Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 257 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 368 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:58:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 164: Hồng Hạnh Xuất Tường!
au khi đi nửa canh giờ, Bộ Tranh cùng ông cụ đi tới vách tường một tòa nhà lớn, mà từ vách tường này nhìn lại, mặt tường bao quanh hai phía dường như đều rất dài, nhìn hoài không thấy điểm cuối.
Mà bên trong tường rào hiển lộ rõ ràng sự giàu sang danh giá. Đình đài, lầu các lấp ló rơi vào trong mắt Bộ Tranh làm y rất hâm mộ, bản thân mình nếu có thể sống trong ngôi nhà lớn như vậy thì không uổng cuộc đời.
Không, không cần nhiều lắm, chỉ cần một phần mười là đủ rồi, tuyệt đối đủ rồi!!
Bộ Tranh không biết cụ thể tòa nhà lớn này dài chừng nào, nhưng hắn men theo vách tường đến cửa lớn mất chừng mười lăm phút đi đường, mà đây vẫn chỉ đang ở một nửa mặt tường bên này mà thôi, lấy tốc độ Bộ Tranh đi theo con lừa, thì đã nhanh hơn người thường một chút, có thể thấy được tòa nhà này lớn đến mức nào.
Ở thành tây, phỏng chừng đây chính là tòa nhà lớn nhất!
“Đến rồi, chàng trai, ngươi có thể đi lo chuyện của mình rồi, không cần phải bồi tiếp lão già này nữa.” Ông cụ cười nói với Bộ Tranh, ông hiểu được Bộ Tranh hiện tại chẳng qua vì bồi mình đi đường mà thôi, ngay từ đầu, Bộ Tranh đã có thể trực tiếp rời đi, bởi vì hắn đã thấy được trạm thuyền.
“Không có gì, đi từ đây cũng chẳng có gì khác biệt, tiểu tử đây xin cáo từ trước, cảm ơn ông đã chiếu cố!” Bộ Tranh cười cười, chắp tay hành lễ với ông lão, cảm ơn sự hỗ trợ của ông.
Nhận ơn một giọt nước, tất báo đáp cả dòng suối, đây là lời mẹ dạy, chỉ là đi đường một chút mà thôi, không có gì to tát cả.
“Tạm biệt, người trẻ tuổi được như ngươi hiện giờ rất ít, người nào cũng đều nghênh ngang kiêu ngạo…Ai…” Ông lão nói tới chỗ này thở dài một hơi, sau đó tìm đến chỗ thủ vệ canh cổng của đại trạch Phương gia đưa ra giấy thông hành.
Ông lão tới Phương gia là để đưa đặc sản thôn quê, Phương gia có người rất thích ăn loại đặc sản đó. Trong thôn cơ hồ hàng năm đều nhờ ông lão đưa tới, vì vậy rất nhanh được thông qua.
Mà lúc này, Bộ Tranh đã đi về phía trạm thuyền, trong lúc dọc theo tường rào của Phương gia đại viện, hắn thỉnh thoảng quan sát nơi này, thầm nghĩ trong lòng, nếu có nhà lớn như thế, ta đây có thể cưới mấy lão bà a?
Nếu như giờ phút này Tú Anh biết được ý tưởng của Bộ Tranh, nhất định sẽ tung một cước đạp bay hắn. Chỉ biết cưới lão bà, ngươi rốt cuộc có biết lão bà có tác dụng gì không? Thứ này càng nhiều càng tốt sao?
Nếu có người hỏi vấn đề này, Bộ Tranh nhất định sẽ nói, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, nhiều lão bà chẳng khác nào nhiều nhà, cho nên, nhà càng nhiều chẳng khác là càng có nhiều lão bà. Một nhà một vị lão bà…
Ngay lúc Bộ Tranh nghĩ tới cảnh cả vườn xuân sắc, một nhánh hồng hạnh xuất tường, không, là một cô gái xinh đẹp ‘hồng hạnh xuất tường’ nhảy ra.
Lúc cô gái này phát hiện có người liền nhìn lại, hóa ra là một người đi đường. còn tưởng rằng bị phát hiện, vì thế đầu ngón tay của nàng đặt ở trên miệng.
“Suỵt…”.
“Cô là trộm?” Bộ Tranh nhìn cô gái kia hỏi.
“…, ngươi mới là trộm, ngươi đã gặp qua tên trộm nào thanh thuần động lòng người, xinh đẹp đáng yêu như thế này chưa?” Cô gái hơi nổi giận, nhảy dựng lên chỉ vào Bộ Tranh nói.
“Chưa từng gặp qua.” Bộ Tranh lắc đầu.
“Có thế chứ.” Cô gái hất khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
“Chưa thấy qua không có nghĩa là không có. Điều này chỉ thuyết minh là ta thiếu kiến thức mà thôi.” Bộ Tranh nói.
“Ngươi…” Cô gái nhất thời khó thở, mà trong khi nàng không nói nên lời, Bộ Tranh cũng đã đi vòng qua người nàng, chuẩn bị rời đi.
