We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 306: Hành Động Ám Sát (P2)
ứ hoàng tử vẫn miên man suy nghĩ:
Nếu đã có tinh binh muốn có chiến lợi phẩm mình lại không đi cướp lấy được sao? Cần gì phải giao quân cho hắn, sau đó mới nhận được một chút cơm thừa canh cặn chứ?
Chỉ có điều nói là nói như vậy, nếu không có quân thảo nguyên, chính mình hoàn toàn có thể không cần để ý tới cái Liên minh thống nhất chó má gì đó, hay là quân thảo nguyên nhỏ yếu tầm thường, để mình có thể điều động một đám binh sĩ đi ra, vậy thì mình cũng hoàn toàn không cần quan tâm tới Liên minh thống nhất, nếu muốn thứ gì cứ trực tiếp phái binh đi cướp là được rồi.
Nhưng quên đi! Hiện tại quân thảo nguyên chẳng những liều mạng không sợ chết, mà dân chúng thì đầu óc điên cuồng, gặp đủ loại trở ngại cần tiếp nhận trăm thứ nhu cầu. Đồng thời, toàn bộ đế quốc có thể nói ngoại trừ Liên minh thống nhất, các thế lực khác đều coi mình như kẻ thù, đừng nói hỗ trợ, có thể trung lập không thừa cơ hãm hại cũng coi như là may mắn lắm rồi.
Ôi! Xem như giao mười vạn quân cho Khang Tư được rồi, dù sao cũng có thể đổi lấy vật tư cuồn cuộn không dứt, đến lúc đó mình có thể bổ túc quân số lúc nào không được.
Hơn nữa nếu mình gia nhập liên minh, như vậy quân thảo nguyên cũng là địch nhân của liên minh, quân đội liên minh cũng phải cùng chung sức với mình đối phó với bọn chúng. Như vậy tính ra ngược lại mình còn có lợi đấy.
Sau khi cân nhắc hơn thiệt Tứ hoàng tử lập tức truyền lệnh gọi người vào, mệnh lệnh cho sứ giả đi đến Liên minh thống nhất bái kiến Khang Tư đồng thời thương thảo điều kiện gia nhập liên minh.
Tuy là Tứ hoàng tử cũng đã định trước giao ra mười vạn quân tinh nhuệ, nhưng dù sao cũng muốn cò kè mặc cả một phen, có thể xuất ra ít chút nào đỡ chút đó, có thể thu nhiều chút nào hay chút đó.
Ngay tại thời điểm sứ giả của Tứ hoàng tử mang theo hộ vệ gióng trống khua chiêng đi tới Liên minh thống nhất, Khang Tư bên này, dân chúng nhận được tin chiến thắng lập tức tự phát cử hành lễ mừng long trọng.
Về phần nguyên vốn nhóm quyền quý phải chủ trì lễ mừng, thì đã sớm bởi vì bận rộn tính toán công trạng phân chia đất đai, chiếm trước ích lợi, vì những việc này đến mức đầu óc cháng váng không tham gia lễ mừng được.
Dân chúng tổ chức lễ mừng, xung quanh đại doanh liên minh đều được giăng lụa đỏ thẫm, mà binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam tới hộ vệ đóng ở đại doanh đương nhiên trở thành đại biểu quân liên minh, tiếp nhận chúc mừng của dân chúng.
Tuy rằng binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh có hơi ngượng ngùng, nhưng cũng vui vẻ hòa nhập trong lễ mừng, không thể không phấn khởi, bởi vì tất cả đều biết sau khi kiểm kê xong chiến quả tại Trung Xuyên Trung Nhạc, đất đai sẽ bắt đầu đem ra bán. Nói cách khác mọi người đều có thể dùng một kim tệ để mua một mẫu ruộng tốt rồi đây!
Mà dưới thỉnh cầu của nhiều lão tộc hai tỉnh, binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh phái người vào xin chỉ thị của cấp trên, sau đó liền mở rộng cửa đại doanh, hành động này lập tức biến đại doanh thành biển người reo mừng.
