiến Tiểu Quai nhìn cũng không nhìn mà bò qua luôn, trên đường đã đi qua hoa phục, hòm thuốc, cầm kỳ thư họa, toàn bộ đều không thèm nhìn, cuối cùng, dừng lại ở trước đao kiếm.
Mọi người vẫn nín thở cuối cùng cũng yên tâm, Chiến Bắc Diễn thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nói: "Không tệ, sau này kế thừa Bắc Liệt, làm một tiểu Chiến thần."
Hoàng đế đã lên tiếng, đương nhiên mọi người sẽ chúc mừng theo.
"Bảo vệ quốc gia, che chở bách tính, tốt!"
"Tương lai nhất định sẽ là một Đại tướng quân, làm tam quốc nghe tin đã sợ mất mật!"
"Đúng vậy, nhìn tiểu Hoàng tử xem, quả là có phong phạm của Chiến thần!"
Mọi người vui vẻ thảo luận làm Chiến Bắc Diễn tươi cười, con trai của Trẫm, quả nhiên không giống người thường a!
Chiến Tiểu Quai cầm đao kiếm, đùa bất diệc nhạc hồ.........
Ngay lúc dùi trống giơ lên, sắp sửa tuyên bố lúc kết thúc lễ chọn đồ vật đoán tương lai, chỉ thấy tiểu Hoàng tử trên bàn bỗng nhiên trừng mắt, đẩy đao kiếm ra, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía trước.
Mọi người nhìn theo mắt nó thì tìm được mục tiêu, một cô bé mà Tả Trung Trạch đang bế.
Chiến Tiểu Quai gật đầu thật mạnh, dùng cả chân cả tay bò về phía tiểu cô nương kia, nhưng chỉ đến được cạnh bàn, nhìn chằm chằm cô bé.
Trầm mặc, trầm mặc như chết.
Mọi người lúc nãy còn hoan hỉ, giờ liền đông cứng, không biết tiểu Hoàng tử làm sao, vẻ mặt vặn vẹo, chọn đồ thì chọn đi, sao lại giữa chừng đi nhìn chằm chằm tiểu cô nương nhà người ta làm gì?
Nó mới bao nhiêu tuổi a!
Trong lòng mọi người liền tan nát.
Tả Trung Trạch làm Thừa tướng nửa đời người, chưa bao giờ thấy lạ như vậy, không hiểu ra sao, ông nhìn ánh mắt tiểu Hoàng tử phóng tới, ngơ ngác tiến lên hai bước, đi tới cạnh bàn, thử dò hỏi: "Đại Hoàng tử?"
Chiến Tiểu Quai không thèm nhìn ông, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang gần đến.
Kẻ thù gặp nhau, đặc biệt tức giận!
Cánh tay nhỏ bé vươn ra, túm lấy tóc tiểu cô nương, kiên quyết không buông tay.
"Oa ——" Tiểu cô nương khóc lớn, khàn cả giọng.
Bộp!
Cái quạt trong tay Tiêu Phi Ca rơi xuống đất.
Bộp!
Bàn tính của Mạc Tuyên vỡ đôi.
Bộp!
Vô số cái cằm rơi xuống đất.
Giỏi thật, lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Đại Hoàng tử, người lại túm lấy một cô nương không buông tay!
Cái này nói lên điều gì, trầm mê nữ sắc?
Trước mắt mọi người tối sầm, chỉ cảm thấy trong nháy mắt trời đã sụp đổ, lắc đầu như trống bỏi, vội vàng muốn vứt ý nghĩ đại nghịch bất đạo này đi.
Bọn họ tối mắt, nhưng có người lại đen mặt, Chiến Bắc Diễn cũng không thèm để ý hình tượng hồ ly, mặt đen như than, tươi cười rít lên: "Thừa tướng?"
Tả Trung Trạch khóc không ra nước mắt, cháu gái trong lòng khóc lóc thương tâm, làm ông đau lòng, nhưng người bắt nạt lại là Đại Tần Hoàng tử, làm sao ông ngăn được, giờ nghe thấy hai chữ đầy tính uy hiếp cảnh cáo, hai chân mềm nhũn cả ra.
