Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 297: Toàn Bộ Rút Lui (P2)
ung Tá Đôn trong lòng lập tức bốc hỏa, nhưng nhìn thấy người nói là Liễu Thanh Dương, mạnh mẽ áp chế khó chịu trong lòng, cười hỏi:
- Ồ? Không biết Liễu đại nhân có ý kiến gì?
Liễu Thanh Dương không thèm để ý hàn quang lóe ra trong mắt Cung Tá Đôn, trực tiếp nói:
- Ý kiến của ta là, lưu lại những thợ đóng tàu từ trong mấy vạn thợ thủ công kia tại bến cảng nhỏ trực tiếp chế tạo hải thuyền đơn giản, chỉ cần chế tạo loại hải thuyền có thể chở người chở vật và có thể để chiến hạm kéo đi hẳn là được.
- Ồ! Đó là một biện pháp tốt nha, cứ để tất cả thợ thủ công cùng tráng đinh ở lại, xung quanh đó đều là rừng rậm, trực tiếp chặt sạch cây cối, có thể chế tạo bao nhiêu hải thuyền đơn giản thì chế tạo bấy nhiêu, chờ đến khi chúng ta có đủ hải thuyền, chúng ta liền vận chuyển toàn bộ người và vật trên địa giới Lôi gia đến rừng rậm Mạn Đặc Tư.
Một gia thần lập tức hưởng ứng.
- Đúng vật, nếu mục tiêu của ác ma là Lôi gia, nếu nói không sai thì hễ là con dân Lôi gia đều không buông tha, chỉ cần chúng ta có thể mang bọn họ đi, vậy thì cố hết sức mà mang đi thôi.
Thêm nhiều gia thần khác cũng lên tiếng hưởng ứng.
Cung Tá Đôn nhìn thấy những người này cuồng nhiệt như thế, không khỏi sửng sốt một chút, nhưng hắn rất nhanh hiểu được, nếu có thể mang dân chúng bình thường đi, như vậy đương nhiên sẽ muốn dẫn theo tá điền của mình đi, mà những người này sau khi đến rừng rậm Mạn Đặc Tư, bởi vì vẫn làm việc dưới trướng chủ công, cho nên những tá điền đó sẽ vẫn thuộc về mình như trước, như vậy cuộc sống của mình khi qua đó tuyệt đối sẽ khá giả.
Hơn nữa có những tá điền này duy trì, nhân số gia đinh của mình còn thiếu mới có thể bổ sung nha.
Vừa nghĩ tới tài phú cùng tá điền của mình gần như chuyển đến rừng rậm Mạn Đặc Tư nguyên vẹn, Cung Tá Đôn không khỏi một trận lửa nóng, như vậy cho dù sống trong rừng rậm nguyên thủy cũng không thành vấn đề.
Nghĩ vậy Cung Tá Đôn lập tức đồng ý, đương nhiên phải thêm mấy lời chứng tỏ sự tồn tại của mình:
- Chúng ta có thể xác định, hai vạn ác sắp đến kia đầu tiên phải công kích chủ thành Lôi gia này của chúng ta, cho nên các thành trì cùng thôn trấn khác là an toàn! Bởi vậy chúng ta cần lập tức ra lệnh cho bọn hắn, mỗi hộ phải chế tạo một chiếc xe đẩy, trang bị lục lạc, hơn nữa lập tức thu thập tất cả lương thực gà dê trâu bò mà mình có, sau đó dẫn theo người nhà vòng qua đường tiến quân của ác ma chạy tới bờ biển.
Còn quân đội tập kết nơi biên cảnh, ngoại trừ điều động năm vạn binh lính đóng tại bến cảng, phụ trách việc chặt cây cùng bảo hộ đường đi ra, số binh lính còn lại lập tức phân tán đi trợ giúp dân chúng các nơi di dời.
Liễu đại nhân cùng các vị sĩ quan hải quân, chiến hạm của quý quân cùng thuyền vận chuyển có thể tiến hành vận chuyển trước, ta đề nghị sau khi nhóm đầu tiên vận chuyển đến rừng rậm Mạn Đặc Tư, lập tức hướng chủ công xin cầu viện, hy vọng chủ công có thể phái ra càng nhiều hải thuyền hơn nữa tới hỗ trợ.