- Chủ thượng! Để cho nhiều dân chúng vào đại doanh như vậy có phải rất nguy hiểm hay không? Hơn nữa ngài còn muốn đích thân tiếp kiến bọn họ, nói không chừng có người mang ý đồ xấu ẩn núp trong dân chúng đấy.
Tương Văn ở một bên giúp Khang Tư mặc khôi giáp vừa khuyên ngăn Khang Tư đừng tiếp kiến dân chúng.
- Không sao đâu! Ta tin tưởng bên người ta đã được ngươi thi thố bố trí đủ để an toàn rồi. Tuy nhiên các ngươi cần tăng cường thêm bảo hộ hai phu nhân bên kia.
Khang Tư nói xong cầm bao đao đeo lên thắt lưng, rồi đi ra ngoài.
Muốn thu được dân chúng hai tỉnh tán thành, ngoại trừ cho bọn họ nhiều ưu đãi, còn phải làm cho bọn họ nhận thức được bản thân mình.
Dù sao mình chỉ là một thành viên trong Liên minh thống nhất, mà không phải minh chủ của Liên minh thống nhất, không thể sử dụng danh nghĩa minh chủ thu phục lòng người. Cho nên để dân chúng có thể tiếp xúc gần gũi với mình, cũng là để tăng thêm ấn tượng tốt về mình trong lòng dân chúng hai tỉnh.
Tương Văn không hề hé răng, bởi vì nếu nói ra chẳng khác nào mật vệ không đáng tín nhiệm, loại chuyện làm mất mặt như thế sao có thể nói ra được?
Hơn nữa Tương Văn quả thật rất có lòng tin đối với mật vệ của mình, có thể nói ở bên người chủ thượng hắn đã bày ra thiên la địa võng, trừ phi hơn vạn quân địch bao vây chủ thượng, bằng không ai cũng đừng nghĩ muốn thương tổn chủ thượng dù chỉ một sợi lông tơ. Nguồn truyện: Y
Đương nhiên, hai vị chủ mẫu nơi đó cũng được bố trí như vậy, chỉ là cấp bậc mật vệ cảnh giới giảm xuống một bậc mà thôi.
Khang Tư đi tới trước mặt dân chúng đang reo hò gào thét điên cuồng.
Nhìn thấy vị nam tử thanh niên trong vòng vây đông đúc hộ vệ, vẻ mặt tươi cười xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn khuôn mặt cùng cách ăn mặc này chắc chắn là nhân vật thủ lĩnh, rồi thấy binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh tự động nhích ra phía trước vòng hộ vệ thanh niên đó, dân chúng bỗng nhiên im lặng một chút, sau đó lại bùng lên tiếng reo hò hoan hô càng thêm sôi động.
Kỳ thật dân chúng tuy rằng ít kiến thức, có một số việc nhận biết không phải thấu triệt rõ ràng, nhưng cũng không phải hoàn toàn là đầu đất, bọn họ biết rõ Liên minh thống nhất quy định lãnh địa chiếm được chia thành bốn phần bán ra, hơn nữa quy định mỗi người có được tấm giấy chứng minh của Liên minh thống nhất trong giới hạn một phần đất đai bán ra ai muốn mua thì mua.
Mọi người đều rõ ràng, nếu không có quy củ này, bốn phần đất đai lấy ra buôn bán căn bản không có phần của người dân bình thường, khẳng định sẽ bị đám quyền quý cùng phú hào chia nhau. Mà đối với nhân vật quá tốt này có thể giúp mình chỉ xuất ra chút tiền nhỏ liền có được một phần đất đai làm của gia truyền, dân chúng đều mang đầy lòng cảm kích.
Hiện tại nhìn thấy nhân vật ấy xuất hiện ở trước mắt mình tất cả dân chúng đều reo hò hoan hô ầm ĩ.
Khang Tư nhìn về phía dân chúng mỉm cười phất tay hưởng ứng, đúng lúc này trong dân chúng chen chúc ngoài vòng hộ vệ ngăn cách, mấy chục hán tử ăn mặc như thường dân, đột nhiên từ trong lòng rút ra chủy thủ, rất nhanh đâm vào người đám binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh vây chặn ở bên ngoài, sau đó không dừng lại chút nào phóng vọt về phía Khang Tư.
- Hộ giá!
Tương Văn hô to một tiếng, sau đó rút binh khí che chắn trước mặt Khang Tư.
Đối với bọn thích khách chỉ có mấy chục tên, Tương Văn căn bản không có để vào mắt, hắn có thể nắm chắc, hoàn toàn không cần mật vệ ra tay, đám nội vệ bao quanh chủ thượng cũng có thể dễ dàng giải quyết sạch bọn chúng.
Sự tình phát triển đúng như Tương Văn suy đoán, nội vệ bên người Khang Tư cùng lúc Tương Văn lên tiếng đã rút ra binh khí chặn mấy chục tên thích khách lại, hơn nữa chỉ chính diện giao thủ thoáng một cái liền phân thắng bại. Đám nội vệ dùng binh khí, hoặc là đâm xuyên qua yết hầu thích khách, hoặc là đâm xuyên qua tim thích khách, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, thu hồi binh khí quay về vị trí cũ.
Tương Văn há miệng, vốn đang định kêu lên lưu lại vài tên còn sống để nghiêm hình tra tấn. Không nghĩ tới đám nội vệ này là muốn biểu hiện thực lực của mình ở trước mặt chủ thượng, không ngờ vừa ra tay liền dùng toàn lực, lập tức tiêu diệt sạch bọn thích khách. Như vậy cũng chỉ đành phải tìm kiếm manh mối từ thi thể thích khách mà thôi!
Nhìn đến sắc mặt Tương Văn, nhìn lại thi thể thích khách trên mặt đất, đám nội vệ vừa ra tay lập tức thu lại vẻ mặt tự đắc, bọn họ đều nhíu mày hỗ thẹn. Tuy rằng nhiệm vụ chính của nội vệ là trước tiên giết chết thích khách, nhưng không lưu lại một người sống nào, điều đó cũng biểu hiện ra bản thân đám người mình không có cái nhìn đại cục đây.
Mà dân chúng cùng binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh xung quanh lại không biết ý nghĩ trong đầu đám nội vệ lúc này, bọn họ chỉ biết, bản thân mình còn chưa kịp hiểu rõ việc gì xảy ra, mấy chục tên thích khách liền bị nội vệ dễ dàng tiêu diệt sạch, đây là sức chiến đấu kinh người đến cỡ nào chứ!
Có được thủ hạ dưới tay như vậy, khó trách Khang Tư có thể kiến lập gia nghiệp khổng lồ như thế.
Thấy được biểu hiện của nội vệ, thêm vào bộ dáng của Khang Tư làm như đám thích khách đó không tồn tại, trên mặt hắn vẫn bình thản giữ vẻ tươi cười như cũ, cho nên khi dân chúng phát hiện thích khách xuất hiện, chính là đầu tiên là hoảng loạn thét lên một tràng, sau đó liền rất nhanh ổn định lại, chẳng những tiếp tục lễ mừng đồng thời trầm trồ khen ngợi Khang Tư cùng đám nội vệ.
Mà lúc này binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh cũng tỉnh táo lại nhanh chóng khôi phục lại vòng cảnh giới, chỉ có điều nhìn gương mặt đỏ bừng của bọn họ thì biết họ vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Xem bọn họ nghiến răng nghiến lợi nhìn các thi thể đó, thì có thể biết bọn họ tức giận bọn thích khách làm cho bọn họ mất mặt tới cỡ nào.
Ngay tại thời điểm binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh tức giận dị thường phi thường thô bạo chuẩn bị kéo thi thể thích khách đi nơi khác, đột nhiên các thi thể đó xoay người nhảy dựng lên đoạt lấy vũ khí của binh sĩ tinh nhuệ, ngay sau đó tiện tay giết chết binh sĩ, hành động cũng không ngưng lại, xông thẳng về phía Khang Tư lần nữa.
- Chết tiệt! Là ác ma!
Tương Văn rất căm tức phất tay một cái, mật vệ ẩn tàng lập tức hiện thân đánh về phía bọn thích khách.
Tương Văn biết rõ năng lực của nội vệ hơn nữa hắn cũng nhìn thấy rõ ràng bọn thích khách đó động tác nhanh nhẹn, cổ bị đâm thủng một lổ to không phải là giả, nếu như vậy cũng không có giết chết đối phương, vậy cũng chỉ có một giải thích đối phương là ác ma, mà ác ma thì không phải nội vệ có thể giải quyết được, cho nên Tương Văn trước tiên liền phái ra mật vệ.
Mật vệ cùng nội vệ đều biết rõ đối phó với ác ma chỉ có chém rơi đầu mới coi như giết chết. Nhưng so ra mức độ mạnh yếu chém đầu địch vẫn là mật vệ cao hơn, cho nên trong lòng nội vệ mặc dù có phần không tình nguyện nhưng vẫn tự động đảm nhiệm công tác hộ trận giao bọn thích khách ác ma này cho mật vệ cùng số lượng vây lại tấn công.
Về phần ác ma vì sao lại đến ám sát Khang Tư, điểm ấy không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần hành vi tiêu diệt trăm vạn ác ma ở bán đảo Phi Ba đã đủ để cho kẻ chế tạo ác ma đó coi Khang Tư là kẻ thù không đội trời chung rồi.
Bởi vậy đám ác ma này vì sai lại đến ám sát Khang Tư cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Chỉ có điều vừa rồi Tương Văn còn chuẩn bị hành động tìm ra kẻ chủ sự phía sau từ thi thể bọn thích khách đó, thì không cần làm nữa rồi, thật ra lục soát cả tỉnh khó tránh khỏi tốn rất nhiều công phu.
Mật vệ ẩn thân bên người Khang Tư, ra tay đầy tự tin, lưỡi dao sắc bén trong tay nhắm ngay cổ đám ác ma. Mật vệ ai nấy đều tin tưởng, chỉ cần lưỡi đao chém vào cổ ác ma, khẳng định có thể dễ dàng chặt rơi đầu ác ma.
Đến mức không nghĩ tới ác ma có thể né tránh hay không?
Vì chiêu này mật vệ không biết đã rèn luyện bao nhiêu lần, vốn không tin mình lại thất thủ.
Thế nhưng, lòng tin vững chắc của đám mật vệ lại lập tức bị giội một chậu nước đá lên đầu.
Đám ác ma cổ bị đâm xuyên qua hoặc là trái tim bị xuyên thủng, không ngờ động tác lại nhanh nhẹn dị thường, ở thời điểm lưỡi đao mật vệ sắp chạm vào cổ, hoặc là nhẹ nhàng lách đầu một cái dễ dàng tránh thoát chiêu này, hoặc là cổ tay thoáng nhích nhẹ, dùng binh khí trong tay gõ lệch lưỡi đao của mật vệ ra ngoài.
Chậu nước này còn chưa tính là lạnh lắm, hành vi kế tiếp càng tăng thêm lạnh giá, đám ác ma như làn khói phản kích lại mỗi người, binh khí như tia chớp đâm vào cổ mật vệ.
Tuy nhiên may mắn là mật vệ mặc dù bị mồ hôi lạnh toát ra sắp đông cứng, nhưng vốn bản tính được huấn luyện thành bản năng cũng không sơ suất, giúp bọn họ trong nháy mắt đó thu đao ngăn chặn kịp một kích trí mệnh kia.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