Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126: Chấp Hành Nhiệm Vụ. (1)
rong phòng họp của bộ chỉ huy liên đội năm thành Tân Thành, lão Thượng tá cùng lão Đại, lão Nhị và lão Tam bốn người đang ngồi, lão Tam đang nhâm nhi chén trà ngẩng đầu lên hỏi:
- Trưởng quan! Sao ngài lại ra lệnh cho Khang Tư dẫn người đi bắt năm nghìn sơn tặc về làm nô lệ? Nhiệm vụ này chắc chắn là hắn không thể hoàn thành rồi. Khang Tư ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì không thể thủ thành được nữa. Kế hoạch chinh phạt của chúng ta làm sao có thể hoàn thành đây?
Lão Thượng tá mỉm cười không nói gì rồi quay lại nhìn lão Nhị:
- Lão Nhị! Ngươi bí mật phái người cưỡi khoái mã đuổi theo Khang Tư, bảo hắn mặc kệ là lừa gạt, thuê mướn hay chiêu mộ cũng tốt; thậm chí trực tiếp mua làm nô bộc cũng được, làm sao cho đủ năm nghìn tráng đinh đưa về là hoàn thành nhiệm vụ.
Nghe vậy mọi người đều sửng sốt, lão Đại là người linh hoạt nhất trong bọn giật mình nói:
- Trưởng quan! Ngài nghi ngờ trong bộ chỉ huy liên đội chúng ta có thám tử của sơn tặc?
Lão Nhị, lão Tam nghe nói như thế lập tức chấn động, không xuất hiện chuyện đáng sợ như vậy chứ?
Lão nhân lắc đầu cười nói:
- Ngươi thật đúng là nghĩ lung tung, nếu bộ chỉ huy liên đội của chúng ta có thám tử của sơn tặc, chúng ta đã sớm toàn quân bị diệt rồi. Ngươi không nghĩ ta vì sao ta lại cấp cho Khang Tư mệnh lệnh chính quy, để cho tất cả mọi người đều biết sao?
- A! Nói như vậy trong thành có thám tử của sơn tặc? Bọn sơn tặc hung tàn ác độc không ngờ lại dám như vậy, dám cả gan lẻn vào Tân Thành của chúng ta!
Lão Tam lập tức nhảy dựng lên nói, nhưng lập tức lại bị chính hắn phủ quyết:
- Không có khả năng, sơn tặc có bộ dáng đặc thù, vừa thấy là biết liền, chẳng lẽ là trong thành có người đầu phục sơn tặc?
Nói đến đây, chính ngay lão Tam cũng không tin điều mình nói.
Lão Nhị bình tĩnh hơn, thở dài nói:
- Chuyện này không thể tránh khỏi, Tân Thành có đến hơn năm vạn người, xung quanh lại có không ít hộ săn bắn phân tán ở khắp nơi, hơn nữa nơi này lại tiếp giáp Sơn Việt tộc, số người mang huyết mạch Sơn Việt cũng có không ít. Bọn họ đầu nhập vào Sơn Việt tộc cũng không có gì kỳ quái.
- Cái đồ tạp chủng chết tiệt!
Lão Thượng tá tức giận lên tiếng.
Lão Tam tỏ vẻ cực kỳ khó chịu, mắt lóe ra ánh sắc lạnh..
Giọng lão nhân dịu lại:
- Được rồi! Không cần nhiều lời, chuẩn bị sẵn sàng, chờ Khang Tư trở về, chúng ta lập tức xuất phát.
- Tuân lệnh!
Mấy Trung tá lập tức đứng dậy hô to.
Nhận được mệnh lệnh mới nhất của bộ chỉ huy liên đội, Khang Tư rất ngạc nhiên. Đột nhiên lại sửa đổi mệnh lệnh? Hơn nữa lại có chuyện tốt như thế? Uy Kiệt cực kỳ đau khổ nghĩ đến việc bộ chỉ huy liên đội thay đổi mệnh lệnh mà mình không thể biết. Thật ra bởi vì quyết định thay đổi mệnh lệnh chỉ do mấy người đưa ra, nên mật vệ đúng là không có biện pháp biết được.
