To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 146: Chặn Đường Cướp Đoạt. (2)
hiếu tá ngang ngược hô:
- Tiểu tử! Đầu ngươi bị choáng rồi hả? Ngươi nghĩ bây giờ là thời đại nào? Phải biết thời đại này nắm tay người nào to người đó làm vua!
Đừng nói ngươi cấp một nửa vật tư rồi tạ tội, cho dù lão tử chém ngươi thì sao chứ? Chẳng lẽ còn có ai dám tới tìm ta gây sự?!
Thiếu tá cả gan làm loạn quá mức, ngón tay giơ lên chỉ thẳng mũi Khang Tư.
- Ồ! Ý ngươi nói là thời đại này muốn làm gì thì làm phải không?
Khang Tư vẫn bảo trì vẻ mặt bình thản và vô tư tiếp tục hỏi.
- Đó là đương nhiên, nói cho tên ngu ngốc như ngươi cũng được, hiện tại là thời đại quân phiệt, chỉ cần nắm binh lính trong tay, tiền tài, quyền lực, địa bàn, mỹ nữ, tất cả do ngươi tự đoạt lấy!
Thiếu tá đắc ý vênh váo nói.
- Ồ? Cảm ơn ngươi nhắc nhở.
Khang Tư gật gật đầu nở một nụ cười, nhẹ nhàng bâng quơ đưa tay, dùng tốc độ cực nhanh rút đao cắt đứt yết hầu Thiếu tá.
Thiếu tá vẻ mặt khó tin ôm cổ, yết hầu phát ra vài tiếng ục ục, rồi ngã xuống chết không nhắm mắt.
- A! Ngươi...
Liên Đội Trưởng vẻ mặt vẫn còn đang khiếp sợ, ngón tay vừa mới giơ lên, đầu đã rời khỏi thân mình.
Tương Văn ở bên cạnh đang vẩy vẩy máu dính trên binh khí, bĩu môi khinh thường nói:
- Dám nhìn chằm chằm vào ta! Đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi!
Nói xong lại nâng đao xông về phía mấy thân vệ kia.
Khang Tư đã chém được mấy người, Áo Kha Nhĩ vẫn còn đang sững sờ, hắn không nghĩ tới trong thời điểm kêu gọi đầu hang trước trận Khang Tư lại chém bay đầu chủ soái đối phương, cho nên vẫn trợn mắt nói thầm:
- Chuyện này không hợp quy củ! Tại sao giết người vào lúc này? Chẳng lẽ hắn không sợ bị mọi người lên án sao?
An Đạt ở bên cạnh nghe được lời hắn nói phi thường hưng phấn hô:
- Đại nhân, thời đại này không cần giảng quy củ, người thắng làm vua!
Nói xong rút đao xông lên chém giết.
- Đúng vậy, nói quy củ làm gì chứ? Người thắng làm vua!
Áo Kha Nhĩ được thủ hạ đánh thức liền bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, sau đó cũng xông lên chém giết.
Thân vệ của Liên Đội Trưởng thấy chủ quan bị giết, lập tức nghiến răng nghiến lợi, xông lên chém giết. Tuy nhiên bọn chúng đã quên hiện tại mình có không đến mười người, không nói đám người Khang Tư đều là sĩ quan, ngay cả thân vệ Khang Tư cũng có thể một xử lý hai, cho nên chỉ trong thời gian nháy mắt, vài tên thân vệ Liên Đội Trưởng liền đi theo thủ trưởng của chúng.
Hơn một ngàn thân vệ Liên Đội Trưởng phía sau, tất cả đều phẫn nộ giống to một tiếng, giục ngựa phi như điên tới. Bọn chúng cho rằng với một ngàn người, một lần xung phong có thể tiêu diệt đám người vi phạm đạo nghĩa như Khang Tư!
Một số sĩ quan thân vệ có dã tâm thậm chí bắt đầu ảo tưởng đến lúc lấy được đầu Khang Tư, dùng nó để chứng minh mình là người thừa kế chính thống cơ nghiệp của đại soái.