"Hoàng...... Hoàng thượng........" Giọng nói già nua run rẩy vang lên.
Mọi người đều lén lén lút lút liếc nhìn Chiến Tiểu Quai đang túm tóc cô bé kia không buông, chỉ có Lãnh Hạ yên lặng lui về phía sau một bước, không nói gì hỏi trời xanh.
Đây có thể coi là một quả táo dẫn tới thảm án sao?
Tiểu tử này, rất mang thù.
"Ai nha!" Lão ngoan đồng kinh ngạc hét lớn: "Đứa nhỏ này thật lợi hại, nhỏ như vậy đã biết tìm nữ tử!"
Dứt lời, mặt Chiến Bắc Diễn lại đen thêm vài phần, chợt nghe lão ngoan đồng không sợ chết nói tiếp: "Nhìn nó thâm tình chưa kìa, sống chết cũng không buông tay, từ cổ chí kim trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai, làm gì có ai chọn được một tức phụ. Lợi hại, lợi hại a!"
Chiến Bắc Diễn nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy, rất có đạo lý!
Chưa từng nghe có đứa bé nào chọn đồ vật đoán tương lai có thể chọn được một tức phụ!
Ừm, con trai của Trẫm rất không bình thường.........
Không tự chủ được mà híp mắt lại, vuốt cằm nỉ non: "Giỏi, có phong phạm năm đó của lão tử."
Đột nhiên, tai thấy đau xót, bị một cánh tay mềm mại nhéo, chỉ thấy Tiêu Phượng cười híp mắt hỏi: "Có phong phạm năm đó của ngươi?"
Chiến Bắc Diễn kêu đau, vội vàng giải thích: "Phượng nhi Phượng nhi, ta muốn nói, có phong phạm năm đó của Bắc Liệt, tiểu tử kia, năm tuổi đã xem Đông cung đồ!"
Chiến Bắc Liệt đang đứng cạnh xem kịch vui, sát khí trên người lập tức cuộn trào mãnh liệt, ầm trầm quay sang chậm rãi nói: "Hoàng huynh?"
Hắn chợt im lặng, cố nhịn đáy lòng đang điên cuồng điên cuồng, chớp chớp mắt hồ ly, nhìn trời, ra vẻ mờ mịt.
Tiện miệng a!
Lộ rồi.......
Chiến Bắc Liệt cười gằn hai tiếng, lão tử phải đeo tội danh lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được kẻ chủ mưu!
Chiến Bắc Diễn nuốt nước miếng một cái, âm thầm nghĩ, tốt xấu gì cũng là một Hoàng đế, tiểu tử này cũng sẽ không ra tay trước mặt nhiều người như vậy chứ?
"Nếu Đại Hoàng tử đã cầm tiểu thư nhà Thừa tướng......." Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói đến đây, khiêu mi nhìn Tả Trung Trạch, Tả Trung Trạch rất thức thời, tiếp lời: "Tả Loan Loan!"
Chiến Bắc Diễn gật đầu, nói tiếp: "Từ nay về sau, Tả Loan Loan chính là...." Hắn suy nghĩ một chút, nuốt lời định nói xuống, đổi thành: "Thư đồng của Đại Hoàng tử! Sau này lớn lên, cùng nhau đi học."
Nghe đến đây Lãnh Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ là thư đồng, không thể chỉ vì một quả táo mà định sẵn chuyện chung thân đại sự của Tiểu Quai.
Chiến Bắc Diễn đúng là muốn quyết định như thế, dù sao thì con trai hắn vừa mới cai sữa lại có hảo cảm với Tả Loan Loan như vậy, thật sự là kỳ quái....
Rất kỳ quái!
Nhưng theo quy định của Chiến gia, về cơ bản thì con hắn không thể thoát được số kiếp cả đời chỉ lấy một người, nếu cứ định hôn sự như vậy thì nhỡ may sau này gặp được nữ nhân như Phượng nhi, Lãnh Hạ, Tiểu Thái Bản, lỡ thích người ta mà người ta lại vì mình đã có chính phi mà ghét bỏ thì không được!
