Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 194
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 912 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127
hương 127: Mộ Đại Thần Y, Tức Giận
Hôm sau, mọi người thu dọn hành lý xong, chuẩn bị xuất phát.
Thác Bạt Nhung làm như bằng hữu thâm giao, tự mình đến tiễn Lãnh Hạ, vung tay lên, hào sảng nói: “Không biết có cơ hội gặp lại không, lão tử sẽ nhớ ngươi.”
Nói thì nói thế nhưng trong mắt hắn lại cực kỳ hưng phấn, không thể che giấu nổi.
Lãnh Hạ nhướng mắt, bộ dạng không để ý.
Thác Bạt Nhung bị vẻ mặt này kích động, nhíu mày, bước lên trừng mắt nhìn nàng, oán hận nói: “Nữ nhân, tốt xấu gì cũng đã kề vai chiến đấu cùng lão tử, thế mà một chút lưu luyến cũng không có!”
Vừa dứt lời đã khiến người bên cạnh nhảy dựng lên, ba người Cuồng Phong lập tức trợn tròn mắt, có biến!
Tuy ba người đã sớm bị Chiến Bắc Liệt bán đi, dịch chủ trở thành người của Lãnh Hạ, nhưng lòng vẫn luôn hướng về Vương gia, đột nhiên thấy một nam nhân Bắc Yến không biết chạy đến từ đâu, nói cái gì mà nhớ với mong, liền nổi giận.
Nha, thật có dũng khí đào góc tường!
Nhưng tức thì tức, tam đại ám vệ của Đại Tần Chiến thần cũng không phải chó hay mèo mà tùy tiện đánh nhau, bọn họ là người có thân phận nha!
Cuồng Phong nháy mắt ra dấu với Lôi Minh: Làm sao bây giờ?
Lôi Minh giở thủ đoạn: Để tiểu tử này biết khó mà lui!
Thiểm Điện nháy mắt mấy cái, cực kỳ bình tĩnh lấy thư từ trong ngực ra, bắt đầu đọc……
Hình như hắn đọc chiến báo Đại Tần đánh Tắc Nạp, trong đó kể lại một hồi đại chiến, điểm quan trọng nhất là hành động của Chiến Bắc Liệt ở Tắc Nạp và tư thế anh dũng trên chiến trường, Thiểm Điện thêm mắm thêm muối thổi phồng Đại Tần Chiến thần lên tận trời.
Người như thế, xưa này chưa từng có!
Lãnh Hạ khoanh tay tựa vào xe ngựa, trong mắt hiện lên sự trêu tức, à, không phải chiến báo vẫn ở trong tay ta sao.
Cũng nghi ngờ như nàng còn có Cuồng Phong và Lôi Minh, bọn họ cùng theo Tiểu Vương phi, sao chỉ có Thiểm Điện có chiến báo?
Hai người liếc nhau, lặng lẽ đi ra phía sau Thiểm Điện, thò đầu lên nhìn, lập tức vô cùng kính nể.
Cao nhân a!
Chỉ thấy Thiểm Điện đang cầm một tờ giấy trắng, hai mắt sáng ngời, rung đùi đắc ý, bốc phét luôn mồm, nhất là hai mắt lướt trên tờ giấy, y hệt như đang đọc.
Đọc cái này mất thời gian tròn một nén nhang, đọc liên tục không ngắt nghỉ, không thở dốc làm Cuồng Phong Lôi Minh ngẩn tò te.
Cuối cùng, hình như đã đọc đến chữ cuối, Thiểm Điện hít sâu một hơi, nhét tờ giấy vào trong áo nhanh như chớp, đắc ý nhìn Thác Bạt Nhung.
Tiếng ồn ào cuối cùng đã dừng lại, mọi người cùng ngáp một cái.
Duy chỉ có tổ ám vệ ba người, ba kẻ mãn nguyện đồng loạt nhìn chằm chằm Thác Bạt Nhung.
Tiểu tử Bắc Yến, đây là sự chênh lệch giữa ngươi và gia nhà chúng ta, xa cách đến mức có thúc ngựa phi nước đại cũng không đuổi kịp đâu.
