Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Mệnh Lệnh Thư. (1+2)
au lại còn xuất hiện xe bắn đá, thứ này vừa xuất hiện mọi người giật nảy mình, vì nó ở rất xa căn bản không thể phá hủy. Tuy nhiên không biết là kỹ thuật không đủ hay là tài liệu kém cỏi, xe bắn đá này không bắn được đá lớn, hơn nữa không đủ độ chính xác, có khi bắn tới bên trong thành có khi bắn tới bên ngoài thành.
Sau khi có được kinh nghiệm, những xe bắn đá này toàn bộ có thể bắn vào trên cửa thành.
Tuy vậy binh lính của Khang Tư cũng có kinh nghiệm, vừa thấy xe bắn đá phát động, tất cả đều một tay cầm khiên một tay chém giết. Nếu là xe bắn ra đá nhỏ, chỉ cần không trực tiếp bắn trúng đầu thì sẽ không chết, cho dù bị đập trúng đầu cứng rắn cũng chỉ là hôn mê mà thôi. Cho nên binh lính bên Khang Tư rất nhanh coi như xe bắn đá không tồn tại.
Mà lính Sơn Việt nghĩ đến có xe bắn đá yểm trợ nhất định có thể thành công, bọn họ bị kích động vội vàng công lên thành. Sau khi bị chính xe bắn đá của mình đập vài lần trở về liền kháng nghị, xe bắn đá ngay lập tức biến mất khỏi chiến trường.
Nhiều thiết bị công thành như vậy, nhưng mang đến cho lính Khang Tư tổn thất lớn nhất vẫn là thang.
Khu vực này là núi rừng, cái khác không có chứ gỗ khắp nơi đều có. Lính Sơn Việt dựa vào nhân thủ nhiều, có một lần lợi hại nhất là mỗi mặt tường thành không ngờ có một ngàn cái thang. Phải biết rằng tường thành chỉ dài mấy cây số, cũng là mấy thước một cái thang, mật độ thật kinh người.
Cảnh tượng đầy người trên bốn ngàn cái thang thật khủng bố, ngay cả Khang Tư muốn ngăn cũng không được, tự mình chỉ huy đội đốc chiến ra tay chiến đấu.
Tuy nhiên thật đáng tiếc, thang nhiều thì người trèo lên mỗi thang lại ít đi. Ngẫm lại một cái thang cần bốn người giữ, vậy là có một vạn sáu ngàn người không thể tham gia chiến đấu, mỗi mặt tường thành ít nhất phải có hai ngàn tên lính cung tên, lại mất thêm tám ngàn người. Còn lại hơn hai vạn người chia ra, mỗi thang cũng chỉ có năm sáu người leo lên mà thôi.
Bên Khang Tư chỉ chừa lại ít người phòng thủ cung tên, từng cái thang rút ra hai người phụ trách vẫn là có thể làm được. Lần này chiến đấu là một lần tổn thất lớn nhất của quân Sơn Việt, bởi vì binh sĩ Khang Tư tại mỗi cái thang chém chết hai, ba người khiến cho lính Sơn Việt mất hơn một vạn.
Tổn thất mấy ngày trước kia cộng vào còn không lớn bằng lần này, từ đó lính Sơn Việt tuy rằng càng đến nhiều, nhưng sử dụng thang lại không quá một ngàn cái.
Bọn binh sĩ lại tiếp tục đánh lui lính Sơn Việt cũng không có hưng phấn như trước kia, cũng không thương tâm vì chiến hữu mất đi, chỉ là tập mãi thành thói quen trật tự rút xuống chỉnh đốn đội ngũ.
Khang Tư vẫn duy trì chế độ thay phiên, chỉ có lần công thành nguy hiểm nhất đó, là toàn quân chiến đấu. Hiện tại những binh sĩ này có thể nói toàn bộ đều là cựu binh tinh nhuệ.
Đoàn Sơn Nhạc tại hơn mười ngày chiến đấu này, mấy ngày đầu đều không có xuất hiện, nhưng sau mấy ngày bắt đầu càng ngày càng thường xuyên gia nhập chiến đấu.
Như thế nào biết người nào là thành viên đoàn Sơn Nhạc? Chỉ cần nhìn thấy tráng hán tay chân lanh lẹ, xông lên tường thành chém vài người liền lui xuống đó nhất định là người của đoàn Sơn Nhạc.
Gặp phải những tên như vậy, lính Khang Tư đều kêu gọi bằng hữu tiến hành vây đánh, sau khi lấy nhiều đánh ít diệt hai ba trăm tên, không còn có tên tráng hán nào có can đảm làm anh hùng xông lên giết người rồi lui xuống nữa. Tuy nhiên đổi lại quân tinh nhuệ Sơn Việt càng biết phối hợp biết tiến biết lùi. Có thể nói tất cả mọi người hai bên đều có thêm kinh nghiệm chiến đấu.
- Đại nhân! Xem tình hình đại quân sơn tặc sắp tới rồi, chúng ta có nên tìm cơ hội rút lui hay không?
Áo Kha Nhĩ hiện tại trên mặt thêm vài phần cương nghị, thường xuyên chiến đấu khiến hắn tham gia hơn mười đợt chiến đấu, không thể tránh trên người cũng bị vài vết thương nhẹ.
Trong mấy ngày chiến đấu này cảm xúc lớn nhất của Áo Kha Nhĩ là: Khang Tư người này không phải là người.
