Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Vũ Nham
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94
ô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 94:Triền miên (1+2)
Dịch:Thiên Địa Nhân
Nguồn:Sưu tầm
Tăng Nhu ép sự xấu hổ trong lòng mình xuống rồi từ từ, từ từ đưa môi lại nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn. Trong lòng Vũ Ngôn rung động sau đó hơi nghiêng đầu hôn lên đôi môi nóng bỏng của nàng. Hai người như hai đứa trẻ tham ăn ôm chặt lấy thân thể đối phương, bốn cánh môi dính sát vào nhau không rời.
Một nụ hôn sâu khiến Tăng Nhu có chút cảm giác gần như không thở nổi, nàng nhẹ nhàng giãy ra khỏi bờ môi của hắn, khuôn mặt Tăng Nhu hiện lên những ráng mây đỏ hồng tuyệt mĩ, thở một lúc rồi lại nhìn hắn với ánh mắt dịu dáng.
- Hùng binh, trước kia anh đã từng hôn người phụ nữ rồi sao?
Sóng mắt Tăng Nhu càng ngày càng ôn nhu, rốt cục không nhịn được liền tựa đầu vùi vào lòng Vũ Ngôn hỏi. Ngón tay xinh xắn của nàng chậm rãi vẽ từng vòng tròn lớn nhỏ lên ngực hắn.
- Sao lại hỏi chuyện này?
Trong lòng Vũ Ngôn lại cảm thấy đau đớn, hắn vội lắc đầu rồi cố gắng thoát khỏi gương mặt đầy thâm tình của cô gái giống nàng như đúc trong suy nghĩ kia. Hắn lại hôn một cái thật mạnh lên trán nàng nói:
- Nếu phải thì em sẽ bỏ chạy không quan tâm tới anh không?
- Không phải, nếu anh thực sự đã hôn người con gái khác thì cũng chỉ có thể nói em không đủ mị lực. Em sẽ không trách anh, em nghĩ cô ấy nhất định là một cô gái tốt, xinh đẹp lại dịu dàng. Em biết anh thích những cô gái dịu dàng, chẳng qua là em hạnh phúc hơn so với cô ấy, bởi vì chúng ta có thể ở cùng với nhau, chỉ cần sau này anh đối xử tốt với em thì em đã thỏa mãn rồi.
Tăng Nhu nhẹ nhàng nói, nàng giờ đâu còn dáng vẻ ngang bướng trước kia nữa mà nàng như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy.
Trong có một đêm mà những chuyển biến của nàng thật sự quá quá lớn. Từ một thiếu nữ ngây ngô trở thành một người phụ nữ chân chính, không chỉ những biến hóa về sinh lý mà còn trên cả tâm lý cũng có những thay đổi không nhỏ. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
Về tính cách dường như cũng thay đổi không ít, từ một quả ớt nhỏ ngang ngược, những giờ đã có chút gì đó hiền lành, dịu dáng như một con thỏ trắng nhỏ.
Vũ Ngôn ngửi mái tóc của nàng rồi nói:
- Điều này không có quan hệ gì tới em cả, vào lúc đó hai ta còn chưa quen thân nhau, vì thế sao có thể kéo em vào được chứ?
Tăng Nhu đột nhiên giãy ra khỏi ngực hắn rồi véo lấy tai hắn giận dữ nói:
- Được lắm, thì ra đúng là có một cô khác. Mau nói hết ra cho em, cái tên xấu xa này. Nói mau! Cô ấy là ai? Em có quen không? Quan hệ giữa anh với cô ấy tốt hơn từ khi nào? Cô ấy giờ ở đâu? Hai người có còn ở với nhau nữa hay không? Có liên hệ gì nữa không? Anh bắt đầu thích cô ta từ khi nào? Cô ấy giờ còn thích anh không?
Một loạt những câu hỏi bắn ra tựa như một khẩu súng liên thanh, nước mắt cũng đồng thời theo đó mà ứa ra như có vẻ vô cùng tủi thân. Thấy thể Vũ Ngôn mới hiểu, thì ra dáng vẻ dịu dàng của nha đầu này lúc mới rồi chỉ là giả bộ mà thôi, tính cách "quả ớt" từ trong tận xương cốt đã không thể nào sửa được nữa rồi, hơn nữa hình như còn bộc phát ngay lúc này nữa.