Nghe một lúc lâu như thế, lúc đầu Thác Bạt Nhung chả hiểu gì, ngáp liên tục nhưng bây giờ nhìn mấy ánh mắt kia, đã hiểu ra rồi, lập tức trợn trừng hai mắt, kinh ngạc vì sức tưởng tượng của ba người này.
Thác Bạt Nhung nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt xin miễn cho kẻ bất tài.
Thôi đi, nữ nhân bưu hãn như thế, khẩu vị của lão tử cũng không nặng như vậy.
Hắn chép chép miệng, đột nhiên cảm thấy phục sát đất vị Đại Tần Chiến thần chưa từng gặp mặt kia, có thể giải quyết nữ nhân hoàn toàn không thể gọi là nữ nhân này, quá trâu bò!
Hắn vô cùng sùng kính Chiến Bắc Liệt ở nơi xa, chưa cần nói gì khác, chỉ với dũng khí này, lão tử đã bội phục ngươi rồi!
Rốt cuộc Lãnh Hạ cũng xem kịch xong, vỗ vỗ tay phân phó: “Đi, xuất phát!”
Nói xong liền điểm mũi chân, thong thả nhảy lên xe ngựa, cũng không để ý, Mộ Nhị vừa đi ra, nhìn thấy động tác của nàng, mày hơi nhíu lại.
Nàng quay đầu nhìn về phía Thác Bạt Nhung, khóe môi cong lên, Thác Bạt Nhung ho khan một tiếng, giơ nắm đấm ra, cực trịnh trọng nói: “Nữ nhân, bảo trọng!”
Lãnh Hạ gật đầu cười, đánh một quyền vào tay hắn: “Bảo trọng!”
Lãnh Hạ đi vào trong xe ngựa, Tiêu Phượng vẫn đang ngủ, nàng còn đang ở cữ, thân thể vì sinh con mà bị tổn hại nhiều, mấy ngày nay Tiêu Phượng vẫn phải nằm trên giường, béo lên trông thấy, Chiến Tiểu Quai ngoan ngoãn nằm trong nôi, hai mắt mở to nhìn khắp nơi tỏ vẻ hiếu kỳ, nắm tay bé bé giơ về phía nàng.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động, Lãnh Hạ nắm bàn tay nhỏ bé kia, cong cong khóe miệng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đoàn người chậm rãi đi về phía bắc Cách căn thành.
Thác Bạt Nhung nhìn chiếc xe ngựa kia, lười biếng duỗi người: “Tuy rằng nữ nhân ngươi không đáng yêu chút nào, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ nhân đầu tiên mà lão tử bội phục, ai, cũng không biết có thể gặp lại hay không, thuận buồm xuôi gió!”
Nói xong, tiêu sái xoay người, rời đi.
==
Mấy hôm này tiết trời đã ấm lên, nhưng gió vẫn lạnh lẽo, Lãnh Hạ vẫn luôn ghét lạnh nên ở luôn trong xe ngựa với Tiêu Phượng, buồn chán thì đùa nghịch với Chiến Tiểu Quai, hàn huyên một chút, cũng khá an nhàn.
Đường xá đọng đầy tuyết nên cũng không dễ đi, Tiêu Phượng đã không được ngồi một tháng, Chiến Tiểu Quai mới sinh ra được một tháng, lại còn có cả Thí Thiên đi bộ theo nên tốc độ rất chậm.
“Vương phi” Cuồng Phong lên tiếng hỏi: “Đêm nay sẽ ở quán trọ này nhé?”
“Đây là đâu?” Lãnh Hạ vừa hỏi vừa vén màn xe lên.
Trời tối đen, đường đi thì trắng xóa, chỉ có một quán trọ bình dân hai tầng, bên ngoài rào sân lại bằng rào tre, còn có mấy chiếc xe chất đống ở đó, dùng lông thú dày đắp lên. Cửa chính dùng vải lông thú chắn gió, màu lông cũng không đẹp gì, thô kệch mà xù xì, trên cửa có một tấm biển đơn sơ: Quán trọ Phúc Lai.
“Phía trước chính là Mãn Đô Lạp Đồ, có lẽ nghỉ qua đêm nay, đến mai là tới.” Cuồng Phong giải thích cho Lãnh Hạ rồi vẫy vẫy tay với tiểu nhị.
Tiểu nhị mặc áo bông thô, ngáp ngắn ngáp dài, lười biếng chào hỏi: “Khách quan, nghỉ chân hay ở trọ vậy?”