Đây vốn là chuyện rất bình thường, hắn và nàng không biết nhau, bình thủy tương phùng là chuyện rất bình thường, dù là cách gặp nhau của họ có chút kì quái, cũng không thể khiến họ có thể nói chuyện cùng nhau, tối thiểu lúc này không được.
Coi như là có thể nói, cô gái cũng sẽ không cảm thấy mình nên bắt chuyện, phải là hắn làm mới đúng.
Chỉ có điều là, lúc này nàng càm giác lời nói của mình còn chưa dứt, sao có thể để đối phương rời đi, cho nên hô lên: “Uy, ngươi đứng lại!”.
“Có chuyện gì?” Bộ Tranh dừng bước hỏi.
“Ngươi tên là gì, là đệ tử nơi nào?” Cô gái nhìn Bộ Tranh hỏi.
“Ta…Tại sao phải nói cho cô biết?” Bộ Tranh vốn muốn nói, nhưng phát hiện chuyện này dường như không cần phải nói, hành tung của mình tốt nhất nên giữ bí mật.
“Cái gì? Ngươi chẳng lẽ không biết ta là ai?”
“Nữ phi tặc!” Bộ Tranh lập tức đáp lời.
“…, ngươi mới là phi tặc, ta là Phương gia tam tiểu thư, ngươi hẳn phải biết mới đúng.” Cô gái kia hất đầu lên, nhìn xuống Bộ Tranh.
“Nha…Không biết!” Bộ Tranh lắc đầu, điều này làm cho cô gái có cảm giác muốn dậm chân.
Không biết? Ta đường đường là Phương gia tam tiểu thư, tại Huyền Chân lâu này cũng coi như một cô nương nổi tiếng xinh đẹp, cho dù là tại Kinh Vân lâu cũng có thể xếp vào hàng đầu, ngươi không ngờ lại không biết.
Vấn đề này tựa như chỉ có một đáp án, đó chính là người này không phải người ở đây, thậm chí không phải người Kinh Vân lâu.
“Không biết, ngươi a cái gì! Còn nữa, ngươi thật sự không biết ta là ai? Ngươi không phải người ở đây đúng không?” Cô gái nhìn Bộ Tranh nói, cũng như đánh giá Bộ Tranh, muốn từ trên người Bộ Tranh tìm được dấu hiệu gì đó, nhưng nàng thất vọng rồi.
Bộ Tranh gật gật đầu nói: “Ta chỉ là đi qua nơi này, sẽ lập tức rời đi, cô coi như chưa thấy qua ta, ta cũng làm như chưa thấy qua côi, tạm biệt, à, không hẹn gặp lại.”
Quả nhiên là người ngoài, khó trách không biết ta, còn nữa, phải là ta nói lời của hắn mới đúng, bình thường đều là những lời ta nói với đám ruồi bọ đáng ghét, khi nào đến phiên ngươi nói với ta.
“Đứng lại cho ta!” Phương gia tam tiểu thư quát, nàng không biết mình vì sao lại nói vậy, cũng không biết nên nói gì tiếp theo, nàng chỉ biết giờ khắc này, nàng không nói vậy, nàng sẽ rất không thoải mái.
“Chuyện gì?” Bộ Tranh ngừng lại, quay đầu hỏi, chuyện tình quay đầu rời đi kiểu lãnh khốc hắn còn chưa đến mức độ đó, trừ phi biết thiếu nữ đối diện có ý xấu.
“…” Cô gái trầm mặc một hồi, bởi nàng còn không biết mình muốn làm gì.
“Không có việc gì thì ta đi đây, ta còn có việc, không có thời gian đọ mắt to mắt nhỏ với cô.” Sau một hồi Bộ Tranh không thấy cô gái phản ứng thì lại bước đi.
“Đứng lại! Ta cho ngươi đi hồi nào.” Cô gái quát.
“Cô rốt cuộc có chuyện gì, có chuyện mau nói, có rắm mau thả…” Bộ Tranh nói, lời nói có hơi to, có điểm không kiên nhẫn.
“Ngươi nói cái gì?! Bảo ta có rắm mau thả!!” Cô gái trợn mắt nhìn.
“Được rồi, ta sai, cô không có rắm được chưa.” Bộ Tranh bất đắc dĩ nhận sai, hắn cũng không muốn ở đây lãng phí thời gian, không muốn dây dưa với thiếu nữ này.
Mẹ đã từng nói, trai tốt không đấu với nữ, ta là trai tốt!
“…” Cô gái lại trầm mặc lần nữa, mặc dù Bộ Tranh nhận sai, nhưng nghe thế nào cũng thấy không đúng.
“Ta đi được rồi chứ?” Bộ Tranh hỏi.
“Không được!” Cô gái không hề nghĩ ngợi nói thẳng.
“Cô rốt cuộc có chuyện gì, chúng ta lại không biết nhau, không phải là không cẩn thận gặp cô hồng hạnh xuất tường sao, ta cũng không cố ý.” Bộ Tranh khoát tay, có cảm giác vô lực.