Hơn một ngàn kỵ binh phía sau Khang Tư lại dễ đối phó vậy sao? Trong giữa bọn họ chẳng những có thân vệ của Khang Tư và Áo Kha Nhĩ, còn có những lão binh tinh thông mã kỵ cùng tài bắn cung.
Từ lúc Khang Tư rút đao, những thân vệ đi theo Khang Tư nhiều năm đã giục ngựa xông lên, khi tới phạm vi trong tầm bắn tên, một tiếng:
- Bắn!
Hơn ngàn mũi tên liền bay về phía những thân vệ của Liên Đội Trưởng đang mải miết xông lên kia!
Trận mưa tên này lập tức hạ gục gần trăm người. Sau một đợt mưa tên nữa, kỵ binh bắt đầu mặt đối mặt đánh giáp lá cà.
Dưới sự lãnh đạo của đám người Khang Tư, chém giết những binh lính mặc dù đã huấn luyện nhiều năm nhưng chưa trải qua huyết chiến, mặc dù không phải đặc biệt thoải mái, nhưng khó khăn cũng không đến mức nào, chỉ khác là một đao không chết thì chém hai đao, hai đao không chết tự nhiên có huynh đệ cùng vây công mà thôi.
Mà ba nghìn bộ binh bên phía Khang Tư thấy chiến đấu bùng nổ, lập tức để hai ngàn chiến mã ở lại, cầm thiết thương, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề rồi ầm ầm lao lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y
Tuy nhiên chờ bọn hắn tiếp cận Khang Tư, kỵ binh chiến đấu đã sắp chấm dứt, thân vệ Liên Đội Trưởng Liên đội bốn không còn một ai, bên phía Khang Tư cũng chỉ gục ngã dưới một trăm người mà thôi.
Thấy kỵ binh đang tĩnh dưỡng mã lực, đám bộ binh lập tức vui mừng rất nhanh xuyên qua chiến hữu, như hổ đói vồ mồi đánh về phía những binh linh Liên đội bốn đang bị sĩ quan thúc giục xông lên kia.
Binh sĩ của Khang Tư như những hung thần ác sát, hung khí tận trời, mắt giận trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn trước ngực địch nhân, đến lúc tiến vào phạm vị công kích, sĩ quan hét lơn một tiếng:
- Giết!
Tất cả binh sĩ không quan tâm mạnh yếu đều cố gắng đâm thương về phía trước một bước, ba nghìn binh sĩ động tác thống nhất một kích, lập tức khiến quân địch kêu thảm thiết một hồi.
Sau đó quân của Khang Tư bất kể có đâm thương trúng vào thân thể địch nhân hay không, đều theo một tiếng lệnh:
- Rút!
Liền rút thương ra, vừa hưởng thụ cảm giác mưa máu phun lên mặt, vừa nhắm mục tiêu tiếp theo, chờ đợi mệnh lệnh đợt đột kích tiếp theo.
Quân của Khang Tư đột kích, có thể nói là sát chiêu át chủ bài, là do sĩ quan thân vệ dùng roi tạo ra.
Một tiếng lệnh phát ra, không quản phía trước ngươi có hay không có cái gì, đều phải mãnh liệt đâm về phía trước.
Tiếp tục một tiếng lệnh nữa, bất kể phía trước ngươi có hay không có rất nhiều kim tệ cùng mỹ nữ khỏa thân quyến rũ, đều phải thu thương về.
Binh sĩ phải đổi lấy rất nhiều vết roi trên người mới khiến cho động tác này trở thành phản xạ có điều kiện, đã thành phản xạ có điều kiện thì cho dù trong lòng hắn không muốn làm, thân thể vẫn làm theo mệnh lệnh.
Năm vạn người Liên đội bốn, những lão binh có chút kinh nghiệm ở đội thân vệ. Sau khi đội thân vệ bị chém tuyệt, ngoại trừ những sĩ quan ra, còn lại tất cả đều là tân đinh.
Những tân đinh đó cầm vũ khí còn chưa đến mười ngày, lúc nhìn thấy Khang Tư giết chết lãnh đạo trực tiếp của mình như giết con gà con, trong lòng đã run sợ rồi.
