A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 184: Lấy Binh Tại Chỗ. (1+2)
ốn vị đại thần ở đây đều là già thành tinh, đầu tiên là bị quân hàm khống chế quân sự một tỉnh làm sửng sốt, tiếp đó lập tức coi như không có chuyện gì.
Bọn họ hết sức rõ vì sao Hoàng thái tử muốn đem bậc quân hàm ngang với quân phiệt hợp pháp này ban thưởng cho Khang Tư.
Thừa tướng vuốt vuốt râu mép cười nói:
- Điện hạ, chuyện này thật là nhất cử lưỡng tiện mà, nhưng mà biên chế một Sư đoàn có phải hơi ít một chút không? Cứ việc binh lực tỉnh Hải Tuyền đã sớm vượt quá ba sư đoàn rồi.
Hoàng thái tử biết mọi người đều nhìn thấu ý đồ của mình, cũng không bào chữa gật đầu. Chính thất đệ của mình lại có thể ở nơi xa xôi kéo ba Sư đoàn, năng lực thật là không tồi.
Tuy rằng binh lực ba Sư đoàn này ở trong các hoàng tử công chúa quyền quý cũng không tính là nhiều, nhưng chỗ hành tỉnh xa xôi, giữ lấy địa lợi cách núi xem hổ đấu, trong lúc mình cùng các huynh đệ khác chinh chiến, quyết không thể để hắn nhàn rỗi, không thì ngư ông đắc lợi sẽ là chính hắn, nhất định phải sớm giải quyết cái đệ đệ này!
Phạm vi thế lực của mình ở tại Đế đô, ở bên ngoài không có nhân mã, không cách nào suy yếu thế lực của hắn, hiện giờ đột nhiên nhảy ra một cái Khang Tư từng bị thất đệ mưu hại, hơn nữa cái Khang Tư này chẳng những năng lực không tệ, còn có được ba vạn tinh binh, tuyệt đối có thể tìm tìm phiền toái cho thất đệ!
Đối với lời Thừa tướng nhắc nhở Hoàng thái tử đương nhiên rõ ràng, tuy nhiên hắn cũng không lo lắng, hiện giờ ủy quyền lại rất dễ, dù sao thả hay không cũng đều cùng một dạng, trời cao hoàng đế xa, người ta muốn thế nào thì làm thế đó. Nhưng chỉ sợ địa bàn nối liền, đưa quyền vào tay sợ rằng không thu được trở lại.
Tới lúc trọng yếu quan đầu, một khi xuất hiện chuyện không nói danh dự, vậy thủ hạ tuyệt đối sẽ không đoàn kết. Chờ khi thống nhất thiên hạ mới thu quyền? Đến lúc đó, không phát động vài lần chiến tranh, đừng nghĩ tới chuyện buông bỏ cho ngươi thu hồi quyền lực.
Chỉ là hắn lén liếc nhìn Nguyên soái, hạ quyết định, mở miệng nói:
- Thừa tướng đại nhân nói nói chính phải, đã như vậy, cứ cho phép Khang Tư mở rộng binh lực tới mức một Quân đoàn đi.
- Ba vạn tinh binh của hắn bung ra làm sĩ quan, còn có thể xây dựng một Quân đoàn. Về phần quân hàm tạm thời bảo trì ở cấp Thiếu tướng đi, chờ hắn lập được công lao lại đề bạt tiếp.
- Vâng, Điện hạ anh minh.
Bọn người Thừa tướng gật đầu tán thành, bọn họ nào có để ý Khang Tư lớn mạnh đến mức không thể khống chế đây chứ. Chỉ riêng một Quân đoàn không phải xây dựng thành công đơn giản được, dù là Khang Tư đem ba vạn tinh binh đều làm sĩ quan, hắn cũng không có nhiều tiền trang bị cho một Quân đoàn được.
Đương nhiên, nếu như Khang Tư đem cả hai hành tỉnh cướp bóc sạch sẽ một lần còn có thể làm được, chỉ là sợ hắn không cướp bóc, chỉ cần hắn dám vơ vét trong dân, vậy thì không có gì đáng để cảnh giác nữa.
Tuy rằng Nguyên soái nghĩ Khang Tư không giống như là một người có dã tâm, nhưng cũng không có phản đối, dù sao nhìn mặt nhìn người không nhìn được lòng, ở thời đại này ai dám đảm bảo chứ?
Cuối cùng, chẳng những hắn không có phản đối, ngược lại đối với khen thưởng có thể dẫn phát dã tâm của Khang Tư biểu thị tán thành rõ ràng. Cái tưởng thưởng này thoạt nhìn không tệ, kỳ thật nói trắng ra chính là giật dây Khang Tư phát động chiến tranh, trở thành mồi tiêu hao quân phiệt địa phương mà thôi.