Tương Văn không nghĩ nhiều như vậy, hắn vui mừng nói:
- Đại nhân! Tốt quá rồi, không cần lao lực chúng ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi.
- Ai nói không cần lao lực? Chúng ta làm thế nào để tìm được năm nghìn tên tráng đinh đây?
Khang Tư băn khoăn nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y
Tương Văn cười nói
- Chuyện này rất đơn giản, không phải Tỉnh Trưởng cùng Sư đoàn trưởng có giao dịch quan hệ cùng chúng ta sao? Bọn họ nhất định có cách giải quyết. Mà nói không chừng gần gũi với Sư đoàn trưởng, chúng ta có thể kiếm được đủ bộ trang bị cho đội phòng vệ đó.
Khang Tư vừa gật gật đầu, Uy Kiệt liền vỗ tay nói:
- Đại tỷ nói rất đúng! Hai đầu sỏ bọn họ ra tay, đừng nói là năm nghìn người, cho dù năm vạn người cũng là chuyện dễ dàng. Hơn nữa nếu do Sư đoàn trưởng cùng Tỉnh Trưởng liên danh ký tên, chúng ta liền có được quyền lợi điều động cấp dưới của thành vệ đội. Chỉ cần Sư đoàn trưởng cùng Tỉnh Trưởng giúp Đội phòng vệ thành Tân Thành chúng ta báo danh tại tỉnh thành, Đội phòng vệ thành Tân Thành của chúng ta có thể hoạt động trong toàn bộ địa giới của tỉnh, mà không phải chỉ có thể hoạt động ở thành Tân Thành.
Nghe thấy có thể hoạt động trong toàn bộ địa giới của tỉnh, Khang Tư lập tức động lòng, không kìm nổi hỏi liền:
- Có quy định như vậy sao?
Tương Văn cũng đón ý nói hùa theo:
- Đúng vậy! Nếu có quy định như thế, tại sao ở tỉnh Hải Tuyền chúng ta lại không biết?
Khang Tư không lên tiếng, Uy Kiệt đành phải trả lời cho Tương Văn:
- Xin thưa đại tỷ! Ở tỉnh Hải Tuyền chúng ta là lãnh địa sĩ quan, dân binh không thể rời khỏi lãnh địa! Nếu không phải bộ liên đội cho đại nhân quản lý tất cả Quân trị an, cho chúng ta biên chế thành vệ đội, Đội phòng vệ của chúng ta chỉ có tính cách dân đoàn, căn bản là không thể hoạt động trong toàn bộ địa giới của tỉnh. Phải biết rằng dân đoàn cùng dân binh lãnh địa đều giống nhau, không thể rời khỏi địa giới.
- Nếu dân đoàn cũng giống dân binh, thì vì cái gì ngươi nói Đội phòng vệ của chúng ta có thể hoạt động trong toàn tỉnh?
Tương Văn chất vấn.
Khang Tư cũng rất ngạc nhiên, tuy hắn là Thiếu tá quân đế quốc, nhưng với mấy kiến thức thường thức đó lại thật sự không hề biết đến.
Uy Kiệt giải thích:
- Đại tỷ! Chúng ta không phải là dân đoàn! Đội phòng vệ Tân Thành là do chúng ta tự xưng hô. Đối với quan trên chúng ta không phải là Đội phòng vệ, mà là thành vệ đội của Tân Thành! Là tham mưu của liên đội thứ năm, Thiếu tá Khang Tư kiêm nhiệm chỉ huy thành vệ đội Tân Thành!
