Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68: Đỉnh Cấp Chế Đồ Sư (2).
hiếu úy kia bĩu môi: "Không phải chứ, hiện giờ đại thảo nguyên chính là một mảnh mịt mờ tuyết rơi dày đặc, mặc dù bộ dáng các ngươi là xuyên qua tuyết mà tới, nhưng cũng không có khả năng thái quá như vậy, trong những ngày bạo tuyết mà xuyên qua đại thảo nguyên sao?"
- Những mục kỳ binh này thế nào đây?
Thiếu uý kia trong lòng nghi ngờ rất lớn, bởi vì đánh chết hắn cũng không tin một đại đội lại có nhiều vật tư như vậy, hơn một trăm năm mươi xe ngựa lớn, còn có gần vạn thớt chiến mã nữa chứ! Mặc dù chứng minh quân tịch là thật, hơn nữa không thể nguỵ tạo, nhưng ai có thể cam đoan đám đế quốc quân này không phải người mục kỳ giả trang?
- Ồ, đó là lính hầu của ta, thu phục trong trận đánh tất niên vừa rồi.
Khang Tư tùy ý đáp. Y - www.
Thiếu úy kia mở to hai mắt nhìn, không phải chứ, quá đáng như vậy mà cũng có thể nói ra? Cũng không phải quá nói dối sao? Đầu hàng ngay trên chiến trường, mục kỳ binh quay ngược lại nhận đế quốc quân làm chủ sao?
Thiếu úy kia vẫn chần chờ, hắn không biết làm sao, mặc dù tên gia hoả này sơ hở rất nhiều, nhưng dáng vẻ quân đế quốc quen thuộc này, không phải người bình thường có thể giả mạo, còn có một Thiếu uý thần thái tự nhiên này nữa, cũng không giống như đang nói dối.
Chứng kiến Thiếu úy kia rơi vào trầm tư, Kiệt Lạp Đặc cùng những lão binh đế quốc biết thân phận những người mình đang bị hoài nghi, không khỏi thở dài, giải thích là vô dụng, chỉ có thể sử dụng chứng cứ để chứng minh, xem ra còn phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể chứng thật thân phận đây.
Thiếu úy kia thấy Khang Tư vẫn bảo trì thần sắc bình tĩnh như cũ. Một lúc lâu mới lên tiếng nói:
- Huynh đệ, tin rằng ngươi cũng biết suy nghĩ của ta, không biết ngươi ngoại trừ chứng minh quân tịch ra, còn có phương pháp gì để chứng minh thân phận không? Tỷ như trong quân đội có người nào quen thuộc ngươi chẳng hạn? Bất quá quân đoàn hai mươi tạm thời không thích hợp để chứng minh cho ngươi.
Khang Tư cũng biết Thiếu úy này có thể nghi ngờ nhiều sự tình như vậy, nếu đổi lại là mình, cũng không có khả năng dễ dàng tin tưởng một đám quân nhân từ trong nước địch đi ra là đồng liêu của mình. Nhưng hắn không rõ, tại sao quân đoàn của mình không thể chứng minh cho mình?
Quan sát sắc mặt Thiếu uý kia, hồi tưởng lại bộ dáng giật mình của Thiếu uý sau khi nghe đến quân đoàn hai mươi, chẳng lẽ quân đoàn hai mươi đã bị trăm vạn thiết kỵ mục kỳ tiêu diệt? Không thể nào? Chẳng lẽ quân đội đóng ở các tỉnh bốn phía không có viện thủ?
Nhìn thấy Thiếu úy kia đang đợi câu trả lời thuyết phục của mình, Khang Tư bỏ đi ý nghĩ tìm kiếm trợ giúp từ quân đoàn hai mươi, sau khi suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói:
- Nguyên soái đế quốc Tả Lạp Đặc đại nhân nhận biết ta.
Thành thật mà nói, ngoại trừ người ở quân đoàn hai mươi, trừ Nguyên soái, Khang Tư thật đúng là không biết còn có người nào có thể giúp mình chứng minh thân phận.
Chết tiệt! Điều này càng kỳ quái hơn! Lại dám nói Nguyên soái nhận biết ngươi! Thiếu uý kia trừng mắt:
- Huynh đệ, không nên nói giỡn!
Khang Tư cười khổ nói:
- Ta cũng không hay nói giỡn, xin hãy đem thân phận của ta báo lên cấp trên, tin rằng không bao lâu là có thể chứng minh thân phận của ta.
Dựa vào quen biết lúc trước, Khang Tư tin tưởng Nguyên soái sẽ không thể không nhận ra mình.
Chứng kiến Khang Tư khẳng định như vậy, Thiếu úy kia chần chừ một chút, sau đó gật đầu:
- Được rồi, ta sẽ đem thân phận của ngươi báo lên trên xin chỉ thị. Xem ra các ngươi lặn lội đường xa, xin mời vào quân doanh nghỉ ngơi một chút đi.
Nhưng mà mong các ngươi có thể tạm thời giao binh khí cho chúng ta giữ, hơn nữa chúng ta sẽ giám thị các ngươi. Xin hãy thông cảm, dù sao thân phận các ngươi còn chưa được chứng thật.
- Chứng ta hiểu, đây là chuyện đương nhiên.
Khang Tư bất đắc dĩ cười cười.
Khi hắn vừa nói với đám Kiệt Lạp Đặc, những đế quốc quân trong tâm không có quỷ này không nói hai lời liền buông vũ khí, mà đám lính hầu chỉ có nghe lệnh mà làm càng không cần phải nói.
Chứng kiến Khang Tư dễ dàng giải trừ võ trang, Thiếu uý giờ phút này đã tin một nửa Khang Tư là người một nhà, cũng rất khách khí đưa mọi người vào trong quân doanh.
Tiếp theo trước tiên báo lên cấp trên vấn đề thân phận Khang Tư. Thủ trưởng của Thiếu uý, vừa nhìn thấy sự tình cổ quái như vậy, lại vừa có quan hệ với lão bản siêu cấp, cũng vội vàng báo lên trên.
Quan quân các cấp đều là cái dạng này: dính dáng đến Nguyên soái đại nhân, còn ai có dũng khí tự tiện quyết định đây? Cho nên hồ sơ này thẳng một đường truyền tới tay Nguyên soái Tả Đặc Lạp.
Có điều quá trình này, cũng khiến cho rất nhiều sĩ quan các cấp nhớ kỹ cái tên Khang Tư - Lôi Luân Đặc này.
Đương nhiên, chuyện đám người Khang Tư bôn ba ngàn dặm, từ tỉnh Văn Bắc xuyên qua Phi Mục Kỳ Minh quốc tới tỉnh Văn Tây, cũng theo đó truyền ra ngoài.
Cho đến khi chuyện này được truyền lưu trong giới sĩ quan quý tộc tại đế đô, Nguyên soái vẫn còn chưa nhận được hồ sơ kia, bởi vậy có thể tưởng tượng được tốc độ của lời đồn đãi nhanh tới mức nào.
Nghe được chuyện này, tuyệt đại đa số người như nghe kể chuyện cổ tích, mà số người hữu ý lại đột nhiên cả kinh.
Một người vỗ mạnh lên bàn, hướng về phía người đang cúi đầu quát tháo:
- Chết tiệt! Ngươi không phải nói, tên khốn kia cho dù thoát được cũng không có gì tốt sao? Ngươi xem hắn lại có thể khiến cho Nguyên soái nhận biết hắn! Ngươi biết điều này đại biểu cho cái gì không? Chứng tỏ hắn là người được Nguyên soái coi trọng! Hơn nữa hắn còn mang về bản đồ đại thảo nguyên nhất đẳng! Chờ khi hắn gặp mặt Nguyên soái, bản đồ nhất đẳng này chắc chắn rơi vào trong tay Nguyên soái! Như vậy đế quốc quân chẳng phải có thể dễ dàng diệt tuyệt mục kỳ sao?
