Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Tham Dự Trò Chơi (P2)
àm xong những việc này Do An cho rằng không có chuyện gì nữa, vừa thở phào, quan văn kia liền nói:
- Dựa theo quy định của chúng ta, binh lính bình thường tiền chuộc là 5 kim tệ, án theo đẳng cấp mà tiền chuộc tăng thêm, dựa theo quân hàm Thiếu tá của ngươi, ngươi cần trả 1280 kim tệ tiền chuộc.
- Đúng rồi! Còn có tiền chuộc chức vụ, Nhóm trưởng 10 kim tệ, Tiểu đội trưởng 50 kim tệ, Trung đội trưởng 150, Đại đội trưởng 200. Vậy phần ngươi tổng cộng là 1480 kim tệ.
Do An choáng váng, bản thân hắn không phải Thiếu tướng cũng không phải quý tộc, chỉ là một Thiếu tá Đại đội trưởng nho nhỏ mà thôi, làm thế nào tiền chuộc tới gần 1500 kim tệ được chứ?
Dựa theo quy định thông tục trên đại lục mà nói, thứ nhân vật nhỏ nhoi như mình, không phải đều yêu cầu tiền chuộc là gấp 2-3 lần lương bổng sao? Nên nhớ dạng Thiếu tá này, tối đa cũng chỉ có 1-200 kim tệ là được.
Tuy rằng rõ ràng biết giới hạn quy định thông tục trên đại lục, nhưng Do An không dám biểu hiện, chỉ là hơi khó khăn nói:
- Đại nhân, ta không thể nào có nhiều tiền như vậy, dù là bán cả nhà của ta cũng không đào được tiền chuộc nhiều như thế được.
Do An nói đúng là sự thật.
Binh nhì quân Đế quốc tiền lương tháng chỉ 1 kim tệ, thì có thể biết 1 kim tệ này giá trị cỡ nào.
Tuy rằng Do An cũng có lãnh địa, nhưng mà cái lãnh địa này ở chỗ nào hắn cũng không biết, chỉ biết là một mảnh đất hoang mạc, hoàn toàn không có thu nhập gì, nếu như không phải hắn may mắn, lãnh địa không bố trí ở biên cảnh địch quốc, sợ rằng cái chức Thiếu tá này đã sớm làm không nổi nữa.
Quan văn cười nói:
- Không sao cả, biết các ngươi nghèo, cho nên đại nhân chúng ta đặc biệt quy định, các ngươi có thể dùng 3 năm lao động cưỡng bức để bù lại tiền chuộc: bao ăn bao ở, có thể nói là cơ hội khó có được. Mặt khác, nếu như trung thành tận tâm thì có thể lĩnh lương bổng, tuy rằng lương bổng rất ít, nhưng đừng quên thân phận tù binh của các ngươi. Đây chính là trường hợp đặc biệt, nên nhớ nếu các ngươi không thể trả được tiền chuộc, chúng ta có thể đem bán các ngươi thành nô lệ.
- Vâng, đại nhân anh minh.
Do An lập tức luôn mồm vâng dạ, dù sao hắn biết có trở về cũng sẽ không có kết cục tốt. Vốn có tâm đầu nhập, cho nên không có bất cứ gánh nặng nào liền đáp ứng ngay. Đồng thời, Do An cũng có chút hiếu kỳ hỏi:
- Đại nhân, không biết những người trước ta lựa chọn thế nào?
Quan văn cười hà hà nói:
- Tin rằng ngươi cũng biết xuất thân các bộ hạ ngươi, ngươi cho rằng bọn họ sẽ chọn thế nào đây?
Do An im lặng, cũng biết thủ hạ hắn nếu có tiền sẽ không cần tòng quân, cũng không cần chạy đi chấp hành loại nhiệm vụ 8-9 phần sẽ bị diệt khẩu này.
Một bên là giao ra tiền chuộc khổng lồ, không thì sẽ bán làm nô lệ, một bên là bao ăn bao ở lao động cưỡng bức 3 năm, tin rằng kẻ ngu cũng biết chọn bên nào.
Thẩm vấn tù binh xong, có mấy người vì huynh đệ thân thiết chết trận mà có chút không tình nguyện, những người còn lại không nói hai lời tiếp nhận điều kiện lao động cưỡng bức 3 năm. Như vậy, Khang Tư không chỉ dễ dàng nhận được khẩu cung, cũng nhận được gần ngàn tên quân nhân Đế quốc phục vụ cho mình.