Biết thành vệ đội cùng dân đoàn khác nhau cái gì không? Đầu tiên chính là: thành vệ đội ngoài nhiệm vụ áp giải thuế thu lên tỉnh thành, còn có thể mua sắm vật tư phương tiện cho tỉnh thành và các đơn vị trực thuộc! Mà dân đoàn mặc kệ vì lý do gì cũng không được rời khỏi nơi đóng quân, trừ khi có mệnh lệnh của Trưởng quan cao nhất trong tỉnh.
Cho nên, thành vệ đội là lực lượng vũ trang của địa phương, có thể rời khỏi nơi đóng quân dù không có mệnh lệnh, dân đoàn dám can đảm rời khỏi phạm vi qui định, lập tức bị xét nhà diệt tộc với tội danh mưu nghịch.
Bằng không ngươi nghĩ lại xem sĩ quan bộ chỉ huy liên đội vì cái gì phải ủy thác cho chúng ta hộ tống các thương nhân đến tỉnh thành mua sắm? Bọn họ phái người đến không được sao? Mà các thương nhân này vì sao không đến các quận phủ lân cận mua sắm chứ?
Chính là bởi vì chi đội ngũ này của chúng ta chỉ có quyền đi tới tỉnh thành, nếu tự tiện đi tới các quận thành khác, khẳng định sẽ bị bắt hạ ngục!
Uy Kiệt hăng hái nói đến sùi bọt mép.
- Thì ra là thế, khó trách gã Áo Kha Nhĩ được biên chế Tây Môn thành vệ đội lại hưng phấn đến thế, mà thủ hạ của hắn cũng không sử dụng thương tre bịt sắt như chúng ta, thì ra là hắn đoán chắc có thể chạy đến tỉnh thành để đổi trang bị. Nhưng cái đó và việc chúng ta có thể hoạt động trong toàn bộ tỉnh thành có quan hệ gì?
Tương Văn lại hỏi.
Uy Kiệt sờ sờ lên đầu:
- Ồ! Đại tỷ không thể tưởng tượng được sao? Chỉ cần Sư đoàn trưởng cùng Tỉnh Trưởng cùng ký tên cấp công văn: bởi vì tỉnh thành vật tư khuyết thiếu, trường hợp đặc biệt chấp thuận cho thành vệ đội thành Tân Thành được phép mua sắm vật tư trong toàn tỉnh, thế thì thành vệ đội, kỳ thật là Đội phòng vệ của chúng ta, đi lại vận chuyển trong toàn tỉnh đều là hợp pháp.
Nếu chỉ là dân đoàn, khi Tỉnh Trưởng cùng Sư đoàn trưởng dám can đảm chấp thuận cho dân đoàn rời khỏi địa giới, Sư đoàn trưởng cùng Tỉnh Trưởng sẽ phải nhận tội danh mưu đồ gây rối.
- Tỉnh thành khuyết thiếu vật tư? Ta nhớ rõ tỉnh thành là địa phương có đầy đủ vật tư nhất mà? Lý do này có làm cho người ta tin phục sao? Hơn nữa mặt khác thành vệ đội cũng chỉ là phòng vệ thành mà.
Tương Văn vẫn nghi ngờ, thật sự có tốt như vậy không? Nếu thế các thành vệ đội của các quận thành đã sớm chạy ra đầy đường rồi.
- Ái chà! Lý do là do hai lão Đại lớn nhất trong toàn tỉnh hạ đạt mệnh lệnh, ai còn dám truy cứu! Hơn nữa ngươi cho là bọn họ chưa làm qua chuyện như vậy ư? Ta dám khẳng định, có nhiều quận thành, có thành vệ đội có thể hoạt động trong toàn tỉnh! Vì ngươi chỉ nhìn thấy các thành vệ đội giống như dân đoàn mà thôi, họ chỉ chuyên môn phụ trách thủ thành. Chân chính thành vệ đội có biên chế, đã sớm bị thủ lãnh thành chủ khống chế rồi!