Nếu tiểu tử này thật sự thích Tả Loan Loan thì đến lúc lớn tứ hôn cho nó là được.
Chiến Bắc Diễn rất hài lòng với quyết định của chính mình, không tự chủ được mà bước đến trước mặt Tiêu Phượng, đòi phần thưởng: "Phượng nhi, thế được không?"
Tiêu Phượng khoanh tay, bĩu môi nhìn người nào đó đang đen mặt, đầy sát khí, hỏi thầm: "Hồ ly, Bắc Liệt làm sao?"
Chiến Bắc Diễn thầm lo sợ, trên mặt lại không biểu lộ mảy may, quay đầu lại cười ấm áp: "Bắc Liệt a, được giáo dục từ nhỏ......"
"À, nên Hoàng huynh đến tận năm sáu tuổi......." Chiến Bắc Liệt mỉm cười, làm Chiến Bắc Diễn sởn gai ốc, thản nhiên nói tiếp: "Vẫn phải có cung nữ ôm mới chịu ngủ, thì ra ý không ở trong lời!"
Chiến Bắc Diễn trừng mắt, không dám tin thốt lên: "Lúc đó ngươi mới một tuổi, sao mà biết........"
Đang nói chợt im bặt!
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, quay người tìm kiếm tức phụ, lập tức nghe phía sau gầm lên, hòa với tiếng mỗ Hoàng đế giải thích yếu ớt, trở thành một bản nhạc kỳ dị.
"Ngươi dám lừa dối lão nương trêu ghẹo tiểu cung nữ!"
"Phượng nhi......"
"Câm miệng! Lão nương phải cùng cách với ngươi! Cùng cách!"
"Phượng nhi......"
"Câm miệng! Không, lão nương sẽ bỏ ngươi! Bỏ ngươi!"
Chiến Bắc Liệt huýt sáo, cuối cùng cũng tìm được tức phụ hắn đang uống rượu một mình, ôm eo tức phụ, bế con trai đang ngủ say đi ra ngoài.
Năm mới đã đến, giữa màn đêm đen nhánh bùng lên những đóa pháo hoa rực rỡ, nở rộ muôn màu, làm sáng bừng cả một góc trời.
Bầu không khí vui vẻ bao trùm lấy hoàng cung.......
Một nhà ba người ngửa đầu xem pháo hoa, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đứng ôm nhau, tình ý nồng nàn, tiểu bất điểm bị pháo hoa đánh thức, trong mắt tràn đầy ý cười hưng phấn, cười khanh khách không ngừng.
Mà phía sau ba người, là Tiêu Phượng đang tức giận ngút trời, Chiến Bắc Diễn khóc không ra nước mắt, là Niên Tiểu Đao đang ồn ào với Chiến Bắc Việt, Tiểu Tiêm khóc thút thít ở giữa hai người, là Chiến Tiểu Quai túm chặt bím tóc của bé gái nhà người ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, mặc kệ tiểu cô nương oa oa khóc lớn, tuyệt không buông tay, là vô số quan lại che miệng lén cười, không dám phát ra tiếng động nào, là lão ngoan đồng nhảy nhót vui mừng phấn khởi, Mộ Nhị ở cạnh ông ghét bỏ nhìn, là Mạc Tuyên lắc lắc bàn tính thở dài cảm thán, là Tiêu Phi Ca phe phẩy quạt phong lưu......
Đêm giao thừa, tốt đẹp như thế đấy.
==
Mùng một.
Sau khi cúng tế tổ tiên xong, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ chuẩn bị thu dọn đồ đạc để xuất phát.
Lần này là tới tham gia lễ đăng cơ của Đông Phương Nhuận nên không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, cho nên để con ở lại Trường An.
Chiến Bắc Việt và Niên Tiểu Đao cùng đi, việc Niên Tiểu Đao trúng độc, đối với Chiến Bắc Việt mà nói, tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ, chỉ cần nhắc đến liền nghiến răng nghiến lợi kêu báo thù. Đi cùng còn có Mộ Nhị, Lăng Tử này bây giờ nghiễm nhiên trở thành bác sĩ tại gia của mọi người, chỉ cần có hắn, dù là y hay là độc, mọi chuyện đều dễ dàng không ít, còn có cả ba người Cuồng Phong và Thí Thiên, Đông Sở đã có Chung Mặc phụ trách, Chung Thương để lại Đại Tần, phụ trách quản lý ám vệ và truyền tin.