Tuy nhiên sợ hãi sĩ quan vẫn khiến cho bọn họ giữ vững đội hình tiến lên, bọn họ còn có thể có dũng khí này, chủ yếu là bọn họ biết mình có năm vạn người, mà đối với mấy nghìn người trụ cột lúc nãy, cộng với binh lực chênh lệch đến mười lần mới giúp bọn họ không có chạy trốn.
Nhưng cho dù là trụ cột đối mặt với bộ binh hung tàn như vậy, lập tức tan vỡ.
Người ai mà chẳng sợ chết, thấy đối phương không tổn thất người nào, liền tiêu diệt mấy nghìn người bên mình, hơn nữa tồn tại những ánh mắt mà máu tươi không che được kia, tản ra hàn quang khiến người ta sợ hãi, cùng với những chiếc răng nanh trắng nhô ra kia khiến người khác sởn gai ốc, mũi thương dính đầy máu tỏa ra hàn quang lạnh buốt, cứ như vậy lao về phía mình, lập tức khiến sự can đảm của đám binh sĩ đối mặt với quân của Khang Tư toàn bộ tan biến.
Năm vạn người thì thế nào? Cho dù có thể tiêu diệt mấy ngàn quân địch này thì sao? Đến lúc đó mình đã sớm bị trường thương đâm chết rồi! Hơn nữa lãnh đạo của mình đã chết, mình cho dù chạy trốn, những sĩ quan này làm sao xử phạt mình?
Nghĩ như vậy, những binh sĩ gan nhỏ ngay khi giáp mặt với bộ binh của Khang Tư lập tức bỏ chạy tứ tán, vốn sĩ quan còn lấy phương pháp chém giết đào binh để tránh cho đội ngũ tan rã, nhưng người ta thường nói "chó giận sẽ vượt tường", chứ đừng nói là người giận.
Trong mắt những đào binh, những quân địch cầm trường thương giữ vững đội ngũ ầm ầm tiến lên kia, so với sĩ quan còn khủng bố hơn, vì thế bọn họ lập tức chém giết sĩ quan ngăn cản rồi chạy tứ tán.
Vừa thấy sĩ quan bị người bên mình chém giết, những binh lính có lá gan khá lớn hoặc là sợ sĩ quan xử phạt vẫn đang chống đỡ, không nói hai lời lập tức quay đầu bỏ chạy. Không cần phải nói, sợ hãi sĩ quan cũng giống nhau, những binh sĩ này điên cuồng chạy trốn lập tức khiến cho trận hình trở nên rối loạn.
Từ không trung nhìn xuống, ba nghìn bộ binh của Khang Tư chậm rãi đi tới, hễ là địa phương bọn họ đi qua, quân địch lui về bốn phía giống như thủy triều xuống vậy.
Khang Tư quan sát thấy cơ hội tốt đến, lập tức hét lớn một tiếng:
- Toàn quân đột kích!
Đội kỵ binh vốn đang dùng cung tên yểm trợ bốn phía bộ binh, lập tức giục ngựa lao lên phía trước.
Giờ phút này Khang Tư thấy may mắn là đối phương không chịu nổi một kích, nếu đánh thành hỗn chiến, đội ngũ hỗn loạn khẳng định thủ hạ sẽ chết trận rất nhiều, không phải sợ sức chiến đấu không đủ, mà là mọi người cùng mặc quân phục đế quốc, rất dễ nhầm lẫn.
Hơn ngàn kỵ binh tiến lên, đối với những tân đinh kia mà nói, quả thực chính là cảnh tượng khủng bố đến cực điểm, những người chưa lọt vào công kích của bộ binh vẫn bảo trì đội ngũ như cũ, lập tức rối loạn. Ngay cả sĩ quan cũng bị kỵ binh dọa cho vỡ mật, đến mình còn trốn chạy đái cả ra quần, làm sao còn có thể quản lý thuộc hạ được nữa!
Bộ binh thấy tiện nghi tới, dưới sự chỉ huy của sĩ quan, chia ra trăm người một đội, tạo thành một trận hình truy kích những con cừu mất vía kia.