Hắn tham dự toàn bộ tất cả trận chiến, nhưng cho đến hiện tại tóc gáy cũng chưa rụng một cọng, mà lại là người giết địch nhiều nhất trong số mọi người tham chiến.
Chính là thành viên đoàn Sơn Nhạc khó chơi, cần phải nhiều người thế mạnh hơn nữa phải trả giá bằng sinh mạng mới có thể giết được, không ngờ Khang Tư giống như đối phó với binh lính bình thường, vung thêm một hai đao là có thể giết được một thành viên đoàn Sơn Nhạc.
Áo Kha Nhĩ trước rất là kiêu ngạo, sau hiểu được điều ấy hắn tự động quên ý nghĩ trước kia muốn ganh đua võ nghệ cao thấp với Khang Tư.
Nhìn cảnh tượng bên trong thành, chỉ thấy một mảnh đổ nát, những nhà ở phòng ốc đều bị lính Khang Tư dỡ xuống làm vật tư phòng thủ thành. Đối với điều này, Khang Tư chỉ có thể thở dài nói:
- Hừm! Xem tình hình thì công kích của đối phương càng ngày càng mạnh, ta chú ý xem qua, lần này tham gia ít nhất hơn một ngàn thành viên đoàn Sơn Nhạc.
- A! Hơn một ngàn người, thật hào phóng, khó trách tổn thất lần này lớn như vậy.
Áo Kha Nhĩ tặc lưỡi nói.
- Ờ! Đến bây giờ tình hình tổn thất của hai bên thế nào?
Khang Tư hỏi.
- Thương binh sơn tặc nhiều ít không biết, tuy vậy thi thể bị vùi lấp có hơn hai vạn bảy ngàn. Bên chúng ta chết trận hơn bảy ngàn người, khoảng ba ngàn tàn phế.
Áo Kha Nhĩ trả lời, hắn phụ trách quản lý lính nghỉ ngơi và khâu hậu cần, cho nên đối với con số này rất rõ ràng.
- Ồ! Nói cách khác chúng ta chỉ còn có tám ngàn lính có thể chiến đấu? Xem ra lúc bắt đầu ta có chút ngạo mạn, không ngờ dám nói hai vạn người có thể thủ thành hơn ba tháng. Hiện tại mới nửa tháng liền chỉ còn lại có tám ngàn người.
Khang Tư tự giễu nói.
Áo Kha Nhĩ an ủi nói:
- Đại ca! Tám ngàn người này cũng không phải hai vạn người trước kia có thể so sánh. Binh lính chúng ta chết đi, đại đa số đều là mấy ngày đầu tạo thành, mấy ngày qua mỗi lần binh lính chết đi cũng chỉ hơn trăm mà thôi, sơn tặc mỗi lần đều chết ít nhất hai ngàn người a. Tám ngàn người này hoàn toàn có thể đối kháng một lữ đoàn chính quy!
Nói đến đây hắn lập tức hưng phấn hẳn lên, bất kỳ ai nếu biết lính trong tay mình không ngờ dũng mãnh như thế cũng đều hưng phấn.
- Quả thật như thế, đáng tiếc chúng ta càng đánh càng ít, đối phương càng đánh càng nhiều. Xem nhân số bọn họ hiện tại, thêm vào số đã chết trận, bọn họ đã tập hợp hơn mười vạn lính rồi.
Khang Tư nhìn doanh trại rộng lớn ngoài thành nói.
- Đúng vậy! Cho nên chúng ta cần phải chuẩn bị rút lui. Hiện tại chỉ sợ tỉnh phủ còn đang điều binh, dựa theo tốc độ gia tăng binh lính sơn tặc, chờ Sư đoàn trưởng đại nhân mang binh tới, thành đã sớm bị công phá.
Áo Kha Nhĩ tiếp tục khuyên nhủ.
Hắn cho rằng nếu lính tinh nhuệ đã huấn luyện ra, như vậy liền rút lui, bằng không nếu những tinh binh này chết ở đây, vậy thì quá lãng phí.
- À! Danh sách những người đã chết đăng ký ổn thỏa chưa?
Khang Tư hỏi.
Nghe nói thế, Áo Kha Nhĩ biết Khang Tư chuẩn bị rút lui, vội nói:
- Di vật cùng tro xương các huynh đệ đều theo biên chế sắp xếp ổn thỏa, lính bị thương cũng đã thu xếp, chỉ cần ra lệnh một tiếng lập tức có thể lên xe ngựa rút lui ngay.
Sau khi dân chúng di tản, các phú hộ để lại cho Khang Tư mấy trăm con ngựa thồ. Trong đám trai tráng có thợ mộc cùng thợ rèn, chế tạo xe ngựa đơn sơ là chuyện sở trường cho nên Khang Tư hiện tại có đủ xe ngựa để bốc xếp và vận chuyển thương binh cùng tro xương liệt sĩ.
Khang Tư gật gật đầu:
- Ừ! Nếu như vậy, lập tức chuẩn bị, đêm nay thì rút.
- Hả? A! Dạ! Tuy nhiên còn lại rất nhiều vật tư cùng lương thực, những thứ này xử lý như thế nào?
Áo Kha Nhĩ không rõ thế nào nữa, vừa rồi còn đang bàn khi nào rút, không ngờ biến thành lập tức rút lui. Tuy vậy cũng tốt, tránh cho đêm dài lắm mộng.
