A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 268 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
hương 25: không được tự nhiên
“Đến đây– nhanh lên  –” Cổ Dĩ Tiêu ra khỏi thang máy lập tức buông cánh tay đặt ngang hông Dịch Thừa ra,ngược lại kéo cánh tay hắn chạy nhanh đến phòng. Đi ngang qua phòng khách các phục vụ viên nhìn bọn họ chằm chằm,mắt kính đặt tại mũi thiếu chút nữa rơi xuống — bình sinh chỉ thấy nam túm nữ chứ  không thấy nữ  túm nam như thế. Vì thế ông lão ngồi đó:“Thanh niên hiện tại thật là……”
Dịch Thừa mơ hồ có cảm giác không tốt, thân mình cứng ngắc bị Cổ Dĩ Tiêu một đường kéo đi. Chỉ thấy Cổ Dĩ Tiêu dùng chìa khóa thẻ mở cửa,sau đó đẩy hắn vào trong phòng,tiếp theo lập tức theo vào rồi đóng cửa lại.
“Em……” Dịch Thừa trông thấy mặt Cổ Dĩ Tiêu cười xấu xa không khỏi kinh hồn táng đảm, chân cũng lui vài bước, trong đầu hiện lên hình ảnh SM cái gì nữ vương, roi da, ngọn nến, sau lưng một mảnh mồ hôi lạnh,một đường thối lui đến vách tường,không còn đường lui đành phải cố lấy dũng khí hỏi:“Em,em muốn làm gì?”
“Anh đừng sợ nha.”Món quà của Cổ Dĩ Tiêu  được bao lại xinh đẹp giao cho hắn,“Đồ này tốt lắm,em ở trên mạng chọn thật lâu mới có thể chọn ba màu này.”
“Ba màu?” Dịch Thừa nhìn cô một cái, chần chờ thật lâu mới đưa tay mở quà.
“Ha ha.” Cổ Dĩ Tiêu cười nhìnvẻ mặt Dịch Thừa thấy món quà kia trong nháy mắt vui vẻg(nhưng thật ra là hoảng sợ),“Được không? Rất tuyệt đúng hay không?”
Không lớn không nhỏ trong hộp, ba màu sắc và hoa văn rõ ràng khác nhau …… Quần lót.
Khóe mắt Dịch Thừa run rẩy,đem chúng nó nhìn qua lại vài lần, từ  trái sang phải hổ vằn,báo đốm,cái thứ ba bình thường một chút,màu đen. Hắn chưa bao giờ mặc quần lót cương mãnh có đồ án hứng thú như thế, nói thật hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại quần có hoa văn như thế này. Cổ Dĩ Tiêu quả nhiên không phải người bình thường, tặng quà là được cư nhiên còn có đồ án này.Tại sao nha?Hay là bởi vì hắn lần trước lấy quần lót uy hiếp cô, cho nên làm cho cô đối với hai chữ “Quần lót” ấn tượng sâu như thế?
“Không nên quá cảm động!” Cổ Dĩ Tiêu tới gần hắn, vẻ mặt đắc ý,“Mau mặc thử  xem!”
“Mặc thử?!” Dịch Thừa ngạc nhiên, hắn từ đầu đã không muốn đụng đến cái quần lót giết người này!
“Anh……” Cổ Dĩ Tiêu nhìn ra hắn không tình nguyện, sắc mặt lập tức thay đổi,cong miệng,lông mày nhíu lại,nước mắt nói đến là đến giây tiếp theo đã muốn đảo quanh ở hốc mắt. Nói nước mắt của con gái là vũ khí tốt nhất,những lời này tuyệt không giả,Cổ Dĩ Tiêu giỏi nhất nhất chính là giả khóc,giả y như thật.“Anh…… anh không thích quà của em sao……”
“A,em đừng khóc…… anh thử là được.” Dịch Thừa ủ rũ đồng ý,dù sao nơi này lại không có người khác,hắn tạm thời thỏa mãn trò đùa của Cổ Dĩ Tiêu một chút. Hổ vằn, báo đốm, màu đen. Hắn cầm cái màu đen lên, tính toán mặc thử.
“WOa, chọn cái này sao…… vào phòng tắm thử.” Cổ Dĩ Tiêu nước mắt đảo qua không còn chút gì, vội vàng đẩy hắn vào phòng tắm.
Dịch Thừa bất đắc dĩ đi vào phòng tắm cởi quần áo, mới vừa đem cái quần lót màu đen kia mở ra, lập tức mở to hai mắt nhìn,màu sắc này tuy rằng bình thường, nhưng chỉ sợ bên trong không bình thường – khố chữ “T”.
“Tại sao chậm như vậy! Dịch Thừa!Anh mặc được không?!” Cổ Dĩ Tiêu ở bên ngoài ác liệt la to.
Chỉ thấy mấy dây lưng tinh tế kia con mắt Dịch Thừa sắp rơi xuống, hắn ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn, lấy tay gãi tóc khó xử. Hắn tình nguyện ở trước mặt Cổ Dĩ Tiêu trần truồng tuyên truyền kế hoạch hoá gia đình,chứ không muốn mặc như vậy đi ra ngoài.
Dịch Thừa khẽ cắn môi, dũng cảm đứng lên.Thử thì thử!
Đêm còn rất dài, kiếp sống người mẫu nội y của Dịch Thừa có lẽ bắt đầu từ đó. Vì bảo toàn hình tượng của hắn trong suy nghĩ độc giả [ Dịch Thừa: Ta còn có hình tượng sao?], cũng vì bận tâm đến tư ẩn của hắn,từ lúc Dịch Thừa bắt đầu mặc cái quần lót kia vào, tóm gọn n ngàn chữ.
………………
Bạch Thiểu Hiên kinh ngạc nhìn mẹ Bạch, cơ hồ quên phải nói như thế nào.“Mẹ, mẹ không phải nói giỡn chứ? Cùng Dĩ Tiêu đính hôn?Cô,cô ấy còn phải đến trường……”
“Xem vẻ mặt con bây giờ là sao hả,đây chỉ  là chuyện sớm hay muộn.Con phải về Mĩ,con trước nên đính hôn để ba mẹ có thể yên tâm.” Trên mặt mẹ Bạch đầy ý cười,“Mẹ và cha con rất thích Dĩ Tiêu,cũng nhận định con bé là con dâu,ba mẹ không muốn một người vợ Tây cho nên con tốt nhất nên làm chuyện này.”
“Chuyện này thật bất ngờ!” Bạch Thiểu Hiên kích động  đứng lên,“Con và Dĩ Tiêu căn bản…… Căn bản là không giống cha mẹ nghĩ như vậy!”
“Cha mẹ nghĩ ra sao?” Mẹ Bạch kinh ngạc nhìn Bạch Thiểu Hiên,“Chẳng lẽ con không thích Dĩ Tiêu sao?”
“Con đương nhiên thích cô ấy, chẳng qua căn bản không phải thích theo kiểu nam nữ!” Bạch Thiểu Hiên giải thích mặt đều đỏ lên. Không ngờ mẹ bỗng nhiên lại đưa ra loại đề nghị vớ vẩn này, hắn đương nhiên thích Dĩ Tiêu,chẳng qua cảm tình này giống như Cổ Dĩ Sênh thích em gái,hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới cùng cô biến thành vợ chồng. Huống chi Cổ Dĩ Tiêu và Dịch Thừa rõ ràng là một đôi, hắn làm sao có thể phản bội bằng hữu? Quan trọng hơn người hắn yêu chính là William.
“Cảm tình có thể bồi dưỡng, ấn tượng cha mẹ Dĩ Tiêu đối với con cũng tốt lắm.Nếu con nói muốn quen với Dĩ Tiêu bọn họ nhất định sẽ không phản đối.” Mẹ Bạch căn bản không biết sự đau khổ của đứa con, tận tình khuyên bảo.
“Tình cảm cũng không thể miễn cưỡng nha?” Bạch Thiểu Hiên phản bác.
Mẹ Bạch nhướng mày, xuất ra thái độ ngạo khí người làm cha mẹ,“Mẹ mặc kệ,mẹ đã nhận định Dĩ Tiêu là con dâu, trừ phi con lập tức đưa một cô gái tốt hơn con bé, nếu không mẹ nhất định không buông tha.”
“Mẹ! Mẹ tại sao làm con khó xử như vậy!” Thanh âm Bạch Thiểu Hiên đột nhiên lớn lên.
“Mẹ làm khó dễ con?” Hai tay Mẹ Bạch gộp lại,“Dĩ Tiêu có cái gì không tốt? Con bé không xứng với con sao?”
“Không phải vấn đề cô ấy xứng hay không xứng với con, mà là con……” Bạch Thiểu Hiên cắn răng, nuốt xuống lời sắp ra khỏi miệng.
“Con thế nào? Con cũng nên nói một chút,con tại sao không thích Dĩ Tiêu?” Mẹ Bạch hỏi lại hắn.
Bạch Thiểu Hiên xúc động vừa mới nói một chữ “con” liền cắn răng nhịn xuống, hắn hít sâu một hơi trầm giọng hỏi:“Dĩ Tiêu đâu? Cô ấy đồng ý làm con dâu cha mẹ sao? Cho dù con đơn phương đồng ý cũng phải hỏi một chút ý kiến cô ấy chứ? Chúng con đều đã lớn, đều có suy nghĩ của mình, chỉ sợ Dĩ Tiêu sẽ không bởi vì cha mẹ cô ấy thích con mà đồng ý đính hôn.”
“Con đừng lấy Dĩ Tiêu ra ép mẹ,con bé nhiều là một cô bé hiền lành, dáng vẻ không quật cường giống như con vậy?”
“Dù cô ấy hiền lành thế nào cũng không chấp nhận cha mẹ sắp đặt chồng ình.”
“Con tại sao biết?”
Bạch Thiểu Hiên không nói gì.
“Mẹ hiện tại phải đi tìm con bé!” Mẹ Bạch làm bộ sẽ đi ra ngoài.
“Mẹ –” Bạch Thiểu Hiên bất đắc dĩ ngăn ở cửa,“Mẹ cũng đừng gây thêm phiền phức,lỡ như gây thêm phiền toái dì cho Dĩ Tiêu,cô ấy sẽ trách con.Mẹ cứ yên tâm là được.”
“Mẹ lo lắng!” Mẹ Bạch vạn phần tiếc hận,“Sớm biết rằng như vậy, lúc trước không nên cho con đi Mĩ du học. Nếu con ở lại chổ này nói không chừng Dĩ Tiêu chính là con dâu chúng ta! Ai ya! Các con sẽ có con, như vậy cũng làm cho người làm cha làm mẹ này bớt lo!”
“Chúng con không còn nhỏ,đã lớn như vậy.” Bạch Thiểu Hiên cười đưa mẹ ngồi lên ghế sô pha,an ủi vỗ lưng bà.
☆★
Một chồng sách lớn bị Cổ Dĩ Tiêu một lần nữa sửa sang lại thật tốt, đặt ở trên giá sách nhỏ.“Ký túc xá này thật nhỏ,anh để đồ lung tung giống đống rác.”Cô chỉ chung quanh toàn là sách bất mãn  nhíu mày, lải nhải với Dịch Thừa,“Một mình anh không sắp xếp lại sao? Cả ngày chỉ biết mượn sách trở về nhưng lại không cất kỹ, anh như vậy rất có lỗi với các triết học gia, trong lòng không có một tia áy náy sao?”
Dịch Thừa nhíu mày,“Gần đây cần viết đầu đề luận văn cần rất nhiều sách.”
“Bạn anh ở  đó đến lúc nào n?” Cổ Dĩ Tiêu đi đến ngồi xuống bên người hắn, bi thương tựa vào trên vai hắn,“Cuối tuần không thể đến nhà anh,em phải về nhà, mẹ cả ngày ám chỉ chuyện của em và Thiểu Hiên,em sắp phiền đến chết.”
Dịch Thừa hơi ngẩng ra, nhẹ giọng hỏi:“Mẹ em vẫn không buông tha?”
Cổ Dĩ Tiêu gật đầu nói:“Không riêng gì mẹ em,người trong nhà anh ấy cũng như vậy. Thiểu Hiên lần trước nói cho em biết,bác Bạch hiện tại có ý để chúng ta đính hôn trước,ông trời a!” Cổ Dĩ Tiêu vỗ ót té xỉu ở trên người hắn,“Chuyện gì đây! Em chính là Chúc Anh Đài đáng thương, tuy rằng anh Thiểu Hiên không phải Mã Văn Tài, nhưng mà Lương Sơn bá của em……”Cô kéo tay Dịch Thừa,“Chúng ta cùng nhau biến thành con bướm bay đi đi!”
“Nha đầu điên.” Dịch Thừa gõ gõ đầu của cô.
“Đúng rồi! Chúng ta cùng đi đến gặp bạn của anh?” Cổ Dĩ Tiêu đung đưa cánh tay hắnra đề nghị nói,“Bọn họ đến đây gần một tháng? Lần trước em vội đến vội đi chỉ sợ đối với bạn anh rất không lễ phép, lần này coi như đi bồi tội, như thế nào? Em mời khách!”
“Gì chứ?” Dịch Thừa bị lời đề nghị của cô làm cho sặc,hồi lâu không biết nên trả lời như thế nào.
Cổ Dĩ Tiêu mắt nhất hoành, miệng vểnh lên,“Anh không chịu chính là có quỷ!”
“Được rồi, anh gọi điện báo cho bọn họ.” Dịch Thừa lấy điện thoại cầm tay ra.
“Không cần?” Cổ Dĩ Tiêu đè tay hắn lại,“Báo bọn họ để bọn họ đem đồ em không thấy giấu đi,đúng không?”
Bị cô đoán đúng rồi! Hắn quả thật muốn đem giấu William đi. Dịch Thừa sờ sờ đầu của cô,“Đây là cơ bản lễ phép, bất luận kẻ nào cũng không thích người khác tùy tiện đi quấy rầy, cho dù là bạn tốt.”
Cổ Dĩ Tiêu được lợi không phải là ít,“Ví như  em hôm nay không có báo cho anh đã chạy đến nơi đây, là chuyện rất không lễ phép,về sau em không bao giờ … làm chuyện anh không thích nửa.”
Dịch Thừa than thở một tiếng, hôn nhẹ lên trán của cô,lấy di động gọi cho Deborah.“Là tớ…… Còn không rời giường? Deborah, hiện tại là buổi chiều …… Tớ mặc kệ cậu,người kia…… cậu ấy có ở đấy không?Ừm, tốt lắm, tớ đưa bạn đến,cậu nhanh rời giường sửa sang lại một chút, có nghe thấy không? Chút nửa gặp.”
“Đi thôi.” Dịch Thừa lấy chìa khóa xe.
Cổ Dĩ Tiêu cầm túi đi theo hắn ra ngoài, lại ở cửa gặp được một vài nghiên cứu sinh. Hắn và Dịch Thừa chào hỏi mấy câu, cười giỡn nhìn thoáng qua Cổ Dĩ Tiêu từ phòng Dịch Thừa ra, hỏi:“Vị này chính là bạn gái thần bí của Dịch giáo sư sao?”
Dịch Thừa biết làm một giáo sư đại học cùng học sinh chưa tốt nghiệp có quan hệ mập mờ  sẽ đem đến phiền toái rất lớn cho hai người, nhất là học sinh rất có thể bị lên án “hối lộ”. Vì thế hắn cười một tiếng trả lời:“Học trò của ta.”
“A,em thực thất vọng,vốn còn trông cậy vào việc này uy hiếp thầy cho em điểm cao thêm một chút, ha hả.” Người nghiên cứu sinh kia nhếch miệng cười nói, xua tay cáo biệt.
Học sinh…… Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên giống bị kim đâm vào,hai tay bỗng dưng nắm chặt. Phải không? Ở trong lòng hắn cô thật sự chỉ là một học sinh bình thường? Cổ Dĩ Tiêu thở dài một hơi, nghĩ thầm rằng lần trước hắn đưa ra yêu cầu quen nhau mà cô sợ vì vậy mà hạn chế tự do hai người, sợ sẽ có lúc chia tay có chút áp lực cho nên cự tuyệt. Có lẽ hắn xem cô là học sinh là lựa chọn chính xác.Nhưng mà cho dù an ủi chính mình như vậy,cô vẫn bỗng nhiên phát lên hờn dỗi, bắt đầu thấy Dịch Thừa không vừa mắt.Cô nghĩ hắn ít sẽ nhiều quan tâm mình một chút,ai ngờ hắn lại không chút do dự đem hai chữ“học sinh”  nói ra khỏi miệng, có thể thấy được trong lòng hắn cho rằng chính là như vậy! Học sinh…… muốn vứt sạch sẽ giống như giữa bọn họ rất trong sạch, cầm thú giáo sư! Cách hơn nửa năm danh hiệu này bị Cổ Dĩ Tiêu đặt ra.
Cổ Dĩ Tiêu cũng không biểu hiện ra ngoài, ngồi ở tay lái phụ quay đầu đi chỗ khác làm bộ như  ngắm phong cảnh.
☆★
Độc nữ PK thầy giáo lưu manh Độc nữ PK thầy giáo lưu manh - Đào Đào Nhất Luân