Thấy mọi người đều chấp nhận đề nghị của mình, trong lòng Hoàng thái tử có chút đắc ý, bắt đầu nói ra lời bản thân mình đang hết sức chờ mong:
- Lúc chúng ta phát ra mệnh lệnh này, chúng ta có phải là nên biểu diễn cho người trong thiên hạ xem một chút lực lượng của mình? Để cho thế nhân biết rõ, chỉ có chúng ta mới là chính thống, đám loạn thần tặc tử kia vốn không đủ để lo lắng!
Thừa tướng gật đầu:
- Điện hạ nói rất phải, chúng ta xác thật là phải phô bày một chút thực lực, không biết ngài Nguyên soái cho rằng thế nào?
Nguyên soái đứng dậy nói:
- Bởi binh lính vừa mới huấn luyện hoàn tất, cho nên giai đoạn trước mắt, hạ quan cho rằng tốt nhất nên tìm một đối thủ yếu ớt khai đao.
Hoàng thái tử thấy Nguyên soái không phản đối, lập tức hưng phấn cười nói:
- Đây là tất nhiên, quả hồng phải tìm trái mềm mà bóp. Khố Tả đại nhân, mời ngài nói cho chúng ta biết, trước mắt chúng ta nên chọn một mục tiêu nào hạ thủ.
Tổng trưởng tình báo đứng dậy hành lễ nói:
- Vâng, Điện hạ, các vị đại nhân, hạ quan cho rằng, trước mắt mục tiêu của chúng ta hẳn là các tỉnh phía đông hành tỉnh Hương Đông, hành tỉnh này bị tam đại tộc ngoại thích tộc khống chế, tổng binh lực toàn bộ hành tỉnh ước chừng ba Quân đoàn, là một cái nhỏ yếu nhất trong các hành tỉnh xung quanh Đế đô.
- Hơn nữa đánh hạ hành tỉnh Hương Đông, chúng ta có thể thu được mấy mỏ khoáng lớn, như vậy quân bị của chúng ta sẽ không có chuyện chỉ ra không vào nữa, có thể tự mình chế tạo binh khí rồi.
Vừa nghe lời này, trong lòng Thừa tướng run lên, bởi hắn cũng là ngoại thích mà. Chỉ là nhiều năm qua hắn thân là Thừa tướng, lại đối xử bình đẳng với các hoàng tử, hầu như không có ai sẽ coi hắn như là ngoại thích, nghĩ vậy, trong lòng Thừa tướng lại khôi phục bình tĩnh.
- Tốt! Bước đầu tiên chúng ta xuất binh chính là thu phục hành tỉnh Hương Đông! Nhất định phải bắt sống mấy quân phiệt gia tộc trở về cho ta!
Hoàng thái tử Điện hạ nghiến răng nghiến lợi, nhảy dựng lên nói, trong mắt lóe ra quang mang cừu hận. Trước đây chiêu bài Thái tử của hắn chú định sẵn phải thoái vị nhường ngôi cho mấy đệ đệ, cũng chịu những ngoại thích này khi dễ không ít.
Tứ đại thần đều lý giải tâm tình Thái tử đưa ra yêu cầu này, đối với yêu cầu này, tứ đại thần cũng không có phản đối, mặc kệ thế nào đi nữa, năm mới qua đi, hắn chính là quân chủ của mấy người này, hơn nữa yêu cầu này cũng không phải việc gì khó, để chủ tử tương lai vui vẻ một chút có gì không được?
Theo mệnh lệnh hạ xuống, Đế đô trầm tĩnh lâu ngày bắt đầu mở ra nanh vuốt, thế lực xung quanh Đế đô lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, các sứ giả cũng bắt đầu chạy tán loạn xung quanh, hô bằng gọi bạn các nơi chuẩn bị ngăn chặn Đế đô mãnh liệt xuất kích.
Ai cũng rõ ràng Đế đô kỳ thật chính là thể kết hợp giữa quân doanh, kho bạc, kho hàng, lúc một cái thể kết hợp như vậy biểu diễn ra năng lực của nó, vậy thật là không ai dám xem.
Hành tỉnh Hải Tân.
Bởi vì nhà Khải Lỗ Sĩ trưng binh trắng trợn, dẫn tới quân phiệt xung quanh bất đắc dĩ tăng binh lực theo, cho nên lúc tỉnh đông sắp bùng nổ, địch nhân nhà Khải Lỗ Sĩ trêu chọc - Thượng tá Khang Tư, chọn hai Lữ đoàn bộ binh cùng một Liên đội kỵ binh, hùng hổ rời khỏi bờ biển, lao thẳng vào địa bàn nhà Khải Lỗ Sĩ.
Trên đường bộ đội Khang Tư xuất chinh, từng có mấy nhóm quân phiệt nhỏ đui mù muốn đấu một phen, chỉ là trong thời gian nháy mắt đã bị bộ đội Khang Tư đánh cho đầu rơi máu chảy.