Binh bại như nói lở, kỵ binh thành công áp chế những cọng rơm cứng cổ cuối cùng, năm vạn tân binh bị quân của Khang Tư đuổi như đuổi dê chạy tới Cẩm Thành.
Kỳ thật cho dù không đuổi, bọn họ cũng sẽ chạy về Cẩm Thành. Người nào lúc gặp nguy hiểm chẳng theo bản năng tìm địa phương an toàn nhất, thành Cẩm Thành lúc này là mảnh đất mà bọn họ cho rằng an toàn, sẽ không bị địch nhân giết hại.
Thấy đại thế đã định, Khang Tư cho người đưa những chiến mã nghỉ ngơi phía sau đến, để tất cả kỵ binh đổi ngựa mới sau đó tiếp tục bức bách quân địch chạy về phía Cẩm Thành.
Các kỵ binh hiện tại mỗi lần xông lên một lúc rồi lại đổi ngựa, phiền toái như vậy là vì bảo trì mã lực, bởi vì để còn nhân cơ hội nhảy vào thành nữa, cho nên bộ binh hâm mộ không thôi.
Biết chiến đấu lúc này, đã không cần mình tham dự nữa, Áo Kha Nhĩ thở vài hơi, thu hồi bội đao, thấy Khang Tư vẫn khí định thần nhàn như trước, căn bản không giống như người vừa trải qua chém giết, không khỏi lắc đầu, không thể so với tên biến thái này được.
Sau khi lau mồ hôi, Áo Kha Nhĩ tiến gần lại nói:
- Đại ca! Tân đinh chưa trải qua huấn luyện, chưa từng thấy máu đúng là không chịu nổi một kích, bốn ngàn người chúng ta đánh tan năm vạn người, nói ra sợ là không ai dám tin nha!
- Chính xác là thế, tân đinh cùng lão binh chênh lệch một trời. Ngẫm lại cũng biết, một vạn con chó nhỏ mới sinh, làm sao là đối thủ một trăm con sói hoang được.
Khang Tư gật gật đầu nói.
- Con chó nhỏ? Sói hoang? Hắc, so sánh thật chuẩn. Đúng vậy! Đại ca, uy danh của ngươi từ trận chiến này sẽ rất nhanh truyền khắp thiên hạ, tuy nhiên tin rằng đến lúc đó sẽ không còn ai dám đến trước trận kêu hàng nữa. Bởi vì nếu phải đánh thì còn nói nhảm cái gì, chẳng lẽ kêu gọi mấy câu là có thể không đánh nữa sao?
Áo Kha Nhĩ nịnh bợ nói.
Khang Tư nhìn Áo Kha Nhĩ cười nói:
- Ngươi cảm thấy trước trân kêu hàng ta chém chết Liên Đội Trưởng Liên đội bốn là không đúng phải không?
- Không! Không phải không ổn.
Áo Kha Nhĩ cảm thấy sau lưng mình mồ hôi lạnh ứa ra, người này tại sao lại mẫn cảm như vậy!
Khang Tư chuyển ánh mắt nhìn về chiến đấu đằng trước, khóe miệng run lên nói:
- Với ta mà nói, mục đích của chiến tranh chính là vì thắng lợi, nếu ám sát có thể đạt được thắng lợi, ta cũng sẽ làm.
Áo Kha Nhĩ cảm thấy trán mình đổ mồ hôi, hắn có chút giả lòng nói:
- Phải! Tiểu đệ hiểu được, để đạt được thắng lợi, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng không sao cả.
Khang Tư lắc đầu cười nói:
- Không! Ta còn không làm được đến mức ấy, ít nhất ta không biết dùng gia quyến của chủ quan trước trận uy hiếp hắn, cái ta nhằm vào chỉ là bản thân địch nhân.
Áo Kha Nhĩ ngẩn người, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, nhưng lập tức biến thành vẻ mặt kính nể nói:
- Đại ca thật có trách nhiệm.
Không biết vì điều gì, Khang Tư thở dài nói:
- Đây cũng không phải là trách nhiệm gì, chỉ là bổn phận của quân nhân mà thôi.
