If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 295: Diệt Sạch Lôi Gia (P2)
hắc là như vậy, bằng không thì quân bến cảng làm sao có bộ dạng như thế này. Lại như thế nào mà rời đi nơi đóng quân của bọn họ mà về trong thành!
Lời bàn luận của lính coi cửa thành rất nhanh truyền ra ngoài, hơn nữa bộ dạng của binh lính đóng ở cảng ai cũng nhìn thấy được. Mọi người trong thành lập tức trở nên không yên ổn.
Ngay khi mọi người bận rộn gia cố tường thành, khuân vác vật tư trong không khí áp lực, đột nhiên ngọn lửa lớn bùng lên từ chân trời xa xa. Vệ binh trên thành lập tức điên cuồng hét lên:
- Toàn bộ bến cảng đã cháy!
Điều này dẫn tới tất cả mọi người đều dừng chân nhìn về phía bến cảng bốc lên cuồn cuộn khói đặc cùng với ánh lửa nơi chân trời. Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nơi cao nhất trong thành là Thiên Thủ Các lại càng dễ dàng nhìn thấy mảnh biển lửa kia. Tất cả gia thần Lôi gia đều thống khổ vỗ ngực dậm chân. Ai cũng biết dưới ngọn lửa lớn như vậy, toàn bộ bến cảng sẽ không còn sót lại bất kỳ thứ gì. Nói cách khác cảng Thanh Nguyệt phồn vinh nhất trên bán đảo Phi Ba đã biến mất, tài phú gia đình mình đầu tư ở bến cảng cũng mất theo.
- Ác ma! Ta và ngươi thề không đội trời chung!
Vô số gia thần cùng đám người đi buôn đều nhìn về phía bến cảng, lệ rơi đầy mặt rống giận.
Lửa này thật sự là thiêu làm bọn họ đau lòng, ngay cả đám hải quân đám hải quân có liên quan tới quân trú ở cảng cũng lạnh lùng, có thể nói là nổi giận.
Nếu quân đóng ở cảng các ngươi tiêu diệt ác ma, hoặc là không sử dụng đạn dầu hỏa, như vậy cũng sẽ không xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Quá trình báo cáo kết quả chiến đấu lúc trước của quân đóng ở cảng cũng thấy được sự biến hóa của các gia thần, bọn họ cũng không có ý định gánh chịu oan ức cho người khác. Chỉ huy lâm thời quân đóng ở cảng lập tức kích động hô:
- Gian tế! Đây là gian tế gây ra. Bởi vì lúc chúng ta sắp đặt bẫy đã cố ý cách ly nguồn lửa. Hơn nữa lúc chúng ta rút lui ngọn lửa đã sắp tắt, tuyệt đối không có khả năng khiến cho toàn bộ cảng bị cháy!
Sĩ quan quân đóng ở cảng đều thề thốt, biểu thị hết thảy hành động của mình để chứng minh bến cảng bị cháy toàn bộ không phải bởi vì bọn họ bắn các thùng dầu mà phát hỏa.
Nghe nói như thế, đám gia thần sửng sốt một hồi, tuy nhiên bọn họ rất nhanh hiểu được. Quân đội đóng ở cảng đương nhiên biết rõ bến cảng này quan trọng thế nào đối với tất cả các gia thần Lôi gia đang ngồi đây, bao gồm cả sĩ quan đóng quân ở cảng. Nói khó nghe một chút, quân đóng ở cảng hàng năm đều kiếm được rất nhiều ích lợi từ cảng Thanh Nguyệt. Có thể nói Lôi gia từ trên xuống dưới không có bất kỳ người nào nguyện ý hủy diệt cảng Thanh Nguyệt.
Cho nên lúc quân đóng ở cảng bao vây tiêu diệt ác ma khẳng định nghĩ tới bảo vệ tốt bến cảng. Tuy rằng vì tiêu diệt ác ma mà đốt cháy mấy nơi là không thể tránh được nhưng thế nào cũng không điên đến mức không chuẩn bị vành đai cách ly lửa, như thế nào cũng không có khả năng không chú ý dự phòng chuyện toàn bến cảng bị lửa lan ra.
Đây không phải là do quân đóng ở cảng không cẩn thận. Ngược lại quân ở đó đã chuẩn bị tốt mọi việc, nhưng toàn bộ bến cảng vẫn bị lửa đốt cháy. Có kết quả này chỉ có thể bởi vì kẻ thù bên ngoài nhân cơ hội giở trò.