Người cúi đầu bị mắng vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Chúng ta giết hắn đi?
Nếu như Khang Tư ở chỗ này, nhất định nhận ra người này, chính là người tự xưng thương đoàn cảng Mạn Đặc của Duy Nhĩ Đặc Tự Do Liên Minh: Uy Tư.
- Giết cái rắm! Nếu như bây giờ hắn vô cớ chết đi, sẽ lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người lại đây, một khi có người nghi hoặc, lập tức có thể tìm được dấu vết, ngươi có thể giết chết hết mọi người sao?
Người nọ lại rống to.
- Phải, phải, tiểu nhân ngu muội.
Uy Tư lau mồ hôi, trong chớp mắt lại đưa ra chủ ý:
- Chủ nhân, nghe nói người tỉnh Văn Tây đắc tội với rất nhiều người ở tỉnh Văn Bắc không cách nào hoà giải được, có lẽ chúng ta có thể từ trong đám thủ hạ tìm được người nhận biết tên kia, đến lúc đó chúng ta sẽ làm như vầy... (nói thầm không nghe được hì hì).
- Ừ, đây cũng là một biện pháp, bất quá tại sao người tỉnh Văn Bắc lại không đi xuống dưới, mà vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến tỉnh Văn Tây?
Người nọ có chút nghi hoặc hỏi.
- Hà, bởi vì địa hình hai tỉnh không sai biệt lắm, hơn nữa người như vậy phần lớn đều dựa vào đại thảo nguyên kiếm cơm, không đi tỉnh Văn Tây còn có thể đi đâu? Chủ nhân, tiểu nhân cũng nên đi chuẩn bị?
Uy Tư khom lưng xin chỉ thị.
- Ừ, kêu bọn họ cẩn thận một chút!
Người nọ phất tay.
- Rõ!
Uy Tư lui ra sau đó không bao lâu, một cánh chim ưng lập tức bay từ đế đô về phía tỉnh Văn Tây.
Đóng quân tại tỉnh Văn Tây chính là sư đoàn cảnh bị địa phương, mặc dù coi như là đế quốc quân, nhưng không phải là quân đội dã chiến mà là quân phòng bị. Thế nhưng sĩ quan quân chính quy hay quân cảnh bị đều như nhau, dù sao cũng đều nghe theo mệnh lệnh từ phủ Nguyên soái và Quân bộ.
Cách Tư là hạ sĩ đội trưởng kỵ binh của sư đoàn cảnh bị tỉnh Văn Tây. Hôm nay hắn đột nhiên được Lữ đoàn trưởng gọi lên, điều này khiến cho hắn cả người cứ như đang lâng lâng bước trên chín tầng mây.
Nếu như muốn xử phạt một hạ sĩ như hắn, tuyệt đối không cần đến Thiếu tướng Lữ đoàn trưởng ra tay, tuỳ tiện một Đại đội trưởng cũng có thể giải quyết, nói như vậy thì... Hắc hắc, nhìn một chút ánh mắt đỏ lên vì đố kị của đám đồng liêu kia, cũng biết chuyện gì xảy ra rồi.
Ngày thứ hai, Cách Tư xuất hiện với quân hàm Thiếu uý, dẫn theo một đại đội kỵ binh, hăng hái chạy theo hướng đi biên cảnh.
Được Lữ đoàn trưởng trực tiếp công bố văn kiện chứng minh, Cách Tư rất dễ dàng dẫn theo đại đội nhân mã, tiến tới doanh trại nơi giam lỏng đám người Khang Tư.
Tại doanh trại, Kiệt Lạp Đặc rảnh rỗi đi dạo nhìn thấy Cách Tư, vẻ mặt không thể tin được vân vê dụi mắt nhìn lại. Đến khi thực sự nhìn rõ dung mạo Cách Tư, Kiệt Lạp Đặc lập tức hô lớn:
- Cách Tư! Ngươi tại sao lại ở đây?
Cách Tư quay đầu vừa nhìn, lập tức vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi hô:
- Ai cha, Kiệt Lạp Đặc, tại sao ngươi ở nơi này? Ngươi nhập ngũ từ khi nào? Sao ta chưa từng thấy ngươi?
Sau khi Kiệt Lạp Đặc cùng Cách Tư bắt tay bắt chân, nhìn thấy quân hàm Thiếu uý của Cách Tư, hắn có chút chua xót nói:
- Thật lợi hại, không ngờ là Thiếu uý rồi, ta vẫn còn là một thượng sĩ đấy.
Cách Tư đắc ý sờ sờ quân hàm trên bả vai, cố ý không thèm để ý nói:
- Đừng để tâm! Trở thành Thiếu uý xem như là may mắn mà thôi.
Kiệt Lạp Đặc đầu tiên vẻ mặt là một mảnh mất mát, nhưng rất nhanh hiện lên vẻ tươi cười, nhìn quân hàm trên bả vai Cách Tư, cũng không có cảm giác chua xót mất mát như vừa rồi nữa, bởi vì hắn cho rằng chỉ cần tới lúc chứng thật thân phận, bằng vào quân công của mình, quân hàm Thiếu uý cũng là dễ như trở bàn tay.
Cách Tư thấy được biến hoá trên mặt Kiệt Lạp Đặc, trong lòng thầm nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn vui vẻ cười ha hả nói:
- Gần đây tiến triển thế nào? Nói cho huynh đệ nghe một chút đi?
Hai người lập tức tìm một chỗ hẻo lánh nói chuyện trên trời dưới đất, đương nhiên Kiệt Lạp Đặc vui vẻ khoa khoang chuyện mình đã trải qua tại đại thảo nguyên cho bạn thuở ấu thời nghe. Hắn không có chú ý bọn kỵ binh Cách Tư mang tới làm như vô tình vây quanh hai người bọn họ.
Cách Tư nghe Kiệt Lạp Đặc nói ngay từ đầu vốn không phục Khang Tư, rồi sau đó bội phục đồng thời đố kị với Khang Tư, lại tiếp tục đến chuyện Kiệt Lạp Đặc khoe khoang lần này lập được nhiều công lao, rồi sau này sẽ đạt được quân hàm gì... Cách Tư thành thục hiểu chuyện, cười lạnh một tiếng cắt lời Kiệt Lạp Đặc nói:
- Thăng quan? Đừng mơ tưởng nữa!
- Ngươi nói cái gì?
Kiệt Lạp Đặc sắc mặt không tốt nhìn Cách Tư, hắn không nghĩ tới người bạn tốt từ khi còn bé của mình lại có thể giội một gáo nước lạnh vào mình, chẳng lẽ hắn không muốn mình cùng cấp bậc với hắn?
- Ta nói, ngươi biết tại sao chứng minh thân phận các ngươi lại khó chứng thực như vậy không? Phải biết rằng, chỉ cần ta nhận biết ngươi là có thể xác định thân phận các ngươi, chuyện đơn giản như vậy tại sao phải kéo dài lâu như thế chứ?
Cách Tư mang theo ánh mắt cười nhạo nói.
Kiệt Lạp Đặc vừa nghe liền sửng sốt.
Đúng vậy, chỉ cần tìm người quân đoàn hai mươi, hoặc là tìm vài đồng hương phân biệt một chút, có thể kết luận thân phận mình, tại sao phải phiền toái như vậy? Theo tiềm thức hắn bật hỏi:
- Tại sao?
Cách Tư cười lạnh nói:
- Tại sao? Còn có thể tại sao? Đương nhiên là đệ tử của cao tầng cấp trên nhìn trúng công lao của các ngươi rồi!
- Cái gì! Bọn họ dám làm như thế? Phải biết là trong quân quy của đế quốc chiếm đoạt công lao của người khác là tử tội đó!
Kiệt Lạp Đặc lập tức khiếp sợ nhảy dựng lên thất thanh quát.
- Đừng ngốc, quân quy chỉ có thể ước thúc quân nhân không có chỗ dựa lưng như chúng ta thôi, với những đầu sỏ có lai lịch lớn không cần quân quy, ngươi chỉ là một tiểu binh còn muốn tố cáo lại cấp trên? Còn chưa có ra khỏi cửa đã bị người giết chết rồi!
Cách Tư cười nhạo nói.
Nghĩ đến chuyện chính Liên đội trưởng của mình bỏ mặc quân đội đi khai thác mỏ vàng, Kiệt Lạp Đặc vô lực ngồi bệt dưới đất, bởi vì hắn biết chuyện khẳng định sẽ phát triển như Cách Tư nói.
Cách Tư vỗ vỗ bả vai Kiệt Lạp Đặc:
- Không nên nản chí, đối phương cũng không phải muốn hoàn toàn nuốt trọn công lao của các ngươi, dù sao các ngươi cũng là anh hùng chinh chiến ngàn dặm trở về nước mà.
Kiệt Lạp Đặc thân thể đột nhiên run lên, khiếp sợ nhìn Cách Tư:
- Ngươi... ngươi là người của người đó?
Cách Tư thở dài:
- Đúng vậy, ta đảm đương thuyết khách cho cấp trên. Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ngươi có biết ngày hôm qua quân hàm của ta là gì không? Là Hạ sĩ Đội trưởng!
- Hạ sĩ? Ngươi giờ là Thiếu uý?
Kiệt Lặp Đặc không biết tại sao nghe nói như thế trong lòng đột nhiên cực kỳ thoải mái, nhưng hắn vẫn không nhịn được chỉ vào quân hàm Thiếu uý của Cách Tư hỏi.
- Tạm thời thôi.
Cách Tư tức giận nói, nhưng giọng nói của hắn chợt chuyển lại vẻ hưng phấn nói:
- Chẳng qua chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, không tới mấy tháng nữa, ta chính là sĩ quan Thiếu úy chính hiệu rồi.
- Nhiệm vụ của ngươi chính là khuyên ta giao quân công lớn lao này cho chủ nhân ngươi à? Ta van ngươi, ta chỉ là một Thượng sĩ Tiểu đội trưởng, Thiếu úy Khang Tư mới là đại đầu lĩnh đó. Ngươi không đi tìm hắn lại chạy tới tìm ta làm gì? Thật là buồn cười.
Lúc này thì Kiệt Lạp Đặc nổi giận nói.
Cách Tư giảo hoạt cười hề hề nói:
- Hắc hắc, ta đúng là xem ngươi như huynh đệ mới chiếu cố cho ngươi đấy. Ngươi nghĩ xem, vậy Thiếu úy Khang Tư giao bản đồ lên trên, cộng thêm công lao liên tục chiến đấu gian khổ ngàn dặm này, hắn sẽ được thăng cấp thành chức quan gì?
- Ít nhất... là Thiếu tá à?
Kiệt Lạp Đặc nói có phần không xác định.
Cách Tư trừng mắt mắng:
- Cái rắm! Chỉ cần công lao tiêu diệt Thiếu chủ Mục Kỳ và hai Thiên phu trưởng ở trấn đó, đã đủ để hắn trở thành Thiếu tá. Cộng thêm công lao mang theo các ngươi chiến đấu liên tục ngàn dặm, thì đủ để hắn trở thành Thượng tá. Còn bản đồ chiến lược trọng yếu nhất đó, hoàn toàn có thể giúp hắn một bước lên trời trở thành Thiếu tướng!
- Thiếu tướng!
Kiệt Lạp Đặc sửng sốt, quả thật cho tới bây giờ hắn không biết tấm bản đồ đó lại trọng yếu như vậy. Khó trách tên Khang Tư đã bị người ta đuổi giết. Cũng phải hắn thu được bản đồ nhất đẳng kia mà! Hóa ra do nó làm liên lụy!
Nhưng mà, nếu chủ quan Thiếu úy cũng có thể lên chức Thiếu tướng, chính hắn một Thượng sĩ kiếm cái chức Thiếu tá cũng là chuyện dễ dàng như ý chứ? Nghĩ vậy, Kiệt Lạp Đặc lập tức ngây ngô cười, nước miếng cũng không kiềm được chảy ròng hai bên mép.
Cách Tư đập hắn một phát:
- Tỉnh lại cho ta! Ngươi mơ mộng cũng theo hắn thăng quan à? Nói cho ngươi biết, nếu như không có người cấp trên kia ngăn trở, ngươi nhất định có thể trở thành Thiếu tá. Thế nhưng người nọ đã tỏ thái độ nhất định phải chiếm phần công lao này. Đắc tội với hắn, hoặc là các ngươi sẽ giậm chân tại chỗ, hoặc là sẽ bị chụp mũ tội danh bị đưa ra tòa án quân sự!
- Cái gì? Hắn nghĩ muốn chụp mũ chúng ta tội danh gì?
Kiệt Lạp Đặc tức giận quát lên.
- Bất cứ tội danh gì: tự tiện rời khỏi nơi công tác, đánh mất nơi đóng quân v. v... là được rồi. Đến lúc đó các ngươi ăn cũng không được vứt cũng không xong!
Cách Tư cũng quát to.
Kiệt Lạp Đặc trợn tròn mắt lần nữa: tội danh như vậy, thật đúng là có thể gán lên mình và đám người mình.
Hắn thở dài nói:
- Ôi, ta cũng nên đi tìm Trưởng quan Khang Tư nói một chút, giao tấm bản đồ đó đi cho xong. Như vậy còn có thể giữ lại được quân công giết địch.
Hắn vừa nói đã định rời đi.
- À! Không được đi.
Cách Tư vội vàng kéo hắn lại khuyên nhủ:
- Ta nói ngươi làm sao ngu ngốc như vậy hả? Ngươi kêu Khang Tư đưa ra tấm bản đồ, công lao của ngươi có thể cho ngươi thăng được chức gì chứ?
Kiệt Lạp Đặc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Nhiều nhất chỉ là Thiếu úy.
- Thiếu úy?
Cách Tư rõ ràng lấy làm kinh hãi, chỉ thấy hắn xoay chuyển tròng mắt, lập tức nói:
- Cấp trên lên tiếng rồi, nếu như ngươi có thể lén lấy được tấm bản đồ...
- Lén trộm mang đến? Chủ nhân ngươi không sợ Khang Tư tung tin ra ngoài hả?
Kiệt Lạp Đặc trừng mắt cắt ngang lời nói của Cách Tư.
Cách Tư cười nói:
- Hắc, chỉ cần tấm bản đồ tới tay cấp trên, cho dù Khang Tư bẩm báo trước mặt Nguyên soái cũng không làm gì được cấp trên, chỗ dựa của cấp trên thật quá lớn. À! Bị ngươi ngắt lời, ta quên nói cấp trên đã hứa hẹn chỗ tốt cho ngươi: đó chính là chỉ cần ngươi lấy được bản đồ, cấp trên bảo đảm không tới một tháng ngươi sẽ là một Thượng úy!
Kiệt Lạp Đặc chấn động mạnh:
- Thượng uý? Ngươi nói ta có thể trở thành Thượng uý?
- Không phải ta nói, là cấp trên nói, quân hàm Thượng uý này đối với cấp trên chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cấp trên có thể trực tiếp sai khiến Quân bộ, phát ra lệnh thăng chức cho ngươi.
Cách Tư dùng ngữ khí khoa trương dụ hoặc.
- Thượng uý.
Kiệt Lạp Đặc hoàn toàn không nghe Cách Tư nói gì thêm nữa, trong đầu hắn lúc này chỉ còn hai chữ "Thượng uý" này, hai mắt cũng không thể kiểm soát dần dần trở nên đỏ bừng.
Cách Tư nhìn chằm chằm vào Kiệt Lạp Đặc, trong lòng mừng thầm: Thành công rồi.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