Thế tiến công cường hãn này vừa hiện ra, hơn nữa bộ đội Khang Tư cho thấy chỉ tìm nhà Khải Lỗ Sĩ gây chuyện, quân phiệt xung quanh đều đứng ở trên biên giới thế lực, cảnh giác chú ý cử động bộ đội Khang Tư.
Nhà Khải Lỗ Sĩ này càng giống như nổi cơn điên, một khối đất nho nhỏ, lại bị hắn mộ binh chiêu ra tới mười lăm vạn binh lính.
Chẳng qua là một đám ô hợp như vậy, chỉ vừa đối mặt với bộ đội Khang Tư đã bị đánh tan ngay, binh lính nhà Khải Lỗ Sĩ bỏ chạy tứ tán, ném bỏ binh khí, cởi bỏ quân phục, lập tức liền biến thành bách tính húi cua, nhà Khải Lỗ Sĩ không được lòng dân trong nháy mắt đã bị con dân họ từ bỏ.
Bộ đội Khang Tư như đi vào chỗ không người, đánh thẳng vào căn cứ địa nhà Khải Lỗ Sĩ mới bị chống lại, nhưng mà trước sức chiến đấu của bộ đội Khang Tư cường hãn không phải như quân đội của con người, rất nhanh liền bị tiêu diệt, khấu trừ thời gian hành quân trên đường, quân Khang Tư chỉ hao tốn thời gian ba ngày liền tiêu diệt nhà Khải Lỗ Sĩ.
Lúc quân Khang Tư bắt đầu thực hành chế độ hộ tịch nghiêm ngặt, đem thành viên nhà Khải Lỗ Sĩ cùng quan viên biếm làm nô lệ cùng tiện dân, đem dân chúng trên địa bàn nhà Khải Lỗ Sĩ biếm làm thứ dân, đem một ít quan dân đầu nhập vào quân Khang Tư đề bạt làm hạ dân, bình dân hoặc thượng dân, đồng thời bắt đầu kiểm kê vật tư, quân phiệt xung quanh cho rằng có thể làm ngư ông, đều phái ra bộ đội tinh nhuệ đi thừa dịp cướp bóc.
Chẳng qua hiển nhiên bọn họ không ngờ tới trình độ bảo hộ hung mãnh của quân Khang Tư, vừa phát hiện quân địch xâm lấn, quân Khang Tư giống như mãnh hổ xuống núi, đầu tiên là bày ra tốc độ tập kết khiến người ta giật mình, trong nháy mắt liền có thể tập hợp lại hai Lữ đoàn bộ binh, sau đó mạnh mẽ đánh về phía cổ quân địch xông tới nhanh nhất, một chiêu đơn giản liền đánh tan đám quân đội này, Liên đội kỵ binh theo sát phía sau bộ binh, lập tức triển khai truy sát.
Mà Lữ đoàn bộ binh hoàn thành nhiệm vụ công kích tiếp đó lại bày ra tốc độ hành quân khiến người ta sợ hãi, lại vẫn duy trì tốc độ chạy như điên, không chút ngừng nghỉ nào kéo dài hơn mười cây số, hết sức đột nhiên cắm vào trái tim quân địch còn đang cho rằng quân Khang Tư còn xa tận chân trời, đã thả lỏng cảnh giới.
Đám quân địch này so với đoàn quân địch đầu tiên còn thảm hại hơn, trưởng quan quân đội tử trận trước tiên, binh sĩ hỗn loạn bị chém giết hơn phân nửa, thẳng đến khi Liên đội kỵ binh quân Khang Tư đuổi theo kịp mới bị Lữ đoàn bộ binh quân Khang Tư thả chạy.
Cứ thế, quân Khang Tư dựa vào tốc độ tập kết cùng hành quân kinh khủng, số liệu tình báo chuẩn xác, cùng với hai chiêu chiến thuật bộ binh đột phá kỵ binh truy sát, hoàn toàn đánh tan đám quân phiệt tới đây chiếm món hời.
Nếu như không phải do quân binh Khang Tư không đủ, sợ rằng còn có thể phản công đẩy vào vùng đất bên địch. Chỉ là chỗ thiếu hụt ấy của quân Khang Tư, cũng để cho đám quân phiệt xung quanh cảm thấy quá là may mắn. Nói chung, những tên quân phiệt trộm gà không thành còn mất nắm gạo này, ở giai đoạn hiện giờ không dám trêu vào móng vuốt quân Khang Tư nữa.
Vì vậy, theo chuyện quân Khang Tư mạnh mẽ thay thế nhà Khải Lỗ Sĩ, cũng đả thương các quân phiệt xung quanh phát sinh, toàn bộ tỉnh đông liền yên ổn xuống.