Nhớ kỹ, quan trọng nhất là, trước đó không thể nói rõ là chuẩn bị rời bán đảo Phi Ba, chỉ nói cho bọn họ là tránh né ác ma hãm hại, miễn cho những dân đen đó suy nghĩ lung tung gây thêm phiền toái cho chúng ta, chờ khi tới thuyền rồi thì rời đi hay không cũng không còn do bọn họ nữa!
Cung Tá Đôn nói xong câu cuối cùng này, liền lập tức ngậm miệng uống nước lấy hơi.
Những người ở đây thì mắt choáng váng, đại thành chủ này chuyển biến cũng thực lợi hại, ngay từ đầu còn định chỉ chở những người trong thành Thanh Nguyệt đi, hiện tại lại chuẩn bị chở toàn bộ trên dưới cao thấp của Lôi gia đi, tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, chỉ cần đủ thuyền, đương nhiên không thể lưu lại cho đám ác ma kia một chút vật chất cùng dân cư nào.
Về phần quyết định sau đó phải lừa dối dân chúng, bọn họ giơ cả hai tay tán thành, bọn họ hầu như đều xuất thân từ cơ sở, đương nhiên hiểu rõ đám dân đen kia đứng thấy bình thường gào rất to cái gì theo sát chủ công vì chủ công lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ, đến lúc thật sự cần tới bọn họ, bọn họ lại chỉ lo một mẫu ba phần đất nhà mình, muốn làm cho bọn họ buông bỏ những thứ đó sao? Vậy quả thực chính là nằm mơ!
Cho nên dùng lý do tránh né ác ma lừa bọn họ rời cố hương đi, chỉ cần tới bờ biển, quân đội vừa vây vừa đuổi, những người này tự nhiên sẽ ngoan ngoãn lên thuyền.
Về phần dân chúng trải rộng toàn bộ địa giới Lôi gia có thể trong khoảng thời gian ngắn huy động thành công hay không? Hắc hắc! Điều này liên quan đến bố cục hành chính ở Lôi gia không giống như ở các khu vực thường.
Bởi vì khắp bán đảo Phi Ba đều là thành bảo nhỏ, căn bản không thuận lợi cho thống trị, cho nên lúc Khang Tư đã lấy những tòa thành trong những khu vực có địa lý vị trí quan trọng, giao thông thuận tiện làm quận thành hoặc thị trấn, sau đó dỡ bỏ toàn bộ các tòa thành khác, vận chuyển vật chất đến xây dựng thêm các quận thành hoặc huyện thành.
Mà những hương trấn phía dưới cũng cùng đạo lý như thế, chỉ để lại những tòa thành có địa lý vị trí tốt nhất, sau đó dỡ bỏ toàn bộ những cái khác.
Về phần những thôn xóm thì càng đơn giản, cũng không cần dùng hạ đạt mệnh lệnh hành chính, mất đi thành lớn che chở, những thôn xóm đó đều cảm giác được mình không còn an toàn, sẽ tự mình chạy đến xung quanh tòa thành lớn lập lại thôn xóm lần nữa.
Chỉ cần nhân viên quản lý hành chính những tòa thành đó để lại đất trống xung quanh, thôn xóm tự nhiên sẽ ngưng tụ mà thành.
Cho nên đừng thấy dân cư Lôi gia trên trăm vạn, kỳ thật đều tập trung xung quanh tòa thành lớn, chỉ cần tòa thành phái ra binh lính, có thể dễ dàng dọn sạch dân cư trong các thôn xóm.
Về phần những ông hoàng không chịu khuất phục, trốn ở trong núi không chịu đi ra các thôn xóm, không phải không có, chỉ là số lượng cực kỳ thưa thớt, như vậy tội gì phải hao tâm tổn sức vì những kẻ đó chứ? Quản làm gì việc sau này hắn có đầu nhập vào kẻ thù đứng đằng sau hay không, hay là sẽ bị ác ma tiêu diệt trước.
Hội nghị lần này cuối cùng quyết định, đó là cố gắng với tất cả lực lượng, phải di dời được toàn bộ trên dưới Lôi gia cùng vật chất đến rừng rậm Mạn Đặc Tư.
