The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 523 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:50:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 117-2: Tìm Phu (2)
”Lão phu nhân có lời gì?” Tiết ma ma hỏi.
“Tốt khoe xấu che.” Thật lâu sau lão phu nhân mới nói một câu như vậy, sau đó, nhìn Hạ Lan Tuyết, “Tuyết Nhi, ngươi là đương gia quý phủ, việc này truyền đi, ngươi cũng mất thể diện, ngươi còn là nha đầu chưa lấy chồng, sau này chúng ta làm sao nhìn mặt nhà chồng ngươi được?”
“Đúng vậy.” Hạ Lan Tuyết gật đầu, “Lão phu nhân nói có lý, nhưng chuyện này cũng không thể không tìm hiểu rõ được, bất kể như thế nào, Đường thị đã xảy ra chuyện xấu như vậy, Hạ Lan phủ cũng không thể lưu nàng ta lại.”
Lão phu nhân kỳ thật cũng không thích Đường thị, mỗi lần đều là làm hư việc nhiều hơn là được, “Được rồi, lát nữa ngươi phái người viết hưu thư đuổi ra khỏi nhà, sau khi đuổi ra khỏi cửa, nàng ta không còn tý quan hệ nào với Hạ Lan phủ chúng ta nữa.”
“Được.” Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng ứng thanh.
Đầu tiên Đường thị ngây người, ước chừng không nghĩ tới sẽ bị đá ra khỏi nhà, chợt, giống như điên vậy kéo lão phu nhân ồn ào.
Một trận ầm ỹ nào lại kéo ra rất nhiều chuyện dơ bẩn.
Tỷ như, trộm bảo vật của đại phu nhân, tỷ như, muốn hại chết tiểu thiếu gia, tỷ như, lần này phái người làm bẩn Hạ Lan Tuyết...
Mỗi một việc nói ra đều làm cho người ta nghe mà sợ hết vía, đúng là cổng lớn ân oán sâu như biển a.
Hạ Lan Tuyết ước chừng nghe không nổi nữa, được Thu Văn đỡ, mang theo ma ma nha hoàn rời đi.
Lão phu nhân bị Đường thị níu lấy một hồi lâu, lại bị gào ra rất nhiều chuyện xấu, tức giận đến cực điểm, lúc này sai người đem Đường thị trói lại, đánh hèo, thẳng đánh hấp hối, sau đó, vất phong hưu thư lên người nàng ta, liền sai người đem ném ra ngoài đường lớn.
Hai xác chết kia, cũng sai người vụng trộm kéo đến sau núi chôn.
Chuyện này, tựa hồ cứ như vậy đi qua, nhưng mà, toàn bộ người Hạ Lan phủ, lại cũng biết lão phu nhân cùng nhị phu nhân thậm chí Nhị di nương các nàng sau lưng làm việc xấu, ngoài sáng không dám nói, sau lưng cơ hồ đều muốn đâm đoạn các nàng xương sống.
Thậm chí, nha hoàn vú già trong phòng cũng không còn cung kính đối với bọn họ như trước nữa, cái này có thể nhìn ra trong ăn uống của lão phu nhân mỗi ngày.
Trước kia, bà muốn ăn cái gì có cái đó, sơn trân hải vị đều được đáp ứng, hiện tại mặc dù vẫn được như vậy, chỉ là mùi vị này, không tốt bằng lúc trước, không phải là mặn chết người, thì chính là khổ chết người, mà trong súp ăn ra con gián, cơm bên trong ăn ra giòi bọ, thậm chí có một lần, thịt gà bên trong tự dưng ăn già hơn thịt chuột, chuyện như vậy thi nhau phát sinh.
Lão phu nhân tức giận không thôi, mỗi lần truy cứu tiếp, lại không có kết quả gì, cuối cùng tức giận quá đem những người ở phòng bếp ra đánh đòn, nhưng kết quả vẫn là như vậy.
Cuối cùng, mỗi bữa cơm, bà đều phải phái ma ma tâm phúc canh chừng, nhưng ai cũng không nghĩ đến, dưới mí mắt của bà chuyện như vậy vẫn phát sinh.
Từ từ, lại có lời đồn đại, nói rằng lão phu nhân làm việc trái với lương tâm nên ông trời trừng phạt bà ta.
Lão phu nhân vốn mê tín, hơn nữa những việc diễn ra bà ta cũng không điều tra ra được manh mối, dần dần, cũng có chút tin, đến nỗi đêm đêm bà ta còn tưởng rằng mình nhìn thấy bóng dáng ma quỷ ở trong phòng.