Phải biết rằng nếu thành vệ đội giống như một thương đoàn trong tỉnh chạy loạn kiếm tiền, chẳng những phương tiện hơn người lại không cần phải nộp thuế, có ai mà không thích cơ chứ!
Nếu không phải liên đội thứ năm bị Sư đoàn trưởng chèn ép, không có khoản thu nhập thêm thu vào, ngươi cho là bọn họ có thể dễ dàng giao ra biên chế thành vệ đội sao?
Uy Kiệt bĩu môi nói.
- Nguyên lai là như thế, khó trách liên đội thứ năm lại nghèo như vậy. Vì thế nên, ngay hôm chúng ta vừa mới đến, bộ liên đội đã đem bán thành vệ đội cho chúng ta lấy tiền.
Tương Văn tỏ ra hiểu biết bình luận, hắn theo Uy Kiệt tìm hiểu được không ít tin tình báo nên cũng biết được ít nhiều nội tình.
Khang Tư mặt mũi nhăn nhúm, xem ra cơ cấu quan liêu của hạ tầng đế quốc đã sớm bộc lộ thói xấu ra rồi.
Có điều việc này căn bản không phải một Thiếu tá như hắn có thể lo lắng, hơn nữa như vậy càng có lợi cho việc hắn đi tìm kiếm kẻ thù. Hắn liền đem việc lo lắng cho đế quốc ném sang một bên, bắt đầu suy tư, phải làm như thế nào để kiếm được công văn thay thế trang bị cho thủ hạ của mình cùng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Không thể nói Khang Tư có phải là người trung thành với đế quốc hay là người "Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi nhạc nhi nhạc" (Lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ - ND). Kỳ thật tính cách của hắn rất đơn giản, chỉ lo làm sao hoàn thành việc mình cần phụ trách.
Nếu cấp cho hắn một tỉnh rồi yêu cầu hắn làm cho tỉnh này phồn vinh phú cường, cho dù hắn không có khả năng, hắn cũng sẽ liều mạng tìm cách hoàn thành nhiệm vụ này.
Hoặc là cho hắn làm Sư đoàn trưởng, rồi mệnh lệnh cho hắn mang sư đoàn này tiêu diệt một quân đoàn địch, dù hắn biết rõ thực hiện nhiệm vụ này cũng bằng đi chịu chết, nhưng hắn vẫn kiên quyết chấp hành mệnh lệnh.
Khang Tư là người như thế, nếu không phải là trách nhiệm của hắn, hắn sẽ không quan tâm đến, nhưng là trách nhiệm của hắn, hắn sẽ phụ trách đến cùng.
.....................................................................................
Trải qua mười mấy ngày, xuyên qua không biết bao nhiêu dãy núi, cuối cùng cũng đã tới bình nguyên. Nhìn bốn phía không còn là núi rừng trùng điệp, Khang Tư cùng cả đội nhân mã thở dài nhẹ nhõm.
Mấy ngày qua nhóm thương nhân không dám lộ mặt. Bây giờ mới cùng gia quyến vây quanh Khang Tư, vô cùng ca ngợi Khang Tư hành quân nghiêm cẩn, kỷ luật nghiêm minh... Tuy nhiên chủ yếu là bọn họ cảm tạ Khang Tư cùng năm nghìn nhân mã hộ vệ đã làm cho trên đường đi một tên giặc hại dân hại nước cũng không nhìn thấy, càng không nói đến bọn sơn tặc thường ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Nếu bọn thương nhân vô cùng thoải mái khi ra đến đây, thì đội binh lính hộ vệ lại ngược lại. Bởi vì phải khẩn trương đề phòng bốn phía nên bọn sĩ quan thân vệ không thể huấn luyện được thủ hạ, do đó vừa mới tiến vào mảnh đất an toàn liền bắt tay ngay vào việc huấn luyện binh sĩ của mình.
