We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 523 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:50:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 108: Kỳ Dược
au khi Tiết ma ma đi, Hạ Lan Tuyết đi thêm vài vòng trong sân, vốn định chờ Cơ Hoa Âm trở lại, lại nói tạm biệt với hắn, nhưng trời đã tối rồi, cũng không thấy hắn trở lại.
Nàng nghĩ cũng không nên chờ nữa, mà trong nhà cũng có việc cần giải quyết, nên đành vào thư phòng của hắn, lấy giấy bút, định viết cho hắn mấy câu.
Nhưng viết cái gì, làm cho nàng nghĩ không ra.
Hay là viết nàng chờ hắn đến khi trời tối, nhưng không thấy hắn quay lại nên đi về sao?
Ý tứ quá lộ liễu, lại không có chút văn vẻ nào.
Viết bài thơ? Nhưng thi từ ca phú như thế nào, nàng lại không hiểu rõ.
"Cô nương, ngươi có muốn viết hay không?" Tiết ma ma đã mài xong mực từ lâu, nhưng nhìn thấy Hạ Lan Tuyết vẫn còn cắn đầu bút, mãi không thấy hạ bút viết, có chút nóng nảy hỏi.
"Viết a." Hạ Lan Tuyết buông bút, dùng sức suy nghĩ một chút, hỏi, "Nắm tay nhau bên nhau cả đời đến già được không?"
Tiết ma ma khóe miệng rụt rụt, "Ngươi muốn viết cho gia lý do ngươi phải về nhà hay là tỏ tình với gia thế?".
"Không phải giống nhau sao?" Hạ Lan Tuyết cảm thấy những lời này có thể biểu đạt được tiếng lòng của mình, lúc này viết, rồng bay phượng múa viết hai hàng.
Tiết ma ma nhìn hàng chữ kia, sau một lúc lâu mới nhìn ra nghĩa của nó, "Nha đầu, ai dạy chữ cho ngươi?"
"Không có người dạy, chính mình luyện ra được, như thế nào? Rất có khí thế đúng không?" Hạ Lan Tuyết cầm lấy giấy, làm khô mực, thật thưởng thức lại nhìn thêm lần nữa sau đó mới để xuống chỗ dễ thấy nhất trên bàn sách.
Tiết ma ma nhìn chữ kia, nhịn không được nói, "Nha đầu, hay là gọi người đến nhắn lại đi!"
"Làm sao?" Hạ Lan Tuyết khó hiểu.
Tiết ma ma thành thật trả lời, "Chữ này ngươi viết quả thực không thể xem được, nếu gia nhìn thấy, sợ không chịu được lại mời phu tử đến dạy ngươi. Gia hiện thời bận rộn như vậy, ngươi cũng đừng thêm việc cho hắn nữa."
Hạ Lan Tuyết ngạc nhiên, "Ngươi cảm thấy chữ của ta xấu?"
"Không phải là xấu." Tiết ma ma nghiêm trang, nói, "Mà là rất xấu. Mà trong đây ngươi viết bị sai hai chữ?"
"Chữ sai?" Hạ Lan Tuyết không phục.
"Giai lão." Tiết ma ma đưa tay chỉ vào hai chữ sai, sau đó, cầm lấy bút ở bên cạnh một lần nữa viết lại.
"Là như vậy sao?" Hạ Lan Tuyết nhìn một chút, không tin tưởng lắm, lão bà tử học vấn lại cao hơn mình sao?
Nhưng, thoạt nhìn chữ của bà cũng được đi?
"Không tin, ngươi có thể không đổi, nhưng, ta không dám cam đoan, sau khi gia xem xong, có thể nhịn được hay không, hay lại bắt ngươi đến hung hăng đánh mông." Tiết ma ma giải thích.
"Ô." Hạ Lan Tuyết hung hăng trừng bà, cuối cùng đầu hàng, ở hai chữ sai khoanh vòng, sau đó, ở phía dưới lại viết lại hai chữ.
"Như vậy được chưa?"