- Trước đổi một bộ quần áo mới cho mọi người, rồi chuẩn bị đồ ăn cho một tháng, vũ khí chọn thứ tốt nhất mang đi còn lại vật tư xem xe ngựa nào còn trống có thể chứa được xe nào hay xe đó, còn thừa đều chất đống ở phía trong bốn cửa thành.
Khang Tư nói.
- Chất đống ở cửa thành? A! Ngăn cản tốc độ sơn tặc, bọn người rừng kia nhìn thấy những vật tư này khẳng định chỉ lo cướp, cửa thành bị chặn xem bọn họ cần bao nhiêu thời gian vào thành.
Áo Kha Nhĩ cười gian nói.
- Đại nhân! Đêm nay sơn tặc có thể sẽ đánh lén hay không? Trước kia từng có, nếu bị bọn họ phát hiện, không phải là dễ dàng đuổi theo chúng ta?
Tương Văn ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Áo Kha Nhĩ lập tức cười:
- Hắc! Vậy đơn giản, để cho các huynh đệ làm ít người cỏ bù nhìn mặc vào áo giáp đặt trên tường thành, bên cạnh đốt đuốc là được.
- Được! Cứ làm như thế, đi chuẩn bị đi.
Khang Tư nói.
Mệnh lệnh truyền ra, đại đa số binh sĩ biết cuối cùng phải rút lui đều nhẹ thở ra.
Tuy rằng hiện tại đã quen chiến đấu, thân thể vì chế độ thay phiên cũng bảo trì trạng thái tốt nhưng tâm thần lại rất mỏi mệt, lúc này cuối cùng cũng có thể thoải mái thở nhẹ một hơi rồi.
Binh sĩ đang mong muốn mau chóng rời đi cơm chiều cũng không ăn, rất nhanh gói gọn hành lý, đêm đến đã chuẩn bị ổn thỏa.
Khang Tư nhìn công tác chuẩn bị hoàn thành, ra lệnh một tiếng. Ngựa thồ bị bịt miệng, không đốt đuốc, cứ thế sờ soạng mở cửa thành.
Xe ngựa nối xe ngựa đi ra hơn một dặm, quân tiên phong mới đốt mấy cây đuốc soi đường tốc độ mới nhanh hơn một chút. Chờ sau khi đi khoảng bốn năm cây số, toàn bộ đốt đuốc, tốc độ lại nhanh thêm một chút. Chạy ra hơn mười cây số, mới tìm một góc hạ trại nghỉ ngơi.
Bởi vì lính Sơn Việt sợ bị lính Khang Tư đánh du kích, cho nên trừ doanh trại ban đầu ra, cũng không có hạ trại ở ba mặt thành kia, hơn nữa bọn họ cũng quen với việc lính Khang Tư cố thủ thành.
Trong ý nghĩ bọn họ, quân đế quốc bỏ thành mà chạy là tội lớn, bởi vậy không có lính Sơn Việt nào phát hiện toàn quân Khang Tư đã nhanh chóng bỏ đi rồi.
Khi Khang Tư rời đi, trong doanh trại Sơn Việt đã ăn xong cơm chiều, người nghỉ ngơi, người lên kế hoạch chiến đấu.
Trong chủ doanh, Mãnh Lôi hỏi Đường Phong:
- Thúc thúc! Hiện tại những tộc trưởng khác ý kiến rất nhiều, bọn họ hy sinh khoảng hai ba vạn người, ngay cả cửa thành cũng không công phá được, hơn nữa chỉ trích ta nhát gan né tránh chiến đấu, nói binh lính của ta chỉ hy sinh hai ba ngàn người. Ta thấy nếu tiếp tục kéo dài như vậy chỉ sợ sẽ oán hận đến thúc thúc, hiện tại chúng ta đều có kinh nghiệm công thành, băng du hẳn là đến lúc sử dụng? Không dùng không được a, lương thực còn lại của chúng ta sắp hết rồi.
Đường Phong cười cười, xem ra cháu mình là người không kiên nhẫn, tuy nhiên cũng đúng như hắn nói, một chút tiến triển đều không có mà lại chết trận rất nhiều người. Nếu không thể giải thích với những tộc trưởng này, ngộ nhỡ làm cho bọn họ nghĩ danh tiếng đoàn Sơn Nhạc là giả, vậy thì không tốt.
Vậy là hắn gật đầu nói:
- Nếu muốn dùng dầu băng, như vậy buổi tối hôm nay dùng. Kêu những tộc trưởng triệu tập lại, cho bọn họ nhìn xem bộ tộc khởi nguồn của Sơn Việt không phải là những tiểu bộ tộc bọn họ có thể bằng được.
- Dạ!
Mãnh Lôi lập tức hưng phấn nói.
Ban đêm đột nhiên triệu tập, phần lớn lính Sơn Việt hữu khí vô lực đứng lên, bọn họ nghĩ đến lại muốn chuẩn bị tập kích đêm.
Đối với những nỗ lực vô ích như vậy, lính Sơn Việt không có hứng thú gì. Bởi vì trên đường dạ tập ngã xuống bị người của chính mình đạp chết so với chết trận còn nhiều hơn. Nhiều ngày chiến đấu không hiệu quả như vậy, khiến cho binh lính Sơn Việt hung hãn hiếu chiến đều mất đi hứng thú chiến đấu.
