Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 327: Nghỉ Ngơi Chỉnh Đốn Chờ Đợi Lệnh (P1)
hang Tư không so đo nghi ngờ trong giọng nói Tương Văn, cười nói:
- Tuy rằng đây cũng là một phương pháp nhưng thế nào cũng phải để ác ma ăn luôn thuốc. Chỉ là một ngàn viên thuốc này mới giải quyết được ngàn ác ma, Y Ti Na chỉ sợ sẽ giận ngút trời tìm ngươi phiền toái.
Đến đây Khang Tư nhìn Tương Văn có vẻ ngượng ngùng, nói tiếp:
- Rất đơn giản. Một viên thuốc hòa thành một thùng nước thuốc, sau đó dùng máy bơm nước từ xa phun vào ác ma là được. Theo Y Ti Na nói, ác ma chỉ cần bị chạm vào nước thuốc này sẽ lập tức ngã xuống đất không dậy nổi. Hình như đây là nước thuốc có thể khiến cho nước thuốc chế tạo ác ma mất đi hiệu lực.
- Thật sự lợi hại như vậy?
Tương Văn mở to hai mắt nhìn. Dùng máy bơm nước phun nước thuốc có khả năng giải quyết được ác ma? Đây thật sự là hiệu quả hơn chặt đầu ác ma.
- Y Ti Na đã đặc biệt phái mật vệ đi tìm ác ma thí nghiệm, kết quả cực kỳ tốt. Bên Liên Minh đại doanh chuyên môn tổ chức một đại đội từ mật vệ đảm nhiệm thành viên bơm nước.
Khang Tư rất vui mừng nói, thật sự là nghĩ đến cái gì thì ra cái đó.
Vừa rồi còn đang lo lắng sau khi điều tra rõ ôn dịch thông đạo thế nào tiêu diệt sào huyệt mật giáo. Mình thậm chí đang lo lắng có muốn công bố sào huyệt mật giáo ra ngoài, triệu tập người trong thiên hạ đến giải quyết. Bởi vì sào huyệt mật giáo có rất nhiều ác ma, hơn nữa khẳng định đều là ác ma cao cấp. Chỉ dựa vào sức của mình, thiệt hại khẳng định phi thường lớn.
Hiện tại Y Ti Na đưa tới loại thuốc có thể dễ dàng giải quyết ác ma, vậy mình không phải mạo hiểm một mình hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt hang ổ mật giáo nữa.
Khang Tư sở dĩ như vậy cũng không phải là có tấm lòng quảng đại. Cho dù tấm lòng có rộng mở thế nào cũng không nhận việc nguy hiểm mà toàn bộ mọi người đều có trách nhiệm lên người mình.
Hắn sở dĩ muốn độc chiếm không phải bởi vì công lao to lớn thế nào, mà là vì số liệu và tài liệu trong tay mật giáo.
Nghĩ mà xem. Y Ti Na chỉ học được số liệu trong tông giáo nàng liền luyện chế ra loại thần dược nghịch thiên như vậy. Sào huyệt mật giáo chính là tổng bộ năm giáo phái, số liệu cao nhất ngàn năm lưu truyền tới nay đều giấu trong sào huyệt. Những tư liệu này nếu giao cho Y Ti Na, khẳng định nàng cực kỳ cao hứng.
Không nói loại tư liệu thần bí mà nhân gian không nên có, chỉ cần loại nhà xưởng có thể vô hạn chế phát huy chống đỡ binh thảo nguyên, liền đủ khiến Khang Tư có ý niệm độc chiếm trong đầu. Chỉ cần chiếm cứ thợ thủ công cùng kỹ thuật của nhà xưởng này, kỹ năng và sản năng sự nghiệp quân sự của mình có thể tăng lên vài lần. Không nói thứ nhất thiên hạ, ít nhất là cam đoan đứng trong năm thứ hạng đầu thiên hạ.
Mấy thứ này chính là có thể tăng sức chiến đấu của bộ đội lên rất nhiều, bất kỳ một đội quân nào cũng không thể bỏ qua. Có thể độc chiếm cứ độc chiếm, ai cũng không muốn gọi người tới chia phần.
- Chủ thượng. Thuốc này có hiệu quả như vậy chúng ta có phải là đoạt lại bán đảo Phi Ba hay không?
Tương Văn đối với việc mật giáo chiếm cứ bán đảo Phi Ba rất căm tức. Hiện tại biết được có vũ khí lợi hại đối phó ác ma như vậy, đương nhiên muốn trả đũa.
Khang Tư lắc đầu thở dài:
- Hiện tại đừng nghĩ đánh về bán đảo Phi Ba. Bởi vì loại tài liệu dược vật này cực kỳ hiếm có, hiện thời trừ bỏ một ngàn viên ở chỗ chúng ta, ở doanh trại quân đội cũng chỉ có ba trăm viên.
Tương Văn có chút đáng tiếc gật gật đầu. Chỉ có một ngàn thùng nước thuốc khẳng định không thể giải quyết được ác ma khắp bán đảo Phi Ba. Chỉ sợ giải quyết sào huyệt mật giáo cũng có chút mơ hồ, cần phải cẩn thận sử dụng.
- Lọ bảo mệnh hiện tại tồn kho còn bao nhiêu?
Khang Tư đột nhiên hỏi.
Tương Văn đầu tiên sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói:
- Chủ thượng. Lọ bảo mệnh này hiện tại tồn kho khoảng mười vạn bình. Bởi vì những thảo dược cần thiết chỉ trên bán đảo Phi Ba mới có cho nên hiện tại chúng ta đã ngừng sản xuất.
Đến đây, Tương Văn có chút tức giận khẽ cắn môi. Vốn lọ bảo mệnh tồn kho hơn trăm vạn bình. Chỉ là ở năm tỉnh Đông Nam đối kháng với đám dân lưu lạc đã phát ra một số lớn, tiếp theo là Áo Kha Nhĩ cướp ngôi. Khi mình mang theo nhân viên quan trọng rút lui, tồn kho đều phát cho Hải quân, Mật vệ, Nội vệ đi theo rút lui để nhân đó thu mua lòng người. Cho nên lúc đó trừ việc mang đi một số dược liệu tồn kho thì lọ bảo mệnh cũng không có mấy kiện.
Vào lúc tìm được Khang Tư, Tương Văn còn đặc biệt cường điệu không được bàn luận đề tài lọ bảo mệnh, hơn nữa cũng ngừng việc ban phát lọ bảo mệnh.
Tương Văn sở dĩ làm như vậy, một là lọ bảo mệnh mới không có làm ra, hai là số lượng rất ít. Nếu để người Tuyết quốc biết sau đó lại không phân phối chỉ sợ sẽ gây ra tranh chấp giữa gia thần mới, cũ.
Dứt khoát không nói ra việc lọ bảo mệnh này chủ thượng tuyệt đối cũng cam chịu. Chỉ là vì sao hiện tại lại hỏi tới?
HIện tại chủ thượng thành lập Liên minh Thống nhất càng nhiều người hơn so với hệ thống Khang Tư, bảo vật bảo mệnh này mới có bằng ấy thật sự là cho ai cũng không được.
- Truyền tin cho phu nhân Y Ti Na xem xét một chút về phương thuốc điều chế lọ bảo mệnh. Xem có thể dùng dược liệu chúng ta có nhiều để thay đổi phối phương, rồi mang hết lọ bảo mệnh đến đây. Ta chuẩn bị phân phối cho quân đội tham gia chinh phạt sào huyệt mật giáo.
Khang Tư nói.
Tương Văn lập tức gật gật đầu. Phu nhân nếu có thể chế ra viên thuốc tiêu diệt ác ma vậy khẳng định cũng có thể sử dụng dược liệu hiện có chế tạo lọ bảo mệnh. Về phần phân phối lọ bảo mệnh cho bộ đội hiện tại là việc phải làm. Dù sao thực lực sào huyệt mật giáo cực kỳ kinh người, không chuẩn bị sẵn sàng làm sao dám đương đầu với bọn họ?
Hơn nữa mấy vạn thiết kỵ này đều là trực hệ của chủ thượng, mà hiện tại rời xa các đội quân khác. Chỉ riêng trang bị trên người bọn họ chẳng những có thể làm cho bọn họ càng thêm trung tâm mà lại không khiến các đội quân khác kháng nghị. Chỉ cần không tiết lộ bí mật thiết kỵ là được.
Khang Tư chỉ bàn bạc với Tương Văn vài câu, hoàng hôn đã xuống. Dưới sự nhắc nhở của thủ hạ, Khang Tư mang theo các sĩ quan đã thanh tẩy tiến vào trong thành tham gia tiệc chúc mừng.
Trên bữa tiệc, người của Khang Tư nhạy cảm cảm giác được thái độ quân Tây Nam đối với mình có thay đổi. -
Trước kia quân Tây Nam tuy rằng biết mình là đồng minh cũng chỉ biết là mình đến viện trợ bọn họ. Nhưng bởi vì điều kiện bắt buộc giao nộp binh lực khi gia nhập Liên minh, hơn nữa quân Tây Nam giao nộp mười vạn tinh nhuệ làm cho bọn họ cảm thấy được quân Liên minh tới chiếm tiện nghi. Mặt ngoài đều thật sự lạnh lùng càng không nói trong lòng thế nào.
Nhưng hiện tại đám người quân Tây Nam vẻ mặt tôn kính cảm kích, hơn nữa trong đó còn có mùi vị một tia lo lắng và sợ hãi.
Ngu ngốc cũng biết bọn họ vì sao lại thay đổi thái độ.
Là bởi vì quân mình đánh bại người thảo nguyên, là bởi vì bên mình dùng quân đội ít hơn binh lực quân thảo nguyên lại chính diện giao chiến trên bình nguyên. Hơn nữa còn chiến thắng phá tan hình tượng quân thảo nguyên bất bại đè đầu quân Tây Nam.
Bởi vì có cảm tưởng này cho nên các sĩ quan quân Liên minh đều có chút rụt rè. Đại bộ phận đám sĩ quan này đều xuất thân từ quý tộc nhỏ ở Tuyết quốc, tuy rằng không phải thế gia nhưng phong độ dáng vẻ thấy thế nào cũng không có dạng nhà quê. Cho nên biểu hiện của sĩ quan Liên minh trên buổi tiệc cũng khiến quân Tây Nam khâm phục không thôi. Xem ra hệ thống quân Liên minh là rất tốt.
Tứ hoàng tử và Khang Tư sau khi chúc mừng mọi người liền đi tới một tòa định viện trong cung, xung quanh bố trí đầy cảnh vệ của Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử nhìn thấy Khang Tư thân ở trong nội viện hoàng cung, bị thị vệ hoàng cung bao vây không ngờ lại chỉ mang theo một mỹ nhân hộ vệ, vẻ mặt lạnh nhạt thưởng thức trà. Hắn không khỏi âm thầm cảm khái Khang Tư lớn gan.
Chẳng lẽ hắn không sợ mình ra lệnh một tiếng bắt hắn giết chết sao?
Mỹ nhân Tương Văn này căn bản không được Tứ hoàng tử đặt trong lòng, bởi vì cho dù ngươi võ tuyệt thiên hạ cũng chỉ là một người mà thôi.
Tứ hoàng tử căn bản không ý thức được, tuy rằng Khang Tư chỉ mang theo một mình Tương Văn nhưng hiện tại quanh thân thị vệ hoàng cung đều ẩn nấp một mật vệ. Nếu Tứ hoàng tử muốn làm gì, kết quả tuyệt đối là ngược lại.
Liên minh Thống nhất tuy là do Khang Tư thành lập, hiện tại quyền lực cũng chỉ một mình Khang Tư. Nhưng mặc kệ thế nào Liên minh Thống nhất này cũng là từ mấy thế lực liên hợp lại, nếu Khang Tư chết đi Liên minh Thống nhất chẳng những sẽ không tan rã, ngược lại sẽ cùng chung mối thù toàn lực tấn công Tây Nam. Hơn nữa không chừng người Liên minh Thống nhất còn ước gì Tứ hoàng tử xử lý Khang Tư, để cho bọn họ dễ dàng đứng ra.
Tứ hoàng tử mỉm cười hướng về Khang Tư nâng chén trà, hắn cũng phát hiện Khang Tư giống mình không thích uống sái. Mà phát hiện này cũng khiến Tứ hoàng tử với Khang Tư có ấn tượng tốt hơn rất nhiều.
Phải biết rằng lúc trước Tứ hoàng tử vẫn cho rằng Khang Tư tới cướp địa bàn, tuy rằng ngoài mặt hữu nghị trong lòng lại rất căm thù Khang Tư.
- Khang Tư đại nhân! Không biết các hạ chuẩn bị khi nào thì thu phục ba tỉnh Tây Nam đây? Quân Tây Nam ta chính là cực kỳ khát vọng quay về chốn cũ. Hy vọng đến lúc đó có thể cùng hành động với các hạ, hết sức mình vì thu phục ba tỉnh Tây Nam.
Tứ hoàng tử nói lời này có điểm mất mát. Bởi vì hắn không ngờ lại phải khẩn cầu quân Liên minh trợ giúp thu phục ba tỉnh còn lại.
Không phải hắn không nghĩ phái người của mình đi thu phục. Tuy rằng trước kia quân thảo nguyên chặn lại không dám đi dã ngoại nhưng cao tầng Tây Nam đều biết ba hành tỉnh kia đều nằm trong vùng ôn dịch, cho dù ngoài thành không có quân thảo nguyên cũng không thu phục được đất cũ.
Khi quân Liên minh vừa mới tới liền tỏ vẻ đất đai quân Liên minh đánh được đều về quân Liên minh, lúc đó thật sự là người người cười chê. Chán ghét quân Liên minh kiêu ngạo là một chuyện, càng nhiều là trào phúng quân Liên minh không biết sống chết. Nếu khu ôn dịch kia có thể thu phục, làm sao còn để lại cho quân Liên minh đi kiếm tiện nghi?
Lúc ấy còn có thể nói quân Liên minh không biết tình huống ba tỉnh khác mới nói như vậy. Nhưng quân Liên minh đã đóng quân ở Tây Nam hơn một tháng. Dựa theo thói quen quân đội bình thường, bọn họ không có khả năng không hỏi thăm tình báo, cho nên hẳn là biết tình huống ba tỉnh khác.
Nhìn đối phương căn bản không thèm để ý, thậm chí tất cả quân Liên minh đều điều ra ngoài thành cắm trại hơn nữa bắt đầu phái người hành động hướng ra ba tỉnh khác. Hết thảy điều này nói lên quân Liên minh có năng lực giải quyết ôn dịch.
Nếu như vậy, chỉ còn có thể đưa ra yêu cầu đi theo quân Liên minh kiếm chút lợi ích, bằng không quân Liên minh không thèm để ý ôn dịch tuyệt đối sẽ thâu tóm ba tỉnh Tây Nam vào trong phạm vi trực thuộc của Liên minh Thống nhất!
Đến lúc đó Tây Nam hoàn toàn bị Liên minh Thống nhất bao vây, trừ việc ngoan ngoãn nghe lệnh thì không còn lựa chọn nào khác. Mà đây cũng là nguyên nhân Tứ hoàng tử ăn nói khép nép như thế.
- Điều này chờ chúng ta chỉnh đốn lại rồi nói. Hơn nữa chúng ta cũng phải xác định rõ ràng hiện tại khu ôn dịch bao phủ toàn bộ ba tỉnh Tây Nam hay chỉ là một vành đai cách ly. Bởi vì nếu ôn dịch bao phủ ba tỉnh, như vậy vấn đề thu phục cũng không cần phải nói nữa.
Lời nói của Khang Tư khiến cho Tứ hoàng tử có chút khiếp sợ. Bao phủ ba tỉnh cùng vành đai cách ly. Lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ ôn dịch này chỉ tồn tại ở vùng biên giới khu vực?
Khang Tư liếc mắt nhìn Tứ hoàng tử một cái, có chút nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ Tứ hoàng tử điện hạ không biết ôn dịch này có chút kỳ quái hay sao? Xác chết dân chúng bị quân thảo nguyên đồ sát bại lộ nơi hoang dã này vài năm, đã sớm biến thành xương khô, căn bản không có khả năng ôn dịch tồn tại lâu như vậy. Nhưng vì sao tới bây giờ vẫn còn ôn dịch?
Tứ hoàng tử nghe nói như thế, không khỏi ngây người ra.
Bọn họ bởi vì biét được hơn một nửa dân Tây Nam bị quân thảo nguyên giết chết phơi xác hoang dã cho nên mới xuất hiện chuyện ôn dịch bao phủ ba tỉnh. Chẳng những không cảm thấy ngạc nhiên ngược lại còn cảm thấy được đó là đương nhiên.
Sau đó tuy rằng cũng phái người tránh khỏi quân thảo nguyên đến ba tỉnh điều tra. Kết quả là đại bộ phận có đi không về, ngẫu nhiên mấy người quay về đều mang theo ôn dịch, phải giết chết một đám người cùng bọn họ tiếp xúc rồi sau này không phái người đi điều tra nữa. Đây cũng là vì sao mà có quan niệm ôn dịch bao phủ ba tỉnh.
Nhưng hiện tại suy nghĩ lại cẩn thận, ôn dịch không có khả năng tồn tại thời gian dài như vậy, hơn nữa ôn dịch cũng không có khả năng bao phủ toàn bộ tỉnh. Những khu ôn dịch bùng nổ chết nhiều người nhất đều là thành trì, mà núi rừng hoang dã căn bản không có ôn dịch xảy ra.
Nếu như vậy vì sao Khang Tư lại nói ôn dịch bao phủ ba tỉnh hoặc là chế tạo vành đai cách ly? Chẳng lẽ là muốn mượn ôn dịch này ngăn cản hành động mình thu phục Tây Nam, để hắn độc chiếm ba tỉnh?