"Cái gì? Hồng hạnh xuất tường?? Ngươi có ý tứ gì!!" Cô gái lập tức từ giận dữ biến thành nổi giận, giống như dẫm phải đuôi mèo, cũng khó trách, thiếu nữ bình thường nghe đến từ đó đều sẽ nổi giận, huống chi nàng là hoàng hoa khuê nữ chưa gả đi.
“Chẳng lẽ không đúng sao, cô mặc đồ màu đỏ leo tường ra, không phải là hồng hạnh xuất tường sao? Từ này quả thật rất hay, không ngờ ta lại có thể nghĩ ra được từ phù hợp với ngữ cảnh như vậy.” Bộ Tranh vừa nói vừa không khỏi bội phục chính mình, cảm giác mình dùng từ này phi thường không tồi.
Rất rõ ràng, Bộ Tranh đối với từ hồng hạnh xuất tường này cũng không hiểu cho lắm, không giảng cho hắn từ đó, mà vừa rồi nói ra từ này, chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp.
“…” Cô gái lại trầm mặc lần nữa, nàng không biết tiểu tử trước mắt là thật sự không biết hay là giả vờ không biết, bất kể là sao, chính mình cũng không thể tranh cãi cùng hắn.
Bởi vì, Bộ Tranh cứ giả bộ không biết, chuyện này cũng không có cách nào thảo luận, chẳng lẽ nàng phải đi giải thích ý nghĩa của từ hồng hạnh xuất tường sao? Rất rõ ràng điều này là không thể nào.
Nếu như thật sự không biết, vậy càng không cần nói. “Không phản đối chứ, ta đi đây…” Bộ Tranh nhìn cô gái một lần nữa trầm mặc, lại một lần nữa nói muốn đi.
“…” Cô gái trầm mặc, lúc này nói nữa, chính mình giống như là cố tình gây sự, dây dưa, theo lý trí, nàng cảm giác hẳn là nên để Bộ Tranh rời đi, mình mới có thể bớt xấu hổ.
Chỉ là, để Bộ tranh cứ như vậy rời đi, nàng lại cảm thấy như chính mình bị thua cuộc, cảm giác đấu không lại Bộ Tranh, điều này khiến nàng có điểm khó tiếp nhận.
“Ta còn chưa nói xong, ngươi đứng lại cho ta, đứng lại…” Cô gái không chịu thua, muốn tìm lí do giáo huấn Bộ Tranh, nhưng lời nói của nàng còn chưa nói hết, nàng lại phát hiện Bộ Tranh đã biến mất ngay tại chỗ, khi nàng kịp phản ứng, Bộ Tranh đã đi được hơn mười thước.
Rất rõ ràng, Bộ Tranh cũng không có ý định dài dòng với cô gái này, không quản đổi phương nói cái gì, hắn đều chỉ có một kế hoạch, đó là chạy, chạy rồi nói sau, chung quy chưa chắc nàng có thể đuổi theo.
Suy nghĩ trong anh Bộ Tranh vào lúc này chính là thế, cho rằng đối phương với mình không quen biết, vốn không cần phải dây dưa, huống chi mình cũng chạy rồi.
Làm cho Bộ Tranh trăm triệu lần không ngờ tới là, Phương gia tam tiểu thư không ngờ đuổi theo, biểu cảm tựa hồ rất tức giận, giống như mình giết cả nhà nàng vậy. Bất quá, may mà tốc độ của mình nhanh hơn, nàng không đuổi kịp mình.
Phương gia tam tiểu thư tựa hồ cũng đã phát hiện điểm này, trong lòng có chút ngạc nhiên. Vì sao tên tiểu tử này thoạt nhìn có thực lực tương đương không cao hơn mình lại có thể chạy nhanh hơn cả mình chứ, mà trong những người đồng cấp, thân pháp mình xem như không tồi, tiểu tử này chẳng lẽ chuyên tu khinh công?
Chứng kiến loại tình huống này, Phương gia tam tiểu thư chỉ có thể bỏ qua chuyện đuổi theo Bộ Tranh, bởi vì nàng cảm thấy được, nếu bị người khác phát hiện, mình sẽ rất mất mặt, không nói chuyện trước đó, riêng khinh công đã đuổi theo không kịp, điểm này cũng đã thua rồi.
Nếu có thể bí mật tiến hành truy đuổi, không bị ai phát hiện, thật ra nàng có khả năng sẽ tiếp tục, nhưng nàng biết, lấy khinh công của Bộ Tranh, chính mình nếu muốn đuổi kịp, tất nhiên sẽ kinh động toàn thành, khi đó người trong thành ai cũng biết, nàng sẽ không làm chuyện ngu như vậy.
Quan trọng nhất là, nàng chính là lén trốn ra ngoài, nếu bị người trong nhà phát hiện, đó cũng là chuyện rất đau đầu, dây dưa với tiểu tử Bộ Tranh không quen biết này, nàng cảm thấy không đáng.
“Hừ, tiểu tử, đừng rơi vào tay ta, bằng không ngươi sẽ đẹp mặt.” Phương gia tam tiểu thư cắn răng một cái, dậm chân nói.
Độc Bộ Độc Bộ - Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh