You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 203: Cuộc Chiến Của Các Vị Vua. (1+2)
oàng đế Duy Nhân cực kỳ nổi giận trong đại điện hoàng cung.
- Xin bệ hạ bớt giận, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Các đại thần đều khuyên can, tuy rằng bọn họ cũng thật tức giận bởi vì chuyện này nói lên bọn họ không phải đại thần hợp pháp chính thống duy nhất của đế quốc, đối với tương lai cùng địa vị đều mang đến tổn thất. Nhưng bọn họ cũng không phải ngu ngốc, khu vực Tây bộ cách đế đô ngàn dặm, cho nên nỗi giận này chỉ có thể nhịn.
Nhưng vào lúc này, Hoàng đế Duy Nhân vốn đã được các đại thần khuyên bảo gần hết giận thì lại đột nhiên nhận được tin tức như đổ dầu vào lửa.
Chỉ thấy đại thần phụ trách tình báo đột nhiên bước ra khỏi hàng bẩm báo:
- Bệ hạ, Hoàng tử thứ hai chọn ngày mùng một tháng một tự phong làm vua, lấy ba tỉnh Trữ Đông, Trấn Đông, An Đông làm cơ sở. Hoàng tử thứ ba cũng lên ngôi cùng ngày, lấy hai tỉnh Trữ Nam, Trấn Nam làm cơ sở. Công chúa thứ nhất tự phong nữ hoàng ở hành tỉnh Tương Đàm. Hoàng tử thứ chín ở hành tỉnh Thiểm Đông. Hoàng tử mười ba lên ngôi ở hành tỉnh Trung Xuyên, hoàng tử mười bảy ở hành tỉnh Thiểm Nam. Tất cả đều lên ngôi vào ngày mùng một tháng một.
Duy Nhân gân xanh nổi lên, bọn anh chị em đáng chết này, không ngờ tất cả đều đồng thời lên ngôi cùng ngày mùng một tháng một với mình. Đây không phải chèn ép hợp pháp hóa chính thống hóa của mình thì còn vì cái gì?
Cứ như thế đế quốc thêm bảy tám hoàng đế, vốn ba mươi hai hành tỉnh trên danh nghĩa của mình lập tức còn không được quá nửa!
Đáng chết nhất chính là hoàng tử mười bảy mới sinh được mấy tháng, không ngờ cũng tự lập làm vua! Thế lực đứng đằng sau cũng thật quá phận!
Duy Nhân đầy một bụng tức trừng mắt quét qua các đại thần một vòng rồi hỏi:
- Các ngươi nói nên xử trí bọn phản loạn này thế nào?
Tất cả các đại thần đều nhíu mày trầm tư, những vị vua tự lập này địa bàn không gần đế đô, căn bản không thể trực tiếp xuất binh tấn công bọn họ.
Phái sứ giả đi khiển trách? Đánh chó bằng bánh bao nhân thịt, có đi không có về.
Lệnh cho thiên hạ phản đối? Những tên này khống chế địa bàn căn bản không có khả năng gặp chuyện, nếu không thì địa bàn của họ kiểm soát có lớn đến mấy cũng vô dụng.
Nghĩ tới nghĩ lui, trừ bỏ phái binh đi đánh, căn bản không có biện pháp khác.
Nhìn đến các đại thần không có phản ứng, Hoàng đế Duy Nhân lại đưa mắt ra hiệu.
Kẻ thân tín của Duy Nhân có vẻ bất đắc dĩ đi ra một bước, trong lúc khom mình thi lễ đột nhiên nghĩ đến một chuyện mà Duy Nhân từng nói, không khỏi tự hỏi thật nhanh trong đầu một lúc nói:
- Bệ hạ, thần nghĩ, chúng ta có thể mượn lực lượng ngoại thần để tiêu diệt những vị vua phản loạn này. Vừa có thể chèn ép khí thế bọn họ lại có thể giảm đi thực lực của ngoại thần, thật sự là một công đôi việc.
Ánh mắt Hoàng đế Duy Nhân lóe sáng, vẻ mặt vui mừng cũng hiện lên trên mặt các đại thần, bọn họ đương nhiên biết ngoại thần này là chỉ vào ai. Hoàng đế Duy Nhân có rất nhiều ngoại thần, nhưng có năng lực làm chuyện này cũng chỉ có Nam tước đại nhân Khang Tư – Lôi Luân Đặc.
Tuy nhiên đa số các đại thần lại có sự hoài nghi trong lòng, người ta là quân phiệt dựa vào cái gì phải phục tùng mệnh lệnh đi tấn công những vị vua tự lập này?
Ngay khi các đại thần muốn nêu ý kiến, Duy Nhân đã thở mạnh phất tay nói:
- Sứ giả của Nam tước còn không có rời khỏi kinh đô đúng không? Tốt! Đưa thánh chỉ cho sứ giả mang về cho Nam tước đại nhân.
Mắt liếc sang thái giám ở bên cạnh, thái giám đã trải thánh chỉ cầm bút chờ lệnh.
- Phong cho Nam tước đại nhân Khang Tư – Lôi Luân Đặc làm Đông Nam Đại Đô đốc, kiêm đảm nhiệm đô đốc năm tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân, Hải Bình, Hải Vũ, Hải Quảng! Lệnh cho hắn lập tức chỉnh đốn quân đội, thay trẫm dạy cho Nhị đệ, Tam đệ của trẫm một bài học. Thánh chỉ này công bố trước toàn thiên hạ!
Duy Nhân vừa nói xong, thánh chỉ cũng viết xong, cũng giống như trước không đợi đại thần phản ứng lại liền lệnh thái giám cấp cả ấn cho Áo Khắc Đức mang về.
- Bệ hạ!
Nhìn thái giám đang cầm thánh chỉ chuẩn bị rời đi, các đại thần có mặt đều quỳ xuống chặn cửa vẻ mặt bi phẫn hô. Mà Nguyên soái cùng Thừa tướng liếc mắt nhìn nhau một cái, Thừa tướng vuốt râu cúi đầu, Nguyên soái nắm chặt tay, thở rài không lên tiếng.