Nếu không phải bọn họ, vậy còn có ai nữa? Chẳng lẽ đám ác ma này biết đốt lửa sao?
Chỉ có quân địch mới ghen ghét Lôi gia có được bến càng giàu có nhất bán đảo Phi Ba. Cũng chỉ có đám quân địch không thể chiếm được bến cảng này mới có thể hoàn toàn hủy diệt bến cảng.
Lúc này ngay cả Cung Tá Đôn đều nổi giận:
- Tra! Tra cho ta là ai làm! Sau đó trực tiếp hạ lệnh đại quân ở biên giới diệt sạch toàn gia tộc hắn cho ta!
Gia thần đương nhiên đều vùng lên chửi bậy, mà đám Hải quân, quân đóng ở cảng như Liễu Thanh Dương thì đều hơi chau mày.
Lôi gia này không hổ là thế lực rời xa hệ thống, tác phong đều có chút khuynh hướng giặc cướp. Quan tâm và theo đuổi chỉ là ích lợi của bản thân mà thôi, phục hưng toàn thể cũng phải nhường chỗ cho lợi ích cá nhân. Tuy nhiên mọi người không phải là quan hệ trên dưới trực tiếp cũng không có cách nào an ủi bọn họ.
Mà ngay khi gia thần Lôi gia bỏ qua quân ác ma, bắt đầu chuyên tâm bàn luận xem rốt cuộc là ai phóng hỏa đốt cháy bến cảng, Cung Tá Đôn đột nhiên vẻ mặt cứng đờ, liếc mắt nhìn Hải quân một cái. Sau đó hắn ngăn mọi người lên tiếng, vào lúc mọi người mê hoặc nhìn hắn, hắn đột nhiên nói sang bên cạnh:
- Hãy báo cáo tình huống với các vị đại nhân!
Nói chuyện với không khí? Đám người Liễu Thanh Dương vừa mới có câu hỏi này trong đầu, liền nhìn thấy một người mặc đồ đen che mặt trống rỗng xuất hiện trước mặt mọi người.
Liễu Thanh Dương nhanh chóng liếc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của đám gia thần Lôi gia, phát hiện trên mặt những người này đều có vẻ hâm mộ và khinh thường lẫn lộn, không khỏi thở ra một hơi.
Không nghĩ tới Cung Tá Đôn này lại là thân tín của Khang Tư. May mắn mình chưa nói bậy gì về Khang Tư. Chỉ là thân tín này cũng quá thân rồi, không ngờ có cả quyền sử dụng mật vệ. Phải biết rằng hệ thống mật vệ của Khang Tư căn bản không để ý tới người ngoài hệ thống.
Người mặc đồ đen kia quỳ một chân, động tác thật sự rất cung kính. Hơn nữa sự xuất hiện của hắn cũng làm cho người ta khiếp sợ. Nhưng không biết vì sao tất cả mọi người nhìn thấy người mặc đồ đen này toàn thân ướt đẫm, mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống. Hơn nữa thân thể hắn run rẩy như không thể khống chế, làm cho người ta vừa nhìn chỉ biết là đám người này kinh sợ quá mức.
Cung Tá Đôn bảo mật vệ trực tiếp báo cáo tin tức cho mọi người. Một là khiến cho mọi người biết rõ mình có năng lực nhận được tình báo đầu tiên. Hai là muốn khoe khoang một chút nội tình của mình với đám Hải quân.
Phải biết rằng ở Lôi gia, trừ bỏ gia chủ Khang Tư ra, cũng chỉ có gia tộc Cung Tá mới có mật vệ. Tuy rằng bình thường không dám khoe khoang nhưng trong thời khắc khẩn trương này lấy ra để khoe khoang một chút cũng là chuyện không tồi.
Về phần phái mật vệ này đi làm gì, là sau khi Cung Tá Đôn biết được ác ma xuất hiện ở bến cảng liền phái mật vệ đi theo dõi. Cho nên tin tức của hắn nhanh hơn so với những người khác.
Mà đây cũng là nguyên nhân khiến hắn vừa nghe được có bốn ngàn ác ma da dày liền chuẩn bị đường lui. Bởi vì mật vệ đã nói trước với hắn về năng lực đám ác ma da dày này.
Chiến đấu kết thúc Cung Tá Đôn cũng không có kêu mật vệ trở về. Bởi vì ai cũng không biết đám ác ma này là hướng về thành Thanh Nguyệt đông đúc thịnh vượng, hay là tản ra các hương trấn xung quanh. Cho nên mật vệ vẫn luôn theo dõi đám ác ma.
Chỉ là Cung Tá Đôn tin tức chưa nghe đã khiến cho mật vệ hiện thân, cũng bị tên mật vệ này dọa hoảng sợ. Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy mật vệ lại bị dọa đến mức này. Cho nên sắc mặt Cung Tá Đôn khẩn trương gắt gao nhìn mật vệ, muốn xem một chút rốt cuộc hắn bị cái gì dọa thành như vậy.
Gia thần Lôi gia cùng Hải quân tuy rằng không có quyền lợi cùng cơ hội sử dụng mật vệ nhưng cũng mơ hồ biết được mật vệ là loại mật thám lợi hãi cỡ nào. Yêu cầu cơ bản của mật vệ là trời sụp mặt không đổi, nhưng hiện tại mật vệ này bị dọa đến mức như vậy, khiến cho tâm thần mọi người đều khẩn trương cả lên.
Mật vệ kia nuốt mạnh một ngụm nước miếng, tất cả mọi người đều có thể nghe được tiếng kêu, sau đó mật vệ này mới thở mạnh một hơi, nói:
- Các vị đại nhân! Cảng Thanh Nguyệt cháy là do bị đám ác ma đốt lửa!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Theo lời mật vệ này, trong đầu mọi người xuất hiện hình ảnh sau khi đám ác ma làn da cháy xém này xử lý tất cả người sống, sau đó cầm gậy gỗ bị cháy bắt đầu chạy khắp nơi đốt lửa.
Cảnh tượng này vừa hiện ra, tất cả mọi người đều rùng mình. Bởi vì bọn họ biết được loại hành động này biểu thị cho đám ác ma da dày này có ý thức!
Cho dù là không có ý thức, vậy cũng có thể là bị người khống chế!
Loại giả thiết trước đối với mọi người mà nói cũng không phải là tin tức tốt. Bởi vì không ngờ ác ma lại có được ý thức, như vậy về sau ác ma sẽ tránh né nguy hiểm, chuyên môn tấn công yếu điểm của loài người. Đây tuyệt đối là chuyện lớn liên quan đến sự sống còn của loài người!
Mà giả thuyết thứ hai cũng không tốt tí nào. Nó nói lên người có thể khống chế ác ma, có cừu oán hoặc căm thù Lôi gia, đối phương phái ác ma tới hủy diệt Lôi gia.
- Ngươi nói rõ xem đám ác ma này làm thế nào đốt lửa?
Liễu Thanh Dương đột nhiên lên tiếng hỏi.
Mật vệ kia nhìn Liễu Thanh Dương một cái, sau đó trầm tư một chút, thành thật nói tiếp:
- Bọn họ tự động đi tìm những vật thể như cây đuốc. Nếu những cây đuốc này chưa có lửa, bọn họ có thể châm lửa. Tiếp theo bọn họ hiểu được trước khi đốt lửa phải đốt vật dễ cháy trước. Cho nên bọn họ đốt những thứ này trước.
- Tiếp theo bọn họ như được phân công, phân tán ra xung quanh đốt lửa. Cho nên cảng Thanh Nguyệt mới nhanh chóng bị đốt cháy toàn bộ.
- Không ai chỉ huy bọn họ sao? Trong bọn họ có ác ma nào đặc biệt không?
Liễu Thanh Dương lại hỏi.
Tên mật vệ lắc đầu:
- Không có phát hiện, không biết rõ có hay không. Chỉ là tại hạ theo dõi gắt gao đám ác ma, nhưng không phát hiện bất kỳ điểm nào đặc biệt.
Những lời này của mật vệ khiến đám gia thần có chút thở phào. Nếu không có ai chỉ huy như vậy đám ác ma đó cũng sẽ không chuyên môn nhằm vào bọn họ.
Cung Tá Đôn lại hỏi hướng đi của ác ma, mật vệ chỉ trả lời một câu:
- Bọn họ chính đang di động về phía thành Thanh Nguyệt này.
Những lời này khiến tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh.
- Kỳ thật chúng ta việc gì phải lo lắng như vậy. Không phải là bốn ngàn ác ma đó bị đạn dầu hỏa diệt chỉ còn không đến hai ngàn thôi sao? Thành Thanh Nguyệt chẳng những tường cao lại rắn chắc, hơn nữa trong thành có nhiều binh lính tinh nhuệ và vật tư, sao chúng ta phải sợ hai ngàn ác ma này? Nếu bọn họ đến dưới tường thành, chúng ta chẳng phải càng dễ dàng thu thập bọn họ hay sao?
Một gia thần bộ dạng thô lỗ đột nhiên nói vang lên.
Tuy nhiên lời nói của hắn cũng khiến cho những người ở đây rung động tâm thần. Đúng vậy. Đối phương chỉ còn không được hai ngàn ác ma, chỉ cần bọn họ dám can đảm công thành như vậy trên thành bất kể là ném đá hay là đạn dầu hỏa cũng thoải mái hơn so với đối phó ác ma trên đất hoang rất nhiều.
Điều này nói rõ, chỉ cần thành cao, tường dày, hơn nữa tiếp viện không dứt thì căn bản không phải sợ ác ma tấn công vào. Cho dù đám ác ma này có thể leo tường đi chăng nữa, cho hắn một thương có thể làm hắn ngã xuống dưới thành. Như vậy thoải mái hơn so với chém giết trên đất bằng nhiều.
Người là một động vật rất kỳ quái. Một khi phát hiện mình an toàn, can đảm dũng khí linh tinh gì đó lập tức bốc lên. Điểm này có thể thấy được từ đám gia thần Lôi gia hiện tại đều kêu gào muốn tiêu diệt sạch đám ác ma. -
Tuy nhiên ngay khi bọn họ nói huênh hoang khoác lác, bên dưới thành truyền đến từng hồi tiếng "ầm ầm" hỗn loạn. Mọi người ở trong góc thò đầu ra nhìn, phát hiện không ngờ trong thành lại hỗn loạn. Một đám người ánh mắt sắc bén thậm chí còn nhìn thấy mấy chục tên ác ma đang đuổi giết dân chúng, mà quân đội xung quanh đang chạy đến bao vây tiêu diệt.
- Đám ác ma này cũng thật cổ quái rồi. Bọn chúng làm cách nào tiến vào trong thành? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm ẩn núp trong thành, cho đến lúc nhận được lệnh mới đi ra gây họa?
Đám gia thần đều chửi ầm lên. Tuy phía dưới chỉ có mấy chục ác ma gây hại, nhưng người ở đây cũng không cần để ý. Đám ác ma này có lợi hại thế nào cũng vô dụng, số lượng ít như vậy ngoài việc hù dọa dân chúng một chút thì căn bản không thể gây ra nhiều hỗn loạn và thiệt hại.
Quả nhiên cũng giống như đám gia thần nghĩ. Dưới sự đuổi giết quên mạng của quân đội, mấy chục tên ác ma này rất nhanh bị tách rời ra sau đó thiêu đốt thành tro. Ác ma vừa hết, dưới sự chấn nhiếp và quản lý của quân đội, trong thành rất nhanh khôi phục bình thường.
Chỉ là mọi người vừa tiếp tục bàn luận một lúc, sắc mặt Cung Tá Đôn lại biến đổi. Chỉ nghe hắn nói:
- Báo cáo cho các vị đại nhân!
Sau khi những lời này lại xuất hiện, sắc mặt mọi người lập tức rất khó coi. Tên mật vệ này lại mang đến tin tức gì nữa đây? Ngàn vạn lần không nên là tin tức đang yên ổn lại xuất hiện bóng dáng ác ma, đang khắp nơi giết hại dân chúng trong lãnh địa.
Tuy nhiên tin tức hiện tại so với mọi người tưởng tượng càng thêm xấu. Đầu tiên trước mặt mọi người bỗng nhiên xuất hiện bốn tên mật vệ. Sau đó bốn tên này phân biệt nói ra phương hướng bản thân phụ trách, cũng chính là phát hiện ở phương hướng biên giới Đông Bắc, Tây Nam. Mà báo cáo của bốn mật vệ này khiến cho tất cả mọi người ở đây kể cả Liễu Thanh Dương đều giống như bị sấm đánh.
Theo tin tức của mật vệ, trên đất liền biên giới với Lôi gia tất cả đều xảy ra vấn đề. Đây không phải kẻ địch xâm lấn hoặc là gì cả, mà là trên con đường giao thông biên giới đất liền với bên ngoài đều xuất hiện một đám ác ma làn da cháy xém. Mỗi một phương hướng đều khoảng năm ngàn tên ác ma loại này. Đám ác ma này căn bản không giống như trước chạy loạn khắp nơi chém giết lung tung. Cho dù là bên cạnh bọn chúng có thôn trang, chúng cũng mặc kệ, thẳng một đường lớn di động về phía thành Thanh Nguyệt.
Những thế lực xung quanh chẳng lẽ mặc kệ đám ác ma này đi thông qua lãnh địa của mình? Đương nhiên không có khả năng. Ngay từ đầu lúc phát hiện, theo dõi ác ma, những thế lực này lập tức triệu tập quân đội bao vây tấn công đám ác ma da cháy xém này. Đáng tiếc những ác ma này mạnh mẽ hơn ác ma bình thường không chỉ một hai phần.
Đám ác ma da cháy xém này phát hiện quân đội chặn lại không ngờ không phân tán mà tụ tập càng thêm dày đặc, sau đó mãnh liệt tấn công mở đường hướng Lôi gia. Vòng vây quân đội gần như tan nát trong nháy mắt, sau đó đám ác ma da cháy xém này cũng lười đuổi giết binh lính chạy loạn, tiếp tục lên đường.
Cảnh tượng như vậy xảy ra hai lần, sau đó các thế lực xung quanh lập tức buông tha bao vây tiêu diệt, bắt đầu di chuyển những thành trấn, thôn trang trên đường đi của ác ma. Tiếp theo bọn họ thử phái binh đứng ở bên đường. Đương nhiên những thế lực này rất nhanh liền phát hiện, nếu không ai ngăn cản đám ác ma này, bọn chúng căn bản không đánh người, chỉ một mạch chạy đi.
Phát hiện này khiến cho các thế lực xung quanh điều khiển quân đội thành hình chữ U hộ tống đám ác ma làn da cháy xém này đi khỏi lãnh địa, hơn nữa vui mừng khi người gặp họa nhìn đám ác ma này tiến vào địa bàn bên cạnh.
Đồng thời những thế lực này còn bắt đầu điều binh khiển tướng chuẩn bị chạy sau đám ác ma này kiếm lợi. Ngay từ đầu bị ác ma tiến vào lãnh địa, toàn bộ đều hỗn loạn, đều chia quân đội chia làm hai phần. Một phần đi chặn đám ác ma, một bộ phận chặn lại quân địch đi theo ác ma nhân cơ hội cháy nhà hôi của. Tuy nhiên người ta rất nhanh đều có phát hiện, chỉ cần không chặn đường, ác ma căn bản không để ý gì hết. Cho nên lĩnh chủ này lập tức dùng tám phần lực lượng của mình để chặn quân địch hàng xóm, còn lại thì dùng hai phần lực lượng đi theo ác ma kiếm lợi.
Những lãnh địa trên đường ác ma đi qua đều là như vậy, chân trước chặn hàng xóm, sau lưng theo ác ma đi hỏi thăm một hàng xóm khác. Tuy nhiên bởi vì mọi người có lòng phòng bị hàng xóm rất lớn, tất cả mọi người đều không thể kiếm được chút gì từ hàng xóm, ngược lại càng khiến cho đám ác ma da cháy xém càng chạy càng trót lọt. Bởi vì về sau lĩnh chủ trên con đường ác ma đi đã tự động mở đường cho ác ma. Mà khi đám ác ma đi tới những lãnh địa sát Lôi gia, những người vẫn chú ý tới ác ma đều biết mục tiêu cuối cùng của ác ma là ai.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người một mặt vui sướng khi người gặp họa, một mặt triệu tập quân đội chuẩn bị lúc ác ma đánh tan Lôi gia thì xuất binh hôi của.
Về phần những người gia thần ngày trước thần phục Lôi gia, hiện tại đều đi theo sau quân ác ma. Có thể bị thần dân hiểu lầm mình là người phản phúc vô thường hay không?
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