Tuy nhiên khi phát hiện tổng động viên toàn doanh, hơn nữa được cho phép đốt đuốc, lính Sơn Việt có điểm hưng phấn, chẳng lẽ chuẩn bị một lần toàn thể công thành vào ban đêm?
Nhưng khi nhìn đến một xe bắn đá xung phong, tất cả mọi người đều choáng váng, đặc biệt những tộc trưởng.
Làm sao lại sử dụng xe bắn đá? Cho dù xe bắn đá này chế tạo hoàn mỹ, hiệu quả tốt hơn so với trước kia, nhưng chỉ có một chiếc có ích lợi gì? Chẳng lẽ muốn dựa vào một xe bắn đá công phá thành?
Mọi người mang tâm tình nghi hoặc, mấy vạn cây đuốc đi theo sau xe bắn đá đi tới cự ly bắn.
Xe bắn đá bắt đầu điều chỉnh phương vị, người điều khiển xe bắn đá đốt cháy hòn đá bọc vải tẩm dầu, sau đó hòn đá bốc cháy bay về phía thành ở xa xa. Hòn đá lửa bay trong trời đêm, thật là đẹp, nhưng đập vào cửa thành, độ chính xác vẫn là kém như vậy?
Dưới ánh mắt cười nhạo của mọi người, xe bắn đá này lại bắn vài lần đá lửa, nhiều lần đều đập trúng cửa thành. Chỉ có điều lần đầu tiên đập vào chân cửa thành, lần thứ hai đập ngang ngang, lần thứ ba thứ tư đều đập trên đỉnh cửa thành. Chẳng lẽ muốn dùng đá châm lửa đốt cửa thành? Chút lửa như vậy ngay cả cánh cửa thành đều đập không vang, càng không nói đốt cháy. Cửa thành kia tuy rằng bằng gỗ, nhưng đều có sắt lá bên trong a, khó trách người ta căn bản không quan tâm ngươi đập bể.
Người điều khiển xe bắn đá còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chuẩn bị, tuy nhiên lần này không phải đá, mà là vài cái lọ sành, hơn nữa cũng không có đốt lửa, cứ thế bắn đi. Âm thanh lọ sành vỡ tung bên này đều nghe thấy. Ồ! Nhìn thấy điểm điểm dầu trong lọ sành bốc cháy, đám đầu lĩnh ngẫm nghĩ thầm cười nhạo.
Xe bắn đá lại bắn ra vài lọ sành nữa, cuối cùng mới bắn tiếp đá lửa. Các tộc trưởng lộ vẻ mặt cười nhạo như trước. Xin lỗi nhé, cho dù bỏ thêm dầu, cũng còn tầng sắt lá, chưa từng nghe qua sắt lá có thể bị dầu đốt cháy.
Tuy nhiên một mảng lửa hừng hực nổi lên cháy cả cửa thành, các tộc trưởng giật nảy mình, hơn nữa theo lửa cháy kéo dài, ánh mắt cùng miệng họ cũng càng lúc càng lớn.
Bọn họ khiếp sợ hồi lâu mới hô lên:
- Đây là dầu băng trong truyền thuyết?
Lính Sơn Việt lại không nghĩ nhiều, tất cả đều hoan hô vang dội.
Mãnh Lôi vẻ mặt đắc ý nói với các tộc trưởng:
- Đúng vậy! Các vị tộc trưởng tôn kính, đây là dầu băng dội nước không tắt, cho dù cửa thành kia toàn bộ làm bằng sắt, dưới sự đốt cháy của dầu băng cũng biến thành nước thép. Không có cửa thành nào ngăn cản được nó! Tòa thành này rất nhanh sẽ là của chúng ta!
Lời nói của Mãnh Lôi lập tức khiến các tộc trưởng cùng lính Sơn Việt đều hoan hô. Tốt! Cuối cùng cũng đợi được đến ngày phá thành, lão tử nhất định phải đòi lại những tổn thất từ trong thành!
Tất cả mọi người đều hưng phấn nhìn lửa cháy, đều chờ thời điểm lửa tắt giành là người đầu tiên đặt chân vào thành.
Tuy nhiên uy lực của dầu băng lại khiến mọi người khiếp sợ, vì ngọn lửa này chẳng những không có tắt thậm chí ngay cả yếu bớt một chút cũng không. Ngược lại càng cháy càng lớn, cuối cùng biến thành biển lửa lớn tận trời, tường thành bên trên đều bị ngọn lửa phủ kín.
- Kỳ quái! Tại sao binh lính thành Văn Tân không có phản ứng? Hơn nữa lửa này lại càng lúc càng lớn?
Mãnh Lôi nhíu mày nhìn ngọn lửa nói thầm.
- Có lẽ là đốt cháy vật phía sau cửa thành, bằng không lửa sẽ không lớn như vậy. Tuy nhiên theo lý mà nói bao cát không có khả năng đốt lâu như vậy a, chẳng lẽ bọn họ chất một đống lớn gỗ?
Đường Phong cũng rất nghi hoặc.
Một trận gió thổi tới, trong không khí ngoài tiếng nổ bốp bốp của vật bị đốt, còn truyền đến một mùi cháy khét.
Người khác ngửi không ra đây là cái gì bị đốt, Đường Phong ngửi qua loại mùi này thì sắc mặt đại biến hô:
- Mẹ kiếp! Bọn ăn hoang phá hoại này! Không ngờ dùng lương thực để chặn cửa!