Thấy Lãnh Hạ gật đầu, Cuồng Phong phân phó: “Ở trọ.”
Tiểu nhị đang định dắt ngựa vào sân, liền thấy Thí Thiên ở phía sau, giật mình nói: “Đại gia, quán trọ nhỏ của chúng tôi cũng chỉ có mười phòng, giờ cũng chỉ trống bốn, sao có thể chứa nhiều người như thế?”
“Bọn họ ở bên ngoài.” Cuồng Phong phân phó tiểu nhị một chút, Lãnh Hạ buông mành xe, đánh thức Tiêu Phượng.
Đợi Tiêu Phượng mặc y phục xong, bế Chiến Tiểu Quai cẩn thận, bao bọc rất kỹ lưỡng rồi Lãnh Hạ mới xuống xe.
Lãnh Hạ tiêu sái bước ra làm tiểu nhị thất thần, oa, đây là tiên nữ hạ phàm sao!
“Các ngươi ở ngoài này.” Lãnh Hạ phân phó Thí Thiên một câu, đuôi mắt liếc về phía tiểu nhị, khóe môi khẽ cong lên, thanh âm lạnh lùng chậm rãi nói: “Trước sau đều không có nhà ở mà việc làm ăn của quán các ngươi cũng thật không tệ.”
Vừa dứt lời, ba người Cuồng Phong liền híp mắt lại.
Chỗ thế này mà sáu phòng đều đã có người, mà kỳ quái là lại trùng hợp như vậy, chỉ còn lại có bốn phòng, Tiểu Vương phi, Hoàng hậu, thần y Mộ Nhị, Diệp Nhất Hoàng, bốn phòng này như là chuẩn bị riêng cho họ vậy.
Tiểu nhị giật mình một cái hoàn hồn, mỹ nữ đẹp thì đẹp thật nhưng ánh mắt thật lạnh, lạnh như băng lại sắc như dao.
Hắn không tự chủ được mà run rẩy, nhanh chóng trả lời: “Khách…… khách quan, bình thường chúng tiểu nhân cũng làm ăn được, vì từ Tắc Nạp đến Mãn Đô Lạp Đồ chỉ có mỗi quán trọ này, không ít tiểu thương đi ngang qua đều ở lại, hơn nữa mấy hôm nay gió tuyết, không ít người đều phải dừng lại trên đường…….”
Lãnh Hạ không nói nữa, bước vào trong.
Bên trong trang trí đơn sơ, có tám bàn gỗ tròn, bây giờ đang là giờ cơm nên cũng có mấy người ngồi, có vẻ đều là thương nhân.
Gọi vài món ăn đơn giản, Lãnh Hạ Tiêu Phượng Mộ Nhị Diệp Nhất Hoàng ba người Cuồng Phong ngồi quây quần ở một chiếc bàn.
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên, Lôi Minh lấy một cây ngân châm ra, bọn họ rất nghi ngờ, hơn nữa, những người này, Hoàng hậu, Vương phi, tiểu Hoàng tử, thân phận như vậy, không cho phép bọn họ có chút bất cẩn nào.
Hắn vân vê ngân châm, đang muốn thử độc liền bị Lãnh Hạ cản lại: “Có thần y ở đây, cần gì những thứ này.”
Lôi Minh lập tức thu hồi ngân châm, cười chân chó với Mộ Nhị, Mộ Đại thần y quả nhiên là người cần cho việc du hành giết người cướp của a!
Món ăn đơn giản nhưng vị cũng không tệ, một đôi đũa gắp một ít rau lên, đang muốn gắp cho Lãnh Hạ, đũa của Tiêu Phượng đã mau chóng đoạt về bát mình.
Tiêu Phượng cười đắc ý: “Đa tạ đa tạ!”
Diệp Nhất Hoàng trừng mắt nhìn đôi đũa rỗng tuếch, thở phì phò, cố nặn ra một nụ cười: “Khách khí khách khí!”
Tiêu Phượng bĩu môi, quay đầu sang nơi khác, tiểu tử này, cũng dám có ý đồ với Lãnh Hạ, nên giúp đỡ Bắc Liệt ngăn cản mấy tên này.