Cứ như vậy, một đám người rời khỏi thành Trường An, xuất phát đi Đông Sở.
Đông Sở ở gần biển, phía tây bắc là sông Sở Yến, phía nam là sông rộng bao la, còn phía đông thì là đại dương mênh mông, nhờ được thiên nhiên ưu đãi, Đông Sở khí hậu ẩm ướt, của cải dồi dào, cực kỳ phồn hoa giàu có và đông đúc.
Muốn từ Đại Tần đến Sở, phải đi thuyền qua biên quan Đông Kỳ.
Lúc này nếu là ở Đại Tần thì sẽ se se lạnh, nhưng ở Đông Sở thì lại rất ấm áp.
Trên boong thuyền, Lãnh Hạ đứng hóng gió.
Phía dưới là nước xanh biếc, gió biển mang theo mùi mặn của muối đến khắp nơi, ánh nắng bị màn nước phản xạ đến chói mắt, những đợt sóng nối đuôi nhau cuồn cuộn trên mặt biển.
Vai bỗng thấy nặng, một tấm áo choàng phủ lên người nàng, Chiến Bắc Liệt nói: "Gió lạnh."
Lãnh Hạ ngả về phía sau, tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, ôn nhu trả lời: "Ừ, như vậy thì sẽ không lạnh."
Hai tay thuận thế vòng ra phía trước ôm lấy nàng, Chiến Bắc Liệt tâm tình rất tốt, không có thằng nhóc kia gây cản trở, quá tốt!
Đại Tần Chiến thần đang vui vẻ hưởng thụ thế giới của hai người, rất sảng khoái thì đột nhiên.....
Lãnh Hạ quay đầu lại, chớp chớp mắt: "Không biết bây giờ con đang làm gì?"
Chiến Bắc Liệt bối rối.
"Một tháng không gặp, ta nhớ nó!"
Chiến Bắc Liệt nghiến răng.
"Không biết tiểu tử kia có nhớ chúng ta không?"
Chiến Bắc Liệt không nói gì hỏi trời xanh.
Lãnh Hạ nhíu mày, nguy hiểm híp mắt lại, lạnh lùng hỏi: "Ngươi không nhớ nó?"
"Nhớ!" Đại Tần Chiến thần nghiêm mặt, đảm bảo: "Tức phụ, nhớ thật!"
Thấy người này trợn mắt nói dối mà mặt không đỏ tim không nhảy, chỉ chưa thề độc thôi, Lãnh Hạ cười thầm, cũng không vạch trần hắn, hài lòng gật đầu, chợt nghe hắn thăm dò: "Nhưng nhớ thì nhớ, giờ cũng không gặp được, không bằng muốn cái có thể bây giờ."
Lãnh Hạ nhìn trời, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu nói: "Cũng đúng."
Chiến Bắc Liệt lập tức nhe răng cười, chân chó nói: "Tức phụ, muốn ta đi, không cần khách khí!"
Lãnh Hạ bật cười, trịnh trọng gật đầu, bước lại gần hắn cắn nhẹ vào môi một cái, mơ hồ nói: "Ừm, giờ bắt đầu muốn, tuyệt đối không khách khí!"
Đoạn đối thoại vô bổ này làm ba người Cuồng Phong trùng hợp đi qua xuất hiện đầy vạch đen trên đầu, nhất là thấy gia nhà mình thỏa mãn ngốc nghếch, liên tục khinh thường.
Cuồng Phong lắc đầu: Từ lúc biết Tiểu Vương phi, sự anh minh thần võ của gia đã bị hủy.....
Thiểm Điện chớp chớp mắt, bĩu môi hỏi: Vậy giờ gia là cái dạng gì?
Lôi Minh chép chép miệng, vẻ mặt ghét bỏ: Ngốc nghếch!