Các quân phiệt khác ở tỉnh Hải Tân thấy ngọn nguồn náo động đã ổn định xuống, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu giải tán các tráng đinh đã mạnh mẽ chiêu mộ, để cho những tráng đinh này trở lại quê quán, tiếp tục cung cấp tiền tài vật tư cùng trang bị cho những quân phiệt bọn họ.
Hành tỉnh Hải Tân, tỉnh phía đông vốn là địa giới nhà Khải Lỗ Sĩ, hiện là thuộc quân phiệt Khang Tư.
Lúc này địa giới quân Khang Tư thống trị đã khôi phục bình tĩnh, mà chế độ đẳng cấp dưới quân Khang Tư cưỡng chế thực thi đã thi hành xuống dưới.
Các quan dân cũ trong địa bàn nhà Khải Lỗ Sĩ, đa số bộ phận đều biến thành nô lệ, tiện dân cùng thứ dân, những cấp này được xưng là tam hạ dân. Tuy nhiên cũng có một bộ phận biến thành hạ dân, bình dân cùng thượng dân, bộ phận này chính là những người đầu óc linh hoạt ánh mắt tương đối chuẩn. Bọn họ trước lúc quân Khang Tư công kích đã lựa chọn ủng hộ quân Khang Tư, hiện giờ, những người này được xưng là tam thượng dân tất cả đều hết sức ngạo nghễ đi lại trên đường lớn.
Về phần có thể bởi vậy mà dẫn phát bạo động hay không? Đương nhiên là có, mấy kẻ níu kéo lợi ích làm sao có thể buông tha nhẹ nhàng như vậy, chỉ là sau khi quân Khang Tư chém rơi một đống đầu lâu, phái binh lính đóng ở các nơi, cưỡng chế trấn áp, hơn nữa dân chúng được lợi ích mới giám thị tự phát, toàn bộ địa giới quân Khang Tư vững chắc như núi.
Người thường chính là như vậy, bọn họ biết mình không cách nào phản khác lại được quy tắc này, cho nên sau khi nhìn ngó liền sẽ tự động thuận theo thích ứng với quy tắc mới.
Một đám thanh niên trang phục rõ ràng là lưu manh, toàn vẻ mặt vênh váo tự đắc thần sắc tự ngạo, giống như con cua đi ngang trên đường cái. Chỉ thấy bọn họ đang rung đùi đắc ý, nhìn loạn xung quanh, một tay chắp ở sau lưng, một tay lại đang đùa giỡn huy chương đeo trên ngực. Bọn họ nhìn đến dân chúng trên đường vừa gặp được mình tới lập tức vọt sang một bên cúi đầu hành lễ, không khỏi cười to đắc ý một trận.
Đứng đầu là một lưu manh thần sắc ngạo nghễ nhất, vẻ mặt tự đắc nói:
- Ta nói các huynh đệ, thế nào? Bây giờ còn hoài nghi ca ca ta lựa chọn sai sao?
Tên lưu manh bên cạnh lập tức lộ vẻ nịnh nọt nói:
- Ai dám hoài nghi ca ca ngài chứ, nếu như không phải có ngài anh minh thần võ dẫn đầu huynh đệ gia đầu nhập vào quân Khang Tư, chúng ta nào có cơ hội vinh quang giống như bây giờ chứ? Ra cửa không bị người ta khinh bỉ đã là vạn hạnh rồi.
Bọn họ vừa vỗ mông ngựa, ánh mắt lại nóng bỏng nhìn chăm chú vào huy chương trước ngực đại ca, cái đó chính là huy chương thượng dân đó! Đừng nhìn huy chương đó chỉ cao hơn so với của mình một cấp, đãi ngộ lại cách xa như trời với đất, chỉ riêng một cái hai mươi mẫu ruộng truyền đời cũng đủ cho người ta đỏ bừng hai mắt rồi!
Nếu như không phải có đại ca đi dẫn đường ở phía trước, căn bản đừng nghĩ tới chuyện mấy người kia có thể nhường đường cho bình dân như mình!
Vừa nghĩ tới đây, mấy tên lưu manh địa vị tương đối cao lại hối hận một trận, làm sao ban đầu không phải là mình nhảy ra dẫn đường cho quân Khang Tư đây chứ? Dù là nhảy ra theo đại ca cũng được rồi, làm sao lúc vừa mới thấy quân Khang Tư hỏi đường, mình lại vô dụng tới mức bị dọa nhũn chân như vậy chứ? Ai, đây là số mệnh mà!
Một tên lưu manh đột nhiên nhướng mày, chỉ vào một người bày quán cạnh đường nói:
- Ca ca ngài xem, kia không phải là Đỗ Lão Tam sao? Bình thường ỷ vào thân thể khoẻ mạnh cùng quan hệ với nhà quan không ít lần khi dễ chúng ta, hiện giờ lại cũng bởi vì quan hệ này mà bị biếm làm tiện dân, so với chúng ta còn thấp hơn một cấp, chúng ta đi nhục nhã hắn một chút xem hắn thế nào?