Nói cách khác, bởi mệnh lệnh xâm chiếm đầm lầy của Khang Tư đã không thể thực hiện, vốn định sẽ báo cáo Khang Tư sau đó chờ đợi chỉ thị tiếp theo, sau đó mới có thể tiến hành rút lui hoàn toàn.
Nhưng ai kêu nhiều năm qua Lôi gia không còn nằm trong tay Khang Tư, không có ai phản bội cũng đã coi như Khang Tư vận khí tốt rồi, bọn họ đã có thói quen tự thân giải quyết các vấn đề, đặc biệt vấn đề nguy hiểm cấp tốc như vậy, đương nhiên là phải tiền trảm hậu tấu rồi, bọn họ không tin Lôi gia nhiều người chạy tới nơi Khang Tư như vậy, Khang Tư còn có thể chỉ trích những người này.
Thừa dịp ác ma còn chưa đánh tới, thành Thanh Nguyệt lập tức phái ra một lượng lớn kỵ binh truyền lệnh, hơn nữa đồng thời phái ra một đơn vị quân đội hộ tống một lượng lớn thợ thủ công cùng tráng đinh ra khỏi thành, sau đó liền không quân tâm gì nữa phong kín cửa thành lại, bắt đầu dỡ bỏ phòng nhà cửa lấy vật chất để gia tăng số lượng thủ thành.
Không chỉ nhà cửa của dân chúng, thậm chí ngay cả Thiên thủ các, biểu tượng cho quyền uy, cũng bắt đầu được dỡ bỏ.
Dù sao sắp tới toàn bộ Lôi gia đều vứt bỏ lại, lưu lại cho ác ma đến phá, vậy còn không bằng để mình dùng đả kích ác ma.
Tuy nhiên hành động hủy nhà của mình trước tiên này, thực sự khiến cho dân chúng trong thành không có bất cứ khó xử nào, không thấy người ta ngay cả Thiên Thủ Các cũng hủy đó sao, phá hủy nhà ngươi thì tính chuyện gì!
Nam tông đương nhiên sẽ không nhắm mắt bịt tai trước việc ác ma cấp năm phá hoại vật chất xung quanh, những người chỉ huy ác ma trốn ở một nơi bí mật gần đó, đương nhiên chú ý tới hành động của thành Thanh Nguyệt, tuy nhiên tất cả mọi người nghĩ rằng đây là đang triệu tập nhân mã, nên căn bản không liên hợp lại, chỉ chỉ huy ác ma liều mạng thu thập cảng Thanh Nguyệt không cho tài phú bị chuyển đi.
Tuy rằng nhìn thấy từng đống từng đống tiền tài chảy vào trong túi, trong lòng quả thật rất cao hứng, nhưng nhìn thấy chỉ còn không đến hai nghìn tiêu bì ác ma, những thành viên nam tông chỉ huy ác ma đó lại hận đến muốn ói máu.
Phải biết rằng đây chính là ác ma cấp năm nha! Trước mắt toàn bộ tôn giáo trên bán đảo Phi Ba cũng chỉ có số lượng sáu ngàn, mà bởi vì bán đảo Phi Ba là nơi sản xuất nguyên liệu chế tạo phấn ác ma và dịch thiên sứ, điều này khiến cho lực lượng ác ma thiên sứ của năm đại mật giáo có tới tám phần tập trung ở nơi này.
Nói cách khác, đây không chỉ tổn thất hai ngàn tiêu bì ác ma, mà ước chừng tổn thất một phần ba lực lượng ác ma cao cấp nhất trước mắt của bản tông! Ngẫm lại đây là tổn thất lớn cỡ nào a! Hiện tại những sĩ quan chỉ huy đó căn bản không còn cảm giác hăng hái cao ngạo như lúc được đảm nhiệm quyền chỉ huy những ác ma này nữa, ngược lại cảm thấy được ý niệm mình sẽ gặp xui xẻo cứ vờn quanh không ngừng trong đầu mình.