Còn việc bắt quân nhân Đế quốc làm tù binh có thể đưa tới phiền toái hay không? Xin lỗi! Bọn rắn độc Sư đoàn trưởng và Tỉnh trưởng tỉnh Hải Tuyền ăn chay sao? Bọn họ tuyệt sẽ không để chuyện này bại lộ ra ngoài, cho nên chỉ cần Khang Tư không hé răng, cho dù có người biết cũng sẽ coi như là không biết.
Âu Khắc mang theo gần ngàn tờ khẩu cung ký tên ấn dấu tay của cả ngàn tên tù binh, dẫn theo hai tên tráng hán Lôi Đặc, Lôi Khải cùng 10 tên thân vệ, giống như đi dạo ngoại thành, cưỡi ngựa thoải mái đi vào tỉnh Hải Tuyền.
Tỉnh trưởng Bỉ Khố Đức cùng Sư đoàn trưởng Khải Nhĩ Đặc đang tụ tập trong tỉnh phủ đợi tin tức, Bỉ Khố Đức nhịn không được nói:
- Bọn chúng làm cái gì vậy chứ? Hiện giờ đã buổi trưa rồi, dựa theo sức chiến đấu của chúng, không cần bao nhiêu thời gian là có thể kết thúc trận chiến, dù cho nghỉ ngơi 1 buổi, cũng đã sớm về hồi báo gấp chứ? Tại sao qua cả ngày rồi mà còn chưa có tin tức gì?
Khải Nhĩ Đặc vuốt cằm:
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, trên đường tới đó không có một bóng người, cũng không có chợ, dù là bọn chúng có thu được nhiều kim tệ đi nữa cũng không có nơi tiêu xài, hơn nữa trong đám người Khang Tư cũng không có nữ nhân, đám nhóc kia làm gì mà rề rà như vậy chứ?
- Ngươi nói, có thể xuất hiện vấn đề gì hay không?
Bỉ Khố Đức hơi chần chờ.
- Có vấn đề gì? Ngươi sẽ không nói bộ hạ ta thất bại chứ? Tên Khang Tư kia chỉ bằng mấy trăm người? Hắn có thể tiêu diệt 2 cái đại đội sao?
Khải Nhĩ Đặc cười lạnh nói.
Sắc mặt Bỉ Khố Đức trầm trọng nói:
- Nói cũng không chừng, mấy ngày nay ta tìm hiểu một chút chi tiết tình hình tên Khang Tư, mới biết được hắn dẫn 1 đại đội nhân mã, đánh bại 2000 kỵ binh thảo nguyên tập kích hắn xong, còn băng ngang qua đại thảo nguyên, trở lại Đế quốc. Lúc trở về Đế quốc, thủ hạ đại đội kia còn có 300 người, như vậy mỗi tên cường hãn thế nào, cũng không thể xem thường được.
- Thật hay giả? Tên kia cường hãn như thế?
Khải Nhĩ Đặc trừng lớn mắt, thấy Bỉ Khố Đức gật đầu khẳng định xong, hắn vỗ đùi.
- Chết tiệt! Vậy 2 đại đội ta phái đi chẳng phải lấy bánh bao thịt ném chó có đi không về sao? Sớm biết lão tử đã phái 2 liên đội đi rồi!
Bỉ Khố Đức đột nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương hỏi:
- 2 đại đội ngươi phái đi có phải là tử sĩ?
- Đáng cười! Quân nhân chính quy hưởng lương tháng có thể là tử sĩ sao? Lời ngươi có ý gì?
Khải Nhĩ Đặc bất mãn nói.
- Không xong! Khang Tư tuyệt đối sẽ phát hiện thân phận bọn họ!
Bỉ Khố Đức hét lên.
Khải Nhĩ Đặc không thèm quan tâm.
- Phát hiện thì thế nào? Lẽ nào hắn còn muốn đi tố cáo? Yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị, các trạm gác tỉnh Hải Tuyền ta đều phái người canh giữ, lúc đầu là đề phòng vạn nhất, không ngờ lại dùng tới, ta phái đều là lão luyện, tuyệt đối sẽ không để Khang Tư đem tin tức truyền ra!
Bỉ Khố Đức cười lạnh nói:
- Lãnh địa Khang Tư gần bến tàu buôn lậu tốt nhất, ngươi không sợ hắn đi đường biển sao?
- Có thuyền thì đi thế nào?
Khải Nhĩ Đặc nói là như vậy, nhưng nhìn thần tình của hắn, đã biết hắn cũng bắt đầu khẩn trương, chỉ thấy hắn đi qua lại vài bước.
- Ngươi nói chúng ta đến chết cũng không thừa nhận, có thể tránh thoát được hay không?
