Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 353: Đại Cục Đã Định (Phần Cuối)
ho nên thời gian ba năm tuy rằng rất ngắn, nhưng quốc thái dân an không có kẻ thù bên ngoài tự do phát triển ba năm, cũng đủ để cho Liên minh thống nhất ngạo thị thiên hạ.
Mà hôm nay, bầu không khí trong cung điện đại minh chủ này đột nhiên khẩn trương lên, từng đội từng đội thiết kỵ cứ như vậy không che dấu chút nào từ hoàng cung trực tiếp chạy về phương xa. Vốn dân chúng đang định lên tiếng mắng mấy câu triển lãm một chút ngạo khí của công dân liên minh mình, nhưng khi nhìn đến dung mạo diễm lệ của người kỵ binh dẫn đầu, lập tức vội rụt cổ né tránh qua một bên.
Khang Tư cùng hai vị phu nhân Ngả Lệ Ti, Y Ti Na, thật thoải mái thúc ngựa chậm bước trên đường, nhìn ruộng đồng mênh mông bát ngát ven đường, cảm nhận làn gió mát vuốt nhẹ lên mặt, còn thêm độ ấm vừa phải dưới ánh mặt trời chiếu lên người, quả thực làm cho người ta có cảm giác nhàn nhã, tâm tính thoải mái.
Thế nhưng một tràng tiếng vó ngựa dồn dập phá tan cảnh thư nhàn này! Ngả Lệ Ti, Y Ti Na bất mãn quay đầu lại nhìn, xem là ai dám phá tan hứng thú của mình. Vừa thấy, khiến hai vị phu nhân xinh đẹp không khỏi bật cười, hai người xuống ngựa, đi thẳng đến lề đường ngắt một bông hoa dại.
Khang Tư lại bất đắc dĩ lắc đầu dừng ngựa, lẳng lặng nhìn người phía sau giục ngựa tới.
Chỉ thấy Tương Văn vội vàng hô:
- Chủ thượng! Chủ thượng!
Tương Văn phóng ngựa tới gần Khang Tư, không đợi chiến mã ngừng hẳn, hắn phóng mình xuống ngựa, quỳ sụp trước mặt Khang Tư.
- Chủ thượng! Liên minh thống nhất không thể thiếu ngài!
Tương Văn mặt đầy khủng hoảng nói.
Không trách thần thái hắn như thế, bởi vì Khang Tư mang theo hai vị phu nhân, hoàn toàn không có thông báo với bất kỳ người nào liền rời khỏi cung điện. Nội vệ phụ trách thủ vệ gần như là loạn thành một đám, nếu không nhờ mật vệ vẫn luôn hộ vệ Khang Tư, chỉ sợ ngay cả Tương Văn cũng không biết Khang Tư đi đâu. Cho nên hắn cùng lúc hạ lệnh phong tỏa tin tức, cùng lúc vội vàng chạy đuổi theo tới đây. Nguồn:
- Mặt nào không thể thiếu ta?
Khang Tư bật cười hỏi.
Câu hỏi này khiến Tương Văn rơi vào sửng sốt: Lúc khởi sự thành lập Liên minh thống nhất, chủ thượng đã bắt đầu theo bản năng buông bỏ quyền nội chính; đợi đến thời điểm Liên minh thống nhất thống nhất thiên hạ, về mặt nội chính đã hoàn toàn không cần tới chủ thượng quan tâm, duy nhất cần hỏi đến chính là quân quyền.
Nhưng hiện tại đế quốc thống nhất, hơn nữa nhiệm vụ trước mắt chính là để những vùng đất sau thời gian chinh chiến nhiều năm ổn định lại phát triển lại, không có khả năng đối ngoại tác chiến, quả thực không có hành động quân sự gì.
Về phần quân đội, mật vệ theo dõi là một chuyện, hậu cần, chỉ huy, tác chiến vân vân quyền lực quân sự đó đều cẩn thận phân chia cho đám thân tín phụ trách chỉ huy, chỉ cần mấy chục tên sĩ quan cao cấp không toàn bộ phản loạn, vậy khẳng định không sợ có người nào có thể tạo phản.