Mà đây cũng là nguyên nhân vì cái gì nam tông không thừa thắng xông lên, ngược lại bới tìm tài vật ở trong đống đổ nát, bởi vì mấy quan chỉ huy này chỉ hy vọng có thể từ trong đống đổ nát đó tìm được một lượng lớn tài vật để bù đắp tổn thất.
Đương nhiên, đây là lý do bề ngoài, trong thâm tâm bọn họ đều bị thủ đoạn công kích điên cuồng của Lôi gia khiến cho hoảng sợ, sợ rằng đối phương lại lấy quân đội chủ lực tự mình dụ địch, sau đó dùng lưu tinh hỏa vũ thiêu đốt toàn bộ hai ngàn ác ma cấp năm còn lại của mình.
Hiện tại mình chạy về cùng lắm là bị trách mắng, nếu toàn quân bị diệt mới trở về, phỏng chừng mình cũng sẽ lập tức trở thành một trong những thành viên ác ma.
Hơn nữa, không phải nói bốn tông khác đang tới chi viện sao? Hay là cứ từ từ rồi tính, tốt nhất là để bốn tông kia chịu chút đau khổ dưới thành Thanh Nguyệt, chính mình lúc đó mới xuất hiện liên hợp công kích, cứ như vậy khẳng định sẽ được Đại giáo chủ tán thưởng.
Vì vậy bởi những lý do đó, những tiêu bì ác ma vẫn làm công việc tìm bảo vật tại đống đổ nát cảng Thanh Nguyệt, mà cũng bởi điều đó giúp cho thành Thanh Nguyệt tổ chức nhân thủ, bố trí công sự, vân vân.. Có đủ thời gian thực hiện một cách an toàn.
Tuy nhiên cho dù người nam tông chỉ huy ác ma kéo dài thời gian, nhưng người bốn tông khác lại không có kéo dài thời gian, binh sĩ đứng trên lầu thành Thanh Nguyệt đã có thể nhìn thấy bốn cỗ ác ma từ bốn hướng dần dần xuất hiện phía xa xa.
- Ác ma xuất hiện!
Một tiếng thét kinh hãi cùng tiếng chuông cảnh báo vang lên, trong thành Thanh Nguyệt hơi hơi rối loạn một chút rồi bình ổn trở lại, tất cả mọi người cùng các bộ phận khác đều sẵn sàng, cuộc chiến thủ thành sắp bùng phát.
Những gia thần, sĩ quan, binh lính đứng trên lầu thành, chứng kiến ác ma đang từ bốn hướng chậm rãi mà đến, không kìm nổi mạnh nuốt nước miếng, ngay tại thời điểm mọi người chờ đợi chiến tranh bùng nổ, đột nhiên phát hiện những ác ma đó dừng lại ở rất xa.
Những ác ma đó dừng lại cho dù đang là ban ngày, khiến cho những người thành Thanh Nguyệt nghi hoặc khó hiểu, lại vẫn phải mạnh mẽ tập trung tinh thần đề phòng, nếu không phải có chế độ luân phiên, chỉ sợ riêng việc đề phòng cảnh giới cũng có thể tổn thất một nhóm quân Thanh Nguyệt rồi.
Về phần nguyên nhân những ác ma đó dừng lại rất đơn giản, bởi vì người chỉ huy ác ma của bốn tông thấy được thành Thanh Nguyệt còn chưa có tổn hao gì, hơn nữa hiện tại được tăng cường thêm thiết bị thủ thành.
Không phải đã nói triệu tập tất cả nhân thủ mật giáo của năm tông tiêu diệt Lôi gia sao? Tại sao bây giờ cũng chỉ có ác ma của bốn tông tồn tại, ác ma của nam tông đáng lẽ phải đang công kích mãnh liệt ở nơi này lại nhìn không thấy một ai?
Chẳng lẽ bị Lôi gia tiêu diệt hết? Không có khả năng, thành Thanh Nguyệt căn bản không bị tổn thương, chẳng lẽ nam tông muốn chính những người mình xuất lực đánh sống đánh chết, bọn họ lại ở phía sau xem náo nhiệt, đến lúc lưỡng bại câu thương mới tiến ra chiếm tiện nghi sao? Không phải thấy lợi quên nghĩa như vậy chứ?