"Được rồi." Tiết ma ma miệng nói như vậy, trong lòng lại âm thầm lau vốc mồ hôi lạnh, thật đúng là nha đầu hết thuốc chữa, giấy còn nhiều mà, tại sao lại không đổi viết lại một lần nữa? Đây lại đi bôi lại như vậy, trên trang giấy đen thui một đám, cũng không biết gia thích sạch sẽ kia của bà mà nhìn thấy thì sẽ như thế nào?
Nhưng, Tiết ma ma cũng mặc kệ, đối với việc chủ tử để một lão nô thâm niên như bà đi hầu hạ một con nhóc như Hạ Lan Tuyết, đến bây giờ trong lòng bà vẫn còn bất bình đấy.
Cho nên, kiên quyết không nhắc nhở Hạ Lan Tuyết nên làm cái gì, để mặc nàng gieo họa cho gia đi.
Chuẩn bị xong sau, trời đã tối đen, phủ tướng quân đã đốt đèn, nhưng Cơ Hoa Âm còn chưa trở lại.
Hạ Lan Tuyết đành cùng Tiết ma ma đi về trước
Trở lại Hạ Lan phủ, đám Thu Hương nhanh chóng vây quanh nàng quan sát
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
"Không sao, nhìn đi, ta vẫn rất khỏe." Hạ Lan Tuyết giơ cánh tay lên, cười nói, sau đó, gọi Tiết ma ma đi vào, giới thiệu với bọn Thu Hương, "Vị này là Tiết ma ma, sau này sẽ là người của Tuyết Uyển chúng ta, từ nay về sau mọi người cùng sống vui vẻ với nhau."
Mấy nha hoàn vừa thấy bộ dạng Tiết ma ma, giật nảy mình, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.
"Tiết ma ma, tôi dẫn bà đến phòng ngủ." Thu Văn chủ động nói.
Tiết ma ma đem hành lý trong ngực quăng ra nói, "Không cần ở nơi khác, từ nay về sau lão nhân ta ở buồng lò sưởi ngay cạnh phòng nha đầu là được."
"Không được?" Hạ Lan Tuyết và một đám nha hoàn kinh kêu ra tiếng.
Tiết ma ma không cho là đúng nói, "Gia phân phó lão thân cần phải hầu hạ cô nương thật tốt, lão thân tự nhiên làm tốt việc này, cũng chỉ có thể hầu hạ bên người như vậy, gia mới có thể yên tâm. Cô nương, về sau, buổi tối ngài muốn ăn uống cái gì cứ việc phân phó lão thân."
"Không được, những chuyện lặt vặt này vẫn luôn là bọn nô tỳ làm." Đám người Thu Hương vội nói.
Hạ Lan Tuyết cũng vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, Thu Hương các nàng thay phiên trực đêm ở đây đã quen."
"Thói quen có thể đổi, liền quyết định như vậy đi, ngươi tên là Thu Hương đúng không? Đem chăn đệm của các ngươi dọn đi, lấy một bộ mới đến. Còn ngươi, ngươi tên là Thu Văn? Đi, chuẩn bị nước nóng cho cô nương rửa mặt." Tiết ma ma không quản ý kiến của các nàng, phân phó.
Đám người Thu Hương không nhúc nhích, rõ ràng là không đồng ý.
Nhưng Tiết ma ma dầu gì cũng là người Cơ Hoa Âm phái đến, Hạ Lan Tuyết cũng không thể làm khác, chỉ đành phải cười phân phó đám người Thu Hương, "Đi, làm theo lời Tiết ma ma đi."
Vài người nha đầu, lúc này mới đi ra ngoài làm theo.
"Tiết ma ma, bà đi rửa mặt đi, ta có việc cần nói với Bích Văn." Hạ Lan Tuyết phân phó.
Tiết ma ma vừa nghe thấy vậy, cũng biết không nên ở lại nữa chỉ 'Vâng ' một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài.
"Tiểu thư." Bích Văn lập tức có chuyện bẩm báo.
Hạ Lan Tuyết giơ tay, "Không vội, ngồi xuống từ từ nói."
"Vâng." Bích Văn sau khi ngồi xuống, chậm rãi nói, "Lần trước tiểu thư phân phó nô tỳ quan sát Bách Thảo Đường, rốt cục có phát hiện."
"Ừm, biết được người nào chưa?" Hạ Lan Tuyết bưng cái chén trên bàn lên, bất kể là trà nóng hay lạnh hớp một ngụm lớn rồi hỏi.
Bích Văn nhìn nàng, trả lời, "Đã tra ra được rồi, là người của nhị tiểu thư "
"Chi Nhi?" Hạ Lan Tuyết hơi ngẩn ra, đem cái ly để xuống, lại thận trọng hỏi, "Ngươi xác định?"
"Nô tỳ xác định." Bích Văn nói, "Hôm đó, nô tỳ phát giác có người lẻn vào dược đường, liền theo lời tiểu thư, không có đả thảo kinh xà, chỉ âm thầm theo dõi. Nô tỳ nhìn thấy hắn trộm một viên thuốc, sau đó, tại nhà hoang phía bắc thành, đưa cho nhị tiểu thư. Về sau nô tỳ hỏi Hạ chưởng quỹ, thuốc kia đúng là thuốc hoàng thượng dùng."
"Vậy sao." Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng gõ đầu, đáy lòng hoài nghi, Hạ Lan Chi muốn thuốc bổ cho hoàng thượng làm cái gì?
"Người làm tay chân cho nàng ta có liên hệ với Bách Thảo Đường sao?"
"Đúng ạ." Bích Văn gật đầu, "Việc này ngay cả Hạ chưởng quỹ cũng không biết." "Ai?" Hạ Lan Tuyết hỏi, dám ăn cây táo, rào cây sung, thật sự là không muốn sống nữa.
Bích Văn sắc mặt hơi đổi, đáp, "Tam oa."
"Cái gì?" Hạ Lan Tuyết kinh ngạc không thôi, "Làm sao lại là hắn?"
"Tiểu thư, ngươi còn nhớ rõ mùa hè năm ngoái, là tiểu thư cứu hắn ở bên đường, có thiện tâm thu lưu hắn, để hắn làm tiểu nhị của Bách Thảo Đường?" Bích Văn hỏi.
Hạ Lan Tuyết một ngụm lão huyết nhịn trở về, trầm giọng nói, "Tất nhiên nhớ rõ."
Nhưng tiểu tử kia rất an phận, làm sao có thể làm ra chuyện phản bội nàng được, hơn nữa, vì sao hắn có liên hệ với Hạ Lan Chi được?" Kỳ thật, đây chỉ là ván cờ nhị tiểu thư bầy bố, trước khi gặp tiểu thư, Tam Oa đã biết nhị tiểu thư, nghe nói là nhị tiểu thư đã cứu mạng của hắn, cho nên, hắn liền dùng quãng đời còn lại để báo đáp nhị tiểu thư, hết thảy nghe theo nhị tiểu thư an bài..."Bích Văn đem chuyện hôm đó chứng kiến, tóm tắt lại cho Hạ Lan Tuyết.
Sau khi Hạ Lan Tuyết nghe xong, trên mặt chỉ còn cười lạnh, "Hóa ra, vào lúc này nàng ta cũng đã tính kế rồi."
"Tiểu thư, muốn xử trí như thế nào?" Bích Văn hỏi.
"Xử trí?" Hạ Lan Tuyết khóe môi khẽ nhếch, lành lạnh cười, "Có người tự chui đầu vào rọ, ước gì sớm một chút chôn chính mình, làm sao ta phải lao tâm khổ tứ nữa? Nhưng, ngươi phái người theo dõi chặt chẽ Tam Oa cho ta, tất cả việc hắn làm, người hắn gặp đều theo dõi chặt cho ta, mặt khác, nói với Hạ chưởng quỹ, việc quan trọng không được giao cho hắn làm, không được để hắn phát giác."
"Vâng ạ." Bích Văn lên tiếng.
"Tốt lắm, không còn chuyện gì, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi." Hạ Lan Tuyết khoát khoát tay, lại cũng có chút mệt mỏi, hiện tại nàng nghi ngờ không biết có phải mình mê man vài ngày như Cơ Hoa Âm nói không, nếu đúng như vậy, sao nàng còn thấy mỏi mệt?
Bích Văn đứng dậy cáo lui, một lát sau, Tiết ma ma đi đến, bưng một chậu nước nóng, "Để lão thân hầu hạ cô nương rửa mặt."
"Ma ma, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, chuyện này tự ta có thể làm được." Hạ Lan Tuyết khách khí nói.
Tiết ma cũng không kiên trì chỉ nói 'Được', sau đó đi ra nhà ngoài ngủ.
Sau đó Thu Hương đi vào thấy thế, không biết nói gì "Tiểu thư, hay để nô tỳ mang chăn đệm ngủ ở dưới đi, nhỡ nửa đêm ngài cần việc gì, nô tỳ cũng tiện hầu hạ."
Hạ Lan Tuyết cười cười, "Ngươi cũng lui ra đi, để một mình ta là được rồi."
"Nhưng là..." Thu Hương không yên tâm.
Hạ Lan Tuyết lại nói, "Ngươi cũng biết, ta ngủ rất say, phần lớn là ngủ thẳng đến sáng, ở đâu cần gì hầu hạ. Ngoan ngoãn, đi ngủ, ta thấy ngươi có quầng thâm ở mắt rồi? Là ta không có ở đây mấy ngày nay, ngủ không ngon?"
Thu Hương không để ý đến quầng thâm ở mắt, chỉ là, nhắc tới Hạ Lan Tuyết không có ở đây mấy ngày nay, nàng kìm nén không được nội tâm nghi hoặc, hỏi, "Tiểu thư, hôm kia, phủ tướng quân có người đến, nói là cô nương ở quý phủ bọn họ, ngài nói cho nô tỳ là có chuyện gì xảy ra? Tại sao ngài lại quen biết người phủ tướng quân? Nhưng, phủ tướng quân... Trừ tướng quân ra, ngài còn quen biết ai mà lại giữ ngài ở lại vài ngày."
"Chính là tướng quân chứ ai." Hạ Lan Tuyết vui tươi hớn hở cười nói.
"Tướng quân? Chính là chiến thần tướng quân mà mọi người vẫn khen ngợi sao?" Thu Hương trợn to hai mắt, khó có thể tin.
Nha đầu Đàn Hương vừa bưng trà nóng tiến vào, nghe nói chiến thần tướng quân, lập tức tinh thần tỉnh táo, "Thu Hương tỷ tỷ, ngươi ở nói chiến thần tướng quân sao?"
"Không phải là ta nói, là tiểu thư." Thu Hương vội vàng giải thích.
Mắt Đàn Hương lập tức sáng long lanh nhìn Hạ Lan Tuyết, "Tiểu thư, ngài biết chiến thần tướng quân sao?"
"Ừ" Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, nghi hoặc nhìn nàng, "Nhưng, ánh mắt ngươi là sao? Ngươi cũng quen?"
"Không." Đàn Hương dáng vẻ sùng bái, năn nỉ nói, "Tiểu thư, lần sau mang nô tỳ đi làm quen hắn đi?"
"Sao ngươi lại muốn quen hắn?" Hạ Lan Tuyết cảnh giác nheo lại con mắt, "Chẳng lẽ ngươi cũng yêu hắn?"
Đàn Hương chắp tay trước ngực, mặt tràn đầy hoa đào, nói, "Đương nhiên, Cơ tướng quân anh tuấn thần võ, là nữ tử, ước chừng không thể không yêu đi."
Một câu nói lập tức làm cho Hạ Lan Tuyết ngũ lôi oanh đỉnh, sắc mặt nàng khó coi lại nhìn chằm chằm hướng về phía Thu Hương, "Ngươi cũng yêu rồi?"