- Hừ, chết không thừa nhận? Chúng ta thừa nhận hay không cũng vô dụng, chỉ cần Khang Tư đem chuyện này báo lên trên, những người đỏ mắt vị trí của chúng ta, chắc chắn sẽ tới chỉnh lý! Từ lâu bọn họ đã ước gì chúng ta xuất hiện vấn đề mà.
Bỉ Khố Đức tức giận nói.
- Chết tiệt! Bây giờ chúng ta làm gì mới được đây?
Khải Nhĩ Đặc thấy mình bây giờ như một con thú bị trói, tuy rằng mình có binh lực hơn 8 vạn người, hơn nữa những thủ hạ này đối với mình luôn tuân lệnh, nhưng tuân lệnh này phải là ngoài chuyện phản nghịch mới được, mà kháng lại thượng cấp cũng bị khép vào tội phản nghịch.
Nếu như mình mất đi tín nhiệm của cấp trên, chỉ cần một chỉ lệnh có thể đưa mình lên giá treo cổ, đến lúc đó tất cả vinh hoa phú quý của mình đều là công dã tràng cả.
- Đừng hỏi ta, ta cũng không biết phải làm gì nữa!
Bỉ Khố Đức tức giận nói.
Hắn bây giờ rất ảo não, biết sớm vậy thì trực tiếp bắt Khang Tư lại khép một tội danh rồi chém ngay, hoặc có lẽ ban đầu nên hữu hảo một chút, kéo hắn vào tròng, cũng sẽ không có phiền phức hiện giờ nữa.
Cũng không trách 2 người bọn họ đột nhiên lo lắng như vậy, 2 người bọn họ tuy rằng đầu phục đại nhân vật, nắm chặt tỉnh Hải Tuyền trong tay, kiếm tiền chơi đùa thật vui vẻ, nhưng bọn hắn có một khuyết điểm lớn nhất: cả hai đều không phải là quý tộc.
Bọn hắn không có thân phận quý tộc tuy rằng có chỗ dựa vững chắc kiếm được nhiều tiền, nhưng thủ hạ chỗ dựa kia có cả một đống, trong đó bọn họ chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, dù là kiếm nhiều tiền cho chỗ chống lưng kia, nhưng bọn họ cũng biết so ra còn kém hữu dụng hơn một Nam tước ngu ngốc không có bất cứ năng lực gì.
Chỉ có quý tộc mới là căn cơ Đế quốc, cũng chỉ có quý tộc mới có thể quyết định được ngôi vị hoàng đế là ai ngồi, còn người thường? Đứng một bên hóng gió đi.
Bởi vì như vậy, cho nên các thế lực ngắm nghía lợi ích của họ không ít, nếu như không phải có quy định quý tộc không thể đảm nhiệm chức Trưởng quan địa phương, chỉ sợ chức Tỉnh trưởng của lão đã sớm rơi đài rồi.
Dù là như vậy, các quý tộc chống lưng kia trăm phương nghìn kế muốn đưa thủ hạ thân tín mình thu lấy chức vị này, nếu như không phải mình hiếu kính đúng hạn hơn nữa cũng không tệ, sợ rằng mình đã sớm về kinh ăn lương qua ngày rồi.
Hiện tại tuyến buôn lậu bị chặt đứt, không có tiền thu nhập sẽ không có tiền hiếu kính bề trên, mà còn rước lấy phiền toái lớn hơn nữa, chính là việc Khang Tư sẽ đem chuyện hắn phái người diệt khẩu phát ra ngoài.
Không nghĩ cũng biết, chuyện tình này một khi phơi ra ánh sáng, nơi chống lưng kia tuyệt đối sẽ trong thời gian ngắn nhất cắt đứt tất cả quan hệ với mình, đến lúc đó kết cục thế nào cũng có thể tưởng tượng biết.
Ngay lúc bọn họ khổ não, vệ binh đột nhiên đến báo cáo:
- Đại nhân, một người tự xưng là quản gia của Thiếu tá Khang Tư tới cầu kiến.
- A?
Hai người sửng sốt, lúc Khải Nhĩ Đặc còn chưa rõ chuyện gì, Bỉ Khố Đức liền vội nói:
- Mau mời! Mau mau cho mời!
Khải Nhĩ Đặc cũng không phải ngu ngốc lập tức tỉnh ngộ trở lại, hắn vội hỏi:
- Không phải chứ? Ngươi còn muốn hòa hảo với hắn?
- Mẹ nó! Không hòa hảo còn có thể thế nào? Lẽ nào ngươi bỏ được quyền vị và tài phú bây giờ? Ta dù là phải nịnh bợ một tên Thiếu tá, cũng không muốn mất đi tất cả những gì gian khổ mới đạt được!