Mười mấy ngày trước bọn họ vì tình hình khẩn trương chỉ có thể giảng giải về quân nghi, quân qui cho binh sĩ nên vẫn chưa được như ý, khiến bọn sĩ quan buồn lòng vô cùng.
Chẳng qua nói về huấn luyện, thật ra trên đường cũng không luyện tập được chiêu thức gì, chỉ có hai chiêu hành quân đường dài có phụ trọng và sử dụng trường thương đột kích mà thôi...
Bắt đầu vào chương trình huấn luyện, các phụ binh đều tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, liều mạng huấn luyện. Các chiến binh thấy thế đều oán hận nghĩ đến chuyện lần phát lương tới tiến hành khảo sát toàn thể chiến binh và phụ binh. Thế là trong toàn đơn vị ai ai cũng đều hăng hái luyện tập.
Tuy nhiên không phải mọi người đều huấn luyện cùng lúc. Ba đại đội cùng ba đội thiên nhân chia làm ba tổ luân phiên huấn luyện. Bọn kỵ binh thân vệ rải ra khắp bốn phía cảnh giới, không một giây lơi lỏng.
Bọn thân vệ xuất sắc như vậy cũng dễ hiểu. Bọn này đều do Khang Tư trong vạn người lựa chọn ra làm thủ hạ thân tín bên cạnh mình. Đi theo Khang Tư được hơn một năm, trừ một số tên dốt đặc cán mai về phương diện chính vụ, tất cả đều có năng lực về phương diện quân sự. Cho nên bất kể là mua sắm, hộ vệ, là chỉ huy, trưng binh, hoặc luyện binh, Khang Tư cũng không cần quan tâm tới.
Các chiến binh vốn tưởng là một đường thoải mái, bây giờ lại phải gian khổ cố gắng tập luyện, đến nỗi lúc nghỉ ngơi không ai còn một chút khí lực. Mà phụ binh sau khi bỏ bao hàng trên lưng xuống luyện tập cách tấn công bằng thương, nhất là nhìn thấy chiến binh luyện tập hành quân có phụ trọng, trong lòng hết sức thư sướng. Còn khi thấy đám chiến binh luyện tập cách tấn công bằng thương lại thè lưỡi thở hào hển liền cười ha hả chế nhạo.
Trạng thái tinh thần bất đồng, hơn nữa phụ binh mới chân chính là tráng niên nam tử, cho nên sau vài ngày huấn luyện, người sáng suốt đều có thể kết luận sức chiến đấu của phụ binh đã vượt qua chiến binh. Đối với việc này, Khang Tư cũng không băn khoăn, dù sao cùng lắm là đem tất cả chiến binh biến thành phụ binh, đem tất cả phụ binh biến thành chiến binh mà thôi. Dù thế nào cũng đều là binh sĩ của mình, chỉ cần chỉnh thể có sức chiến đấu tốt là được.
Khang Tư nghĩ như vậy, nhưng đám sĩ quan thân vệ đảm nhiệm công tác chỉ huy cùng đám chiến binh lại không nghĩ như vậy.
Các sĩ quan thân vệ tuy rằng đồng tâm hợp lực, nhưng không tránh được việc tranh cường háo thắng, ai cũng không muốn mình chỉ huy một đám binh sĩ lạc hậu kém cỏi. Mà chiến binh lại không muốn mất đi đãi ngộ tốt, đặc biệt được cao cao tại thượng, quần áo có người giặt, ăn uống có người lo, doanh trại có người chỉnh, tất cả hậu cần phục vụ đều được đãi ngộ! Vì vậy sĩ quan càng thêm cố gắng dạy dỗ, mà chiến binh cũng càng thêm cố gắng luyện tập.