Ba người cùng gật đầu, thở dài cảm thán.
Chiến Bắc Liệt thì không thèm quan tâm ba tên ngốc kia nói như thế nào, chỉ thầm giơ ngón tay giữa trong lòng.
Không chỉ Chiến Bắc Liệt, ngay cả Lãnh Hạ cũng cực kỳ hưởng thụ thế giới hai người khó có được, nàng ôm lấy cổ Chiến Bắc Liệt, dịu dàng hôn hắn.
Bỗng nhiên, phượng mâu chớp chớp, đẩy Chiến Bắc Liệt ra.
Đại Tần Chiến thần đương nhiên sẽ không cho nàng lâm trận bỏ chạy, dù là vì nguyên nhân gì, lúc này, sao có thể phân tâm?
Rất phá phong cảnh!
Chiến Bắc Liệt cắn mút hai cánh môi nàng, không thèm nhìn Lãnh Hạ muốn nghỉ ngơi, đương nhiên cũng không biết, tức phụ nhà mình đang đối diện một cách quỷ dị với một nam nhân ngơ ngác.
Mộ Nhị khinh công trác tuyệt, bước chân nhẹ nhàng, hơn nữa Chiến Bắc Liệt đang không tập trung nên hắn đứng ở phía sau nhìn một lúc lâu mà Chiến Bắc Liệt vẫn không cảm thấy gì.
Phượng mâu lại chớp chớp, Mộ Nhị cũng chớp theo, con ngươi nhìn chằm chằm hai người đang kích tình, trong đôi mắt trong veo ấy, có sự hiếu kỳ nhè nhẹ......
Hắn hơi nghiêng đầu, như là đang nghĩ xem hai người đang làm gì.
Phượng mâu tiếp tục chớp, Mộ Nhị cũng chớp theo.......
Lãnh Hạ đẩy mạnh Chiến Bắc Liệt rồi cố nói: "Mộ Nhị."
Chiến Bắc Liệt nhíu mày, hai tay ôm mặt Lãnh Hạ, để nàng nhìn thẳng vào mặt mình, hung tợn cắn răng: "Tức phụ!"
Đại Tần Chiến thần vô cùng ghen tuông, nghĩ đến ai không nghĩ, lại dám vào lúc này nghĩ đến Lăng Tử!
Lãnh Hạ liếc mắt, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, thò đầu ra nói: "Ta muốn nói, Mộ Nhị ở phía sau ngươi...."
Lãnh Hạ nghẹn lời.
Nàng nhìn về phía sau Chiến Bắc Liệt, con ngươi chậm rãi đảo một vòng, bối rối.
Trước mặt vắng tanh, bốn phía không có người, chỉ có gió biển thê lương thổi đến, làm tóc gáy nàng dựng hết lên.
Một lúc sau, Lãnh Đại sát thủ vẻ mặt cổ quái, há hốc miệng ngơ ngác hỏi: "Người đâu?"
Chỉ có tiếng Chiến Bắc Liệt nghiến răng trả lời nàng, giọng điệu như muốn nói: Tức phụ, nàng xong rồi!
Không đợi Lãnh Hạ khóc không ra nước mắt, hắn đã cười dữ tợn bế nàng lao vào trong khoang thuyền, ừ, ở trên thuyền lung la lung lay........
Cảm giác kia, nhất định là có một cảm thụ không tồi!
Ngay lúc Đại Tần Chiến thần híp mắt, đặt tức phụ xuống giường lắc lư, nghĩ đến mùi vị đặc biệt, mong đợi chép chép miệng chuẩn bị dùng bữa........
Mộ Nhị ở trong khoang thuyền thò đầu ra, khuôn mặt trong trẻo đỏ ửng, hai mắt chứa vài phần xấu hổ ngượng ngùng, rõ ràng là sau khi tự hỏi đã biết hai người vừa nãy làm gì.
Mộ Đại thần y ngơ ngác liếc nhìn boong tàu vắng tanh, cuối cùng cũng lặng lẽ thở phào một hơi.
Độc Sủng Cuồng Phi Độc Sủng Cuồng Phi - Hạ Lan Mẫn Nguyệt