Mấy lưu manh khác đều ào ào kêu tuyệt, mà tên đại ca kia lại cau mày suy nghĩ một chút, mới gật đầu nói:
- Làm nhục hắn thì có thể, nhưng mà chỉ có thể dùng lời nói nhục mạ hắn, tuyệt đối không thể động tay động chân, điểm này tuyệt đối phải nhớ kỹ.
Đám lưu manh sửng sốt, mê hoặc hỏi:
- Ca ca, vì sao không thể động thủ? Chúng ta là bình dân, lão tiểu tử này chỉ là một tiện dân! Chúng ta đánh hắn, hắn còn dám đánh trả sao?
- Ta đánh hắn không có chuyện gì, dù sao ta là thượng dân, nhưng mà các ngươi vô cớ đánh hắn sẽ bị bắt.
Đại ca lưu manh vẻ mặt kiêu ngạo nói.
- Ấy, không phải nói đẳng cấp chúng ta cao hơn so với tiện dân sao? Làm thế nào mà đánh tiện dân một chút lại sẽ bị bắt? Lẽ nào chúng ta chỉ có thể đi khi dễ nô lệ?
Đám lưu manh mới nói ra, đã bị đại ca lưu manh cắt đứt.
- Hừ! Còn muốn khi dễ nô lệ? Ngươi không biết nô lệ là tài sản riêng của đại nhân Khang Tư sao? Khi dễ bọn họ chẳng phải là muốn chết!
- Cái này không thể cái kia không được, ca ca, chẳng phải chúng ta không còn thú vui gì nữa sao?
Đám lưu manh lập tức giống như bánh bao chiều, nhân sinh không còn thú vui nào, có thể không ế sao?
- Thú vui? Lẽ nào các ngươi chấp nhận cả đời lăn lộn ở trên đường? Lẽ nào các ngươi chấp nhận cả đời làm một bình dân? Ta, ca ca các ngươi, sẽ không thỏa mãn chỉ một cái thân phận bình dân!
Đầu lĩnh lưu manh trừng mắt nói.
Đám lưu manh đều mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn lão đại ca trước mắt này, mới trước đó còn cả ngày trộm gà bắt chó, sinh sự kiếm chuyện, mới có mấy ngày thôi, lại trở nên khí thế bức người như vậy!
Đám lưu manh suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ xua tay nói:
- Ấy, ca ca, chúng ta đương nhiên cũng muốn trở nên nổi bật, nhưng lại không có cơ hội như vậy mà.
Đầu lĩnh lưu manh nghe vậy cũng sửng sốt, đúng vậy, hiện giờ địa bàn quân Khang Tư đã vững chắc xong, không giống như vừa mới bắt đầu khi đó tùy tiện dẫn đường còn có thể nhận được quân công.
Về phần đi vào quan phủ làm việc? Tuy rằng chính hắn là một thượng dân so với người khác được ưu đãi hơn, nhưng chính mình một chữ cũng không biết, có khả năng sao?
Vốn tòng quân nhập ngũ chính là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc quân Khang Tư trưng binh yêu cầu hết sức nghiêm ngặt, những binh sĩ tráng kiện bị bắt tù binh đều trực tiếp biếm làm nô lệ, chỉ có ngay lúc đầu trên địa bàn Hạm đội số ba cạnh bờ biển trưng thu mấy ngàn người, trên mảnh địa bàn mới này một người cũng không có, muốn đi lính thì tạm thời đừng suy nghĩ tới.
Nghĩ đến đó, đầu lĩnh lưu manh cũng lắc đầu bất đắc dĩ:
- Quên đi, không nói những thứ này, hiện giờ chúng ta nên đi sỉ nhục Đỗ Lão Tam một phen. Nhớ kỹ, không được động tay động chân, cũng không được phá quán của hắn.
Chúng lưu manh lập tức hoan hô một tiếng, chạy ầm ầm tới trước mấy bước, bao vây quán của Đỗ Lão Tam kia lại.
Đỗ Lão Tam thấy nhiều người vây quanh mình như vậy, tuy rằng trong lòng cả kinh, nhưng thấy mấy người này đều đeo huy chương bình dân xong, cũng khinh thường bĩu môi, coi bọn hắn như không tồn tại, bắt đầu thu dọn đồ vật. Tuy rằng không sợ bọn họ, nhưng buôn bán không làm được, không trêu vào còn không tránh được sao?
Về phần trốn khỏi địa phương này? Đỗ Lão Tam còn không có nghĩ tới, bởi vì mình ở đây dọn hàng chỉ cần giao chút tiền nhỏ coi như thu thuế là được, trừ đó ra thì không cần giao tiền gì nữa, mỗi ngày qua còn tiêu sái hơn trước đây.