Sau đó, bàn ăn lập tức trở thành chiến trường để Tiêu Phượng và Diệp Nhất Hoàng quyết đấu, hai người châm chọc đối đầu, ngươi gắp một đũa, ta đoạt một đũa, đùa bất diệc nhạc hồ.
Mọi người ăn uống sạch sẽ trong bầu không khí vui vẻ này.
Dùng bữa xong, tiểu nhị liền dẫn mấy người lên gian phòng ở tầng hai.
Mộ Nhị chậm rãi di chuyển cổ, ánh mắt đảo khắp quán trọ, đột nhiên nhíu nhíu mày Lãnh Hạ đang nghĩ không phải ngay cả hắn cũng đã nhận ra có vấn đề chứ?
Chợt nghe Mộ Nhị chậm quá phun ra hai chữ: “Sắc thuốc.”
Lãnh Hạ lập tức thấy mất thăng bằng, bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Đại thần y vẻ mặt cố chấp, quả thực là dở khóc dở cười, trong hoàn cảnh như vậy mà hắn còn không quên bát thuốc chết tiệt kia, rốt cuộc thì nên nói hắn có tâm với nghề hay cố chấp đây……..
Tiểu nhị bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khách quan muốn sắc thuốc sao, có thể xuống phòng bếp.”
Mộ Nhị ngơ ngác gật đầu, đeo hòm thuốc đi về phía phòng bếp.
Lãnh Hạ quay đầu, vừa đi vừa hỏi Cuồng Phong: “Hiện tại Vệ vương thế nào rồi?”
Đột nhiên hỏi nên Cuồng Phong phải suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Vệ vương vẫn trong trạng thái nguy kịch, từ lần trước nhận được tin tới giờ đã gần một tháng, chắc cũng không sống được bao lâu.”
Lúc Lãnh Hạ hỏi điều này, như là chợt nhớ ra, thuận miệng hỏi, nhưng khóe mắt vẫn đảo trong đại sảnh, động tác của mấy người khách đồng loạt khựng lại trong giây lát nhưng cực kỳ nhanh đã khôi phục nguyên trạng.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, rẽ vào hành lang tầng hai, tới gần ba người nói nhỏ: “Đêm nay dù xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng phải ở bên Tiêu Phượng không rời một bước, đây là mệnh lệnh!”
Ba người thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, liền lo lắng nói: “Vương phi, ý người là đêm nay có thể có nguy hiểm sao?”
“Ai biết được?” Lãnh Hạ nhún nhún vai, tùy ý nói, thấy bọn họ muốn phản bác, nàng liền lạnh nhạt nói: “Lẽ nào các ngươi định bảo vệ ta?”
Ba người Cuồng Phong nghe rõ nàng nhấn mạnh hai chữ ‘Bảo vệ’, mắt trợn tròn lên, cuối cùng cũng hiểu ý nàng, không thể nào nha, Tiểu Vương phi bưu hãn như thế, cần gì bọn họ bảo vệ.
Kẹt!
Rầm!
Lãnh Hạ mở cửa bước vào phòng rồi đóng sập cửa lại.
Ba người lẻ loi đứng ngoài, lệ rơi đầy mặt, hình như bọn họ bị ghét bỏ……..
==
Nửa đêm, bên trong gian phòng.
Lãnh Hạ nằm yên trên giường, hô hấp đều đặn, giống như đã ngủ say.
Cửa phòng bỗng in lên hai chiếc bóng, một ống trúc nhỏ chọc qua giấy cửa sổ thổi khói trắng vào đầy phòng.
Mi mắt khẽ động, bỗng nhiên Lãnh Hạ mở mắt ra, trong phượng mâu chỉ thấy sự sắc sảo chứ nào có chút mơ màng.
Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, nàng mau chóng nhắm mắt lại, nhận thấy hai người bước tới gần rồi đứng lại trước giường.
Hai người này di chuyển không gây ra chút tiếng động nào, bước đi nhẹ nhàng hô hấp trầm ổn, bọn họ đứng trước giường một lúc lâu, Lãnh Hạ có thể cảm giác được hai ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm nàng, quan sát và chờ đợi.
Qua khoảng thời gian một nén nhang, một người trong đó giục: “Trịnh lão đại, không có vấn đề gì đâu, đi nhanh đi, người của mụ đàn bà thối này rất đông, nếu làm kinh động đến mấy trăm người ở ngoài kia thì sẽ rất phiền toái!”