Còn đám phụ binh, ai nấy đều rằng bản thân so với chiến binh mạnh hơn, lần sau khảo hạch chắc chắn mình sẽ trở thành chiến binh, sĩ khí trào dâng sục sôi. Nhìn chiến binh được chăm sóc đặc biệt, ánh mắt của bọn chiến binh cũng trở nên bất đồng, phụ binh liền khẩn trương đến yêu cầu thủ trưởng cho bọn họ cũng được chăm sóc đặc biệt như chiến binh.
Khang Tư không biết là cố ý hay vô tình, nhằm lúc hai bên đang sôi nổi huấn luyện, đột nhiên hướng toàn quân tuyên cáo:
- Sau khi hảo hạch chấm dứt, bởi vì có người tiến có người lui, cho nên Đội trưởng và Tiểu đội trưởng cũng phải chọn lựa lại.
Đồng thời, vì giữ gìn tinh thần hợp tác đoàn đội, không ai được phép tự mình khiêu chiến, trưởng quan không được trả đũa, lén lút đả thương người bị phạt roi, giết người phạm tội tử hình!
Khang Tư đưa ra mệnh lệnh này, là dự phòng Đội trưởng và Tiểu đội trưởng vì bảo vệ địa vị, mà xử lý trước người định khiêu chiến với mình. Mặt khác những người bằng mặt mà không bằng lòng định sử dụng ám chiêu, luật của quân đế quốc cũng không bỏ qua.
Mệnh lệnh vừa được ban ra, bọn Đội trưởng và Tiểu đội trưởng hết sức khẩn trương. Bọn họ cảm nhận thủ hạ của mình đang như hổ rình mồi. Vốn tự cho là mình tài trí hơn người, bọn họ lập tức không kể sống chết điên cuồng luyện tập. Nếu sau đợt khảo sát không tiếp tục giữ được chức vụ cũ thì thật là mất mặt, biết chui vào đâu?
Tất cả binh lính đều không muốn hối hận khi chính mình vẫn còn hy vọng thăng tiến mà cắn răng đổ mồ hôi cố gắng. Cứ như vậy cuộc đại luyện binh được nâng cao thêm một bước.
Đội thương nhân nhìn cuộc cạnh tranh gay gắt giữa phụ binh và chiến binh mà hoảng sợ. Xem ánh mắt của bọn họ đối chọi nhau như thể hận không lập tức đánh nhau một trận, bọn thương nhân thầm giật mình không biết Khang Tư đang làm ra chuyện gì? Sao lại chia bộ đội ra làm hai thế lực? Người khác đều ước dưới tay có thể đoàn kết thành một người, người này ngược lại, làm ra hai thế lực hận không thể trở thành cừu nhân của nhau!
Đương nhiên, không có người nào ngu ngốc đi khuyên bảo Khang Tư. Chuyện của quân đội không phải là chuyện mà mình, những người này sao có thể can thiệp, mình chỉ biết có việc kiếm tiền mà thôi..
Do Đội phòng vệ đã huấn luyện hai mục hành quân đường dài và chiến đấu đột kích tương đối hoàn thiện. Khang Tư dùng thời gian không đến mười ngày đã tới bên ngoài tỉnh thành, sớm hơn một ngày so với dự tính. Nhìn thấy tường thành của tỉnh thành, tất cả mọi người đều vui sướng. Suốt chặng đường đi bọn họ không thể vào thành nào nghỉ ngơi, phải cắm trại dã ngoại ở ngoài thành, bọn họ đã mệt muốn chết rồi.
- Chấn chỉnh quân trang!
Sĩ quan hô to một tiếng, bọn binh sĩ lập tức sửa sang quần áo chính tề. Trên toàn thế giới chỉ có quân đội đế quốc Áo Đặc Mạn mới có quy định về phương diện này. So sánh với các quốc gia thế giới, địa vị quân nhân ở quốc nội đều cao quí hơn một bậc. Vì thế đối với quy định này mọi người đều cảm thấy bình thường.
Chỉ cần quân nhân của đế quốc không đụng chạm đến giới quyền quý, trên đường cũng không cần sợ một ai.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