Vũ Ngôn không lường trước được rằng, thì ra nha đầu này cũng có tâm kế như vậy, vì thế nên mới bị cô nàng tập kích một cách bất ngờ bằng một loạt những câu hỏi. Thấy nàng bĩu môi, dáng vẻ tức giận thì trong lòng không khỏi cười khổ, rồi vội vàng trả lời:
- Em đừng giận, những chuyện đó đều đã là quá khứ cả rồi. Chúng ta đã như vậy rồi, anh sau này nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với em.
Tăng Nhu hừ nói:
- Ý của anh là nếu chúng ta không có chuyện kia thì anh cũng không đối xử tốt với em phải không? Cũng đúng ha, nếu không có em thì anh bây giờ còn có thể ở cùng với cô tình nhân trong mộng kia mà anh anh em em rồi. Em trong mắt mắt anh chỉ là một kẻ thứ ba có phải không? Có phải không?
Nàng càng nói càng bi thương. Cái tội danh kẻ thứ ba này nàng cũng không muốn đeo trên lưng, tất cả đều do chuyện tốt mà cái tên vô lại này làm. Nghĩ tới hoàn cảnh của mình mà trong lòng nàng lại cảm thấy tủi thân, đôi mắt cũng vì thế mà từ từ đỏ lên.
Vũ Ngôn nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng thì trái tim cũng thấy tê tái. Tất cả mọi lỗi lầm đều từ mình mà ra, nó không hề có bất cứ quan hệ gì tới Tăng Nhu hết. Đàn ông là phải đứng ra gánh vác trách nhiệm.
Vũ Ngôn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán nàng một cái nữa:
- Nha đầu ngốc, tất cả những lo lắng của em giờ không còn ý nghĩa và cũng chẳng còn tồn tại nữa. Không nên để tâm tới những chuyện vụn vặt đó. Giữa chúng ta còn nhắc tới những điều này sao. Từ đêm hôm qua chúng ta đã tuy hai mà một rồi.
Tăng Nhu ngẩn đầu lên nhìn hắn một cái. Vũ Ngôn mỉm cười hôn lên, lau nước mắt trên khóe mắt của nàng. Khuôn mặt Tăng Nhu lại nóng lên rồi nhắm mắt lại để hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
Vũ Ngôn cạo cạo vào cái mũi của nàng nói:
- Sau này đừng giở tính tình tiểu thư ra nữa. Hơi chút là ăn dấm chua là sao.
- Hừ ―
Tăng Nhu đỏ mặt, rồi thờ hổn hển ra chiều giận dữ:
- Vậy anh nói cho em biết cô ấy là ai? Còn nữa, sau này anh không được gặp lại cô ấy nữa và cũng không được nghĩ tới cô ấy. Từ nay về sau chỉ được nhớ tới em. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành " Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
Tăng Nhu ngang ngược nhìn hắn. Vũ Ngôn khẽ thở dài, nha đầu này đúng là không biết một cái gì, nàng nếu biết chuyện giữa mình và Số 9 thì không hiểu sẽ có vẻ mặt thế nào nữa.
- Anh nói hay không? Anh nói hay không ―
Tăng Nhu lại động tính "quả ớt" lên, ngón tay chọc nhẹ lên ngực hắn, còn cái miệng nhỏ nhắn kia cong chỉ thẳng lên cả trời.
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Nhu Nhu, việc này em đừng hỏi nữa, vì nó không còn ý nghĩa gì rồi. Em chỉ cần biết rằng, từ nay về sau anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, không để cho em chịu bất kỳ một khuất tất nào, thế có được không?
Tăng Nhu hừ một tiếng nhưng từ trong ánh mắt lại hiện lên một vẻ mừng rỡ, cuối cùng nàng biến thành một con mèo nhỏ ôn nhu dựa vào lòng hắn, nói:
- Đó là anh nói đấy, không được đổi ý nha.
Nàng khẽ thở nhẹ ra một hơi, rồi thì thầm:
- Em có phải là rất ngang ngược không? Em biết anh thích những cô gái dịu dàng ôn nhu, nhưng anh có biết, chỉ cần nghĩ rằng trong lòng anh còn đang nghĩ tới người con gái khác là trái tim em rất đau đớn, thực sự rất đau đớn.
Vũ Ngôn nhẹ gật đầu rồi lại nghe nàng tiếp tục nói:
- Chỉ cần về sau anh không nghĩ tới cô ấy nữa thì chuyện này em sẽ không hỏi. Nhưng có một việc anh nhất định phải trở lời em, không được giấu diếm gì cả, nếu không, hừ ―
Vũ Ngôn véo véo cái mũi của nàng, nói:
- Em cũng đừng có hừ nữa. Có vấn đề gì cứ hỏi đi, anh nếu biết thì nhất định sẽ nói hết.