Thu Hương hừ cười, "Tiểu thư, ngươi nghe nàng nói bậy, chỉ là nàng nghe qua lúc người ta tán gẫu, đã cảm thấy Cơ tướng quân là thiên thần hạ phàm bình thường, yêu khó lường. Theo ta nói, Đàn Hương à, ngay cả mặt cũng chưa thấy qua, sao lại biết hắn anh minh thần võ? Nói không chừng chính là cái râu ria xồm xàm lỗ mãng thất phu đâu."
"Không phải!" Hạ Lan Tuyết và Đàn Hương hai người trăm miệng như một bác bỏ.
Thu Hương sửng sốt.
Đàn Hương vui vẻ, "Tiểu thư, người gặp Cơ tướng quân rồi, hắn nhất định là anh minh thần võ, có đúng hay không?"
"Đúng." Hạ Lan Tuyết nhẹ véo gò má trắng mịn của Đàn Hương, híp mắt, lời nói xoay chuyển, như tên trộm cảnh cáo nói, "Nhưng, hắn là danh thảo có chủ rồi ngươi đừng nhớ thương nữa."
"Là Tô đại tiểu thư mà bên ngoài đồn sao?" Đàn Hương lơ đễnh, ngược lại rất kích động nói, "Nô tỳ nghe nói Tô đại tiểu thư đẹp như thiên tiên, tài trí hơn người, sinh ra người đã tỏa ra mùi thơm hiếm có, là một nữ tử hiếm thấy đâu"
"Ngươi có ý gì? Không phải là ngươi cũng thích nữ tử chứ?" Hạ Lan Tuyết khóe miệng giật giật.
Đàn Hương cười nói, "Đương nhiên không phải, nô tỳ chẳng qua là cảm thấy, cũng chỉ có nữ tử tài mạo song toàn như vậy là xứng với Cơ tướng quân thôi."
"Thúi lắm!" Hạ Lan Tuyết đột nhiên gào to.
Thu Hương và Đàn Hương bị rống giật mình.
"Tiểu thư, làm sao vậy?"
Hạ Lan Tuyết liếc mắt, không vui trừng hai nàng, "Ai nói liền nhất định phải nữ nhân như vậy mới có thể xứng hắn? Ta như vậy không được sao?"
"Tiểu thư?" Hai người nha đầu kinh ngạc, lập tức, hoặc như là dụ dỗ người vậy nở nụ cười, "Được rồi, như thế nào không được? Tiểu thư giỏi văn giỏi võ, còn có một tay y thuật tốt, so với thế gian nữ tử đều hơn."
"Ừm." Hạ Lan Tuyết lúc này mới hài lòng gật đầu, chớp mắt to hỏi, "Các ngươi cũng cảm thấy, ta xứng với hắn đúng không?"
"Tiểu thư, không phải ngài nghiêm túc chứ?" Thu Hương nghĩ tới điều gì, thập phần kinh ngạc.
Hạ Lan Tuyết trợn mắt, sung sướng cam chịu.
Thu Hương sửng sốt, sắc mặt đột ngột trở nên có chút khó coi.
Đàn Hương lại là lo lắng, "Tiểu thư, ngài... Còn không có cập kê đâu, Cơ tướng quân hắn... Tựa hồ mới đến tuổi lập gia đình."
"Vậy thì làm sao?" Gặp hai người nha đầu như thế không coi trọng chính mình, Hạ Lan Tuyết tức giận liếc mắt, phất tay đuổi các nàng, "Đều đi nghỉ đi, bổn tiểu thư mệt mỏi, không muốn nói chuyện."
"Tiểu thư." Thu Hương muốn nói lại thôi.
"Không cần nói nữa." Hạ Lan Tuyết không muốn nghe nữa, dù sao, nàng cùng Cơ Hoa Âm chuyện, không quan tâm người ngoài nói gì, chỉ cần nàng cảm thấy tốt là được.
Đem hai người nha đầu đuổi ra ngoài, Hạ Lan Tuyết trở về phòng, để nguyên quần áo nằm sõng soài ra giường, mở to mắt nhìn đình màn.
Chẳng lẽ, nữ tử như Tô Minh Ngọc là tốt sao? Theo ý nàng, ngoại trừ xinh đẹp, nàng ta cũng không có mặt nào tốt.