Mà chuyện này cũng dứt khoát không có khả năng, như vậy xem ra chủ thượng nhà mình làm đại minh chủ Liên minh thống nhất này thật sự là không có chuyện gì để làm.
Tuy rằng biết điều đó, nhưng trung thần Tương Văn này dù thế nào cũng không muốn Khang Tư vứt bỏ quyền lực này để sống cuộc sống nhàn hạ. Vì thế tròng mắt Tương Văn thoáng chuyển động lập tức nói:
- Chủ thượng! Đại lục Hi Nhĩ Đạt thống nhất vì để khuếch trương lãnh địa, bọn chúng đã bắt đầu cố sức chế tạo chiến hạm, hơn nữa nghe nói cũng bắt đầu thành lập bộ đội Tuyết Sơn thần bí, vừa thấy liền biết bọn họ là chuẩn bị xuất phát theo hai đường đến tấn công đại lục chúng ta này. Đại lục Hi Nhĩ Đạt đã thống nhất nhiều năm thực lực đúng là phi thường hùng mạnh, đại địch như vậy chỉ có ngài mới có thể chỉ huy chúng ta đánh bại bọn chúng!
Thời điểm Tương Văn nói câu này, không khỏi liếc mắt nhìn Ngả Lệ Ti phu nhân. Nguyện vọng của phu nhân này chính là kiến lập lại Khi Hồng Quốc, hiện tại nghe được chuyện đại lục Hi Nhĩ Đạt khẳng định sẽ động tâm đây.
Thế nhưng hiển nhiên Tương Văn thất vọng rồi, lúc hắn lớn tiếng nói lên lời này, Ngả Lệ Ti làm như không có nghe lọt vào tai, vẫn cứ theo Y Ti Na chuyên chú nghe giảng về hoa dại.
Khang Tư cười cười:
- Hạm đội hải quân Duy Nhĩ Đặc cũng không phải là dễ đối phó. Nếu thương thuyền của đại lục Hi Nhĩ Đạt đi đường bình an thật ra có thể đến nơi này, tuy nhiên nếu là chiến hạm, tin rằng ngay cả bến cảng Duy Nhĩ Đặc cũng không nhìn thấy được.
Còn như bộ đội Tuyết Sơn? Ha ha! Nếu Tuyết quốc thống nhất có thể để người ta băng ngang qua Đại Tuyết Sơn, vậy quý tộc Tuyết quốc sắc phong như ta đây há chẳng phải quá vô dụng sao?
Tương Văn á khẩu không nói gì được. Các thương đoàn An Tái Kháng đã ngầm khống chế bốn mươi phần trăm quyền lực ở Duy Nhĩ Đặc, khẳng định có quyền lực ra lệnh cho hạm đội Duy Nhĩ Đặc phá hủy tất cả bến cảng của đại lục Hi Nhĩ Đạt, làm cho bọn họ một chiếc thuyền tam bản cũng không thể xuống biển.
Về phần Tuyết quốc thống nhất vậy càng không cần phải nói, chỉ cần cho quý tộc Tuyết quốc biết có người muốn băng ngang qua đại Tuyết Sơn đến tấn công bọn họ, khẳng định bọn họ sẽ cao hứng phấn chấn phản công trở lại, bởi vì nếu bàn về năng lực sinh tồn trên núi tuyết, người Tuyết quốc nếu tự xưng là thứ hai thì không ai dám xưng là thứ nhất.
Có thể nói đại lục Hi Nhĩ Đạt ở thời điểm chủ thượng đã khống chế Tuyết quốc cùng hạm đội Duy Nhĩ Đặc, vận mệnh của bọn họ cũng chỉ có bị vây khốn ở địa phương mình chờ ngoại nhân xâm lấn, tưởng muốn đối ngoại phát triển thì hoàn toàn mất đi khả năng rồi.