Đầu lĩnh lưu manh rất đắc ý đi vào nói:
- Đỗ Lão Tam tiện dân ngươi, thấy bản thượng dân sao không chào hỏi một tiếng!
Nói rồi vẻ mặt ngạo nghễ chắp tay ưỡn ngực, biểu hiện rõ chiếc huy chương gắn trên ngực hắn.
Đỗ Lão Tam đầu tiên là liếc mắt nhìn chằm chằm cái huy chương thượng dân kia, thần sắc đố kỵ hâm mộ, sau đó mới vẻ mặt bất đắc dĩ, khổ sở và nhục nhã cúi đầu hành lễ vấn an.
Chính mình chỉ cần bảo trì phục tùng với chế độ đẳng cấp, như vậy tối đa chỉ là mấy người cấp trên mắng vài câu là xong, coi như không có chuyện gì, còn hơn trước đây thế nào cũng phải đầu rơi máu chảy, phá quán đập đồ, cho nên trong lòng Đỗ Lão Tam rất bình tĩnh.
Thấy Đỗ Lão Tam khuất phục, đám lưu manh đều đắc ý cười to, ngay lúc tên đầu lĩnh lưu manh đang muốn mở miệng nhục mạ hắn một phen, ở đầu đường đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa, mọi người nghe được tiếng vó ngựa, không cần ai ra lệnh, động tác cực nhanh tránh sang hai bên đường.
Đế quốc thiếu ngựa, đặc biệt là ở khu duyên hải này, phần lớn kỵ binh quân phiệt xây dựng đều là cưỡi ngựa chở hàng, cho nên trong lòng dân chúng, người có thể cưỡi ngựa nếu không phải binh chủng kỵ binh cao cấp thì là người quyền quý, đặc biệt ở địa bàn quân Khang Tư này, đẳng cấp sâm nghiêm, đụng phải đại nhân vật này, thật sự là ngại sống lâu quá.
Một khoảng đường trống trong nháy mắt xuất hiện trên đường lớn, chỉ thấy một gã kỵ binh nhẹ Đế quốc giục ngựa chạy vọt qua. Vừa nhìn trên vai kỵ binh đeo một cái túi lớn, trên trán quấn lấy một băng vải lụa màu vàng, người không hiểu thì cảm thấy quái lạ, người biết chuyện lại lập tức nhảy dựng lên.
Chỉ thấy ở giữa đường có mấy hán tử thần sắc cao ngạo, bao gồm cả tên đầu lĩnh lưu manh bên trong, vội vã đi tới tấm bảng thông cáo ở trung tâm, vừa chỉnh trang lại y phục của mình vừa hét lớn:
- Mau tránh ra, đều tránh ra, đừng trở ngại võ sĩ đại nhân tuyên đọc mệnh lệnh!
Kỵ sĩ kia đi tới trước bảng thông cáo, tên đầu lĩnh lưu manh nhảy ra trước đám hán tử kia, đầu tiên nhìn một chút trước ngực cùng trên vai kỵ sĩ, sau đó lập tức khom lưng hành lễ hô:
- Tham kiến Cường võ sĩ thượng giai đại nhân.
Dân chúng vây xung quanh xem náo nhiệt, vừa nghe lời này, đẳng cấp từ thứ dân trở xuống lập tức sợ tới quỳ trên mặt đất, đẳng cấp từ hạ dân trở lên lại khom người cúi đầu.
Kỵ sĩ kia cũng không xuống ngựa, cứ cưỡi trên lưng ngựa như vậy liếc mắt nhìn huy chương mấy người lưu manh đầu lĩnh, sau đó trên gương mặt buộc căng mới lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Các vị thượng dân không cần đa lễ, bởi nhân thủ không đủ, mệnh lệnh của đại nhân Khang Tư giao cho các người tuyên đọc vậy.
Nói rồi từ trong chiếc túi móc ra một tập giấy rút một trang đưa qua. -
Tên đầu lĩnh lưu manh đi lên tiếp nhận trước nhất, mấy người khác thân hình vừa động, cũng đã chậm rồi, chỉ còn cách hết sức bất mãn trừng mắt tên đầu lĩnh lưu manh, vẫn tiếp tục duy trì thần thái cung kính. Kỵ binh kia cũng không nói nhiều, tiếp tục giục ngựa rời đi.
Thấy kỵ binh đi xa, huynh đệ tên lưu manh mới dám đi tới gần, vừa lau trán vừa thở dốc nói:
- Trời ạ! Rõ ràng quân hàm chỉ là một cái binh hạng nhất, đẳng cấp lại là Cường võ sĩ thượng giai, lẽ nào đồn đãi lão binh quân Khang Tư đều là võ sĩ là sự thật?
- Đương nhiên là thật, lão binh dưới trướng đại nhân Khang Tư tất cả đều là đẳng cấp võ sĩ trở lên, nhưng mà không có cách nào, ai bảo người ta là nhóm quân nhân đầu tiên, đãi ngộ siêu cấp mà! Thật là làm cho người ta hâm mộ.