"Nha đầu, ngươi ngủ chưa?" Đột nhiên, gian ngoài truyền đến thanh âm của Tiết ma ma.
Hạ Lan Tuyết vội vàng nghiêng người, hừ một tiếng, "Ừm."
"Ngủ rồi còn có thể trả lời? Ngươi định lừa lão bà ta sao? Mau đứng lên." Tiết ma ma bất mãn hừ lạnh.
Hạ Lan Tuyết giễu cợt, "Rồi, ta chưa ngủ, ma ma ngài có việc gì?"
Không phải là muốn nàng dậy hầu hạ bà ta chứ?
"Không phải là nói mình tự mình có thể rửa mặt sao?" Tiết má má hỏi.
Hạ Lan Tuyết sững sờ, vừa rồi Tiết má má bưng nước nóng đến, nàng nói mình có thể, sau đó, nói chuyện với Thu Hương và Đàn Hương nên quên mất.
Nàng không lên tiếng, chỉ giả vờ không nghe thấy.
Nhưng Tiết ma ma hiển nhiên không chịu bỏ qua, "Buổi tối không tắm rửa thay quần áo trở lên giường thì thôi, tối thiểu cũng phải rửa mặt rửa chân rửa mông..."
"Khụ." Hạ Lan Tuyết bị lời nói của bà làm cho sặc, quản thật đúng là rộng, vội vàng kéo chăn, phủ ở mặt của mình, giả câm vờ điếc.
"Ngươi đừng giả bộ ngủ." Gian ngoài lại truyền tới thanh âm nghiêm nghị của Tiết má má, "Dậy rửa mặt, nếu không, sáng mai lão thân sẽ đi nói cho gia, ngươi không rửa chân liền lên giường ngủ."
"Này." Hạ Lan Tuyết đột nhiên xốc chăn mền, ngồi ở trên giường, vẻ mặt phẫn uất, "Nước đã lạnh từ lâu rồi."
"Trong phòng bếp có nước nóng, cô nương tự mình đi lấy đi." Tiết má má lại nói.
Hạ Lan Tuyết cắn răng, "Ta sợ bóng tối."
"Bên ngoài có đốt đèn." Tiết má má nói.
Hạ Lan Tuyết vẻ mặt đau khổ, "Ta mệt quá."
"Ngươi ngủ đi, ngày mai lão thân trở về, nói cho gia, ngươi là cô nương không thích sạch sẽ, toàn thân hôi hám đã chui vào trong giường, ngươi xem về sau gia còn dám ôm ngươi hay không?" Tiết ma ma giọng nói nhàn nhạt uy hiếp.
"Đủ rồi." Hạ Lan Tuyết rốt cục không chịu nổi nàng om sòm, bày tỏ thỏa hiệp, "Được rồi, ta đi tắm rửa."
"Lúc này mới ngoan ngoãn." Tiết ma ma khanh khách nở nụ cười.
Hạ Lan Tuyết hận hàm răng ngứa, không phải lười biếng không rửa chân sao? Còn dám uy hiếp để cho Cơ Hoa Âm biết? Quá hèn hạ.
Đi đến gian ngoài cửa, bỗng nhiên nhìn thấy Tiết ma ma đang dựa vào đầu giường, đắc ý nhìn nàng.
"Hừ." Hạ Lan Tuyết hừ lạnh một tiếng, ôm xiêm y tắm rửa chuẩn bị ra cửa.
Tiết ma ma lại gọi nàng lại, "Nha đầu, ma ma có đồ tốt cho ngươi, cầm lấy"
"Ta không cần." Hạ Lan Tuyết kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Tiết ma ma lại hết sức tự tin, "Chắc chắn ngươi thích cần, cầm đi."
Bà tiện tay lấy một túi giấy từ trên tủ ra, ném vào trong lòng Hạ Lan Tuyết, cười nói, "Đây là phấn của mười hai loại hoa quý, chẳng những có thể làm da trắng mịn, còn có thể... Làm cho vóc người phẳng lỳ của ngươi nảy nở giống như thiếu nữ."
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc - Thu Thủy Linh Nhi