Tăng Nhu liếc hắn một cái, khuôn mặt đỏ lên nhỏ giọng nói:
- Vậy anh với cô ấy đã… đã cũng cô ấy ―
Thấy cô nàng lẩm bẩm cả nửa ngày nhưng ngoài đỏ mặt ra thì chẳng nói thêm được câu nào nữa. Vũ Ngôn không nhịn được bèn hỏi:
- Cùng cô ấy cái gì?
Tăng Nhu bỗng cấu lên hông hắn một cái nói:
- Ngốc quá, chính là có cũng cô ấy làm giống chúng ta hay chưa?
Khuôn mặt nàng đỏ hồng lên như bị lửa thiêu, đầu tiến vào lòng hắn không dám ngẩng lên nữa.
Vũ Ngôn thầm nghĩ, nếu mình mà cùng cô ấy đã làm như thế thì có lẽ người bên cạnh anh giờ cũng không phải là em rồi. Hắn cười khổ, trả lời:
- Nhu Nhu, em thấy anh là loại người như vậy sao?
Tăng Nhu hồi tưởng lại dáng vẻ đêm qua của hắn rồi sau đó ở trong lòng hắn gật gật đầu:
- Hừ, em thấy anh chính là loại người như vậy. Nếu không cũng sẽ ―
Nói được một nửa, nàng lại hừ một tiếng nữa rồi không nói tiếp phần sau nữa.
Vũ Ngôn hôn một cái bên tai nàng nói nhỏ:
- Ngày hôm qua là do ở trong hoàn cảnh đặc biệt, chuyện như vậy sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Em là người con gái đầu tiên của anh và cũng người con gái duy nhất về sau.
luongson/forum/images/misc/noiquy_06.png
Hơi nóng phả ra từ miệng hắn khiến cả người Tăng Nhu nóng ran, cái nóng giống như có một luồng nhiệt lưu đang chảy khắp cơ thể vậy:
- Cái tên bại hoại này, ai cho anh nói những lời buồn nôn như vậy?
Miệng thì nói vậy những trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như được ăn đường. Thân thể nằm trong ngực hắn, cảm giác được sự ấm áp trong đó khiến toàn thân nàng như mốt đi tất cả sức lực, Ngón tay vô ý di động vẽ từng vòng tròn trên ngực hắn, miệng cũng phả hơi nóng phun lên bộ ngực đó của hắn.
Buổi sáng vốn là lúc dương khí thịnh nhất. Long Dục chân khí trong cơ thể Vũ Ngôn lại bá đạo vô cùng. Đêm qua mặc dù đã xông pha giết địch tới vài độ nhưng tiếc rằng đóa hoa Tăng Nhu mới nở nên không thể chịu đựng nổi, vì thế hắn còn chưa có một chút nào gọi là thỏa mãn cả.
Mắt thấy dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp của Tăng Nhu, cảm nhận ngón tay mềm mại đang vẽ vẽ trong ngực mình mà như muốn khiêu khích ngọn lửa trong lòng mình. Vũ Ngôn không nhịn được nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Nhu Nhu ――
Tăng Nhu khẽ ừ một tiếng khe khẽ rồi ngẩng đầu lên, khi thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn…. Sau trận cuồng phong bão táp đêm qua đã khiến nàng hiểu được ý trong ánh mắt nóng bỏng đó là gì. Trái tim lại nhanh chóng gia tốc, trong lòng cũng nóng như có lửa đốt, sau đó nàng tựa vào ngực hắn, chu cái môi đỏ thắm của mình lên nói: Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành " Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
- Cái tên xấu xa nhà anh ―
Đôi kiều nhũ kia run rẩy, chớp lên trước mặt Vũ Ngôn. Cảm giác thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn đang đọng lại trước ngực mình khiến nàng vô cùng thẹn thùng nhưng xen lẫn đó là cảm giác kiêu ngạo. Bất giác nàng cố gắng ưỡn ngực cao lên, khoe một trong những nơi hoàn mỹ nhất của mình ra trước mặt hắn. Tất cả của mình đều đã thuộc về anh ấy rồi, vậy cần gì phải thẹn thùng nữa. Có thể khiến người đàn ông mình yêu mến mê luyến mình, thì đó là niềm kiêu ngạo của một người phụ nữ. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
Vũ Ngôn nuốt nước miếng một cách gian nan. Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng. Hắn giờ hoàn toàn khác hẳn so với vẻ thô bạo đêm qua, khi tỉnh táo Vũ Ngôn ôn nhu hơn rất nhiều. Hai tay bất tri bất giác phủ lên bộ ngực sữa đầy đặn của nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Tăng Nhu lơ đãng khẽ "ưm" lên một tiếng, khi tiếng "ưm" ấy rơi vào tai nàng thì chính bản thân nàng cũng không thể tưởng tượng được rằng, đây chính là âm thanh mà mình ư? Sao lại thành ra như vậy? Tất cả đều tại tên vô lại này làm hại.
- A ―
Tăng Nhu nhẹ nhàng rên rỉ. Đầu lưỡi nóng hơn lửa của hắn đang nhẹ nhàng trêu đùa bờ môi, cái tai của nàng. Cái cảm giác nóng bỏng này từ từ bao trùm lấy khắp toàn thân, dục vọng trong lòng cũng dâng lên, hai tay quấn chặt lấy thắt lưng hắn.
Tăng Nhu xấu hổ nhắm mắt lại. Nàng cảm nhận thấy hắn đang chậm rãi hôn lên cái cổ thon dài của mình, còn đôi bàn tay to lớn đầy ma lực kia đang du hành khắp thân thể mình.
- A ―
Lại một cảm giác ấm áp đến kỳ dị bủa vây lấy bộ ngực mềm mại của nàng. Tăng Nhu trộm mở mắt nhìn thì thấy hắn đang nhẹ nhàng hôn lên ngực mình. Song châu rực rỡ kia bị hắn nhè nhẹ ngậm vào miệng sau đó chậm rãi miết, xoa, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn khẽ một cái nữa.
Tăng Nhu chỉ cảm thấy thân thể mình như có một dòng điện chạy qua mà cứ thế vô lực xụi xuống. Hạ thể xuất hiện một dòng suối ấm áp đang từ từ chảy vào hoa viên thần bí của mình. Quả thực, nàng chưa bao giờ trải qua cái cảm giác ngứa ngứa, khó chịu này.
- Bại hoại ――
Tăng Nhu hừ nhẹ một tiếng, cái cảm giác nóng nóng như đã từn được trải qua trước kia tựa hồ lại đang dung nhập vào trong cơ thể mình. Cái cảm giác đó khiến nàng thấy vừa ngứa ngày, vừa mệt mỏi và cũng vừa tê dại. Rồi không kìm được, nàng phải nhẹ nhàng lay động thân thể mình.
Tuy rằng đã từng được thể nghiệm một lần nhưng đó lại là trong cơn say, trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ, vì thế trong trí nhớ của Vũ Ngôn đều rất mơ hồ. Giờ phút này hai người đều trong trạng thái tỉnh táo nên cũng cảm nhận thấy những sự quan tâm, ấm áp của họ dánh cho nhau hơn trước rất nhiều.
Cảm giác nóng nóng mà lại chặt chặt khiến Vũ Ngôn vô cùng thoải mái, thoái mái làm hắn phải thở một hơi dài. Trông thấy Tăng Nhu đang xấu hổ nhắm tịt mắt lại mà trong long hắn lại dâng lên một tình cảm dịu dáng và cả chút gì đó hào hùng nữa. Hắn nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mi dài mảnh của nàng rồi khẽ gọi "Nhu Nhu". Thân thể từ từ hoạt động, lúc đầu thì ôn nhu, sau dần dần tăng tốc cuối cùng là hoạt động dữ dội.
Tăng Nhu trải qua sự khó chịu lúc đầu, sau đó thì thân thể cũng dần dần thích ứng được. Cái cảm giác ngứa ngứa khó chịu nổi kia khiến nàng có dũng khí để chuyển động để phối hợp với hắn. Theo tần suất thay đổi không ngừng của từng đợt lên xuống, cơ thể thanh xuân của nàng tựa như một đóa hoa tươi nở rộ, phô bày ra trước mặt Vũ Ngôn....
Trước, sau và trong mỗi một lần công kích mạnh mẽ của Vũ Ngôn, Tăng Nhu lại cảm nhận được cái cảm giác khắc cốt minh tâm, dục tiên dục tử của đêm qua. Những đợt xung kích liên tiếp không ngừng nghĩ khiến nàng dần dần trở nên mơ màng, nàng cảm thấy thân thể mình như một chiếc lá đang bồng bềnh trong làn gió nhẹ đang từ từ bay lên trời cao theo những động tác mạnh mẽ có lực của hắn.
Cuối cùng, Tăng Nhu đã không thể chịu nổi cái khoái cảm trí mạng này nữa, bỗng nàng khẽ kêu lên một tiếng thánh thót rồi ôm chặt lấy thân thể cường tráng của hắn, cả người nàng như bị người ta rút đi hết gân. tứ chi cuốn lấy thân thể hắn, cơ thể run rẩy một hồi. Một luồng nhiệt lưu nóng bỏng mãnh liệt tráo ra từ đóa hoa kia tạo thành một dòng suối như không bao giờ cạn.
- Ông xã ―
Trong đôi mắt của Tăng Nhu lóe lên những giọt lệ kích động, vui mừng. Nàng ghé vào sát tai hắn khẽ gọi rồi ôm chặt lấy hắn không chịu buông ra dù chỉ một khắc. Một cái ôm như muốn hoàn toàn dung hợp hai người vào với nhau vậy.
Sự giao hòa về tinh thần lẫn thể xác đã khiến hai người hòa hợp lại với nhau thêm một bước nữa. Cái cảm giác ấm áp vô thanh thắng hữu thanh này làm cho Tăng Nhu đắm chìm trong đó. Một tiếng gọi "ông xã" nhẹ nhàng, tinh tế tới cùng cực kia cũng được thốt ra trong vô thức, giờ nghĩ tới nó lại khiến Tăng Nhu mặt đỏ một hồi nhưng cũng lại thấy rất vui sướng.
Thân thể hai người vẫn còn kết hợp chặt chẽ lại với nhau. Tăng Nhu nhẹ thở, khuôn mặt nóng như lửa đốt kia chôn sâu trong lồng ngực rộng lớn của hắn, cảm nhận tiếng tim đập liên miên không dứt của hắn khiến nàng rất vui sướng, một niềm vui sướng trọn vẹn. Toàn thân nàng giờ như chẳng còn chút sức lực nào nữa, ngay cả một đầu ngọn tay út nàng cũng chẳng buồn động, mà cứ nằm trên người hắn như một con mèo nhỏ đáng yêu.
Bại hoại này tra tấn mình như vậy, rồi lại khiến mình hạnh phúc chẳng biết bay tới đâu nữa. Khuôn mặt Tăng Nhu ửng hồng, thì ra chuyện giữa nam với nữ lại khoái hoạt như vậy, mà hắn hình như cũng quá mạnh mẽ đi.
- Tên xấu xa, sao anh vẫn chưa ―
Phải vất vả lắm Tăng Nhu mới lấy lại được chút sức lực, bàn tay nhỏ bé trong lúc lần mò lại đụng phải một thứ gì đó nóng bỏng khiến trái tim nàng loạn nhịp. Đó là cội nguồn làm mình cảm thấy hạnh phúc lúc vừa rồi ư. Lúc này nó giống như một dũng sĩ ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà không hề có một dấu hiệu nào cho thấy nó chịu khuất phục cả.
Tăng Nhu đỏ mặt rồi nhanh chóng thu hồi bàn tay nhỏ bé của mình, đầu lưỡi đỏ rực khẽ vươn ra, sau đó nhẹ nhàng hôn hôn lên ngực hắn nói:
- Cái tên xấu xa nhà anh, sao lại lợi ―
Từ "hại" còn chưa kịp nói ra thì không chịu nổi xẩu hổ mà vùi đấu vào ngực hắn, cuối cùng cái chữ kia dù thế nào cũng không thể nói ra nữa.
Mà chính Vũ Ngôn cũng có chút buồn bực. Làm một người đàn ông mạnh mẽ đó là chuyện tốt mà người người mong chờ, có điều mình thế này vẫn còn chưa phát tiết được, vậy thì đây hình như cũng chẳng phải là hiện tượng tốt đẹp gì. Đây là lần đầu tiên của mình mà còn chưa tiết ra được, vậy thì chờ sau này, khi kinh nghiệm đã phong phú hơn thì muốn phóng cái đồ kia ra thì chẳng phải sẽ càng khó khăn hơn hay sao.
Đô Thị Lương Nhân Hành Đô Thị Lương Nhân Hành - Vũ Nham