Hoàng đế Duy Nhân nhìn Nguyên soái cùng Thừa tướng không lên tiếng, trong lòng quyết định. Vốn muốn giải thích nhưng tâm tình không tốt lại thêm lười mở miệng, trực tiếp vung tay lên, xoay người rời đi, chỉ lưu lại một câu:
- Trẫm đã có chủ trương, bãi triều!
Nhìn hoàng đế kiên cường như vậy, các đại thần đành phải chấp nhận. Dù sao thiên hạ là của hoàng đế, có liên quan gì đến bọn mình, nếu hắn bằng lòng thua thì mặc kệ hắn.
Sau khi các đại thần lui đi, Nguyên soái cùng Thừa tướng lắc lư chậm rãi rời đi. Trên đường, Nguyên soái hỏi:
- Vì sao không ngăn thánh chỉ này của bệ hạ lại? Chuyện này khác gì vứt bỏ vùng biển của đế quốc!
Thừa tướng cười nói:
- Khang Tư không phải là người hợp ý ông sao? Rơi vào tay hắn cũng không sao cả.
Nguyên soái cười khổ lắc đầu:
- Người hợp ý thì sao? Tại thời đại lòng người hay thay đổi này ai dám cam đoan cái gì? Hơn nữa sau khi cho Khang Tư năm tỉnh ven biển, cho dù Khang Tư trung thành hay không, vùng biển của đế quốc cũng lọt vào tay người ngoài. Buôn bán trên biển từ nay chấm dứt, đây là thiệt hại biết bao nhiêu!
Thừa tướng cười nói:
- Ha ha! Bệ hạ của chúng ta cũng không phải không biết điều ấy. Ba tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân, Hải Bình cũng không tính là gì, nhưng ông đừng quên hai tỉnh Hải Vũ, Hải Quảng là địa bàn hạm đội đế quốc. Tại thời loạn này, thuế địa phương và thương mại đường biển đã sớm rơi vào trong tay quyền quý địa phương. Hạm đội đế quốc không biết kiếm được bao nhiêu ích lợi từ trên biển, ông nói bọn họ sẽ cam lòng đưa địa bàn của mình cho người khác sao?
Nguyên soái lắc đầu:
- Ta cũng không coi trọng hạm đội đế quốc, cho dù bọn họ chiến đấu trên biển lợi hại thế nào, chiến đấu trên bộ cũng không thể so với quân bộ. Nếu Khang Tư có thể thoải mái chiếm tỉnh Hải Tuyền giam lỏng hoàng tử thứ bảy, như vậy đủ để chứng minh năng lực quân bộ của hắn. Cho nên nếu hoàn toàn chiếm cứ nơi dừng chân của hạm đội đế quốc, bọn họ cùng lắm quấy rầy vùng ven biển một đoạn thời gian, cuối cùng nếu không đầu hàng thì cũng thành hải tặc.
- Sau khi Khang Tư có năm tỉnh này, thực lực của hắn tuyệt đối trở thành quân phiệt lớn nhất đế quốc. Đến lúc đó hắn hết dạ trung thành thì tốt, nếu có dã tâm gì vậy thì là một hồi họa lớn.
Thừa tướng tươi cười như trước:
- Ha ha! Chuyện này chưa chắc. Các quyền quý vì bảo vệ lợi ích của mình thì chuyện gì đều có thể làm được. Dù sao hạm đội đế quốc cũng không chỉ bằng thủy thủ của bọn họ là có thể khống chế hai hành tỉnh. Hơn nữa bệ hạ bố cáo toàn thiên hạ thánh chỉ kia, ông nói Hoàng tử thứ hai cùng hoàng tử thứ ba biết Khang Tư muốn thay bệ hạ giáo dục bọn họ, vậy bọn họ sẽ lặng yên chờ Khang Tư tìm tới cửa sao?
Nhìn Nguyên soái có điều suy nghĩ, Thừa tướng vỗ vỗ bả vai Nguyên soái:
- Chỉ cần bệ hạ không nói rõ tăng phạm vi khống chế của Khang Tư, cho dù Khang Tư có năm tỉnh ven biển thì sao? Chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lời, vậy chức Đông Nam Đại Đô đốc có thể làm yên ổn một đoạn thời gian. Nếu dã tâm quá lớn muốn chiếm các tỉnh khác, vậy có lý do chính đáng để giải trừ chức vụ của Khang Tư. Ông cho rằng khi bệ hạ thống nhất đất liền, dân cư cùng tài vật lớn như vậy không thể đánh bại Khang Tư chỉ có năm tỉnh sao?
Nguyên soái gật đầu không lên tiếng, nhưng trong lòng lại thở dài:
- Ài! Nói thì vậy, nhưng tất cả đều phải thống nhất đất liền mới có thể thực hiện được.
Tin tức các hoàng đế liên tục lên ngôi khiến cho dân chúng đế quốc đều chết lặng, người có hy vọng với đế đô chính thống cũng tan mất niềm tin.
Toàn đế quốc lại có bảy, tám hoàng đế, hơn nữa toàn bộ đều là huyết thống của tiên hoàng. Người hơi thông minh đều biết cuộc chiến giữa các vị vua so với quân phiệt còn tàn khốc hơn sắp nổ ra. Nếu hoàng đế Duy Nhân cuối cùng có thể thống nhất vậy thì thế hệ người dân này chỉ sợ cũng không chờ được.
Tuy nhiên một tin tức từ đế đô phát ra khiến cho dân chúng đang chết lặng giật mình, bắt đầu dùng ánh mắt tò mò nghi hoặc nhìn về vùng duyên hải đế quốc.
Tất cả quân phiệt lớn nhỏ tỉnh Hải Tân đều choáng váng, biết quân Khang Tư mạnh nhưng không ngờ mạnh như vậy. Thoải mái tiêu diệt tỉnh Hải Tuyền, mà lại còn thêm một sư đoàn chiến mã. Tại khu vực vùng biển này, còn ai dám trêu chọc quân Khang Tư.