Rốt cục có một ngày, lão phu nhân ngã xuống, nằm liệt trên giường, không thể nói chuyện, ăn uống ngủ nghỉ đều phải phụ thuộc vào bọn hạ nhân.
Mà lúc này, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, ngay cả thâm niên lão ma ma đã đi theo lão phu nhân mấy chục năm cũng ghét bỏ lão nhân nằm liệt giường này, nhưng chỉ có nhị di nương là khác, mỗi ngày nàng đều tự mình hầu hạ cơm bưng nước rót, rất chu đáo, ân cần.
Ngay cả Hạ Lan Tuyết đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên, nếu nói là chỉ vì để Hạ Lan Phong vui lòng, hoàn toàn không đến mức, dù sao, người nam nhân này cũng không quan tâm sống chết của mẫu thân mình.
Về sau, Tiết ma ma nói một câu làm cho nàng tỉnh ra.
“Nha đầu, ngươi tỉ mỉ nhìn qua chưa? Mặt của Trầm thị và lão phu nhân giống như là khắc từ một khuôn mà ra vậy.”
Tiết ma ma nói ý tứ sâu xa.
Nếu như là trước kia, Hạ Lan Tuyết thật sự không dám nghĩ tới, nhưng hôm nay đã trải qua hai đời nàng, cái gì mà không thể chứ?
Trước kia có nghe nói, Nhị di nương Trầm thị là cháu gái ở bên nhà mẹ đẻ lão phu nhân, thuở nhỏ cùng Hạ Lan Phong thanh mai trúc mã, cảm tình rất thân, không biết làm thế nào, Hạ Lan Phong nhiều năm vào kinh đi thi, trên đường gặp Phượng Khinh La, về sau bị ma quỷ ám ảnh liền yêu Phượng Khinh La, sớm đem hôn ước với Trầm thị ném qua một bên.
Về sau, Phượng Khinh La ở kinh thành đặt chân, cũng hào phóng, đều cho gọi tất cả người trong nhà Hạ Lan về kinh, còn đổi tên Phượng phủ thành Hạ Lan phủ để lại mặt mũi cho Hạ Lan Phong.
Nhưng ai cũng biết, không có Phượng Khinh La, Hạ Lan gia làm gì có chút danh tiếng gì.
Phượng Khinh La đối Trầm thị thật cũng không tính quá xấu, ít nhất dễ dàng tha thứ nàng sinh ra Hạ Lan Chi, nhưng, những nữ nhân khác liền không có vận tốt như vậy, phàm là cùng Hạ Lan Phong có chút lui tới, hết thảy đều bị nàng dùng mọi biện pháp giết chết, dần dà, Hạ Lan Phong nào dám dẫn nữ nhân khác về, cho dù muốn chơi, cũng chỉ dám ở bên ngoài còn hết sức che dấu.
Nhưng, Trầm di nương đối với chuyện này giống như có một cỗ oán khí, nàng vốn nên là chính thê của Hạ Lan Phong, nhưng đến cùng lại thành thiếp, con gái của nàng cũng thành thứ nữ.
Nhưng lão phu nhân đối mẹ con các nàng rất tốt, tuyệt không phải là đơn giản đền bù tổn thất.
Điểm này, ở kiếp trước, Hạ Lan Tuyết cũng cảm giác được, chỉ là không có rõ ràng như vậy.
Hiện nay, Trầm thị ở trước mặt lão phu nhân hầu hạ chu đáo, nàng đã cảm thấy rất không thích hợp, kết quả, làm cho Tiết ma ma điều tra, quả nhiên tra ra chuyện đến đây.
Có thể nói, trên đời này chuyện thật đúng là nói vô kỳ bất hữu.
Hóa ra, Trầm thị mới là nữ nhi thân sinh của lão phu nhân, năm đó lão phu nhân tuổi còn trẻ đi theo Hạ Lan lão tú tài, nhưng qua vài năm cũng không có bầu hài tử, về sau, hỏi lão trung y cầu xin phương thuốc, không dễ dàng mang bầu, nhưng cuối cùng lại sinh khuê nữ.
Nàng không dám đem chuyện này báo cho Hạ Lan gia một lòng muốn cầu tử, vừa vặn nhà mẹ đẻ bên kia có gia đình sinh con trai nuôi không nổi, nàng liền sai người thay đổi.