- Lương thực? Trời ạ! Bọn họ chất đống bao nhiêu lương thực mới có thể tạo thành ngọn lửa lớn như vậy!
Tất cả mọi người vẻ mặt tiếc hận kêu rên.
Người Sơn Việt vì cái gì không ngừng nghỉ hướng ra ngoài khuếch trương thổ địa? Chỉ bởi vì lý do diện tích gieo trồng không đủ! Mấy vạn người bọn họ tập hợp ở đây, trừ số lương thực của Mãnh Lôi đã ăn hết, còn ăn sạch động vật trong phạm vi hơn mười dặm. Đến nỗi mỗi lần săn thú đều phải chạy ra hơn mười cây số mới có thu hoạch, hiện tại tất cả mọi người đều chưa được no bụng.
Nhưng là không ngờ đối phương lại lấy lương thực đến chặn cửa? Thật sự là hoang phí mà.
- Không cần chờ, chúng ta đi tấn công cửa thành khác.
Mãnh Lôi nói.
Tuy nhiên lời này của hắn không ai nghe, có cửa trống không vào lại muốn leo tường? Ai lại ngốc như vậy? Lửa này sẽ không thể đốt tới trời sáng được? Chờ lửa tắt đi vào là tốt nhất, làm gì lại bán mạng leo tường chứ.
Mãnh Lôi nhìn về phía Đường Phong, phát hiện Đường Phong khẽ lắc đầu, biết thúc thúc không muốn dùng thân phận đoàn trưởng Sơn Nhạc mệnh lệnh tộc trưởng tấn công cửa thành khác. Bởi vì điều này rất rõ ràng, dù sao ai cũng không phải ngu ngốc. Mãnh Lôi không còn cách nào đành phải đợi cùng mọi người.
Lửa cháy càng lâu, mọi người càng đau lòng, bởi vì chứng minh lương thực bị đốt càng nhiều. Mấy vạn người ngây ngốc trong đêm đen chờ đợi mấy giờ, rốt cục phát hiện ánh lửa bắt đầu kéo dài về sau, hơn nữa bắt đầu suy yếu.
Không biết là ai hô một câu:
- Xông lên!
Lính Sơn Việt lập tức đại loạn, tất cả mọi người phóng tới cửa thành bị cháy đen sì.
Nhóm người đầu tiên chạy tới cửa thành tất cả đều vừa kêu to: "Oa! Nóng! Nóng!" vừa sôi nổi chạy vào trong thành.
Vốn lính Sơn Việt còn đề phòng quân địch phục kích, nhưng xông vào một hồi không phát hiện có gì chống cự lập tức hướng tới vị trí kho hàng, cũng chính là trung tâm thành.
Tuy nhiên lính Sơn Việt rất nhanh phát hiện mình thất vọng, trừ hình dạng đường phố còn có thể thấy rõ, hai bên đường toàn bộ là đổ nát, lính Sơn Việt không khỏi nói thầm:
- Chúng ta một lần cũng chưa công vào, làm sao những thứ này hư hỏng nặng như thế? Không phải xe bắn đá này gây nên chứ?
Lính Sơn Việt càng chạy sâu vào thành càng to gan, nhưng càng chạy tâm càng lạnh, lớn mật là căn bản không có quân địch tồn tại, tâm lạnh là toàn thành đều đổ nát!
Những người này trăm cay ngàn đắng liều mạng chạy đến nơi đây, chỉ là vì được đến đống đổ nát này? Lương thực đâu? Rược ngon thức ăn ngon, quần áo xinh đẹp ấm áp, phòng ở lộng lẫy rắn chắc, mấy thứ này đi đâu rồi? Ngay khi lính Sơn Việt to mồm chửi thề, một tin tức truyền đến trong tai: "Cửa thành chất đống thật nhiều đồ vật! Lương thực! Rượu ngon! Binh khí! Quần áo! Cái gì cần có đều có!" bọn họ lập tức sáng rực hai mắt, không cần tộc trưởng chỉ huy lập tức như thủy triều chạy về hướng ba cửa thành khác.
Nhìn đến đống vật tư chất như núi ở cửa thành, tâm tình mất mát của lính Sơn Việt lập tức được thỏa mãn, sau đó mặc kệ tộc trưởng có điều lệ gì, lập tức nhào tới.
Người dũng mãnh thì đầu tiên là ôm lấy vò rượu dốc ngược uống một ngụm, tiếp đó thay quần áo ấm áp, chọn một thanh binh khí xinh đẹp giắt ở bên hông, sau đó mới cõng hai túi lương thực quay đầu bước đi.
Người thông minh thì kéo huynh đệ tìm tấm ván gỗ tới, chất đống đồ vật lên, cùng nhau khiêng đi bất kể tộc trưởng đe đọa dụ dỗ thế nào. Những lính Sơn Việt ở quanh đó liền quyết định một chủ ý, đồ vật gì mang về nhà chính là của mình!
Những lính Sơn Việt ở khá xa tương đối có kỷ luật, lấy thôn xóm làm đơn vị, vật tư một đám khiêng đi ra một góc liền bao quanh bảo vệ, tỏ ý với mọi người mấy thứ này đã có chủ.
Tóm lại một câu, người Sơn Việt nghèo khó đã lâu, nhìn đến nhiều vật tư như vậy cái gì đều không nghĩ tới, chỉ nghĩ làm thế nào cải thiện cuộc sống của nhà mình.