Áo Kha Nhĩ phát hiện mồ hôi lạnh toàn bộ tiêu tan, vừa nịnh hót Khang Tư, vừa tự cười nghĩ: " Đại ca ngốc của ta, chiến tranh vốn chính là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, làm gì có băn khoăn nhiều như ngươi? Tuy nhiên tính cách tốt này, chẳng phải nói rõ chỉ cần bắt được người nhà của hắn là có thể bức bách hắn sao?
Quận phủ thành Cẩm Thành, ngoại trừ tỉnh phủ ra thì chính là thành lớn nhất tỉnh Hải Tân. Dài rộng đều mười rặm, tường thành cao tám thước, dày năm thước, dân cư trong thành có hơn năm vạn hộ, người lớn gần ba mươi vạn, thế gia vọng tộc lớn nhỏ có trên trăm nhà.
Hơn nữa bởi ì là nơi giao thông quan trong, sinh ý phồn thịnh, chỉ cần phí vào thành mỗi ngày cũng đủ cho đội Thành vệ sống tiêu dao!
Tuy nhiên ngày hôm nay tất cả đội thành vệ đều mày chau mặt ủ, tất cả đều sờ sờ túi tiền khô héo, nhìn cửa thành đang đóng chặt thầm nhổ nước miếng.
- Ôi! Đi cướp một thương đội mà thôi, dùng năm vạn người toàn thể xuất động, lại còn đóng cửa thành làm gì?
Một binh lính cửa thành than thở nói.
- Đúng vậy! Thât là quá cẩn thận mà! Xung quanh nơi này có ai có thể có năm vạn binh lính đây! Nếu là ta, trực tiếp tấn công quận phủ xung quanh, tội gì đi chặn đường cướp bóc mất phẩm cách như vậy?
Một binh sĩ khác đáp.
- Câm miệng! Chuyện của cấp trên các ngươi có thể nói lung tung sao?
Sĩ quan cửa thành nghiêm túc nói đến đây, đột nhiên hạ giọng nói:
- Đúng rồi! Ta nghe nói mục tiêu của cấp trên lần này là Liên đội năm cùng Lữ đoàn, có phải là thật hay không?
- Đúng vậy! Tôi có một cậu em làm đang làm ở phủ nha, mục tiêu lần này chính là Liên đội năm.
Một binh sĩ nói tiếp.
- Liên đội năm? Khong phải đã nói là toàn quân bị diệt chỉ còn lại có hai tham mưu thôi sao? Ta không tin đi cướp hai người lại phải xuất động năm vạn người!
Một binh sĩ vẻ mặt không tin nói.
Binh sĩ kia vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Hừ! Không nắm bắt tin tức thì đừng ở đây mà khoe khoang! Nói cho ngươi biết, Liên đội năm đúng là toàn quân bị diệt, nhưng tham mưu kêu là Khang Tư lại dẫn theo một vạn một ngàn binh sĩ chạy về, nghe nói một vạn người này là đội Thành vệ do tham mưu Khang Tư đảm nhiệm trưởng quan đó.
- Thèm vào! Đội Thành vệ có tới một vạn người? Thành trì mà hắn đóng quân có tới trăm vạn người hay sao? Ngay cả người ở tỉnh thành cũng không nhiều như vậy!
Đám binh sĩ đều kinh hô lên.
- Quỷ mới biết tại sao nhiều như vậy, tuy nhiên ta thấy lần cướp này thực sự rất mơ hồ, tuy rằng là năm so với một, nhưng phần lớn người bên chúng ta đều là tân binh chưa trải qua huấn luyện.
- Tân binh thì sao nào? Có thể cầm đao có thể giết người, ta cũng không tin một người bên chúng có thể chém thắng năm người chúng ta!
- Ta mặc kệ bọn họ đánh sống đánh chết ai sẽ thắng, ta quan tâm chính là cửa thành này khi nào thì mở ra thôi!
Một binh sĩ lười biếng nói.
- Nói cái gì chứ? Đương nhiên là bên chúng ta thắng rồi!
Sĩ quan cửa thành lập tức quát mắng.
- Trưởng quan à! Không phải tôi không ủng hộ bên mình, mà là huynh đệ chúng ta hôm nay cũng khổ sở nha, ngài ngẫm mà xem, trước kia không phải ngày nào chúng tôi cũng có thể kiếm được mấy ngân tệ đi phóng khoáng một phen đó?
Nhưng hôm nay bốn cánh cửa đều đóng chặt, một người vào thành cũng không có, ngay cả miếng tiền đồng cũng không kiếm được, thế này chúng ta làm sao mà sống được, đáng thương cho Tiểu Hồng của ta đêm nay không biết nằm trong tay ai nữa.
Binh sĩ cửa thành kia vẻ mặt đáng thương kể khổ với thủ trưởng, hắn nói xong lập tức khiến cho binh lính bốn phía hưởng ứng, tiếng kêu khổ liền vang vọng một mảnh.
- Câm miệng! Uổng công ta cả ngày nhắc nhở các ngươi phải biết tiết kiệm một chút, không phải ngày nào cũng đều tiêu cho hết! Nhìn đi, tốt chưa? Ngay cả tiền ăn cơm giờ cũng không có!
Sĩ quan cửa thành hét lớn.
- Trưởng quan, chúng ta không giống như ngài đã yên bề gia thất, chúng ta đều là đàn ông độc thân bị đuổi khỏi nhà, một người ăn no cả nhà không đói mà.
Hơn nữa trước kia tạo thành thói quen, đương nhiên là có bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, chưa thể tích tiền được, nếu không, ngài cho thuộc hạ mượn mấy tiền đồng để tối nay ăn cơm qua ngày được không?
Lời này vừa ra, đám binh lính vội vàng đứng lên xin theo.
Đội Thành vệ Cẩm Thành, trước khi Liên Đội Trưởng trở thành quân phiệt thì chính là sói đội lốt cừu, hiện tại còn lại chỉ là đê đội lốt sói, bởi vì bọn họ bề phần lớn bề ngoài hung ác nhưng bên trong là một đám du côn lưu manh ăn hại mà thôi.
Những du côn lưu manh này đều xuất thân đệ tử thế gia vọng tộc, đáng tiếc không tự trọng bị gia tộc đuổi khỏi gia môn, vì thế liền kêu gọi bằng hữu quấy rối ở trong thành.
Liên Đội Trưởng ngại bọn chúng cản trở, đầu tiên là cho bọn chúng nhập ngũ, nhưng phát hiện chẳng những không cải tạo được, ngược lại còn làm hỏng cả tân binh, nên đành đuổi bọn chúng ra khỏi quân đội.
Nhưng không có việc gì bọn chúng lại gôi rối trật tự trị an trong thành, đồng thời lo lắng đám khí tử thế gia vọng tộc này dù sao cũng là huyết mạch thế gia, không thể giết hết bọn chúng cho xong chuyện được, cuối cùng đành phải cho bọn chúng gia nhập đội Thành vệ, xem như có công việc, có thể ăn nói với những thế gia vọng tộc kia.
Sĩ quan cửa thành bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Các ngươi mấy tên tiểu tử này! Nhớ kỹ phải trả cả lãi đó!
Nói xong liền ném ra mấy miếng kim tệ.
Đám binh sĩ lập tức hoan hô, hơn nữa còn bàn bạc sau khi hết giờ làm đi chơi chỗ nào, bất quá mấy đại gia liền phát hiện có tiếng huyên náo dường như càng ngày càng vang, những người này không có khả năng tạo ra âm thanh náo nhiệt như thế, hơn nữa âm thanh này hình như là truyền từ ngoài thành tới.
Mọi người vừa ló đầu ra, tất cả đều choáng váng.
Chỉ thấy chi chít quân đế quốc, bị đánh tơi bời, kêu cha gọi mẹ, vẻ mặt hoang mang hoảng sợ đang chạy thục mạng về thành.
Sĩ quan cửa thành nuốt nuốt nước bọt ngu ngốc nói:
- Hôm nay đâu có thấy thông báo là có quân đội bạn đến đâu chứ?
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