Chuyện như vậy năm đó làm cách nào cũng không biết được, cụ thể không được biết, chuyện đi qua vài chục năm, rất nhiều người trong cuộc không có ở đây, hoặc là cũng không nhớ rõ tỉ mỉ
Mà lần sinh con này, làm cho lão phu nhân thân thể bị hao tổn, liên tiếp vài năm cũng không khá lên được, về sau, bất đắc dĩ, bào chế đúng cách, giả mang thai, mua hài tử.
Vì vậy, Hạ Lan gia cũng có con trai thứ ba.
Không trách được, lão phu nhân ngoại trừ đối Hạ Lan Phong còn ra vẻ quan tâm, hai đứa con khác căn bản không ở trong lòng bà ta.
Rồi sau đó đến, Hạ Lan Tuyết nghĩ, lão phu nhân sở dĩ đối Hạ Lan Phong coi như không tệ, hoàn toàn bởi vì Phượng Khinh La đâu, lão đại gia có tiền a.
Hơn nữa, chính mình thân khuê nữ làm nhi tức, cũng là nàng kỳ vọng, mẹ con đoàn tụ không nói, cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau, đối Hạ Lan Phong tốt, cũng chính là đối con gái của mình tốt.
Điều này cũng có thể giải thích, kiếp trước, nói đến lúc Nam Cung Khế muốn cho Hạ Lan Chi làm hoàng hậu, bà ta mới vui mừng như vậy.
Hóa ra, một cái nho nhỏ cổng lớn bên trong, thế nhưng cũng ẩn dấu những chuyện bẩn thỉu như thế này, Hạ Lan Tuyết thật sự cảm thấy nhàm chán quá rồi.
Cũng may, Tiết ma ma là người rất hiểu chuyện, chỉ cần nàng ngầm đồng ý là bà có thể xử lý mọi chuyện rất nhanh gọn.
Ví dụ như, tháng chạp năm này, một ngày sáng sớm, Trầm thị đỡ lão phu nhân đi nhà cầu, không nghĩ mất thăng bằng, lão phu nhân té ngã trên đất, đến đây sau liền thấy không có tỉnh lại.
Về sau, đại phu nói, ước chừng chết bởi cơ tim ngạnh.
Trầm thị tự trách không thôi, mỗi lần rơi lệ nói là mình không có chiếu cố tốt lão phu nhân, ngay tại ngày đưa tang lão phu nhân, một mình quỳ trước linh vị lão phu nhân trong linh đường.
Mọi người không khỏi thổn thức, đều thán phục Trầm thị là người con chí hiếu, vì vậy mọi người thật muốn hậu táng Trầm thị cùng lão phu nhân.
Ngày đưa tang, rốt cuộc Hạ Lan Tuyết cũng gặp được Hạ Lan Chi lâu không xuất hiện, gầy không ít, nhưng thần sắc càng phát ra bén nhọn rồi, biến cố gia đình tựa hồ làm cho nàng trong một đêm trưởng thành.
Tiết ma ma nói, nha đầu kia khắp người lệ khí không thể lưu.
Vì vậy, vì thế lúc gần cuối năm, muốn đuổi nàng ta đi Long Thúy Am cầu phúc cho lão phu nhân và nhị di nương.
Nhưng ai biết, Hạ Lan Chi ngược lại là cái có tâm cơ, chẳng biết lúc nào thế nhưng thông đồng Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt lại phái người đón nàng tới gần trong nội cung, từ đó làm nàng thành thị nữ bên người, từ đó mọi chuyện không còn liên quan với Hạ Lan phủ nữa.
Không quan hệ liền không quan hệ đi, nàng còn không nghĩ có quan hệ đâu.
Hạ Lan phủ cuối cùng thanh tĩnh, cho dù trong mấy tháng này biến cố quá nhiều, Hạ Lan Tuyết tâm tình vẫn vui vẻ như cũ.
Mắt thấy trời càng ngày càng lãnh, tựa hồ tuyết sắp rơi, nhưng Cơ Hoa Âm vẫn chưa về.
“Không phải là phát tin chiến thắng, nói là chuyện bên Tây Di đã giải quyết xong? Như thế nào vẫn chưa trở lại?”
Buổi trưa một ngày kia, Hạ Lan Tuyết nằm sấp ở trước cửa sổ, nhìn bầu trời xám trắng bao la, tâm tình chán nản tới cực điểm.
“Nghe nói nữ tử Tây Di cực đẹp, hơn nữa am hiểu nhất đối phó nam nhân, ngươi nói, Hoa Âm hắn cũng bị dẫn dụ không muốn quay trở lại rồi?”