Nhìn vẻ mặt Tứ hoàng tử, Khang Tư biết điện hạ anh minh thần võ mà mỗi người truyền tai này đã nghĩ sai lệch. Hắn không khỏi lắc đầu nói:
- Ta đã phái thủ hạ đi trước tìm đến bộ đội phía sau quân thảo nguyên, lúc này mới phát hiện biên giới ba tỉnh Tây Nam đều có triệu chứng ôn dịch. Cho nên mới xác định ba tỉnh Tây Nam không phải toàn bộ bị ôn dịch bao phủ, chỉ là ôn dịch tạo thành vành đai cách ly.
Tứ hoàng tử kết hợp với lời nói lúc trước, lập tức hiểu được ý Khang Tư muốn nói. Hắn không khỏi vẻ mặt khiếp sợ nói:
- Ngài nói là ôn dịch này bị người khống chế!
Tứ hoàng tử không dám tin, ôn dịch không ngờ lại có thể bị người khống chế? Điều đó sao có khả năng? Chỉ là nếu không phải có người khống chế, ôn dịch có thể tồn tại ở trên một diện tích rộng lớn trong thời gian dài như vậy đây!
- Chẳng lẽ ngươi không nhận thấy được sự cổ quái của người thảo nguyên sao? Nếu ba tỉnh thành khu ôn dịch, vì sao quân thảo nguyên vẫn có thể được tiếp viện?
Câu nói của Khang Tư khiến Tứ hoàng tử nổi gân xanh trên trán, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Tứ hoàng tử hiện tại hận không thể chộp thuộc hạ của mình đến mắng to một trận phát tiết một chút. Chuyện như vậy không ngờ còn phải chờ đến người ngoài như Khang Tư này đến thông báo. Thật sự là mất mặt!
- Không nghĩ tới quân thảo nguyên lại có thủ đoạn như vậy. Xem ra chúng ta phải diệt sạch người thảo nguyên mới được!
Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Có thể khống chế ôn dịch, kẻ địch như vậy tuyệt đối không thể buông ta! Đương nhiên nếu có thể nắm trong tay kỹ thuật này, vậy một lần nữa xưng bá thiên hạ cũng không phải việc khó.
Nghĩ như vậy, Tứ hoàng tử liếc mắt nhìn Khang Tư, hào quang cực nóng trong mắt biến mất.
Có Khang Tư, cho dù chiếm được kỹ thuật này cũng vào trong tay Liên minh Thống nhất. Đến lúc đó xưng bá thiên hạ chỉ có thể là Liên minh Thống nhất, mình nhiều nhất chỉ là dựa vào uy phong Liên minh Thống nhất đến dọa đám anh chị em của mình một chút mà thôi.
Quên đi. Không cần nghĩ nhiều như vậy. Dù sao nằm trong Liên minh Thống nhất, sớm hay muộn cũng có thể xả hết cơn giận do đám anh chị em mình gây ra, không phải sao?
Biết được Khang Tư ít nhất là trong vòng một tháng sẽ không có ý đi đánh ba tỉnh Tây Nam, Tứ hoàng tử tuy không tin nhưng cũng thoáng yên lòng.
Xem ra mình còn phải phái người đi điều tra tình huống biên cảnh một chút. Nếu quân thảo nguyên vẫn đạt được tiếp viện, điều này tỏ rõ trong khu ôn dịch có đường an toàn. Chỉ cần tìm ra con đường này là có thể đi vào ba tỉnh Tây Nam.
Dựa theo quy củ Liên minh Thống nhất, chỉ cần mình cắm cờ ở ba tỉnh này, vậy những đất đai cũ sẽ hoàn toàn thuộc về Tây Nam mình mà không cần phân chia đất cho Liên minh Thống nhất. Nhưng nếu để Khang Tư tiến vào trước, như vậy mình phải đưa ra ba phần đất thu phục được để cảm ơn.
Trong ba phần này, một phần chia cho bộ đội tác chiến kỳ thật cũng chính là Khang Tư. Một phần chia cho các thế lực trong Liên minh. Một phần lấy để bán đấu giá. Mà ba phần đất của ba hành tỉnh này chẳng khác nào là một hành tỉnh. Hiện tại có thể đoán trước ba hành tỉnh này không có bao nhiêu người thảo nguyên, cản trở duy nhất chính là ôn dịch.
Chỉ cần giải quyết vấn đề ôn dịch, ba hành tỉnh này lập tức thu phục. Tương đương với nhặt được ba phần kia.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