Các tộc trưởng tuy rằng khiển trách thuộc hạ, nhưng bọn họ thân là tộc trưởng nên cũng suy nghĩ vì bộ tộc, bằng không còn làm tộc trưởng cái gì, cuối cùng cũng dẫn người chiếm lấy một số vật tư. Chờ Đường Phong cùng Mãnh Lôi nghe tin chạy tới, việc chia chiến lợi phẩm đã xong xuôi.
Đường Phong cùng Mãnh Lôi nhìn đến đống vật tư cao như hòn núi nhỏ này, cho dù kiến thức rộng rãi, thân phận cao quý nhưng vẫn không kìm nổi đỏ cả mắt lên.
Tuy nhiên lúc mở miệng yêu cầu, những tộc trưởng này lập tức đem lòng sùng kính đoàn Sơn Nhạc ném sang một bên, nói cái gì đoàn Sơn Nhạc là tượng trưng toàn tộc Sơn Việt, đòi lấy những vật tư này của tiểu bộ lạc chúng ta rất là mất mặt?
Về phần đối với Mãnh Lôi là người đề nghị đánh cướp? Một câu chúng ta không cần thành trì, nếu thành trì là thứ lớn nhất đều tặng cho người, ngươi còn muốn cái gì? Đây là chi phí cho việc vất vả của chúng ta!
Đường Phong bị chiêu bài lớn của đoàn Sơn Nhạc chèn ép, rất là bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng nhận thấy thuộc hạ bất mãn. Cũng đúng! Những người này của mình đường đường là vương bài, cũng chết nhiều huynh đệ như vậy, chỗ tốt nào cũng chưa kiếm được làm sao trở về gặp người? Hắn đành phải làm mặt dầy đe dọa dụ dỗ.
Hiện tại hắn cũng không nghĩ tới Mãnh Lôi, dù sao mình là đoàn trưởng phải ưu tiên cho đoàn Sơn Nhạc, sau đó mới là huyết mạch bộ tộc.
Sau một phen võ mồm, các tộc truỏng vẫn là cho đoàn Sơn Nhạc chút thể diện, đều đưa khôi giáp cùng binh khí còn thừa lại cho Đường Phong.
Thành viên đoàn Sơn Nhạc có người nhà nuôi ăn mặc lại đối với việc chia như vậy vừa lòng, những binh khí này mặc dù có điểm cũ nát nhưng còn khá tốt, có thể bán được vài đồng tiền.
Chỉ đáng tiếc là để cho quân địch rút lui đi trước, bằng không ít nhất có thể chặn lại một ít hàng tốt, có thể cướp được tiền vàng là tốt nhất. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng ai cũng không muốn đuổi theo quân địch, hiện tại mà chạy ra chỗ đêm tối đen như mực khác gì tìm chết!
Mãnh Lôi thì đang dầy mặt kể lể van xin, cộng thêm một phen biểu diễn mặt trắng mặt đen mặt vàng mặt xanh cuối cùng được các tộc trưởng bố thí cho một ít lương thực và quần áo. Cộng thêm thuộc hạ của hắn cướp được, xem như cũng kiếm được một khoản nhỏ. Mãnh Lôi đối với sự biểu diễn không biết xấu hổ của mình cũng không để trong lòng, lại càng không sợ bị mất đi sự kính nể của thuộc hạ.
Chính mình có thể mang ưu đãi đến cho bộ tộc, thuộc hạ chỉ càng thêm bội phục mình, làm sao lại khinh bỉ mình chứ? Ích lợi chính là tất cả.
Tuy nhiên Mãnh Lôi đột nhiên biến sắc mặt, thần sắc khủng hoảng nói với Đường Phong:
- Không xong! Chúng ta đã thỉnh cầu quân tiếp viện của bộ lạc khác, đến lúc đó ít nhất cũng hơn mười vạn người. Chỉ có đống đổ nát này làm sao chúng ta có thể chiêu đãi bọn họ?
Nghe nói thế, Đường Phong lập tức cũng đau đầu.
Ai ngờ đến quân đế quốc lại tự hủy kiến trúc trong thành? Nhìn cảnh tượng đổ nát này, chỉ sợ viện quân sẽ không bỏ qua việc đòi phí tổn xuất binh? Nói không chừng sau khi bọn họ không được thỏa mãn trở về, sẽ liên hợp lại trả thù bộ lạc nữa đây.
Các tộc trưởng cũng nghe được lời nói của Mãnh Lôi, biến sắc mặt tròng mắt chuyển động, lập tức tiến đến cười nói:
- Mãnh Lôi tiểu ca! Ngươi xem chúng ta cũng giúp ngươi đánh hạ thành Văn Tân, trong nhà không có những trai tráng này chúng ta không sống tốt được, cho nên chúng ta phải trở về, cũng không nói chuyện nhiều nữa. Tạm biệt.
Nói xong mang theo thuộc hạ quay đầu rời đi.
Đương nhiên, bọn họ cũng sợ bị giận chó đánh mèo, rất đau lòng để lại một phần lương thực.
Mãnh Lôi nhìn nơi đổ nát đột nhiên yên tĩnh rất nhiều, lại nhìn sang vài bao lương thực, hắn không biết nên cười hay khóc nữa.
Vốn nghĩ đến thành Văn Tân sẽ giúp mình tiêu hao mấy bộ lạc nhỏ này, không nghĩ tới chỉ tiêu hao được hai phần, quân thủ thành Văn Tân đột nhiên chuồn êm, nhưng lại phi thường ác độc phá hủy thành trì không còn gì. Khiến cho mình ngoài cái xác thành rỗng không ra, các ý đồ khác toàn bộ thất bại.
Hơn nữa điều phiền toái lớn nhất là làm thế nào xử lý đại quân sắp đến. Nếu để cho bọn họ đối kháng cùng sư đoàn cảnh bị, chính mình lại không có tiền mua chuộc. Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, đâu có không công mà giúp mình ngăn cản đại quân.
- Ài! Người định không bằng trời định, phái người về thông báo, nói chúng ta đã đánh hạ quận Văn Tân, hy vọng các bộ lạc điều động đại quân thẳng đường chiếm lấy tỉnh Hải Tân!
Đường Phong thở dài.
- Cái gì! Chiếm tỉnh Hải Tân!
Mãnh Lôi chấn động:
- Thúc thúc! Không phải nói chúng ta tạm thời không nên quá mức chọc giận đế quốc Áo Đặc Mạn sao? Mất một cái quận không chịu khống chế ở biên giới cùng với bị chiếm một tỉnh là hai việc hoàn toàn khác nhau đấy!
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn thế à, nếu đã không có quận Văn Tân cho đại quân cướp bóc, ngươi cho rằng hơn mười vạn đại quân sẽ ngoan ngoãn dừng lại ở đống gạch vụn này sao? Bọn họ còn không tiến quân ra quận phủ xung quanh sao! Dù sao cuối cùng cũng phải đánh tỉnh này, một khi đã như vậy, còn không bằng ngay từ đầu triệu tập đại quân, trực tiếp tiêu diệt sư đoàn cảnh bị, hoàn toàn chiếm lấy tỉnh này.
Đường Phong bất đắc dĩ nói.
- A! Nhưng...
Mãnh Lôi vẫn còn có chút chần chờ.
- Kỳ thật cũng không nên quá lo lắng. Dựa theo kế hoạch phỏng chừng biên giới đế quốc đều không an ổn, cộng thêm hoàng đế đột nhiên phát bệnh, chúng ta vẫn có khả năng chiếm tỉnh Hải Tân. Yên tâm, ta cũng sẽ phát mệnh lệnh triệu tập toàn bộ đoàn Sơn Nhạc tham gia chiến đấu.
Đường Phong nói.
Mãnh Lôi cắn răng một cái:
- Được! Liều thôi!
Ngày hôm sau, quân đội Khang Tư rất thoải mái ăn sáng xong, sau đó bắt đầu ra đi. Áo Kha Nhĩ xin chỉ thị của Khang Tư, phái ra thân tín tiến đến lãnh địa của hắn để dân lãnh địa làm tốt chuẩn bị di dời.
Áo Kha Nhĩ rất cảm thán, hắn biết tỉnh Hải Tân rất nhanh sẽ trở thành chiến trường. Lãnh địa của mình tuy rằng hẻo lánh những không biết chừng sẽ bị quân địch nhìn trúng.
Tuy rằng lãnh địa bị chiếm mình sẽ bị giáng cấp, nhưng thế cũng tốt hơn người trong tộc bị đồ sát, hai cái hại chọn cái nhẹ hơn. Tuy vậy đi theo Khang Tư cho dù giáng cấp cũng rất nhanh có thể thăng lên.
Đường đi tốt, tốc độ bộ đội hành quân rất nhanh, không tốn hai ngày thời gian liền đến thành trì gần nhất.
Khang Tư biết thành này từ chối phái binh tiếp viện, bởi đây là quân quy quy định, cũng không trách tội. Chỉ kỳ quái là, mình đã sớm phái người mang tin, làm sao bọn họ nơi này vẫn lơi lỏng như thế? Chẳng lẽ binh lính đều bị điều tới tỉnh thành?
Điều đó không có khả năng. Đường đi quận Văn Tân chắc chắn phải qua nơi này, nhiều nhất chính là lệnh bọn họ ở đây chờ đợi đại quân đến.
Đám người Khang Tư treo cờ đội thành vệ thành Văn Tân, tuy rằng người đông thế mạnh nhưng cũng không có dọa đến người thành này, cửa thành vẫn rộng mở như cũ. Tuy nhiên cũng có sự khác biệt, trừ bảo vệ cửa thành, căn bản không có người ra vào.
Khang Tư để quân sĩ dừng ở rất xa, mang mấy người Áo Kha Nhĩ cùng Tương Văn giục ngựa tiến đến.
Nhìn thấy mấy tên lính bảo vệ cửa sắc mặt trắng bệch hai chân run rẩy, liền biết bọn họ kỳ thật cũng sợ hãi. Chỉ là nhìn thấy đối phương treo cờ hiệu là người một nhà, cố nén nhịn xuống không trốn mà thôi.
Khang Tư sau khi chào, hỏi:
- Ta là Thiếu tá Khang Tư tham mưu liên đội thứ năm, Liên đội trưởng liên đội thứ tư có đây không?
Thành trì này là nơi đóng quân liên đội thứ tư, cùng thuộc lữ đoàn thứ năm, trong biên chế là đồng nghiệp rất gần. Đáng tiếc lão Thượng tá liên đội thứ năm cùng bên trên quan hệ không tốt, tạo thành quan hệ đồng nghiệp cũng không tốt, cùng với những đơn vị khác trong biên chế không có qua lại.