Nam nhân được gọi là Trịnh lão đại kia khoảng hơn ba mươi, để râu quai nón, hắn nhìn chằm chằm Lãnh Hạ không chớp mắt đáp: “Ta cũng phải suy nghĩ cẩn thận, chuyện tích của nữ nhân này ngươi cũng đã nghe mấy ngày trước rồi còn gì, sao có thể dễ bắt như thế?”
“Bảy mươi lăm đối chiến ba nghìn? Lão tử không tin!” Nam nhân kia vừa cao vừa gầy, vẻ mặt coi thường, cười nhạo: “Ai biết lúc đó có chuyện gì xảy ra, có khi tự nàng phao tin cũng nên! Đừng quên, trước đây nàng là một phế vật! Dù có là thật thì cũng chỉ là nữ nhân thôi, không phải bây giờ cũng đã nằm trong tay chúng ta ư!”
Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân của bốn người nữa, rất nhẹ nhàng, thanh âm này càng ngày càng gần, đi thẳng vào trong phòng, đứng ở bên cạnh hai người kia.
Một nam nhân trong đó lạnh lùng nói: “Trịnh lão đại, Sấu tử, sao còn chưa đi?”
“Đi ngay đây!” Sấu Tử lấy túm lấy Lãnh Hạ đang ngủ say, rồi thô bạo vác nàng trên lưng, quay người về phía cửa sổ.
Khí tức lạnh lẽo lập tức lan ra khắp phòng, một người trù trừ hỏi: “Lão đại, những người khác thì thế nào?”
Sấu Tử khiêng Lãnh Hạ, ngoan lệ nói: “Giết chết!”
“Không được!” Trịnh lão đại nhanh chóng bác bỏ, hắn trầm mặc một lát rồi quyết định: “Nhiệm vụ của chúng ta là bắt nữ nhân này, không cần động đến những người khác, lỡ may chọc phải phiền phức sẽ không tốt.”
Nói xong liền lập tức thi triển khinh công bay vút ra khỏi quán trọ, mấy người còn lại cũng gật đầu đồng ý, bay ra ngoài theo.
Trong không gian mênh mông tuyết trắng, vài bóng người lao đi vun vút, không biết đã qua bao lâu mới giảm tốc độ rồi dừng lại.
Mấy nam nhân bước từ bên đường ra, thấy Sấu Tử khiêng Lãnh Hạ, vui vẻ nói: “Lão đại, bắt được rồi sao?”
Sấu Tử dương dương đắc ý, khinh bỉ nhìn hắn: “Bọn họ không hề phát hiện tý nào, cái gì ám vệ, cái gì Thí Thiên, cả nữ nhân này nữa, cái gì bảy mươi lăm đối chiến ba nghìn, tất cả đều là cứt hết!”
Mấy người ầm ầm cười to, đột nhiên, tiếng cười ngừng bặt lại, tất cả đều kinh ngạc và ngưng trọng.
Trịnh lão đại vẻ mặt nghiêm túc, cau mày nhìn phía trước, lát sau mới chậm rãi nói rằng: “Các hạ lại có thể vô thanh vô tức đuổi đến đây, tại hạ bội phục!”
Trong đêm đen, bọn họ không nhìn rõ dung mạo của người kia, thậm chí cũng không biết hắn đến đây từ lúc nào, chỉ trong một cái chớp mắt, thanh y nam nhân kia đã đứng ở đó, không tiếng động không báo trước, cứ như là đột nhiên xuất hiện!
Khinh công như thế, chưa thấy bao giờ!
Thanh y nam nhân chậm rãi bước về phía họ, bước đi cứng ngắc, đến gần bọn họ rồi mới dừng chân.
Lúc này bọn họ mới nhìn rõ hắn, là một người trong đoàn của Liệt Vương phi!
Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không có chút biểu tình nào, ánh mắt luôn ngơ ngác nhìn Sấu Tử, không, là nữ nhân đang hôn mê trên vai Sấu Tử.
Lát sau mới phun ra một chữ khô khan: “Thả.”
Đúng vậy, người tới chính là Mộ Nhị!
Mặc dù lúc này hắn chỉ nói một chữ, nhưng đám Trịnh lão đại cũng sẽ không hiểu sai chữ này.
