Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: sauluoi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Ember Elwood
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 738 / 2
Cập nhật: 2021-01-29 22:20:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85
hức dậy không thấy Nhật Nam đâu, có lẽ anh ấy đã về nhà rồi. Tôi mệt mỏi nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, trong đầu lướt qua khuôn mặt của anh tối qua, rất quan tâm lại rất dịu dàng với tôi. Có lẽ là do tôi quá buồn, quá cần anh nên mới ảo tưởng như vậy thôi, từ bây giờ phải cố gắng tập sống mạnh mẽ, để sau này có đối diện với hoàn cảnh tồi tệ nhất cũng có thể vượt qua.
Tôi đến công ty như thường lệ rồi đi thẳng vào phòng, không muốn ai nhìn thấy dôi mắt sưng húp của mình. Vẫn cặm cụi với đống tài liệu, nhưng đầu óc thì lơ đãng nghĩ về Nhật Nam, tối qua tự nhiên níu kéo anh, bây giờ còn mặt mũi nào nhìn anh cơ chứ. Đúng lúc Nhật Nam bước vào phòng, tôi giả bộ chăm chú không ngước mặt lên. Nhật Nam nhìn thấy thái độ của tôi thoáng cau mày khó chịu, bước tới nâng cằm của tôi lên.
-Trợ lý, thấy sếp mà làm lơ luôn à?
-Dạ…chào…
-Mít ướt. Nhật quăng cho tôi một câu rồi đi vào phòng, tôi mít ướt xưa giờ rồi có gì lạ lẫm đâu chứ.
Sáng nay sếp có đến hai cuộc họp nên tôi cứ phải chạy đi chạy lại chuẩn bị tài liệu đến bở hơi tai, phải công nhận Nhật giỏi thật, mới trở về mà đã nắm bắt được tình hình công ty rồi. Trưa, tôi vào phòng Nhật dọn dẹp mấy cái linh tinh, sẵn tiện không có ai nên tranh thủ leo lên sofa chợp mắt một xíu. Dù gì chỉ có một mình mình, Nhật có bao giờ ở lại công ty buổi trưa đâu mà lo, thế là tôi an tâm nằm ngủ say sưa.
…. Mới chợp mắt được một xíu âm thanh ồn ào đánh thức tôi dậy, cố gắng mở mắt ra nhìn, thì ra ả Anna đang nhìn Nhật đầy tức giận, tôi giả vờ ngủ luôn, chứ nếu thức dậy lúc này cảm thấy mình hơi bị vô duyên khi làm kỳ đà cản mũi. Không biết có chuyện gì mà ả tức tối như vậy, tôi chăm chú nghe câu chuyện.
-Anh nói đi, tại sao nó lại ở đây? Còn lấy áo đắp cho nó nữa chứ, có phải anh bị nó dụ dỗ rồi phải không?
Giọng ả nghe bức xúc ghê lắm, hình như tôi là nguyên nhân của vụ cãi vả này thì phải. Đưa tay rờ lên vai thì thấy có áo ai đắp thật, thảo nào ngủ ngon như thế.
-Đây là phòng làm việc, em đừng có ồn ào nữa.
-Nó đúng là thủ đoạn, hèn gì trưa nay anh mới ở lại công ty, nếu em không mang cơm đến làm sao phát hiện cảnh này đây. Anh có biết chính nó đã giết chết con của hai đứa mình không?
Ả bắt đầu khóc, cũng chỉ là nước mắt cá sấu thôi, vì ả có thai đâu mà đổ tội cho tôi chứ, thật là khinh thường con người như vậy. Tôi thủ đoạn sao? Thật nực cười, so với ả tôi chẳng là gì cả.
- Em im ngay cho anh, anh với Gia Ân không có gì hết.
- Vậy anh nói đi, tại sao cô ta lại được làm việc ở đây? Sao lại ngủ trong phòng anh? Nó cho anh uống thuốc gì để anh quên chuyện xấu xa nó làm chứ?