Biết danh tiếng quân Khang Tư lớn, nhưng lại không nghĩ tới lớn đến trình độ này. Chẳng những trở thành Đông Nam Đại Đô đốc mà lại còn là Đốc quân năm tỉnh! Toàn bộ vùng biển đều danh chính ngôn thuận rơi vào tay quân Khang Tư.
Hiện tại bản thân mình đang ở trong khu vực thuộc Đại Đô đốc, vậy nên làm gì bây giờ? Một ít quân phiệt học Sư đoàn trưởng Hải Tân ngày trước, dọn sạch tài chính tồn kho chạy đến nước ngoài làm phú ông.
Mà người có chút quan hệ với quân Khang Tư lập tức phái sứ giả hoặc tự thân đến tỏ vẻ nguyện ý theo Khang Tư. Đương nhiên cũng tránh không được một ít người điên cuồng không thức thời vụ tuyển quân liều mạng với Khang Tư, làm cho tỉnh Hải Tân trong những ngày đầu năm mới này mưa gió nổi lên.
Mà trong địa bàn quân Khang Tư, sau khi biết được Khang Tư được phong làm Đông Nam Đại Đô đốc Đốc quân năm tỉnh. Tất cả thành viên quân Khang Tư đang vội vàng chúc tết Khang Tư đều ngây ngẩn cả người, ngay sau đó lập tức vùng lên hoan hô, hơn nữa mặt mày hồng hào bắt đầu bận rộn trang trí phủ Đốc quân. À không, hiện tại nên gọi là phủ Đại Đô đốc.
Thành viên quân Khang Tư chả cần cái gì Đông Nam Đại Đô đốc, hay Đốc quân năm tỉnh, Trung tướng hay là Nam tước. Bọn họ chỉ quan tâm có danh phận này là có thể quang minh chính đại triển khai kế hoạch tấn công năm tỉnh này mà không sợ có người lên án loạn thần tặc tử, dân chúng sẽ không sinh ra lòng chống đối với cuộc chiến này.
Khang Tư không vui mừng như những người này mà lại có chút suy nghĩ.
Bản thân mình phái người đi bái kiến hoàng đế mới lên ngôi, không ngờ liền phong cho mình một danh phận lớn như vậy? Chẳng lẽ đế đô không sợ mình lớn mạnh không kiểm soát được hay sao?
Mà phiền não nhất chính là mình căn bản không có kế hoạch thôn tính năm tỉnh ven biển đế quốc! Mình chỉ chuẩn bị kinh doanh hai tỉnh Hải Tuyền cùng Hải Tân cho tốt, làm cho người của bán đảo Phi Ba có nơi ổn định cuộc sống mà thôi. Như thế nào lại làm ra chuyện lớn như vậy? Thật sự là nhức đầu.
Cho dù Khang Tư không tình nguyện, nhưng nhìn đến vẻ mặt kích động của thuộc hạ chỉ có thể thở dài lắc đầu. Danh phận đến, bọn họ tự nhiên phải vì thủ lĩnh của mình đạt được lợi ích thiết thực từ danh phận. Bởi vì mình được lợi ích càng lớn, bọn họ cũng được càng nhiều, đây chính là quy củ xâm nhập lòng người được đặt ra thời kỳ bán đảo Phi Ba.
Kỳ thật cho dù không có quy củ này, dựa theo lệ thường, dựa theo lòng người, bọn họ cũng giống như theo đuổi ích lợi của mình. Bởi vì vì mình cũng là vì bọn họ, hay việc là hỗ trợ lẫn nhau.
Nếu tiếp tục như vậy, chính mình sớm muộn gì cũng bị đám thủ hạ nâng lên tới một vị trí khủng bố, nếu mình chửi mắng bọn họ thì không nên. Loại chuyện từ chối yêu cầu của thủ hạ chẳng những bị người khác nghĩ đến mình là ngu ngốc, càng làm cho cả thế lực sụp đổ, nội bộ lục đục. Như vậy xem ra mình cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Nhìn Khang Tư thở dài, Tương Văn chẳng những không lo lắng, ngược lại ngầm đắc ý. Hành động này của Áo Khắc Đức không được Tổng trưởng Mật vệ Tương Văn này hỗ trợ căn bản không thể chấp hành. Mà Tương Văn chỉ cần có ích với chủ thượng vậy nàng đều không từ thủ đoạn đi làm, chuyện nhắm một mắt mở một mắt làm không ít, cho nên không cần kỳ quái vì sao nàng tự tiện tiến hành kế hoạch này.
Trong phòng lớn phủ Đại Đô đốc mới được treo biển mới tinh, văn võ quan viên quân Khang Tư có mặt đầy đủ, bắt đầu bàn luận việc quân chính.
Trước khi hội nghị quân chính bắt đầu, dưới sự lãnh đạo của Bỉ Khố Đức mọi người hành lễ chúc mừng Khang Tư:
- Chúc mừng đại nhân được phong làm Đông Nam Đại Đô đốc kiêm Đốc quân năm tỉnh.
Trung tướng cùng Nam tước căn bản không có ý nghĩa gì với những người cũ trong quân Khang Tư. Quan viên xuất thân đế quốc không cho rằng trong quân phiệt quân hàm cùng với tước vị có tác dụng gì, mà xuất thân từ bán đảo Phi Ba lại hoàn toàn cho rằng chủ công nhà mình là quân chủ, làm gì để ý đến vị trí của thần tử?
Khang Tư bất đắc dĩ khoát tay để mọi người đứng lên, nói:
- Thánh chỉ còn không có đến, trước tiên không cần phải nói những lời vô nghĩa. Ta biết ý tứ của các ngươi, tuy nhiên nhiệm vụ trước mất của chúng ta là khống chế tốt hai tỉnh Hải Tuyền và Hải Tân, sau đó mới mưu đồ ba tỉnh kia.
Bỉ Khố Đức cười nói:
- Đại nhân. Tỉnh Hải Tuyền không cần phải nói, từ khi cường hào đề cử con cháu, đã quả thật là nắm trong tay đại nhân. Mà tỉnh Hải Tân hiện tại quân phiệt các nơi nếu không cuốn gói về vườn thì là chuẩn bị đầu nhập vào đại nhân. Chỉ có vài tên chuẩn bị đối kháng đến cùng với chúng ta.