Khó trách Ngả Lệ Ti phu nhân đối với chuyện nhiệt tâm phục quốc thực đã sớm không thèm để ý tới Hi Nhĩ Đạt nữa, thì ra là nàng sớm đã biết đại lục Hi Nhĩ Đạt là miếng thịt trên thớt gỗ, đối phương muốn hạ đao lúc nào thì hạ đao lúc đó.
Tương Văn đương nhiên cũng biết những nguyên nhân này, nhưng hắn chỉ muốn chủ thượng ở lại vị trí cao nhất kia thôi! Cho nên hắn lập tức nghĩ ra một vấn đề ở địa điểm khác:
- Nhưng chủ thượng, còn có bán đảo Phi Ba nữa! Sau khi mật giáo trốn ra hải ngoại ẩn giấu tung tích, về mặt toàn bộ thế lực ngũ tông mật giáo đã thành công ở ngoài sáng, chẳng lẽ chúng ta không tiêu diệt bọn họ sao?
- Chuyện này càng đơn giản.
Khang Tư vẫn như cũ không xem trọng cười ha hả:
- Chỉ cần dùng hạm đội phong tỏa toàn bộ bán đảo Phi Ba, đám giáo đồ ác ma đó liền hoàn toàn không thể rời đảo, cứ để cho bọn họ ở trên bán đảo đó tự sinh tự diệt cũng là chuyện không tệ! Khi nào Y Ti Na phát minh ra nước thuốc mới tiêu diệt ác ma xong, thì có thể tìm tới thử xem uy lực đấy.
Tương Văn hoàn toàn hết chỗ nói rồi! Một chi hạm đội có thể vây chết ác ma ở bán đảo Phi Ba, nếu so với phái quân đội đổ bộ lên đảo tác chiến, mặc dù có nước thuốc đối phó với ác ma, nhưng tin rằng khẳng định sẽ có thương vong rất nhiều. So sánh tỷ lệ như vậy, ai cũng sẽ lựa chọn chính sách vây chết đối phương. Loại chiến thuật vây khốn này thì hoàn toàn không cần hỏi đến thủ lĩnh tối cao làm gì, nghĩ muốn dùng lý do này để lôi kéo Khang Tư trở về là không có khả năng.
Tương Văn cắn răng một cái, dập đầu hô:
- Bất kể chủ thượng đi tới phương nào, cũng xin chủ thượng cho thuộc hạ đi theo với!
Hắn thay đổi chủ ý, nếu chủ thượng không muốn trở về, như vậy mình phải đi theo bên người chủ thượng vậy.
Khang Tư lắc đầu, Tương Văn quả thật trung thành, chẳng qua là trung với cá nhân mình, mà không phải trung với Liên minh thống nhất. Mình rời đi chỉ là muốn quan viên cùng quân đội trực thuộc Liên minh thống nhất, bắt đầu học được trung với Liên minh thống nhất mà không phải trung với một cá nhân nào đó. Chỉ khi nào tất cả mọi người đều trung thành với Liên minh thống nhất, như vậy quy củ của Liên minh thống nhất mới không thể bị người khác phá hư.
Chỉ cần quy củ tồn tại, tất cả mọi người đều triển khai tranh đấu, phóng thích dã tâm trong khuôn khổ hệ thống cho phép, vậy có trở ngại nhiều mấy đi nữa cũng sẽ không làm hỏng đi hệ thống của Liên minh thống nhất. Chỉ có như vậy Liên minh thống nhất mới có thể truyền lưu vĩnh viễn.
Tuy nhiên bản thân mình là đại minh chủ đời thứ nhất của Liên minh thống nhất, người phía dưới đã quen đặt lòng trung thành trên người mình cũng có thể hiểu được, nhưng cũng vì vậy chính mình mới cần phải làm gương tốt đây! Bản thân mình cũng đã quyết định đúng thời điểm đổi người đảm đương ngôi vị đại minh chủ nhiệm kỳ thứ hai rồi.
Chỉ có điều những đề tài này không thể nói ra miệng. Ở thời điểm hiện tại uy vọng của mình cao như thế, nếu nói ra, khẳng định sẽ hỗn loạn ngay, tốt hơn là thay đổi một cách ngấm ngầm mới được.
Chỉ cần tạo một thói quen đại minh chủ chỉ như một cái bảng hiệu của cửa hàng, để người phía dưới quen nếp tự mình chịu trách nhiệm. Như vậy về lâu về dài, đại minh chủ liền không có cơ hội xem toàn bộ liên minh trở thành tài sản riêng của mình. Có lẽ đến thời điểm nhiệm kỳ thứ ba mình mới thực sự được tự do.
Nghĩ đến đây Khang Tư hướng về phía Tương Văn vẫn đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào mình, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói:
- Quên đi! Ta là thừa dịp thời gian rãnh rỗi mới cùng thê tử đi du lịch bù lại khi kết hôn không có hưởng tuần trăng mật! Ngươi cứ đi theo bên người ta tính làm kỳ đà cản mũi sao?
- A?
Tương Văn đúng là bị lời nói của Khang Tư làm cho choáng váng: Chủ thượng nhà mình không ngờ là đi du lịch hưởng tuần trăng mật! Kết hôn đã mấy năm rồi giờ mới đi du lịch hưởng tuần trăng mật ư?
Tuy nhiên Tương Văn thông minh cũng lập tức yên lòng: Chủ thượng nhà mình chỉ là xuất ngoại du lịch mà thôi, mà không phải từ bỏ chức vụ đại minh chủ nha!
Hiểu được điều này Tương Văn lập tức mặt đỏ bừng đứng lên, có hơi lắp bắp nói:
- Chủ thượng! Ngài... Ngài liền ba người du lịch... Khẳng định có nhiều chuyện không tiện... Thuộc hạ tốt hơn là...
Khang Tư khoát tay:
- Bên người ta ẩn dấu bao nhiêu mật vệ ta lại không biết sao? Sao có thể có vấn đề gì chứ! Ngươi tốt hơn là trở về thực hiện chức trách Tổng trưởng tình báo của mình mới đúng! Thiên hạ này trừ Liên minh thống nhất chúng ta còn có vô số quốc gia cần ngươi đi theo dõi tìm hiểu đó.
Bị Khang Tư nói như vậy, Tương Văn đành phải gật gật đầu có chút ngượng ngùng.
Quả thật như thế, Tương Văn đúng là bố trí ở bên người Khang Tư mấy trăm mật vệ cao cấp. Hiện giờ ở phạm vi ngoài mười dặm lại bố trí một đội thiết kỵ nội vệ mấy ngàn người, dù là tấn công một thành trì cũng có thể, làm sao có thể nói tới vấn đề thiếu người chứ!
Nhìn thấy Tương Văn quay đầu lại từng bước rời đi, Khang Tư lại lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn hai vợ yêu giống như hai cô bé thôn dã đang chọn hoa kết thành vòng hoa nói:
- Được rồi! Chúng ta có thể đi rồi!
Ngả Lệ Ti lập tức vui vẻ lên ngựa, đồng thời rộn rã cười nói:
- Tên Tương Văn đáng ghét kia rốt cục để chúng ta có thời gian riêng tư rồi! Mau đi nhanh đi! Tránh cho tên kia lại thay đổi chủ ý!
Ngả Lệ Ti liền nghịch ngợm quất con ngựa của Y Ti Na một roi, khiến Y Ti Na kêu lên sợ hãi giục ngựa chạy trốn, mà nàng cũng thích chí cười vang nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn hai phu nhân hoàn toàn khôi phục vẻ thoải mái cười đùa, Khang Tư không khỏi lộ ra một dáng vẻ tươi cười.
Đúng vậy! Qua nhiều năm như vậy rốt cục có thể buông gánh nặng hoàn toàn thoải mái một chút, có thể để mình sống cuộc sống theo ý mình, thật sự là khó có được.
Nghĩ vậy, Khang Tư không khỏi phấn khởi vung roi thúc ngựa, chạy về phía hai vị mỹ nữ đang dừng ngựa trên đường dưới ánh mặt trời ấm áp ngoắc ngoắc mình... HẾT
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