Lời này, luôn luôn có thể nghe thấy, Tiết ma ma nghe nhiều thành quen, phối hợp ngồi ở bên cạnh giường nhỏ, thêu áo khoác mùa đông.
“Cũng không biết nam nhân chết tiệt kia có nhớ ta không, thời gian dài như vậy thậm chí ngay cả phong thư cũng không có. Bốn tháng rồi a.” Hạ Lan Tuyết quay đầu lại nhìn Tiết ma ma một cái, thấy bà như cũ cúi đầu nghiêm túc may xiêm y, uể oải lại nhìn bên ngoài.
Nhìn một chút, nàng đột nhiên duỗi tay đi ra ngoài, quả nhiên, một ít mảnh bông tuyết đã rơi vào lòng bàn tay, hơi lạnh.
“Tuyết rơi.” Nàng vui mừng kêu lên, ngửa đầu, chỉ thấy bông tuyết bay lả tả, có chút ánh mắt mê người.
“Đều tuyết rơi, Hoa Âm hắn nên trở về đến đây đi.” Nàng phối hợp lầu bầu.
Tiết ma ma lúc này cầm lấy một món áo choàng đắp lên trên vai nàng, cười nói, “Cứ như vậy nghĩ gia?”
“Không nghĩ làm sao bây giờ? Hắn lại không nghĩ ta.” Hạ Lan Tuyết đột nhiên có chút ủy khuất, cũng không biết là di thời tiết lạnh hay vì cái gì, đầu cái mũi nhỏ hồng hồng.
Tiết ma ma cười, “Ngươi nào biết gia không nghĩ ngươi?”
“Nghĩ tới ta tại sao không trở về đến?” Hạ Lan Tuyết không phải là người già mồm, nhưng lúc này, nhìn bông tuyết bên ngoài, bỗng nhiên cũng làm kiêu một phen, hốc mắt hâm nóng.
Mấy tháng này đã xảy ra những chuyện này, hắn liền không muốn biết sao?
“Ôi, ngươi nha, gia là nam nhân, có chuyện hắn cần làm, chuyện làm xong, hắn tự nhiên sẽ trở về tìm ngươi.” Tiết ma ma như người từng trải bình thường, kiên nhẫn khuyên.
Trước kia, Hạ Lan Tuyết cũng thường xuyên ồn ào nghĩ nam nhân, cũng không có một lần như hôm nay như vậy, vành mắt hồng hồng, lại cứ muốn chịu đựng nước mắt, nhìn xem đáng thương, đặc biệt là làm cho người đau lòng.
“Cái rắm!” Hạ Lan Tuyết hít mũi một cái, “Ta nghĩ chắc đến tám phần là hắn bị nữ nhân nào đó đeo bám không về được rồi, không được, ta phải tìm hắn đi.”
Nàng nói là làm, nhảy xuống ghế, liền đến tủ quần áo bên cạnh, muốn thu thập quần áo đi Tây Di.
Tiết ma ma dựa vào cạnh bình phong, cũng không có cản nàng, chỉ là nghiêm túc nói, “Ngươi muốn đi tìm gia, ta không ngăn cản ngươi, nhưng là, cũng không hứng ngươi oan uổng hắn. Hiện tại trong lòng hắn đều là hình ảnh của ngươi.”
“Hừ.” Kỳ thật là, nàng cũng chỉ muốn có một lý do đi tìm hắn thôi.
Tiết ma ma nở nụ cười, “Nha đầu, ngươi thu thập đi, ta đi dặn dò vài tiểu nha đầu kia một chút việc.”
Hạ Lan Tuyết giờ phút này đầy bụng tâm sự đều ở tìm Cơ Hoa Âm chuyện, liền mặc kệ bà.
Tiết ma ma đi ra, chỉ thấy bên ngoài đầy trời tuyết rơi, đã có chút ít ẩm ướt rồi, bà trực tiếp đến phòng đám người Thu Hương.
Kể từ khi bà đến đây, mọi việc hàng ngày của Hạ Lan Tuyết trên cơ bản đều do bà lo hết, cũng làm cho tứ đại nha hoàn này không còn việc gì.
Nhưng, mấy tháng này, Tiết ma ma làm chuyện, các nàng đều quan sát, thủ đoạn mặc dù cay độc, nhưng xác thực đều là vì tiểu thư, cho nên, các nàng cũng bội phục và ngầm tán thưởng vị ma ma này.