Bỉ Khố Đức vẻ mặt dữ tợn quát lớn.
Sắc mặt Khải Nhĩ Đặc biến đổi, gật đầu im lặng.
Hộ vệ của Tỉnh phủ Bỉ Khố Đức đều là hạng giỏi nhìn mặt biết ý, nghe được ngữ khí Bỉ Khố Đức còn có thể không biết phải đối đãi khách nhân như thế nào sao? Âu Khắc một gã quản gia nho nhỏ chưa từng được người ta nhìn vào mắt, liền được hưởng thụ một phen lễ ngộ của quý tộc.
Đi vào sảnh phủ, Âu Khắc chào theo quân lễ với Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc, tuy rằng một binh nhì đối mặt với hai đầu sỏ tỉnh phủ cần phải quỳ xuống hành lễ, chỉ là hắn có chỗ dựa đồng thời cũng là thăm dò, đương nhiên sẽ không quỳ xuống.
Khải Nhĩ Đặc rất bất mãn với thần sắc kiêu ngạo của tên binh nhì trung niên này, tuy rằng nộ hỏa thiêu đốt, lại lo lắng chuyện nhược điểm cũng không dám phát tác, nhưng tự thị thân phận khiến hắn không bỏ mặt mũi được, chỉ còn cách làm mặt lạnh hừ một tiếng.
Mà Bỉ Khố Đức cũng không để ý chuyện mặt mũi này nọ, bày vẻ tươi cười hữu hảo nói:
- Vị quản gia này, không biết Thiếu tá Khang Tư lần này phái ngươi tới có gì chỉ giáo vậy?
Âu Khắc cũng là một tên thành tinh, hắn đơn giản chào một cái theo quân lễ thăm dò, liền biết tình huống thật đúng như mình nghĩ, mà lời Bỉ Khố Đức nói, càng khiến hắn xác nhận tình huống có khả năng còn tốt hơn.
Đường đường một Tỉnh trưởng, dù là bị người ta bắt được nhược điểm, cũng gần như không cần phải khách sáo với một tên binh nhì nho nhỏ như vậy.
- Tỉnh trưởng đại nhân, Sư đoàn trưởng đại nhân, lần này tiểu nhân phụng mệnh Khang Tư đại nhân nhà ta, tới chuyển giao một phần văn kiện cho hai vị đại nhân.
Âu Khắc nho nhã lễ độ nói, đồng thời đem phần khẩu cung kia hai tay dâng lên.
Nhìn phần khẩu cung này, Bỉ Khố Đức còn chưa làm ra phản ứng, Khải Nhĩ Đặc đã mặt mày dữ tợn vỗ bàn đứng lên, giận dữ hét:
- Chết tiệt! Dám đến uy hiếp ta! Tới...
Bất quá nói còn chưa xong, đã bị Bỉ Khố Đức ngăn cản, hắn cười hì hì nói với Âu Khắc:
- Ý của Thiếu tá Khang Tư chúng ta đã rõ, vậy không biết chúng ta có thể hỗ trợ Thiếu tá Khang Tư các vị được gì?
Âu Khắc cũng cười, may là có một người tinh minh, nếu như tất cả đều kích động như Sư đoàn trưởng này, sợ rằng mọi người chỉ có thể tử chiến đến cùng rồi.
Nhưng như vậy xem ra, mình cũng không cần nhiều lời gì nữa, cho nên hắn cười hà hà nói:
- Đại nhân nhà ta chỉ là một quân nhân thuần túy, cho nên cũng không cần hai vị đại nhân hỗ trợ gì, chỉ là mong rằng lãnh địa có thể phồn vinh, đồng thời hy vọng có thể tăng thêm một chút tài chính cùng thuế thu mà thôi.
Khải Nhĩ Đặc nghe vậy ngẩn người, còn Bỉ Khố Đức tròng mắt đảo loạn, cười nói:
- Cái này, có thể đợi vài ngày hay không, dù sao chúng ta cũng cần thương lượng một chút.
- Đây là chuyện tất nhiên, vậy tiểu nhân xin đợi tin lành.
Âu Khắc lễ độ nói, hai người nói thêm vài câu, Âu Khắc liền được vệ binh lễ phép mời xuống nghỉ ngơi.
Khải Nhĩ Đặc ngẩn người một bên ngay lúc Âu Khắc rời đi, đột nhiên đổi vẻ mặt tinh minh nói:
- Bỉ Khố Đức! Khang Tư này khẩu vị thật lớn chứ, không chỉ muốn tham gia hành động của chúng ta, lại còn muốn thu thuế nữa, ngươi thấy sao?