Phải biết rằng nếu thực sự làm như vậy, sẽ đắc tội chết với cả bốn tông, một mình nam tông ngươi có cường đại hơn nữa cũng không thể ngăn cản bốn tông liên hợp công kích?
Vì thế bốn tông dừng lại tại chỗ, hơn nữa phát người tìm hiểu xung quanh cùng phái người trở về truyền tin tức, chỉ cần không phải trúng bẫy bị người bán vẫn còn kiếm tiền cho người, bọn họ cũng không thèm để ý chút thời gian chờ đợi này, dù sao binh đoàn dưới trướng mình cũng không bị hạn chế về sĩ khí hay hậu cần, chỉ cần xương cốt những ác ma đó không biến đổi, vậy đợi đến lúc nào cũng được.
Đại giáo chủ đã sớm di chuyển cơ sở trung tâm đến vùng núi thuộc địa giới Lôi gia, nghe được thủ hạ báo cáo dân chúng Lôi gia bởi vì tránh né ác ma xâm hại bắt đầu trốn tránh về hướng bờ biển, không khỏi ha ha cười.
- Đại nhân! Chúng ta có cần phái ra một đám ác ma cấp ba đi tập kích những dân chúng trốn tránh về phía bờ biển hay không?
Giáo chủ đại nhân kia vội vàng dò hỏi.
- Không cần, không cần! Ngươi không biết sao, những con dân Lôi gia đó vốn chính là những tín đồ trung thành nhất của bản tông đó.
Lời này của Đại giáo chủ vừa ra, giáo chủ kia lập tức mắt choáng váng.
Điều này sao có thể? Không lâu lúc trước còn hận không thể giết sạch cao thấp bao gồm cả những con dân Lôi gia, tại sao bây giờ lại thay lời nói những con dân Lôi gia đó chính là những tín đồ trung thành nhất của bản tông?
Đại nhân nhà mình không phải đầu óc lú lẫn rồi chứ? Sau khi tiêu diệt Lôi gia, con dân Lôi gia hận không thể ăn tươi nuốt sống những người mình mới là lạ, còn có thể trở thành tín đồ thành kính sao? Nắm mơ sao?
- Ngươi đừng có không tin, cũng đừng có cảm thấy kỳ quái gì, kỳ thật ngươi nghĩ một chút có thể hiểu rõ.
Đại giáo chủ vẻ mặt đắc ý, giáo chủ đương nhiên biết đây là thần sắc chờ người khác hỏi, làm sao không cảm thấy được, lập tức vừa luôn miệng tỏ vẻ chính mình ngu muội vừa thỉnh cầu Đại giáo chủ chỉ dạy cho.
Đại giáo chủ thỏa mãn cười hắc hắc nói:
- Ngươi nghĩ xem, những con dân Lôi gia đó sở dĩ không để ác ma trong mắt, sở dĩ không có tâm sợ hãi, chỗ dựa căn bản cùng lớn nhất chính là Lôi gia từng diệt sạch trên trăm vạn ác ma, cho nên ý tưởng trong lòng những dân chúng đó, tin tưởng tôn giáo có thể giải cứu bọn họ, không bằng tin tưởng Lôi gia có thể bảo hộ bọn họ.
Đây cũng là nguyên nhân sự nghiệp tôn giáo của nam tông chúng ta ở các địa phương khác liên tục phát triển, mà ở nơi Lôi gia này cũng không có khởi sắc gì, ngược lại căn bản còn bị tàn lụi. -
Giáo chủ gật gật đầu:
- Đúng vậy! Chính là bởi nguyên nhân này, mới có thể khiến cho chúng ta cho dù vét sạch vốn cũng phải tiêu diệt hết Lôi gia.
- Phải! Không sai! Tuy nhiên chúng ta đồng thời cũng phải chú ý, khi chúng ta tiêu diệt Lôi gia, cũng chính là diệt sạch Lôi gia đã từng diệt trăm vạn ác ma kia, sẽ khiến cho dân chúng sinh ra ý tưởng gì?
Đại giáo chủ nói.
- Sinh ra ý tưởng gì? Hẳn là nên thù hận kẻ đã hủy diệt Lôi gia rồi?
Giáo chủ có chút không chắc chắn nói.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