- A! Chào Trưởng quan! Ngài cũng nhận được mệnh lệnh đi tỉnh thành sao? Mười ngày trước Liên đội trưởng chúng ta mang theo tất cả binh sĩ đi tỉnh thảnh rồi.
Vệ binh vội đáp lễ nói.
- Cái gì! Toàn bộ liên đội đi tỉnh thành?
Bọn người Khang Tư choáng váng trợn mắt, thực sự có hành vi ngu ngốc như vậy? Toàn bộ sư đoàn tập kết ở tỉnh thành sau đó chạy qua đây?
- Đúng vậy! Không chỉ là liên đội, ngay cả Quận trưởng cũng mang theo tất cả gia quyến dưới sự hộ tống của liên đội đi tỉnh thành. Hiện tại trong thành chỉ còn vài quan lại quận phủ duy trì.
Vệ binh nói.
Nghe nói thế, mọi người lại sửng sốt.
Quận trưởng mang theo người nhà chạy? Không phải chứ? Chẳng lẽ nguyên nhân là do tộc Sơn Việt xâm lấn, sợ tới mức chạy trốn? Nhưng là hắn đi theo liên đội, chẳng lẽ tỉnh phủ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng cho dù có chuyện lớn phải triệu tập tất cả Quận trưởng bàn bạc, cũng không nên mang toàn bộ gia quyến theo chứ?
- Có nhìn thấy dân chúng quận Văn Tân chúng ta đi qua nơi này?
Tương Văn đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nhìn người đẹp hỏi, khuôn mặt vệ binh đỏ lên, tiếp theo thẳng lưng nói:
- Mười mấy ngày trước đều có hàng vạn dân lưu lạc đi qua. Vốn bọn họ muốn vào thành nghỉ ngơi, tuy nhiên bị Liên đội trưởng cùng Quận trưởng từ chối, để cho bọn họ trực tiếp đến tỉnh phủ bố trí.
Tuy rằng không vừa lòng dân chúng quận Văn Tân bị gọi là dân lưu lạc, nhưng biết bọn họ yên ổn không có chuyện gì, tất cả mọi người đều thở nhẹ một hơi.
Áo Kha Nhĩ đi sát lại Khang Tư thấp giọng nói:
- Đại ca! Xem ra bọn họ cũng không biết sơn tặc xâm lấn, chúng ta hiện tại làm sao đây?
Khang Tư trầm ngâm một chút nói:
- Vào thành mua thuốc trị thương, thuận tiện nhìn xem có thể tuyển vài thầy thuốc quân đội đi theo hay không, sau đó chúng ta đi tỉnh thành.
- Ách! Mặc kệ tòa thành này?
Áo Kha Nhĩ hiển nhiên không nghĩ tới, Khang Tư căn bản không thèm để ý thành trì không có phòng bị này có thể rơi vào tay sơn tặc hay không.
Khang Tư lắc đầu nói:
- Chúng ta lấy thân phận gì đến quản? Thông báo cho vài tên quan lại kia một tiếng là được. Nếu bọn họ sơ tán toàn thành, dựa theo khoảng cách lộ trình từ quận Văn Tân đến nơi này, hẳn là có thể an toàn rời đi. Chúng ta là quân phòng vệ thành Văn Tân, hiện tại nhiệm vụ lớn nhất là tìm đến bọn họ, bảo vệ bọn họ. -
- Dạ.
Áo Kha Nhĩ cảm giác bội phục cực kỳ, phải biết rằng binh lính hiện tại còn lại, gần như sáu phần là xuất thân từ thành Văn Tân. Để cho bọn họ bảo vệ thành Văn Tân thì bọn họ vì nghĩa không từ, nhưng để cho bọn họ thủ thành này mà không đi tìm thân nhân, chỉ sợ ai cũng không muốn.
Khi đội ngũ Khang Tư lại khởi hành, tòa thành này vẫn bình tĩnh như cũ, đối với điều này bọn Khang Tư thật không có cách nào. Trong thành thuốc trị thương bị mua hết, đáng tiếc không có một thầy thuốc nào chịu theo quân đội. Đều là người sống ở địa phương có nhà có nghề nghiệp, ai lại muốn vào quân đội.
Đáng tiếc nhất chính là, những quan lại này không tin lời nói của Thiếu tá Khang Tư. Cho dù tin tưởng cũng lơ đễnh, đám sơn tặc nho nhỏ cũng dám vào xâm lấn lãnh thổ đế quốc? Quả thực không biết sống chết. Cuối cùng còn cảnh cáo Khang Tư không được dùng lời nói không đúng mê hoặc người khác, khiến cho thành trì náo động tuyệt đối sẽ khiến hắn không được yên.
Đối với chuyện này Khang Tư hết thuốc chữa, tốt hơn là nên lên đường.
Mười mấy ngày sau, tòa thành không có lực lượng phòng ngự này đối mặt với binh lính Sơn Việt chen chúc mà đến, ngay cả phái người bẩm báo đều không kịp đã bị đánh chiếm. Của cải trong thành bị cướp sạch không còn, dân chúng trở thành nô lệ làm trâu làm ngựa cho người Sơn Việt, cuối cùng có thể khôi phục lại tự do hay không cũng còn không biết được.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