…Khụ…khụ…khụ… Nghe tiếng ho cả hai người đều quay lại nhìn, tôi vờ như vừa thức dậy không biết gì, ả réo ầm ĩ thế kia mà còn nằm ngủ mới là lạ, nên đành phải thức dậy. Tôi nhìn Nhật, rồi nhìn qua ả định đứng lên ra ngoài thì ả chỉ vào mặt tôi tức giận, chắc lúc này ả không kiềm chế được cảm xúc nữa nên mới hung dữ như vậy.
-Cô đã giết con tôi lại còn muốn quyến rũ chồng tôi nữa sao? Tại sao cô lại ác độc như thế chứ? Tôi đơ người ra chưa kịp phản ứng thì đã thấy Nhật Nam bước tới kéo tay ả lại.
-Em có im đi không? Cô ấy không có liên quan gì đến chuyện này, em đừng có làm loạn nữa.
-Anh bênh vực nó sao? Anh không biết chính nó đã giết…. Ả chưa nói hết câu đã nghe âm thanh “Bốp” vang lên, Nhật Nam tức giận tát ả một cái, ả ôm lấy mặt nhìn anh khóc nức nở, tôi cũng trợn mắt kinh ngạc vì không nghĩ anh lại nóng tính như vậy.
- Em thôi ngay đi, đừng có vu oan cho người khác nữa, em muốn tất cả mọi người đều biết em giả bộ mang thai sao? Ả ngước mặt nhìn Nhật Nam không nói nên lời, không khí trở nên nặng nề đến tột độ.
- Anh, anh đừng nghe người ta nói bậy, bác sĩ đã nói như vậy mà. Giọng ả yếu dần, hai tay giữ chặt lấy Nhật Nam trông đáng thương lắm. Anh không nói gì, chỉ lắc đầu thất vọng rồi buông tay ả ra, hoảng quá ả choàng tay ôm chặt lấy anh, miệng ríu rít xin lỗi. - Em sai rồi, em sai rồi, chỉ vì em quá yêu anh mà thôi, tha thứ cho em đi Nhật Nam.
Thấy tình hình không ổn, tôi vội vàng đi ra khỏi phòng, ả bây giờ không còn để ý đến ai khác nữa, còn Nhật Namthì dõi mắt nhìn theo tôi. Không biết sau đó chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Nhật dìu ả đi về rồi không quay trở lại công ty nữa, có lẽ ả quá xúc động nên mới như thế.
…. Trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi, tôi biết ả Anna sẽ không dễ dàng để yên cho tôi đâu, nhưng biết làm gì bây giờ, ai bảo số tôi đen đủi dính vào cuộc tình tay ba này làm gì. Nhật Nam hôm nay cũng thật lạ, anh không nổi nóng khi tôi ngủ trong phòng anh, lại còn tử tế lấy áo đắp cho tôi nữa, cảm giác rất hạnh phúc.
Tôi miên man nghĩ về anh rồi ngủ quên lúc nào không hay, đến khi thức dậy đã gần 7h30, trời ạ chắc hôm nay đi làm trễ rồi. làm vệ sinh cá nhân, thay đồ trong 30s, tôi chạy như bay ra đón xe buýt mà không kịp ăn sáng, vậy mà đến công ty vẫn bị trễ 10 phút.
Tôi hối hả chạy về phòng mà không để ý đến những cặp mắt dòm ngó của đồng nghiệp. Một lúc sau Nhật Nam bước vào phòng với con mắt giận dữ, anh nhìn qua tôi như chờ giải thích gì đó, nhưng tôi có hiểu cái gì đâu, thế là anh bước luôn vào phòng. Cảm thấy có chút khó hiểu nhưng đợi khi nào bớt việc rảnh rỗi sẽ hỏi Nhật Nam vậy.
Ngày đầu tiên của chu kỳ quả thật rất khó chịu, tâm trạng cũng thất thường hơn. Đang loay hoay trong nhà vệ sinh thì nghe tiếng mấy người nào bên ngoài xì xầm bàn tán, tôi thì chẳng bao giờ quan tâm đến mấy cái vụ này nhưng mà họ nói to quá không muốn nghe cũng phải nghe.
-Con nhỏ đó nhìn cái mặt hiền hiền vậy mà ghê thật.
-Nhìn cái hình này xem, có vẻ rất chuyên nghiệp, có khi nào nó làm gái không nhỉ?