- Có thể nói không cần chúng ta điều binh, thúc dục những quân phiệt nguyện ý đầu nhập vào chúng ta xuất binh, không bao lâu đại nhân liền có thể nắm toàn bộ tỉnh Hải Tân trong tay.
- Ồ! Nếu như vậy sau khi ổn định hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân liền ra tay với tỉnh Hải Bình được không?
Lời này thủ tịch võ quan luân phiên trực vừa được nói ra, lập tức được mọi người đồng thanh đồng ý.
Khang Tư lắc đầu nói:
- Các ngươi không cần quá đắc ý vênh váo. Tỉnh Hải Bình nối liền với hai tỉnh Hải Vũ, Hải Quảng. Mà hai tỉnh Hải Vũ, Hải Quảng là hang ổ của hạm đội đế quốc, bọn họ sẽ không đứng nhìn chúng ta ra tay với tỉnh Hải Bình. Hơn nữa ngược lại bọn họ sẽ ra tay trước cũng nên.
- Phải biết hạm đội thứ ba của chúng ta bị bọn họ coi là phản bội, hơn nữa hiện tại vùng biển năm tỉnh đều chịu sự quản lý của ta, bọn họ đã sớm thành kẻ thù không đội trời chung của chúng ta rồi!
- Không sợ! Quân Khang Tư chúng ta căn bản không sợ những con chim nước này! Đánh nhau trên biển chúng ta không dám nói, nhưng đánh trên bộ tuyệt đối sẽ làm cho hạm đội đánh bộ này đến mà không có về.
Các võ quan đều kêu gào ầm ĩ.
Nhìn thủ hạ của mình kiêu ngạo hơn người, Khang Tư không khỏi phẫn nộ quát:
- Hồ đồ! Còn chưa đánh không ngờ các ngươi cũng dám bảo đảm nhất định thắng lợi! Dựa vào cái gì? Binh lực hai sư đoàn hay là uy lực bình hộ mệnh? Các ngươi thực sự cho là chúng ta có thể vô địch thiên hạ dựa vào những thứ này sao?
Lần đầu nhìn Khang Tư dùng giọng điệu như vậy nói, những người xuất thân bán đảo Phi Ba lập tức quỳ rạp trên mặt đất. Mà xuất thân đế quốc liền lập tức đứng lên cúi đầu nhận tội, chờ khi nhìn đến đồng nghiệp của mình quỳ xuống, lập tức ý thức được đại nhân của mình đã sớm là quân chủ một vương quốc độc lập, cũng vội vàng quỳ xuống xin tạ tội.
- Ta cũng không phải là trách cứ các ngươi, chỉ là nhắc nhở các ngươi không cần kiêu căng ngạo mạn. Nếu thiên hạ này đều tồn tại vật như là Ác ma, như vậy chuyện cổ quái ngạc nhiên đến đâu cũng đều sẽ xảy ra. Mà việc chúng ta hành quân đánh giặc thống trị địa phương chỉ có thể gan lớn, cẩn thận. Không thể để mắt mọc trên trán!
Khang Tư nói đến đây, thở dài khoát tay:
- Được rồi! Đều làm như vậy cho ai xem, đều đứng lên đi.
Đám người Bỉ Khố Đức cung kính đứng dậy, đa số mọi người lau mồ hôi lạnh, Bỉ Khố Đức cũng âm thầm nói: "Không nghĩ tới lúc chủ công tức giận làm cho người ta run sợ trong lòng như thế. Khó trách thường nói người không hay tức giận một khi tức giận thì cực kỳ khủng bố. Lời này quả thật là chí lý."
Nhìn quan văn trở nên cực kỳ mất tự nhiên, Khang Tư âm thầm bất đắc dĩ lắc đầu trên mặt làm như không phát hiện nói:
- Đừng tưởng rằng quân địch của chúng ta chỉ là Hải Vũ, Hải Quảng cùng với hạm đội đế quốc. Trong chiếu chỉ nhắc tới Hoàng tử thứ hai, Hoàng tử thứ ba. Bọn họ khẳng định sẽ coi chúng ta như kẻ thù. Cho nên chúng ta căn bản không được khinh thường.
- Làm cho đội thứ ba tăng mạnh tuần tra cảnh giới, tránh việc quân địch từ mặt biển tập kích vào. Mệnh lệnh cho những quân phiệt nguyện ý đầu hàng nộp lên danh sách, bắt đầu gọi nhập ngũ binh lực một sư đoàn phòng ngự. Sư đoàn kỵ binh ở lại tỉnh Hải Tuyền nghỉ ngơi và hồi phục, tập kết hai sư đoàn khác tiến hành chỉnh đốn và huấn luyện…
Khang Tư liên tiếp phát ra mệnh lệnh, quan viên văn võ trong lòng mừng rỡ, bởi vì điều này nói rõ sẽ mở rộng ra ngoài, tuy nhiên bởi vì bị mắng một chút cho nên tất cả đều bộ mặt nhăn nhó nhận lệnh.
Vào lúc người của năm tỉnh vùng ven biển rung chuyển vì chiếu chỉ. Trên bán đảo Phi Ba, Nhị đệ kết bái của chủ thượng – Áo Kha Nhĩ đang mang một đám gia thần tuần tra lãnh địa rộng lớn của mình. Quy cách lần đi tuần này rất cao, hai trợ thủ đắc lực của Áo Kha Nhĩ là An Đạt và Liệt Văn đều đi theo bên người.
Vì biết vị chủ công Khang Tư có ý bỏ bán đảo Phi Ba cho nên đất đai gia thần thuộc Lôi gia gần như mất tác dụng thạch cao. Mà vào lúc gia thần Lôi gia ngầm bán đi đất đai, ngược lại Áo Kha Nhĩ lại ngầm mua lại, tới hôm nay đất đai của hắn tuy rằng kém hai ba người trong tộc nhưng cũng được xếp vào năm người đứng đầu.
Chỉnh là loại lén giao dịch đất đai không thể công khai, dù sao bán đảo Phi Ba chỉ thừa nhận lĩnh chủ trao tặng thạch cao mà không thừa nhận lén chuyển nhượng buôn bán. Cho nên đất đai của Áo Kha Nhĩ tuy nhiều nhưng lại cũng không thể tăng địa vị của hắn, nhưng mà ở trên đất đai này tạo vài thôn trang, làm vài chuyện bí mật lại là chuyện dễ dàng.
Áo Kha Nhĩ một mũi tên bắn chết một con gà rừng nhảy ra từ trong bụi cỏ, thủ hạ lập tức nịnh nọt ào ào chạy đến, còn có mấy người thông minh giành trước chạy đi nhặt gà rừng về. Áo Kha Nhĩ lại cười đáp lại hơn nữa cùng thủ hạ làm sao giải quyết món ăn dân dã này, hoàn toàn là một vẻ đi ra ngoài săn bắn.
Mà khiến cho người ta kỳ quái chính là hiện tại là ngày khắc nghiệt của mùa đông, thực sự không phải là thời cơ tốt để săn bắn, tuy nhiên bọn Áo Kha Nhĩ căn bản mặc kệ tuyết đọng trên người, ngược lại thích thú tràn trề chạy loạn trong rừng. Chỉ có thể nói rằng người ta vui, thì lại làm sao?
Đoàn người Áo Kha Nhĩ vừa đi vừa dừng, chỉ chốc lát liền đi vào một tòa thôn trang màu trắng nằm sâu trong núi rừng. An Đạt thân tín nhất của Áo Kha Nhĩ lập tức reo lên:
- Chủ công. Chúng ta vào thôn trang phía trước nghỉ ngơi một chút rồi lại đi tiếp nhé? Thuộc hạ muốn uống canh nóng!
Đối với tính cách thẳng thắn này của An Đạt, tất cả mọi người đều rõ ràng. Cho nên mọi người cũng không thèm để ý câu nói phía sau có vẻ vô lễ của hắn.
Áo Kha Nhĩ nhìn thôn trang phía xa một chút, gật đầu nói:
- Ừ! Tốt. Vậy đi tới đó nghỉ.
Nói đến đây, Áo Kha Nhĩ làm như vô ý hỏi:
- Thôn trang kia có bố trí người trong tộc của ta hay không?
Chuyện Áo Kha Nhĩ cùng Khang Tư khi đi bán đảo Phi Ba dẫn theo một đám người trong tộc là chuyện ai cũng biết. Áo Kha Nhĩ tuy rằng tuyển gia thần cùng binh lính phần lớn đều là người trong tộc nhưng sợ người nghi ngờ cũng không bố trí người trong tộc cùng một chỗ. Hơn nữa theo thổ địa trong tay hắn càng nhiều, người trong tộc càng là ở rải rác khắp nơi.
Điểm này lại khiến cho gia thần gốc ở đây của Lôi gia có chút quái dị. Bởi vì tập tục của bán đảo Phi Ba là tất cả người trong họ ở cùng một chỗ, tuy nhiên nghĩ đến thân phận của người ta, lại không thấy ngạc nhiên nữa.
Liệt Văn vội trả lời:
- Dạ có. Thôn trang này có mười lăm nhà người trong tộc chúng ta, thôn trưởng cũng là người trong tộc ta.
Áo Kha Nhĩ trợn trừng mắt:
- Đây là chuyện gì? Thôn trưởng sao lại là người trong tộc? Chẳng lẽ không nghiêm khắc dựa theo công trạng để chọn thôn trưởng sao?
Liệt Văn làm ra vẻ mặt oan ức:
- Chủ công. Thôn trưởng này vào lúc tiêu diệt ác ma cho đại điện mà bị thương. Sau khi xuất ngũ dựa theo công trạng tự động trở thành thôn trưởng, chúng ta nào dám vi phạm luật của đại điện.
- Ừ! Vậy thì được. Ta thân là Nhị đệ của chủ công, tại bất kỳ mặt nào cũng đều phải làm gương. Các ngươi cũng đừng làm cho ta hổ thẹn, làm mất mặt của đại điện.
Sau khi Áo Kha Nhĩ răn dạy kẻ dưới tay, rồi mới chuyển hướng đi đến thôn trang kia, gia thần thông minh đã sớm đi trước thông báo cho thôn trang đó.
Sau khi đám người Áo Kha Nhĩ tiến vào thôn trang, nơi bọn họ vừa đứng đột nhiên xuất hiện hai mật vệ. Một người mật vệ lùn nói với mật vệ cao:
- Trưởng quan, Nhị gia này thật là hết dạ trung thành với chủ thượng nhỉ.
Mật vệ cao "hừ" lạnh một tiếng:
- Hừ! Ai biết có phải là diễn trò cho chúng ta xem hay không!
- Để cho chúng ta xem? Chẳng lẽ Nhị gia biết chúng ta giám thị hắn?
Mật vệ lùn giật mình hỏi.
- Đương nhiên là biết. Bằng không làm sao giải thích hắn tại sao thường thường phải khắp nơi rải thuốc độc, mà lại ngẫu nhiên lại làm ra môi trường mà ngay cả mật vệ chúng ta đều không thể theo dõi. Ai biết vào lúc đó Nhị gia đang làm việc gì?
Mật vệ cao giọng điệu khó chịu nói.
- Không phải chứ? Hắn là Nhị gia mà!
Mật vệ lùn có vẻ không tin.
- Hừ! Hắn là Nhị gia, nhưng ở hệ thống Lôi gia thì cũng chỉ là một trong vài Đại tướng, trong tay cũng chỉ có một chút binh quyền. Trong danh sách xếp quyền lợi của Lôi gia thì vị trí thứ hai cũng không được. Ngươi nói hắn có thể nghĩ biện pháp tăng địa vị của mình lên hay không?
Mật vệ cao khinh thường nói.
- Hả? Vậy tại sao không báo cáo hành động của hắn?
Mật vệ lùn lập tức bỏ bớt cái từ "Nhị gia".
- Báo cáo? Báo cái gì? Người ta chỉ là có chút thần thần bí bí thế thôi, chứng cứ gì bất lợi với hắn đều không có. Ngược lại chứng cớ làm việc rất trung thành với chủ thượng lại có rất nhiều, ngươi nói làm sao bây giờ?
Mật vệ cao rất không vừa lòng.
- Còn có thể làm sao, đương nhiên là tiếp tục theo dõi. Ta nghĩ nhiệm vụ theo dõi như vậy thế nào lại cần cao đẳng mật vệ như chúng ta, xem ra việc này không dễ làm.
Mật vệ lùn bất đắc dĩ lắc đầu than thở.
Thật sự là chuyện rất bất đắc dĩ, chuyện không có chứng cứ này căn bản không cách nào làm người khác tin tưởng. Hơn nữa ai cũng không rõ ràng chủ thượng có cảm giác gì đối với huynh đệ của hắn. Nói không tốt có thể sẽ nghĩ đến có người châm ngòi ly gián, cho nên không có chứng cớ chính xác, căn bản không dám báo sự việc lên trên.
- Không cần phải nói nhiều như thế, đuổi kịp đi.
Mật vệ cao hạ giọng nói, hai mật vệ lập tức biến mất.
Đi vào cửa thôn trang, hơn mười người đàn ông khỏe mạnh ăn mặc như người làm ruộng vẻ mặt hoảng sợ bái chào Áo Kha Nhĩ.
Sau khi Áo Kha Nhĩ được mời vào một ngôi nhà gỗ xinh đẹp nằm giữa thôn trang, hơn mười người này mới đeo bao tay bằng da hươu, sau đó thò tay vào trong áo lấy ra một gói to, bắt đầu vòng quanh nhà gỗ rải thứ gì dạng bột phấn. Sau khi rải sạch thứ trong gói, lập tức chạy về nhà không thấy ra nữa.
Sau khi người này rời đi không bao lâu, xung quanh nhà gỗ kia đột nhiên mọc lên một luồng khói đen. Luồng khói đen này chẳng những dễ dàng hoàn toàn bao bọc nhà gỗ, nhưng lại kỳ dị tụ mà không tiêu tan. Khiến cho ai nhìn thấy một màn quái dị này đều toàn thân sợ hãi, lánh đi thật xa.
Bên trong nhà gỗ, năm người thần bí mặc áo choàng đen ngồi ở bên trái, mà đám người Áo Kha Nhĩ ngồi ở bên phải. Hai bên đều không giới thiệu gì, Áo Kha Nhĩ trực tiếp mở miệng nói:
- Không biết các vị suy nghĩ về đề nghị của ta như thế nào?
- Áo Kha Nhĩ đại nhân, trước tiên không nói chúng ta chấp nhận đề nghị của ngươi hay không, ta muốn hỏi ngươi trước một điều. Với địa vị của ngươi ở Lôi gia, dường như cũng không thể đảm bảo yêu cầu chúng ta đưa ra trước kia, không biết với chuyện này ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Một thanh âm người trung niên từ đối diện truyền đến, bởi vì mọi người cách nhau một đoạn hơn nữa bọn họ toàn bộ áo màu đen che thân căn bản không thể phát hiện là người nào nói.
- Các vị giáo chủ đại nhân, nếu bên các ngài có thể thỏa mãn yêu cầu của ta, vậy chút chuyện nhỏ ấy căn bản không là gì.
Áo Kha Nhĩ nói đến đây, cảm thấy phải nói rõ một chút, không khỏi đắn đo một chút, sau đó nói:
- Tin tưởng các vị giáo chủ đại nhân hẳn là biết chủ công của ta, cũng là đại ca kết nghĩa của ta đã đi đế quốc Áo Đặc Mạn để phát triển. Chủ công của ta sở dĩ bắt đầu lại ở đế quốc mà không phải thống nhất bán đảo Phi Ba này. Nguyên nhân thì trừ bỏ dã tâm ra, càng quan trọng hơn là không biết ngày nào các vị biến tất cả mọi người bán đảo Phi Ba thành ác ma.
- Mà tất cả mọi người biết sự tồn tại của các vị đều băn khoăn. Đây cũng là nguyên nhân Lôi gia không mở rộng ở xung quanh mà lại đi ra ngoài một cách không e dè.
- Cho nên chỉ cần các vị đáp ứng hạn chế số lượng ác ma trên bán đảo Phi Ba, như vậy chẳng bằng để cho Lôi gia bị chủ công của ta bỏ đi rơi vào trong tay ta. Lùi một bước mà nói, cho dù Lôi gia không rơi vào tay ta, ta cũng có thể mượn lực lượng Lôi gia mở rộng địa bàn, cứ như vậy làm sao phải lo lắng ta không thể thực hiện yêu cầu của các vị đây.
- Ha ha! Nói rất dễ nghe. Chúng ta cam đoan không hề tăng số lượng ác ma, hơn nữa vào lúc quan trọng giúp ngươi tấn công quân địch, mà ngươi cam đoan cung cấp người trồng thuốc hái thuốc cho chúng ta, cũng giúp chúng ta tìm thung lũng thuốc. Điều kiện hai bên cùng có lợi này chúng ta cũng rất vui vẻ, dù sao chúng ta theo đuổi không phải là quyền lực của đời thường.
Thanh âm một người già đột nhiên vang lên.
Áo Kha Nhĩ trong lòng vui vẻ, đây chính là người đứng đầu lên tiếng. Vất vả của mình trong thời gian này cuối cùng không phải vô ích!
Ngay lúc vẻ mặt hắn vui mừng muốn nói, một người áo đen ở giữa ra hiệu chờ một chút, thanh âm người già tiếp tục vang lên:
- Khi thực lực của ngươi tới một mức phi thường mạnh mẽ, lúc đủ để ngươi không cần sợ hãi chúng ta, ngươi có thể sẽ bởi vì sợ năng lực của chúng ta mà đột nhiên ra tay với chúng ta hay không?
Đối với lo lắng này của đối phương, Áo Kha Nhĩ sớm có chuẩn bị, nở nụ cười nói:
- Vấn đề này giải quyết rất đơn giản, để cho ta gia nhập các vị không phải là được sao. Xin chủ giáo đại nhân làm lễ rửa tội cho ta.