Đầu lĩnh lưu manh cảm khái vạn ngàn.
Khó trách những dân chúng mới vào địa bàn quân Khang Tư này đối với chế độ đẳng cấp quen thuộc như thế, chế độ đẳng cấp đại biểu cho lợi ích cùng nguy hiểm khiến cho dân chúng tự động tự giác nhớ kỹ những tri thức này, cho nên tuy rằng thời gian quân Khang Tư đánh chiếm khống chế địa bàn này cũng không dài, nhưng ngay cả trẻ con chưa hiểu chuyện cũng có thể từ huy chương nhận ra người nào cần phải lễ phép, người nào có thể coi như không phát hiện.
- Cầm tới đây, ngươi lại không biết chữ, tiếp nhận cái gì chứ!
Một người thượng dân vẻ mặt khinh bỉ đoạt lấy mệnh lệnh thư từ trong tay tên đầu lĩnh lưu manh.
Đầu lĩnh lưu manh đối với chuyện này chỉ có thể bĩu môi ra, không thể làm phản kích nào khác. Mà huynh đệ hắn càng chỉ có thể nắm tay trừng mắt. Không có cách nào, nội chiến là không được phép, mà dĩ hạ phạm thượng càng là căn nguyên tai họa.
Thượng dân kia mở mệnh lệnh thư ra, thanh giọng hai tiếng vừa định mở miệng, chỉ là chợt nghẹn ở nơi đó. Người xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng, con mắt cái thượng dân này bỗng nhiên lồi ra, sau đó thấy toàn thân thượng dân này run run liên tục.
Nhìn biểu tình thượng dân kia, trong lòng mọi người phát lạnh, đại nhân Khang Tư sẽ không phải vi phạm lời hứa, chuẩn bị gia tăng thuế suất và chiêu mộ lao dịch chứ?
Những dân chúng tầng chót như tiện dân thứ dân này sở dĩ chấp nhận tiếp thu chế độ đẳng cấp sâm nghiêm như vậy của quân Khang Tư, là bởi vì dù là một tiện dân thì thuế suất cũng tốt hơn bình dân các địa phương khác, còn một điểm trọng yếu hơn là không chiêu lao dịch, không thì cho dù không cách nào phản kháng, bọn họ cũng đã sớm trốn hết, ai muốn sống qua ngày ở cái cấp bậc thấp kém kia?
Lúc mọi người đang trong lòng run rẩy đợi thượng dân kia nói ra lời khiến mình tuyệt vọng, chỉ thấy khóe miệng thượng dân kia càng mở càng lớn, cuối cùng mang theo tiếng cười to mừng rỡ, bỗng nhiên bắn ra từ trong miệng há to như cái tô lớn của hắn.
Mọi người ở đây lập tức đầu đầy sương mù, người này điên rồi sao?
Những người khác không dám lên tiếng, mấy người thượng dân đồng cấp lại không thèm để ý, vây lên trước tới ngó vào xem mệnh lệnh thư, đẩy đẩy thượng dân kia hỏi.
Thượng dân kia bị người ta đánh nhiễu lập tức tỉnh táo lại, chỉ là dù hắn tỉnh táo lại rồi, miệng há to mừng rỡ nhảy lên hô:
- Trời ạ! Cơ hội nổi bật của ta cuối cùng cũng tới rồi!
Mấy người thượng dân đều không biết chữ, nhìn thấy hắn nhảy nhót mừng rỡ như thế, còn nói mấy lời như sắp trở nên nổi bật, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, lập tức vây quanh thượng dân này buộc hắn đọc mệnh lệnh thư.
Thượng dân kia cũng không chiếu theo mệnh lệnh thư đọc ra, ngược lại vô cùng hưng phấn giơ giơ mệnh lệnh thư nói:
- Các vị huynh đệ, đại nhân Khang Tư hạ lệnh thành lập hai Lữ đoàn quân dự bị! Muốn chiêu mộ ba vạn binh lính! Thời gian là mười ngày sau, tiến hành chọn lựa ở trung tâm các trấn! Đây chính là cơ hội tốt cực tốt mà!
Người ở đây nghe nói như thế tất cả đều hít một hơi lạnh, mấy người thượng dân, đặc biệt tên đầu lĩnh lưu manh vừa rồi còn phê bình thủ hạ liền lập tức thở gấp, hai mắt cũng trở nên đỏ rực.
Những dân chúng sinh hoạt trên địa bàn quân Khang Tư, nếu nói tới chức nghiệp lưu ý nhất, vậy tuyệt đối chính là biên chế chính quy quân Khang Tư.
Lúc vừa bắt đầu, chế độ đẳng cấp còn chưa thâm nhập nhân tâm, mọi người muốn trở nên nổi bật theo đuổi chính là đi làm quan, dù là nhân viên thu thuế ở nha môn hương trấn xuống làng thu thuế cũng để người ta hâm mộ truy cầu.
Mà khi chế độ đẳng cấp thực hành rồi, người nào cũng biết mỗi đẳng cấp đại biểu quyền lực địa vị cùng tài phú, cũng biết rõ chênh lệch giữa thượng cấp cùng hạ cấp lớn cỡ nào.
Chế độ đẳng cấp phổ biến để cho dân chúng trên địa bàn quân Khang Tư hiểu được ngoại trừ đẳng cấp sâm nghiêm ra, cũng khiến cho ánh mắt dân chúng trở nên đỏ bừng, nước bọt chảy ròng ròng.
Sau khi chế độ đẳng cấp xuất hiện, bất luận là trí thức cỡ nào, dù sao người có chút tri thức liền chen chúc chạy ào vào hệ thống chính vụ.
Đặc biệt các quan viên nhà Khải Lỗ Sĩ trước kia bị biếm làm nô lệ cùng tiện dân, mấy lần vì một danh ngạch mà tranh nhau tới vỡ đầu chảy máu, không nói đây là cơ hội duy nhất giải cứu mình cùng người nhà, chỉ riêng cái đãi ngộ đẳng cấp kia, liền cũng đủ cho họ đâm đầu liều mạng.
Trên toàn khối địa bàn này, phàm là người biết đọc biết viết hầu như đều bị chiêu nạp vào trong tay Khang Tư. Trên thực tế, dựa vào chế độ này mới là nguyên nhân để quân Khang Tư ở trong thời gian ngắn như vậy, chẳng những khống chế được khối địa mới chiếm, nhưng còn thuận lợi thúc đẩy công tác hằng ngày.
Nhưng mà người biết đọc biết viết dù sao chỉ chiếm một con số nhỏ trên tổng dân số, tuyệt đại bộ phận dân chúng bình thường không có văn hóa chỉ có thể đặt ánh mắt lên hệ thống quân đội không cần các kỹ năng khác, chỉ cần biết đánh biết chạy là có thể tham gia.
Cho nên bất đồng với các nơi quân phiệt khác khi mà tráng đinh ẩn nấp bỏ chạy khỏi quân đội, bên ngoài quân doanh quân Khang Tư lại chật ních tráng đinh tới xin vào quân đội. Chỉ là đáng tiếc, quân Khang Tư căn bản không cần những tráng đinh vốn đối với bọn họ chỉ có trói buộc mà thôi.
Vô số nam tử tự nhận là quân nhân tốt chỉ có thể ủ rũ bỏ đi, nhưng mà bọn họ chưa từ bỏ ý định vẫn luôn dõi mắt trông mong chờ đợi tin tức quân Khang Tư chiêu mộ binh lính xuất hiện.
Hiện giờ cuối cùng để mình đợi được rồi, có thể không hưng phấn sao? Các nam tử trai tráng thượng dân, bình dân, hạ dân thuộc thượng tam dân ở đây tất cả đều cười to ha hả, tất cả đều huyễn tưởng cảnh tượng sau khi mình trở thành võ sĩ sẽ là cái dạng gì.
Chỉ là một giọng nói lớn đánh gãy ý dâm của bọn họ:
- Thượng dân đại nhân, đại nhân Khang Tư có quy định hạn chế đẳng cấp trai tráng đầu quân hay không?
Chúng thượng dân quay đầu nhìn lại, chính là tiện dân Đỗ Lão Tam.
Vừa nhìn Đỗ Lão Tam toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, thượng dân đều cau mày, đầu lĩnh lưu manh càng hô:
- Chết tiệt! Cái tiện dân tam hạ dân ngươi lại dám...
- Ấy.
Đầu lĩnh lưu manh đột nhiên ngậm miệng lại, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới, bản thân mình là thượng dân có nghĩa vụ phải giải thích cho người bên dưới biết mệnh lệnh của cấp trên, câu hỏi này của Đỗ Lão Tam thì chính mình cũng không thể ngăn cản được.
Thượng dân kia hiển nhiên cũng biết điểm ấy, mặt căng cứng nói:
- Đại nhân Khang Tư không có hạn định tư cách, nói cách khác bất luận là thứ dân, tiện dân hay là nô lệ, hết thảy đều có thể tham dự tuyển chọn!
Lời vừa nói ra, vốn con đường không có nhiều động tĩnh lập tức vang lên một trận hoan hô đinh tai nhức óc, tam hạ dân đã sớm mong mỏi cái cơ hội có thể thay đổi số phận của mình, trước đây là tìm không được, hiện giờ cơ hội tới rồi, không có người nào chấp nhận buông tha cả.
Hầu như chỉ nháy mắt, cả con đường đầy người làm đủ các loại động tác rèn luyện thể lực, thật đúng là người người đều đang nỗ lực mà.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