-Hèn gì, xem hồ sơ nó chưa, mới có 20 tuổi mà được vào đây làm, có khi là người tình của Phó Giám Đốc không chừng.
-Cũng có thể, chứ nó có gì nổi trội đâu mà lại làm lâu như thế, mấy người trước được 1, 2 ngày là nghỉ liền.
-Nghe nói nó là trẻ mồ côi nên đâu có được dạy dỗ gì đâu.
-… Tôi như chết lặng, có phải họ đang nói tôi không, sao tôi chẳng hiểu gì hết vậy nè. Từ sáng đến giờ ánh mắt mọi người có vẻ lạ lạ, nhưng rõ ràng tôi đâu có làm gì đâu. Đợi họ đi hết, tôi mới trở về phòng làm việc, trong đầu cứ thắc mắc mấy câu nói lúc nãy có ý nghĩa gì. Không chịu nổi nữa, tôi chạy vào phòng Nhật Nam hỏi cho ra lẽ. - yện gì? Thấy tôi bước vào, Nhật Nam tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Anh không thèm nhìn lên tôi lấy một lần, chẳng biết mình đã gây ra chuyện gì nữa.
-Có phải có chuyện gì liên quan đến tôi không? Tôi có phần e ngại, vì tự dưng hỏi mấy câu hỏi về mình chẳng hay ho xíu nào, nhưng bây giờ hết cách rồi biết làm sao đây. Nhật Nam nhìn gương mặt ngu ngơ của tôi không khỏi ngạc nhiên.
-Cô bây giờ đã trở thành người nổi tiếng rồi, có bày trò thì làm ơn đừng bày trong công ty, đây là nơi làm việc chứ không phải nơi để làm mấy cái đó.
Trả lời cũng như không, tôi sắp nổ não với câu chuyện không đầu không đuôi như thế này rồi, có chuyện gì thì nói thẳng ra người ta mới hiểu chứ.
-Anh nói gì tôi không hiểu?
-Ra ngoài mở QU lên là biết (Số là công ty dùng QU để liên lạc nội bộ với nhau, bất cứ ai trong công ty cũng có một tài khoản để sử dụng). Nhật Nam nói với giọng lạnh lùng làm tôi càng thêm thắc mắc, tôi hồi hộp trở về bàn làm việc và mở QU lên. Nguyên cái hình nude đập thẳng vào mắt tôi, ai lại chụp tôi trong tư thế này cơ chứ, không một mảnh vải che thân, hai tay ôm chặt thân thể một người đàn ông không rõ mặt, đã vậy còn ngồi tư thế rất gợi tình nữa. Tôi nhìn tấm hình này còn thấy ghê gớm nữa chứ đừng nói là người khác, nhưng rõ ràng nó hoàn toàn xa lạ, tuy là gương mặt tôi nhưng tôi chưa bao giờ chụp những tấm ảnh như thế.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, tôi còn gửi những tấm hình khiêu khích như vậy cho tất cả những người đàn ông trong công ty, trời ạ, sao tôi không nhớ mình đã làm việc này lúc nào. Đầu óc tôi bấn loạn điên cuồng, mắt tôi nhòe đi không thấy rõ, không lẽ tôi bị mất trí đến mức không nhớ mình đã chụp những tấm hình này khi nào, còn người đàn ông trong bức hình đó là ai? Thảo nào mấy người trong nhà vệ sinh nghĩ tôi làm cái nghề đó, tôi không có làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy, chắc chắn là có người cố tình hại tôi. Hai tay run run, tưởng tượng cơ thể mình không còn chút sức lực nào, tôi còn mặt mũi nào để gặp mặt những người trong ty đây, liệu họ có tin tôi hoàn toàn vô tội không. ật nữa, chắc anh nghĩ tôi rất đê tiện khi làm những trò này. Huy đi nước ngoài rồi ai sẽ bênh vực và tin tưởng tôi đây? Tôi đang rất sợ hãi, sợ bị người khác coi thường nhưng càng sợ hơn khi Nhật Nam hiểu lầm và ghét bỏ.
Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ ! Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ ! - sauluoi Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ !