The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 523 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:50:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Cho Tới Nay Đều Là Giải Dược Của Hắn
ục Ý chết rồi, chết bởi một chưởng.
Ai làm? Thiếu Khâm tự mình hạ thủ.
Cho dù lúc ấy Hạ Lan Tuyết được Tiết ma ma đỡ đến, bình yên vô sự đứng trước mặt mọi người.
Thiếu Khâm cũng không nhìn nàng, chỉ sầm mặt nói, "Bản Đốc muốn phạt một hai cái đầy tớ muốn chết, ngươi còn quản sao?"
"..." Hạ Lan Tuyết bị nghẹn không lời nào để nói, nhưng, nàng cũng không có ý định nói cái gì, lúc nàng đang tắm rửa trong lều trại, lờ mờ nghe thấy mấy vị cô nương này nói chuyện, lúc họ chuẩn bị củi dầu để phóng hỏa nàng còn nhìn thấy.
Nhưng cửa lều lại bị lửa ngăn chặn, mà những chỗ khác ở trong lều không thể thoát ra ngoài được, cuối cùng dưới tình thế cấp bách, đành phải dùng cây trâm Cơ Hoa Âm cho nàng, đâm rách lều, để thoát thân.
Quần áo không chỉnh tề, giầy cũng chưa kịp đi, nàng đành phải chạy về tìm Tiết ma ma.
Khi trở về, liền phát hiện Thiếu Khâm mang theo cả đám chờ, đứng ở bên ngoài đám cháy, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, mà Loan Nguyệt cô nương dẫn đầu ba tiểu nha hoàn, cùng nhau quỳ trên mặt đất, hơn nữa hiên ngang lẫm liệt nói, "Đại nhân, nếu muốn trừng phạt vậy phạt một mình nô tỳ đi, chuyện ngoài ý muốn lần này đều do lỗi của nô tỳ cả, Lục Ý bị gió thổi lạnh, thân thể yếu đuối không nhanh nhẹn được, đều do nô tỳ nhất thời hồ đồ, không nghĩ đến điểm này, cho rằng Hạ Lan cô nương tắm rửa ở bên trong sẽ không có chuyện nguy hiểm gì xảy ra, để người canh giữ ngoài cửa, không cho ai xâm nhập vào là được rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nô tỳ đáng chết..."
Nhưng, vừa dứt lời, Lục Ý đang quỳ gối bên cạnh nàng ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu từ trán chảy xuống rất nhanh thấm ướt hết mặt nàng ta.
Loan Nguyệt sợ hãi co quắp, ở bên cạnh đại nhân đã lâu, nàng cũng thường thấy người chết, nhưng, Lục Ý, là thị tỳ có diện mạo đệp nhất bên cạnh đại nhân.
Thu nguyệt và Thu Ý sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy, ngay cả cầu xin tha thứ chữ cũng không dám nói một câu, đi theo đại nhân nhiều năm, các nàng cũng rõ ràng, đại nhân muốn ngươi chết, cầu xin tha thứ sẽ chỉ làm ngươi chết nhanh hơn thảm hại hơn.
Nhưng mà, Loan Nguyệt lại chưa từ bỏ ý định, Hạ Lan Tuyết chỉ là một vu y nữ sao đại nhân có thể vì nàng ta mà giết chết Lục Ý chứ?
"Đại nhân..." Nàng thê lương hô một tiếng, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Thiếu Khâm, "Lục Ý nàng..."
"Mang xuống." Thiếu Khâm móc ra khăn tay trắng, lau lau tay rồi ném khăn tay xuống.
"Những người khác, mỗi người đi lĩnh hai mươi roi." Hắn lạnh giọng phân phó.
Thu Nguyệt và Thu Ý vội vàng dập đầu, "Tạ đại nhân không giết."
Loan Nguyệt khó tin, đại nhân tính tình khó lường, người phục vụ hắn bị trách phạt nhận lấy cái chết là thường có, nhưng không bao gồm nàng ta, hiện nay thì có...
Vì một cái vu y nữ không biết xấu hổ mà Lục Ý bị giết còn nàng cũng bị ăn đánh?
Ánh mắt Loan Nguyệt chăm chú nhìn Lục Ý bị kéo đi, cũng không biết là thương cho Lục Ý đã chết hay là ủy khuất vì mình sắp bị đánh, ánh mắt lại bị nước mắt từ hốc mắt trào ra làm cho mơ hồ, nàng ta cố gắng đè nén không khóc lên thành tiếng, không nghĩ, bất ngờ nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đứng ở một bên, vẻ mặt như gặp quỷ vậy
"Ngươi là người hay quỷ?" Mắt Loan Nguyệt đỏ hồng hung dữ nhìn chằm chằm nàng.
Hạ Lan Tuyết bĩu môi, "Ngươi nghĩ sao?"
"Ngươi không chết?" Loan Nguyệt trừng to mắt, giọng nói kinh ngạc kia tựa hồ lộ ra thất vọng.
Hạ Lan Tuyết khẽ cười, "Ngươi rất thất vọng?"
Loan Nguyệt, "..." Đột nhiên trắng bạch mặt, kêu lên, "Nhưng là, Lục Ý lại bởi vì ngươi mà chết."
"Vậy sao?" Hạ Lan Tuyết khẽ nhếch môi, chậm rãi đi đến bên người Thiếu Khâm, nhẹ xuy một tiếng, "Ai, ngươi là vì ta mới giết người? Không phải đâu? Không đáng a."
Thiếu Khâm cũng không nhìn nàng, chỉ sầm mặt nói, "Bản Đốc muốn phạt một hai cái đầy tớ muốn chết ngươi còn tới quản sao?"
"..." Hạ Lan Tuyết bị chẹn họng một tý, quay đầu lại nhìn Loan Nguyệt, "Nghe thấy chưa? Người lớn các ngươi muốn trừng phạt một hai cái muốn chết đầy tớ, căn bản chuyện không liên quan đến ta."
"Nhưng không phải là do chuyện này mà Lục Ý bị giết sao?" Loan Nguyệt tức giận bất bình.
Hạ Lan Tuyết 'Ai' than nhẹ một tiếng, thanh âm sâu kín hỏi, "Thật sự là ngoài ý muốn sao?"
Loan Nguyệt trong lòng run lên, híp mắt nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết cũng sâu kín xem xét nàng một cái, cái nhìn kia rất rõ ràng có chứa mùi vị cảnh cáo, xong, xoay người nhìn về phía Thiếu Khâm, ôn nhu nói, "Tiểu nữ tử mới bị chút ít kinh hãi, xin về nghỉ ngơi trước, liền không trở ngại đại nhân thanh lý thuộc hạ. A, đúng rồi, cái lều kia là của ta?"
"Như Băng, dẫn nàng đi." Thiếu Khâm phân phó.
"Dạ" Một thân hắc y thanh tú nam nhân như quỷ bất ngờ hiện ra bên cạnh nàng.
Hạ Lan Tuyết mi tim đập mạnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Như Băng, bỗng nhiên, khóe môi nhếch lên, "Làm phiền rồi."
"Hạ Lan cô nương thỉnh." Như Băng thái độ cung kính.
Hạ Lan Tuyết khẽ nhướn lông mày, "Mời ngài dẫn đường."
Như Băng đi ở phía trước, Hạ Lan Tuyết vịn Tiết ma ma theo sát.
Rất nhanh, liền đến một gian lều, Như Băng nói, "Cô nương, chính là gian lều này."
"Ừm." Hạ Lan Tuyết vén rèm cửa, để cho Tiết ma ma đi vào trước, mình thì đứng bên cửa nhìn Như Băng như cười như không.
"Cô nương còn có việc?" Như Băng nhíu mày, không hiểu hỏi, cô nương này con mắt sáng quá lại quá tà, nhìn nam nhân trắng trợn như vậy thật sự làm cho người ta không chống đỡ được.
"Không nhớ rõ?" Hạ Lan Tuyết nhíu mày, cười nói, "Ngày đó ngươi đánh ta bất tỉnh, sau đó lại đưa ta đến quỷ cốc tử kia ngay cả cửa sổ cũng không có. Việc này, ngươi không nên giải thích sao?"
Gương mặt tuấn tú của Như Băng khẽ cứng đờ, trầm giọng nói, "Chuyện lần đó, là tại hạ đắc tội."
"Ừm, sau đó thì sao?" Hạ Lan Tuyết tiếp tục nhướn mày, chờ lời của hắn.
Nữ tử khó đối phó như vậy, Như Băng tránh ánh mắt của nàng, đành phải nói, "Bởi vì đại nhân, tại hạ không thể không ra hạ sách này."
"Được, ta có thể tha thứ cho ngươi 'Bất đắc dĩ', như vậy, cũng nhờ ngươi giúp ta giải thích vài chuyện chưa hiểu." Hạ Lan Tuyết thần sắc khẽ thu vào, khẩu khí không cho cự tuyệt hỏi, "Thứ nhất, đại nhân của các ngươi sao lại trúng loại cổ độc đó? Thứ hai, sao các ngươi biết ta chính là giải độc?"
"..." Như Băng vẻ mặt khẽ ngưng tụ, đáy mắt xẹt qua thoáng cái nghi hoặc, "Cô nương không biết?"
"Cắt, nếu ta biết rõ còn hỏi ngươi sao?" Hạ Lan Tuyết tức giận giễu cợt.
Như Băng mấp máy môi, lại không biết giải thích với nàng như thế nào, chỉ nói, "Đại nhân như thế nào trúng độc, tại hạ không biết, nhưng, cô nương vẫn luôn là đại nhân giải dược."
"..." Hạ Lan Tuyết trợn mắt há hốc mồm, dùng tay đào đào lỗ tai, lại hỏi, "Ngươi lập lại lần nữa, ta sợ ta vừa rồi nghe lầm."
"Đại nhân như thế nào trúng độc..."
"Một câu cuối cùng."
"Cô nương vẫn luôn là giải dược cho đại nhân."
"Liên tục?" Hạ Lan Tuyết mạnh mẽ giữ lấy cổ áo Như Băng, giữa lông mày lệ khí ngưng tụ, "Ngươi nói liên tục là có ý gì? Chẳng lẽ đêm đó không phải là lần đầu tiên hắn hút máu lão tử?"
Như Băng cũng không thoát ra, chỉ trầm mặt nói, "Chuyện này cô nương phải rõ ràng hơn tại hạ chứ"
Chỉ là, lần trước, Hạ Lan Tuyết đột nhiên không có đúng hạn đi qua, Thiếu Khâm cũng không thúc giục, mắt thấy cổ độc phát tác, hắn đợi không được, mới đánh nàng bất tỉnh rồi mang nàng đến trước mặt đại nhân.
"Lão tử không rõ ràng lắm, nói, đến cùng chuyện gì xảy ra?" Hạ Lan Tuyết một ngụm nhiệt huyết thẻ ở ngay cổ họng, hết sức căm tức.
Mình vẫn luôn là giải dược của yêu nhân Thiếu Khâm kia? Ôi, cái chuyện chó má gì thế này, làm sao có thể?
Như Băng mím môi không nói, Hạ Lan Tuyết khí nở nụ cười, vẻ xấu xa, "Ngươi không nói đúng không?"
"Cô nương, tại hạ biết được cũng không nhiều." Như Băng thành thật trả lời, hắn cũng chỉ là ở trong phòng đại nhân gặp qua nàng mất lần.
"Hừ." Hạ Lan Tuyết mới không tin, lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh roi đánh, rất nhanh, lại có tiếng nữ tử khóc sụt sùi, nàng không khỏi nhếch môi, tà nịnh cười, "Vừa rồi, nha đầu kia chết như thế nào, ngươi nhìn thấy chứ? Còn có, nghe đi, này bị ăn hèo lần lượt nhiều đau a, chẳng những đau, còn mất mặt nữa. Bị người bới quần đánh đòn, chậc chậc, mặt mũi này a đều vứt xuống nhà bà ngoại "
"Cô nương, tại hạ..."
"Đừng bảo là ngươi không biết, lão tử phải nghe lời nói thật, nếu không, ta liền hô ngươi vô lễ với ta." Hạ Lan Tuyết hổn hển vậy ngắt lời hắn, hung dữ uy hiếp, "Vừa rồi sự cố kia, người lớn các ngươi lửa giận chưa tiêu, ngươi nói, ta lại hô lên như vậy, hắn sẽ xử lý ngươi như thế nào đây? Có thể thiến ngươi luôn hay không?"
Ánh mắt tà ác của nàng rơi xuống phía dưới eo hắn, bỗng nhiên tự nhủ, "A, ta thiếu chút nữa đã quên rồi, ngươi là người của hắn, cũng là thái giám..."
Thái giám còn vô lễ với nàng sao được?
Như Băng nghe lời của nàng, gương mặt tuấn tú khẽ vặn vẹo, "Cô nương thỉnh sớm đi nghỉ ngơi, tại hạ cáo lui."
Sợ nàng lại xảo quyệt kéo lấy, Như Băng giật mạnh thoát khỏi tay nàng, giống như chạy trốn xoay người rời đi.
Hạ Lan Tuyết quýnh lên, vừa giận, thật không biết xấu hổ hô to một tiếng, "Vô lễ với, như băng vô lễ với..."
Phía trước, Như Băng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.
Nhìn hắn chật vật như vậy, Hạ Lan Tuyết ha ha cười, "Liền coi như ngươi không nói cho ta, ta sớm muộn cũng sẽ tra rõ ràng."
Xoay người, gương mặt già của Tiết ma ma đập ngay vào mặt, sợ tim Hạ Lan Tuyết đập kịch liệt.
"Ma ma, sao lại dọa người như thế, muốn hù chết người sao." Nàng buồn bực ôm ngực.
Tiết ma ma liếc nhìn nàng, "Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa."
"Làm việc trái với lương tâm chính là hắn." Hạ Lan Tuyết tiện tay chỉ một cái, ở chỗ kia sớm đã không còn thấy bóng dáng Như Băng nữa, nàng đành ha ha cười, chui vào trong lều trại.
Bên ngoài trời rất lạnh, bên trong lại ấm áp như xuân, đặc biệt là nhìn giường đệm thật giày kia, nàng lại càng thêm hài lòng.
Thoáng cái liền nhào tới trên giường lớn, bọc chăn mền, "Ma ma, mệt chết đi được, ta ngủ trước đây."
"Nha đầu chết tiệt kia, ta cảnh cáo ngươi, nếu dám làm chuyện có lỗi với gia, ta liền cắt đứt chân của ngươi." Tiết ma ma hung dữ cảnh cáo một tiếng, sau đó, thổi đèn, ngủ thẳng mặt khác trên một cái giường.
Trong bóng tối, Hạ Lan Tuyết không hiểu nháy hai cái con mắt, không hiểu Tiết ma ma vì sao lại cảnh cáo chính mình?
Tâm nàng đối Cơ Hoa Âm, thiên địa chứng giám.
Xong, nhắc tới Cơ Hoa Âm, nàng lại muốn rồi, cũng may, đã ở trên đường, không đến nửa tháng, hẳn là có thể gặp được?
Mặc sức tưởng tượng dáng vẻ hắn lúc nhìn thấy nàng, nhất định sẽ rất vui mừng hay là cái dạng gì khác? Dù sao, tiểu biệt thắng tân hôn sao...
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, mọi người thức dậy.
Hạ Lan Tuyết có thói quen ngủ nướng, nhưng bên ngoài tiếng vang tổng hội ầm ĩ đến nàng, nói sau, nàng cũng không muốn bởi vì chính mình mà trì hoãn toàn bộ hành trình, cho nên, thập phần phối hợp.
Mới rửa mặt sau, chuẩn bị ra lều trại nhìn một chút, Loan Nguyệt liền xốc màn cửa tiến đến, trong tay bưng điểm tâm nóng hổi, thanh âm khàn khàn, "Cô nương, cơm đã chín rồi."
Hạ Lan Tuyết tựa ở bên bàn, tinh tế nhìn nàng, trải qua một đêm, cô nương này tiều tụy không ít, vốn là trắng nõn khuôn mặt hiện tại hiện ra màu sắc tím xanh, con mắt sưng đỏ, khóe miệng còn có dấu vết bị cắn nát.
"ừm đặt đây đi”
Loan Nguyệt đem điểm tâm để trên bàn nhỏ, lại hỏi, "Cô nương còn gì phân phó không ạ?"
"Không có." Hạ Lan Tuyết được Tiết ma ma đỡ ngồi dậy, sau đó nàng tùy ý khoát khoát tay với bà.
Thái độ sai sử đầy tớ như vậy, làm cho Loan Nguyệt một hơi lại ngăn ở ngực.
"Ngươi lui ra đi." Thấy nàng đứng ở bên cạnh không động, liền nhìn nàng ta kỳ quái.
Loan Nguyệt mặt không chút thay đổi, dùng thanh âm khàn khàn nói, "Đại nhân phân phó nô tỳ hầu hạ cô nương."
"Nơi này không cần hầu hạ, ngươi đi xuống đi." Hạ Lan Tuyết nói.
"Vâng" Loan Nguyệt xoay người rời đi, nhưng, nàng dùng hết sức chịu đựng, cái mông cùng trở xuống vị trí đau đớn còn làm cho nàng toát ra mồ hôi lạnh, hơn nữa, đi đường tư thế cũng cực kỳ khó coi quái dị.
Hạ Lan Tuyết nhìn thấy, cúi đầu cười một tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
"Còn cười ra, đều là ngươi làm hại." Từ tối hôm qua Tiết ma ma liên tục nhắm vào nàng.
Hạ Lan Tuyết tự nhiên cảm giác thấy, để đũa xuống, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Tiết ma ma, "Nếu tối hôm qua, ta táng thân biển lửa chắc ma ma sung sướng lắm nhỉ?"
Mặt Tiết ma ma trầm xuống, "Sao lại nói như thế?"
"Ma ma thương yêu các nàng, trách cứ là ta làm hại các nàng. Nên biết “trời gây khó dễ vẫn còn đường sống, nhưng tự mình làm bậy thì chỉ có con đường chết', nếu các nàng không có tâm tư hại người, sao có thể rơi vào kết cục này được?" Hạ Lan Tuyết không đếm xỉa tới nói, lại bẻ miếng bánh bao nhét vào trong miệng, vẫn cười nói, "Lang muốn ăn dê, kết quả bất hạnh bị con cọp cắn vừa vặn, lúc này hắn không tự trách mình ngu xuẩn tàn nhẫn, lại trách dê không ngoan ngoãn để cho mình ăn, làm cho hắn gặp phải cọp. Ma ma, ngươi nói thiên hạ có loại đạo lý chó má này sao?"
Tiết ma ma nét mặt già nua triệt để trầm xuống, "Tiểu nha đầu, đây là ngươi đang dạy dỗ lão thân không rõ trắng đen sao?"
"Không. Ma ma lòng tựa như gương sáng, có cái gì mà không rõ." Hạ Lan Tuyết lập tức phủ nhận, cười nói, "Ma ma đối với ta bất mãn, cũng không phải là bởi vì các nàng chịu phạt, mà là sợ có quan hệ mờ ám với yêu nhân kia, đúng hay không?"
Tiết ma ma đáy mắt có chút vui vẻ, "Ngươi còn không tính hồ đồ."
"Thông minh cũng tốt, hồ đồ cũng được. Ma ma, ta phải nói cho ngươi biết, chuyện của ta ta tự có chủ trương, ta đối Hoa Âm, cũng không phải vì câu nói của người khác mà thay đổi được. Ma ma, ngươi tin ta cũng được, không tin cũng được, ta cũng chỉ là như vậy. Cho nên, ma ma từ nay về sau nếu ngươi còn tức giận ta vì chuyện như vậy thì nên trở về bên cạnh gia đi."
Hạ Lan Tuyết ăn miếng bánh bao cuối cùng rồi đứng lên.
Trong kiếp này, tính tình nàng đã thu liễm rất nhiều nhưng cũng không phải là bánh bao mềm mặc cho người nhào nặn.
Tiết ma ma là Cơ Hoa Âm cho, bà cũng bảo vệ nàng chu đáo, nhưng như vậy không có nghĩa là bà có quyền quyết định thay nàng được.
Chuyện ở Hạ Lan phủ bà giải quyết rất tốt.
Nhưng là, trên đường đi, bà lại thường xuyên trêu chọc, khiêu khích nàng, nên nàng cũng phải nói cho bà hiểu.
Chuyện của nàng và Cơ Hoa Âm nàng không thích người khác xen vào.
Tình cảm của nàng đối với Cơ Hoa Âm cũng không cần người khác nghi ngờ.
Nàng để tâm chính là câu “đều do nàng làm hại” kia của Tiết ma ma.
Có lẽ Tiết ma ma cũng chỉ là nói đùa một câu
Nhưng, là người trong cuộc nàng hiểu rõ nhất tối hôm qua nếu nàng không kịp thời chạy thoát ra ngoài thì đã táng thân biển lửa không cũng bị bỏng nặng rồi, như vậy bà mới hài lòng sao?
Bởi vì nàng sống sót, may mắn trốn thoát, cho nên, đối với những người muốn hại nàng không thể nghiêm trị sao?
Trừng phạt liền là lỗi lầm của nàng?
Buồn cười!
Ai đã từng ở trong cảm giác người bị hại như nàng sẽ hiểu? Nàng vô tội.
Thấy nàng lạnh lùng ra khỏi lều, Tiết ma ma từ từ hồi thần, "Nha đầu chết tiệt kia, lại dạy dỗ lão thân?"
- -
Bên ngoài, bọn thị vệ đang chuẩn bị hành trang, chuẩn bị rời đi, một lát cũng có thị vệ qua thu hồi lều trại này, Tiết ma ma cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
"Ma ma, ngươi cưỡi ngựa đi." Hạ Lan Tuyết nhìn bà một cái, không đợi bà nói, phân phó một câu còn mình đi thẳng đến xe ngựa hào hoa kia, chui vào bên trong.
"Không ngại đáp cái xe tiện lợi đi." Nàng đĩnh đạc ngồi xuống giường trải nệm lông hồ ly, ngước mắt, nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Thiếu Khâm.
Thiếu Khâm giương mắt, nhìn mặt mày sinh động của nàng, khẽ cười, "Không cần tránh hiềm nghi?"
"Sao phải tránh? Ngươi là ai, mọi người cũng biết. Hơn nữa, liền tính truyền đi, mọi người chỉ biết nói ta không biết xấu hổ ngay cả ti lễ giám thái giám cũng không buông tha, không có ai nói ngươi lòng dạ khó lường." Hạ Lan Tuyết hếch mắt, lộ ra giọng mỉa mai cười.
Thiếu Khâm vươn tay vuốt vuốt lông hồ ly, một hồi lâu, mới ha ha cười nhẹ, "Không thể tưởng được, ngươi lại tự hiểu như vậy."
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc - Thu Thủy Linh Nhi