Thả người, rất rõ ràng.
Cả đám đều rất cảnh giác, cẩn thận nhìn chằm chằm người này, khinh công đã bí hiểm mà khí tức hắn thả ra lại càng làm họ kinh hãi, đây là một cao thủ!
Dù có hợp lực lại cũng chưa chắc đã thắng được cao thủ này!
Trịnh lão đại do dự hồi lâu, cứng rắn không được đành đổi thành thương lượng: “Chẳng hay danh tính các hạ là gì, sao có thể vì một nữ nhân như thế, chẳng bằng chúng ta hóa thù làm bạn, nếu các hạ đồng ý rời đi, coi như tại hạ nợ một phần nhân tình, nếu sau này có cần giúp đỡ, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”
Lời này của Trịnh lão đại có thể nói là cực kỳ khách khí, đáng tiếc hắn đang nói với một kẻ cứng ngắc như Mộ Đại thần y, coi như không hiểu đối phương nói gì luôn.
Con ngươi của Mộ Nhị không động chút nào chỉ nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, cố chấp nói lại: “Thả!”
Trịnh lão đại chỉ cảm thấy người này rất khó nói chuyện, dù là địch hay bạn cũng chỉ nói hai chữ, mà người này, trong mắt ngoại trừ Liệt Vương phi kia, thì không có gì hết, chỉ luôn nói một chữ thả.
Hắn thở dài, đang định nói thêm thì Sấu Tử đã quăng Lãnh Hạ đi, làm năng rơi xuống dưới một gốc cây bên đường.
Động tác này làm Mộ Nhị cau mày, đang muốn đi tới, đột nhiên mọi người đồng loạt xông lên, lập tức bao vây hắn, hơn mười thanh kiếm lao về phía hắn từ mọi hướng, âm lệ quát: “Muốn cứu người thì cũng phải hỏi kiếm của ta trước!”
==
Mộ Nhị xuyên qua vòng vây, bóng dáng màu xanh như ẩn như hiện, tựa như ma quỷ, dáng người uốn lượn tựa mây bay nước chảy.
Đám người Trịnh lão đại xoay vòng quanh cũng không tóm được hắn chứ đừng nói là làm hắn bị thương.
Đột nhiên, tai Mộ Nhị khẽ động, một tiếng xé gió rất nhanh vang lên trong không trung, một viên đá nhỏ bắn về phía bắp chân của hắn, hắn nhanh chóng tránh thoát nhưng cũng đã lộ bóng dáng.
Ánh mắt của hắn, nhìn chuẩn về hướng viên đá kia bắn ra………
Là nữ nhân đã hôn mê kia!
Hắn cau mày ngơ ngác nhìn Lãnh Hạ, trong mắt có vài phần không giải thích được, thế nhưng Lãnh đại sát thủ đang giả vờ hôn mê nên nét mặt không giải thích được gì cho hắn.
Đám người Trịnh lão đại thấy người này lúc này còn đang ẩn hiện như sương khói, nay lại tự động hiện thân, lập tức vọt tới, tấn công từ nhiều phía.
Mộ Nhị điểm mủi chân một cái, bay ra phía ngoài, lập tức mất dạng, Trịnh lão đại dụi dụi mắt, oán hận bóp tay, lại để hắn biến mất rồi.
Hắn phi thân trên không trung, bộ pháp biến hóa liên tục, bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia có mặt ở mọi nơi, đi đến đâu là để lại tàn ảnh ở nơi đó, hoàn toàn không nắm bắt được.
Đột nhiên, Mộ Nhị đang bay giữa không trung, chợt quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhân dưới gốc cây kia, lại một viên đá nhỏ bắn đến, nhưng lần này tốc độ rất nhanh, không thể né tránh!
Mộ Nhị quay đầu trừng người, vừa làm xong thì liền thấy chân tê rần…….
Sau đó, Mộ Đại thần y khinh công trác tuyệt quỷ thần khó lường lảo đảo ở giữa không trung, rơi xuống.
Phịch!
Mộ Đại thần y rơi xuống đất, lảo đảo một chút mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Đối với Mộ Nhị mà nói, lúc thi triển khinh công mà ngã từ trên không xuống chính là một sự sỉ nhục to lớn.