Áo Kha Nhĩ biêt rõ tổ chức bí mật này là khoác áo tôn giáo làm việc, cho nên dùng lễ tiết nhập giáo của tín đồ mật giáo bái lạy.
Đám người mặc đồ đen lặng im một chút, người ở giữa đứng dậy gật đầu nói:
- Rất tốt! Vậy để Đại giáo chủ ta làm giáo phụ tẩy lễ của ngươi.
Lời này nói ra, khăn trùm đầu được gỡ xuống, người mặc đồ đen ở giữa đúng là lão nhân Đại giáo chủ ở bến cảng thành Thanh Nguyệt.
Đại giáo chủ chỉ làm một nghi thức nhập giáo đơn giản cho Áo Kha Nhĩ. Không ai có ý kiến với việc này, đều biết nhập giáo chỉ là một cái ngụy trang mà thôi.
Sau khi nghi thức nhập giáo kết thúc, Áo Kha Nhĩ lòng tràn đầy vui sướng. Hắn rất là thèm thuồng năng lực của tổ chức bí mật này. Nghĩ lại chỉ cần cho dân chúng bình thường uống nước thuốc liền có thể biến thành ác ma sức chiến đấu mạnh mẽ. Cứ như vậy căn bản không cần lo lắng nguồn tuyển lính, lương bổng. Vung tay một cái có thể đánh được một khối lãnh thổ thật lớn, thật sự là thích ý.
Hơn nữa nếu mình làm chút âm mưu quỷ kế, có khi còn có thể thu nạp tổ chức này vì mình sử dụng. Chính mình đầu nhập vào tổ chức bí mật này cũng giống đầu nhập vào Khang Tư, chờ đợi thời cơ đảo khách thành chủ.
Trong lòng Đại giáo chủ cũng là mừng rỡ vô cùng, thật sự không nghĩ tới đối phương không ngờ muốn gia nhập tổ chức của mình.
Hắc hắc, loại tiểu ma cà bông này, chỉ cần vào thì làm gì có cơ hội xoay mình. Hơi dùng một chút thủ đoạn có thể hấp thu thực lực của hắn, đến lúc đó chẳng phải có thể quang minh chính đại mượn tên tuổi xuất hiện tranh đoạt quyền lợi thế tục? Như vậy mật giáo khác muốn kháng nghị cũng không được, thật sự là quá tuyệt vời.
Bởi vì hai bên trong lòng đều có chủ ý, cho nên không khí nói chuyện với nhau thật thân thiện. Đương nhiên hiện tại chỉ là hiệp nghị miệng mà thôi, nếu thật sự muốn hai bên dung hợp vào làm một vẫn còn cần chuẩn bị rất nhiều. Dù sao ai cũng không muốn bởi vì chuẩn bị không tốt mà bị đối phương chiếm lợi thế.
Sau một phen nói chuyện, Đại giáo chủ đột nhiên làm như nhớ tới cái gì, hỏi:
- Áo Kha Nhĩ, gia chủ của ngươi bắt một thủ hạ đắc lực của ta, hiện tại còn nhốt trong Thiên Thủ Các thành Thanh Nguyệt, ta cần ngươi giúp ta giải cứu hắn.
- Giáo phụ, không biết người kia là ai? Ta cũng không biết Thiên Thủ Các giam giữ người nào.
Áo Kha Nhĩ rất là nghi hoặc, hắn biết rõ tính cách Khang Tư. Nếu quả thật bắt được nhân vật trọng yếu của mật giáo khẳng định sẽ ồ ạt lên đường quét sạch những người chế tạo ác ma này. Nếu như vậy Khang Tư muốn đi đế quốc cũng phải là sau khi thống nhất bán đảo Phi Ba, mà không phải sớm chạy tới đế quốc như thế này.
- Không cần biết hắn là ai.
Đại giáo chủ lắc đầu, hắn cũng không biết người của mình bị mật vệ nhốt tên gọi là gì, làm sao nói ra được. Đương nhiên hắn cũng biết lời này không hợp lý, cho nên sửa lại:
- Ồ! Vậy thế này, ngươi chỉ cần mang ta vào Thiên Thủ Các thành Thanh Nguyệt là được rồi. Chuyện giải cứu không cần ngươi lo, thế nào?
Một nơi phía bắc tỉnh Hải Tân, một đội quân đông đúc rậm rạp đang vây quanh một tòa thành nằm trên sườn núi. Trên thành lầu một Tướng quân giậm chân chửi xuống dưới:
- Bọn khốn kiếp các ngươi! Không phải đã nói nước giếng không phạm nước sông hay sao? Vì sao lật lọng đến đánh lén?
Một sĩ quan dưới thành cười đùa nhún vai cười nói:
- Thật xin lỗi người anh em, ước định khi trước đã không còn hiệu quả. Bởi vì ta đã không còn là quân phiệt mà là một thành viên dưới trướng Đại Đô đốc, cho nên lệnh trên truyền xuống nhân vật nhỏ bé ta đây chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh. Ngươi không cần oán trách, chỉ tự trách mình không thức thời vụ như thế.
- Cái gì? Ngươi lại đầu phục vào Khang Tư, đầu của ngươi không có bệnh chứ, vua một cõi không làm lại đi làm chó săn cho người!
Tướng quân trên thành trừng mắt to khó tin nói.
- Hắc hắc! Chó săn sống tiêu sái tự nhiên tốt hơn làm vua một cõi mà bị chết? Người anh em, đừng trách ta nha.
Sĩ quan dưới thành giơ tay lên, mấy vạn lính xung quanh bắt đầu từng bước di động.
Tướng quân trên thành cuống quít vẫy tay hô to:
- Chờ chút! Ta cũng nguyện ý đầu nhập Đại Đô đốc!
- Hắc hắc! Người anh em, ta đây diệt ngươi chẳng những có thể tăng cường quân bị, còn có thể cướp được một đống của cải. Lưu lại ngươi sẽ thêm đối thủ cạnh tranh, ngươi nói ta đây sẽ lựa chọn thế nào?
Nói xong, sĩ quan dưới thành lập tức vung tay, làm tiếng mắng chửi của Tướng quân kia chìm trong một mảnh chém giết.
Đồng dạng một màn như vậy diễn ra khắp nơi trên toàn bộ tỉnh Hải Tân. Các quân phiệt đã đầu nhập vào Khang Tư đều dùng lực lượng lớn nhất đi tấn công những quân phiệt muốn làm vua một cõi.
Không trách bọn họ phí sức lực như vậy, bởi vì sau cuộc chiến sẽ dựa vào công huân của bọn họ để quyết định địa vị. Đến lúc đó là Thượng Tá hay Thiếu tá là dựa vào đánh ít hay nhiều.
Nếu liên quan đến vinh hoa phú quý của bản thân, vậy là anh em ruột cũng không thể nhường, càng đừng nói đồng minh lúc trước. Những quân phiệt tỉnh Hải Tân này đột ngột chấn động, ý dân lại đầu nhập vào Khang Tư, kết quả không cần nói cũng biết. Trải qua không được một tháng hỗn chiến, toàn bộ quân phiệt tỉnh Hải Tân đều trở thành bộ hạ của Đông Nam Đại Đô đốc. Khi những ông vua một cõi này đeo quân hàm đế quốc, treo cờ Quân đoàn thứ hai mươi, tỉnh Hải Tân chính thức trở thành một hành tỉnh dưới sự quản lý của Đại Đô đốc. Mà lúc này chiếu chỉ bố cáo toàn dân kia mới đưa tới tay Khang Tư.
Khang Tư chính thức được phong khiến cho năm tỉnh Đông Nam đều chấn động. Nhìn hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân nhanh như vậy rơi vào trong tay Khang Tư ai cũng biết Khang Tư mạnh mẽ. Nhìn lịch sử Khang Tư với danh nghĩa Đốc quân thoải mái thâu tóm hai tỉnh, ai cũng biết Đốc quân năm tỉnh Đông Nam Đại Đô đốc nhanh chóng thành sự thực. Đốc quân năm tỉnh đã có hai tỉnh thật sự vào tay, còn lại ba tỉnh tin chắc sẽ rất nhanh rơi vào tay quân Khang Tư. Không chỉ là các tỉnh Đông Nam cực kỳ chống cự lại Khang Tư, mà ngay cả các tỉnh xung quanh, hoặc là nói các quyền quý cảnh giác Khang Tư vạn phần. Không thể không cảnh giác, bởi vì quân Khang Tư cho dù là chấp nhận đối phương góp sức hay đầu hàng, vậy cũng là một ngụm nuốt đối phương rồi tiêu hóa. Tuyệt đối không cho phép đối phương có ý thức độc lập tự chủ. Y - www.
Ngẫm lại lúc trước các quyền quý mặc kệ là ai đứng đầu, nghênh ngang cực kỳ. Ngày ngày thoải mái, đánh dân thường, cướp con gái, vơ vét tài sản người buôn bán. Mà ở trong lãnh địa Khang Tư thì sao, thân phận của ngươi không đủ ngay cả đi trên đường cũng không được!
Nếu phạm tội lại bị trực tiếp trói bắt đi, nếu những người này đầu nhập chỉ có thể từ tầng dưới chót bò lên, những vất vả từ trước đến nay hơn trăm năm coi như công cốc. Chuyện như thế ai chịu đồng ý.
Cho nên những quyền quý đang có quyền lợi nếu không đến bước đường cùng là tuyệt đối không chịu đầu nhập vào Khang Tư.
Nếu tâm tính các quyền quý tỉnh khác đều như vậy, thì những tỉnh được thống nhất lâu năm như Hải Quảng, Hải Vũ thì càng không cần phải nói.
Dùng hạm đội đế quốc để buôn bán với nước ngoài, dùng kỹ thuật chế tạo để độc quyền buôn bán thuyền biển, hai tỉnh này thật sự giàu nứt đố đổ vách. Bởi vì đế quốc nội loạn, hai tỉnh này thu vào không ít dân chạy loạn khiến cho quyền quý nhỏ nhất cũng đều thành lập một đại đội võ trang.
Có thể nói chỉ riêng tính toán binh lính của quyền quý thì số lượng cũng đạt tới mức làm cho người ta sợ hãi than. Lại thêm đội quân lính thủy đánh bộ đế quốc vượt qua lệ thường, đó lại càng là một cỗ thực lực khủng bố.
Tỉnh Hải Vũ là tỉnh duy nhất của đế quốc có thể tạo ra thuyền chiến, vũ lực cùng kinh tế hùng mạnh khiến cho tỉnh này càng không giống như một tỉnh ở vùng biên cương đế quốc. Trừ bỏ thành trì đế quốc ra, khắp nơi đều là trang viên rộng mọc san sát, trong trang viên là số lượng lớn tá điền bận rộn làm việc. Những trang viên và tá điền này trừ bỏ một số ít là quyền quý địa phương sở hữu, phần lớn thuộc về sĩ quan hạm đội thứ nhất, thứ hai, thứ tư, thứ năm của đế quốc. Không nên kỳ quái hạm đội thứ năm đóng quân tỉnh Hải Quảng như thế nào lại có trang viên ở tỉnh Hải Vũ, chỉ cần một hạm đội chiếm cứ chế tạo thuyền buôn ở tỉnh Hải Quảng thì tuyệt đối khiến cho người đời đỏ mắt. Cho nên hạm đội thứ năm thức thời trực tiếp kéo các hạm đội khác lại đây. Cũng vì thế sĩ quan hạm đội thứ nhất, thứ hai, thứ tư đóng quân tại tỉnh Hải Quảng cũng có được trang viên, nói cách khác bởi vì liên quan đến lợi ích, hải quân đế quốc trừ hạm đội thứ ba không có gì, còn lại bốn hạm đội gần như là một thể. Có thể nói tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ tuyệt đối nằm trong sự khống chế của hải quân đế quốc. Thủ phủ tỉnh Hải Vũ là một thành phố lớn nằm trên bờ biển được vây quanh bởi một xưởng chế tạo thuyền biển lớn nhất, và một bến cảng đẹp nhất toàn tỉnh.
Quyển 7: Đô đốc ngũ tỉnh.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