- Hừ! Không sợ hắn tham, chỉ sợ hắn không tham mà thôi!
Bỉ Khố Đức bày một dáng thoải mái nói.
Khải Nhĩ Đặc cau mày.
- Ngươi nói chấp nhận hắn? Nhiều người hợp lại làm ăn ta không quan tâm, dù sao chúng ta cũng là theo vốn bỏ ra chia hoa hồng, ta còn ước gì có nhiều người đầu tư nữa, như vậy lợi nhuận hoa hồng cũng nhiều hơn... Chỉ là, chuyện thu thuế rất phiền phức, chúng ta buôn lậu còn phải nộp thuế, vậy còn làm cái gì nữa? Chuyện hợp tác ta tuyệt sẽ không đồng ý.
Bỉ Khố Đức cười nói:
- Lộ tuyến buôn lậu tốt nhất của chúng ta ở ngay trên lãnh địa Khang Tư, nếu như không muốn tăng chi phí buôn lậu, lại không thể giải quyết Khang Tư, chúng ta chỉ có thể tiếp thu. Hơn nữa chỉ cần coi thuế thu như phí qua đường, cũng không phải không chịu được. Hơn nữa, nếu Khang Tư tham gia vào trò chơi này, thu thuế đồng bạn là tuyệt đối không thể, tin là Khang Tư chỉ đem chuyện này như là đặt cược mà thôi.
- Phát thư hỏi người hợp tác một chút không? Dù sao bên Tự do liên minh buôn bán vẫn cần hắn khống chế, hắn không dồng ý, chúng ta làm cũng không có tác dụng.
Khải Nhĩ Đặc nói.
- Ta nghĩ hắn sẽ đáp ứng, dù sao buôn bán bên Đế quốc là do chúng ta kiểm soát, hơn nữa nếu chúng ta không muốn đắc tội người muốn tham gia trò chơi, vậy hắn có gì để phản đối? Tin rằng hắn cũng sẽ cân nhắc điểm này? Hơn nữa đám bộ hạ Khang Tư cường hãn đối với chúng ta cũng có lợi, bọn họ còn mạnh hơn cả quân đội, nên nhớ lộ tuyến đi qua bán đảo Phi Độ, cũng cần lực lượng hộ vệ cường hãn mà.
Bỉ Khố Đức cười nói.
Khải Nhĩ Đặc gật gật đầu không nói gì nữa, điểm ấy hắn tự mình hiểu lấy, hắn so với Khang Tư chỉ là nhiều người mà thôi, sức chiến đấu lại kém một trời một vực. Buôn lậu cũng không phải nhiều người là có thể làm được, dù sao không có khả năng phái một lữ đoàn làm hộ vệ được.
Nếu không diệt được đối phương, đồng thời nhược điểm của minh còn bị người ta nắm lấy, hơn nữa đối phương cũng không muốn hủy diệt chén cơm của mình, mà chỉ muốn cùng chia chén cơm với nhau mà thôi, đối với mình cũng không có gì tổn thất, cho nên nhận thêm người hợp tác cũng không có gì kỳ quái.
Không biết là bởi vì lộ tuyến chặt đứt, không cách nào kiếm được tiền nữa, hay là vì duyên cớ gì khác, đối tác bên kia nhanh chóng có hồi âm, Bỉ Khố Đức nhanh chóng gọi Âu Khắc tới.
- Quản gia tiên sinh, chúng ta đã đồng ý Khang Tư Thiếu tá tham dự trò chơi, tình huống chi tiết chúng ta sẽ gặp Khang Tư Thiếu tá ở thôn Vĩ Kỳ nói rõ, mong rằng quản gia sửa chữa bến tàu lại một chút trước.
Nguyên Âu Khắc vốn tưởng rằng sẽ không giải quyết đơn giản nhanh như vậy sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, vội gật đầu đáp ứng.
Âu Khắc nhân cơ hội biểu thị cần mua một lượng lớn hàng hóa để kiến thiết lãnh địa, Bỉ Khố Đức phi thường hào phóng đưa Âu Khắc mượn 1 vạn kim tệ, mà Khải Nhĩ Đặc cũng rộng tay đưa một trung đội vận chuyển vật tư.
Không cần kỳ quái sao Bỉ Khố Đức có thể dễ dàng cho mượn 1 vạn kim tệ, hắn còn ước gì Khang Tư không có tiền, như vậy hắn có thể đem Khang Tư thu làm người hầu: Ở Đế quốc, không thể hoàn thành vấn đề nợ nần, đủ khiến bình dân trở thành nô lệ.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