Gương mặt có vài phần khó nhịn, mày cau lại thể hiện hắn tức giận, đây là biểu tình rõ ràng nhất từ lúc Mộ Đại thần y sinh ra tới giờ.
Hắn trợn mắt nhìn Lãnh Hạ, trong đôi mắt ánh rõ sự lên án, trong lòng nổi lên sự tủi thân.
Thật ra Lãnh Hạ nghĩ rất đơn giản, dùng viên đá bắn Mộ Nhị để hắn giả vờ khoanh tay chịu trói, ám chỉ rõ ràng như vậy làm gì có ai không rõ.
Lúc này, Lãnh Hạ thật sự không nói nổi Mộ Nhị nữa rồi, nếu không phải đang giả vờ hôn mê, nàng rất muốn ngẩng đầu nhìn trời, Lăng tử này rốt cuộc là giống gì a!
Được rồi, bất kể là ai, muốn cứu nàng mà nàng lại năm lần bảy lượt giúp kẻ địch đối phó mình, nhất định sẽ đều nổi trận lôi đình, không nhảy dựng lên mắng nàng vô lương tâm đã coi như là rất nể tình rồi.
Mặc dù người này là một kẻ ngốc.
Cho nên lúc này…….
Mộ Nhị, Mộ Đại thần y, tức giận!
Mộ Đại thần y tức giận có hành động rất đơn giản, hắn mím môi lại, đảo mắt nhìn Lãnh Hạ rồi quay người lao vút đi.
Mấy người Trịnh lão đại há hốc mồm, nam nhân khinh công siêu tuyệt này mà lại đang bay tự ngã?
Hơn nữa ngã xong liền không thèm cứu người nữa?
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, mặc kệ sao hắn lại ngã, không cứu nữa là tốt nhất, không nên kết oán với cao thủ như thế.
Mọi người không nhìn Mộ Nhị đã bay xa nữa, quay người đi về phía Lãnh Hạ, tâm tình rất sung sướng.
Đột nhiên, ‘Phịch’ một tiếng, một âm thanh to lại vang lên.
Trịnh lão đại há hốc mồm, nhìn phía người áo xanh ở phía xa, hai mắt như muốn lồi ra.
Bị ngã một lần nên nghiện sao?
Lần trước chỉ là ngã xuống, lần này ngã xong liền hôn mê luôn?
Sấu Tử gãi đầu một cái, do dự hỏi: “Lão đại, làm thế nào với người này bây giờ?”
Trịnh lão đại suy nghĩ một chút, vung tay lên nói: “Hắn đã thấy chúng ta, không đánh lại hắn thì thôi nhưng nếu hắn đã hôn mê thì không thể để hắn quay về.”
Tên còn lại đột nhiên rút kiếm bên hông ra, sải bước đi tới, Sấu Tử cản hắn lại: “Người này thân thủ cao minh, rõ ràng có quen biết Liệt Vương phi, không biết có thân phận gì, có khi lại có tác dụng với chủ tử cũng nên!”
Trầm mặc một hồi, Trịnh lão đại gật đầu, quyết định nói: “Mang về trước rồi nói sau.”
Vừa dứt lời, lại xuất hiện một vấn đề mới, mọi người lại thấy khó xử, mang về thì dễ nhưng nếu hắn tỉnh thì bọn họ đánh không lại a!
Lỡ như người này tỉnh, diệt bọn họ rồi cứu Liệt Vương phi, vậy thì chẳng phải bọn họ tự chui đầu vào rọ sao!
Thảo luận một hồi rồi quyết định hạ Nhuyễn cân tán lên người hắn, làm hắn vô lực không thể vận dụng công phu, rồi trói chân tay lại mới yên tâm.
Sấu Tử xung phong nhận việc, dẫn vài người tới khiêng Mộ Nhị đã hôn mê lên lưng.
Trong bóng đêm đen kịt, bọn họ không chú ý tới Mộ Đại thần y đã hôn mê, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra vẻ phức tạp, nghi hoặc, bức bối, oán giận,………..
Nếu chú ý một chút, sẽ thấy bên cạnh Mộ Đại thần y, trên tuyết có một viên đá, cực nhỏ.
Độc Sủng Cuồng Phi Độc Sủng Cuồng Phi - Hạ Lan Mẫn Nguyệt