Tiết ma ma dặn dò các nàng, nếu không có chuyện gì khác, chủ yếu vẫn là chiếu cố tốt Hạ Lan Thiên Ý, mặt khác, nói cho các nàng biết, bà cùng tiểu thư muốn đi ra ngoài một thời gian.
Thu Hương đám người rất kinh ngạc, rất nhanh đến lễ mừng năm mới rồi, tiểu thư có thể đi chỗ nào?
Tiết ma ma cũng không nói cứ thế rời đi.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, sợ kế tiếp lộ trình không được tốt, nhưng, mọi chuyện ở Hạ Lan gia đều giải quyết xong rồi, các nàng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để đi Tây Di một chuyến.
Mà Tiết ma ma sức khỏe vẫn rất tốt, mặc dù tuổi cũng đã lớn, lão sớm có thể đi gặp Diêm vương rồi, nhưng là, già rồi vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ chủ tử giao, điều này làm cho bà rất vì chính mình tự hào cùng vui mừng.
Dầu gì, không đánh mà thắng diệt trừ Hạ Lan Tuyết bên cạnh kẻ xấu, hơn nữa, không có hư hại danh dự của nàng, cũng không để cho tiểu nha đầu này trong tay dính một tia máu tanh.
Gia sơ lược chính là chỗ này ý tứ đi, bảo vệ tốt hắn yêu mến nha đầu, không để cho trong tay nàng dính máu, đáy lòng mơ hồ bụi đi.
Để nha đầu mình yêu thương vô tư sống tốt, không để bất cứ lục đục tranh chấp, ngươi lừa ta gạt làm bẩn nàng.
Ôi, xem ra lần này gia thật sự dụng tâm rồi.
Tiết ma ma rất vui mừng, một người nam nhân hiểu được dụng tâm đi bảo vệ che chở nữ nhân của mình, chứng minh hắn đã trưởng thành, cũng đã thoát khỏi bóng ma quá khứ.
Cho nên, chuyện giải quyết, cuối cùng liền là tất cả đều vui vẻ.
Tiểu nha đầu muốn đi tìm nam nhân, nàng tự nhiên được cùng.
Thời gian dài như vậy, gia ước chừng cũng là muốn rồi, nếu không, làm sao chim bồ câu luôn bay đến đưa thư chứ? Ôi... Trước kia không biết tính tình gia lại như này đâu.
Tiết ma ma đứng ở cửa một hồi, đột nhiên, cửa phòng sau lưng mở ra, chỉ thấy Hạ Lan Tuyết một thân trang bị đầy đủ đi ra.
Trên đầu đeo đấu lạp, trên người bọc áo choàng, trong lòng ôm bao, dáng vẻ giống như muốn đi xa.
“Ma ma, ngài chờ ở đây à? Ngài muốn đi cùng ta sao?” Nàng hỏi.
“Đương nhiên, nếu không ngươi tìm gia bằng cách nào?” Không có bà, bà dám đoán chắc, Hạ Lan Tuyết trước năm mới tuyệt tìm được Cơ Hoa Âm.
Hạ Lan Tuyết tự nhiên cũng hiểu điểm này, lúc này nở nụ cười, “Tốt lắm, ma ma ngươi mau thu thập đi a.”
“Dù gì ăn cơm xong rồi tính tiếp, vẫn phải chờ tuyết nhỏ đã.” Tiết ma ma cười nói.
Lúc này, Thu Hương các nàng đều từ trong nhà đi ra, chứng kiến Hạ Lan Tuyết thật muốn đi, nóng nảy, nguyên một đám vây quanh nàng hỏi nguyên do.
Hạ Lan Tuyết làm sao không biết xấu hổ nói thẳng muốn đi tìm nam nhân của mình, liền uyển chuyển nói, muốn đi xa nhà làm ít chuyện, rất mau trở lại, bảo các nàng chăm sóc nhà cửa cẩn thận.
Đám người Thu Hương tất nhiên là không yên tâm, nhưng cũng không có cách nào, nhưng, có Tiết ma ma đi theo, cũng yên tâm chút ít.
Cuối cùng, Tiết ma ma đành chịu tính tình nóng vội của Hạ Lan Tuyết, đành phải mang theo ít lương khô, sau đó hai người vào chuồng ngựa dắt ra hai con ngựa tốt.
Tại trong gió tuyết, Hạ Lan Tuyết cưỡi tuấn mã, rốt cục bước lên đường tìm phu.
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc - Thu Thủy Linh Nhi