Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 46 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 499 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25:Làm Sao Để Đến Gần Em (P2)
ó đôi lúc, chúng ta có thể hiểu rất rõ giới hạn khả năng của bản thân. Muốn chiến thắng trở ngại trước tiên phải chiến thắng chính mình.”
Mạch Tiểu Na được Cố Diệc Thành ủy thác phải chủ động tiếp cận Thư Thù nên khi chủ nhiệm lớp, Đới Diên, điều chỉnh chỗ ngồi đã xin được ngồi cùng bàn với Thư Thù.
Nếu nói bạn Tiểu Na ban đầu chỉ vì bạn bè mà can thiệp vào thì dần dần cô cũng thật lòng thích Thư Thù. Cô gái an tĩnh này thật ra cũng không im lìm như vẻ bề ngoài. Mặc dù cô ấy đã chọn cách nhẫn nhịn từ rất lâu nhưng cũng không khó phát hiện, nếu có người chọc cô, lần đầu cô sẽ nhường, lần thứ hai cô sẽ tránh đi, sự bất quá tam, nếu còn không biết thỏa mãn, cô ấy sẽ thừa dịp bất ngờ tung ra móng vuốt, lực không lớn nhưng hoàn toàn có thể đánh cho bạn không tìm được đường về. Cố Diệc Thành mồm miệng nhanh nhẹn nhưng thường cậu nói mười câu, Thư Thù mới miễn cưỡng trả lời một câu nhưng chỉ một câu này cũng có thể chọc cậu giận đến đứng ngồi không yên. Chẳng lẽ đây chính là cái người ta gọi là một chiêu mất mạng?
Cho đến sau đó, từ “khó chịu” xuất hiện và bao phủ bầu trời, lại khắp cả đại giang nam bắc thì bạn Tiểu Na mới ngộ ra, thì ra là vậy! Nhưng khó chịu cũng phân theo cấp bậc, như Cố Diệc Thành thì gọi là khó chịu nhỏ, còn như Thư Thù phải gọi là khó chịu lớn.
Nói cho cùng, bạn Mạch Tiểu Na đáng yêu cũng không phải người dễ bắt nạt. Cô vừa cần cù chăm chỉ trợ giúp Thư Thù, vừa nhớ mãi không quên cái kẻ lừa gạt – Cố Diệc Thành kia.
Ví dụ, có một ngày chủ nhật, bạn Tiểu Na mời Thư Thù đi công viên trò chơi, xem phim, ăn cháo hạt vừng xay của quán đồ ăn ngọt. Cô luôn mang theo một quyển sổ nhỏ, ghi lại tất cả số tiền đã chi tiêu vào đó, sáng thứ hai sẽ đi tìm Cố Diệc Thành thanh toán sổ sách.
Có lần, Thư Thù thích xem sách, bạn Tiểu Na nói xạo là nhà mình có cả thư viện sách, kêu Thư Thù liệt kê tựa sách muốn đọc rồi đem quăng cho Cố Diệc Thành, dĩ nhiên cũng không quên nhân tiện thêm vào mấy quyển cô thích.
Mạch Tiểu Na định kỳ sẽ báo cáo lại tình hình mới nhất của Thư Thù cho Cố Diệc Thành: thành tích tiến bộ bao nhiêu, quen thêm được mấy người bạn, loại bạn thế nào. À, còn muốn biết giới tính hả? Được, phục vụ bà cô đây cho tốt trước rồi nói tiếp. Thỉnh thoảng tâm tình tốt, cô cũng tiết lộ cho Cố Diệc Thành chút tin tức nhỏ của Thư Thù: thích ăn gì, nghe nhạc gì, vân vân. Mỗi lần báo cáo thì Cố Diệc Thành phải vội vội vàng vàng chăm sóc bà cô nhỏ này như công chúa vậy, vừa mua nước vừa mua thức ăn.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, đảo mắt Thư Thù đã lên lớp 9, Cố Diệc Thành cũng lên 12.
Khi đó, tỷ lệ lên lớp không cao như bây giờ, bất kể là xếp hạng cao hay chỉ cần được lên lớp cũng có thể hình dung như ‘qua năm cửa ải chém sáu tướng’ (nguyên văn “过五关斩六将” dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy). Cố Diệc Thành là người thông minh, thành tích luôn rất cao, lên lớp là điều không cần nói đến. Nhưng Thư Thù thì khác, hai năm trước bị giảm sút quá nhiều, căn bản đã không vững. Mạch Tiểu Na dốc toàn lực giúp cô học tập, mấy tháng qua Thư Thù cũng tiến bộ không ít nhưng toán học có làm thế nào cũng không khá lên được.
Hôm nay, lại đến ngày Mạch Tiểu Na báo cáo công tác.
Ba người Cố Diệc Thành chăm chú xem bài giải toán của Thư Thù. Hừ, mấy cái đề này bài giải hầu hết đều là dấu gạch (X, chỉ lỗi sai) Cố Diệc Thành cũng bất lực ôm đầu nói: “Cô ấy chọn đáp án tệ quá vậy? Câu sai nhiều thế!”
“Cô ấy cũng không để bài trống mà.” Mạch Tiểu Na nói: “Nếu chọn, cô ấy cũng nghiêm túc tính toán đấy.”
“......”
Thư Hàm phì cười, ngay cả người tế nhị nhất trong ba người là Hàn Duệ cũng không nhịn được mà cười.
“Anh Diệc Thành, em xem việc dạy học này chắc anh phải thân chinh ra trận rồi. Anh nói anh cứ buông rèm nhiếp chính không phải thành thế này sao? Huống hồ thích một người là phải nói ra, có bị từ chối cũng không sao, còn nữa gái ngoan sợ kẻ đeo bám, dù sao cũng chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ không đủ cho anh đeo bám?”
Cố Diệc Thành không thích hai chữ ‘đeo bám’ này, có vẻ cậu hơi vô lại! Cậu lầu bầu: “Em thì biết cái gì.”
“Em không hiểu cái cóc khô gì nhưng em hiểu tâm tư cô ấy.” Mạch Tiểu Na nói, “Thư Thù từ nhỏ không cha không mẹ đã đủ đáng thương rồi, lên 10 tuổi lại bị anh hại thành kém thính, tính tình Đường Ngọc chắc không phải anh không biết, cô ấy ở nhà dì La dĩ nhiên cũng không được yêu thương nên mới tạo cho cô ấy tính cách lạnh lùng, lãnh đạm, không quan tâm đến bất cứ điều gì. Sự thật là cô ấy cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình. Có câu: ‘vô dục tắc cương’ (Trong kinh Phật, ý muốn nói một người nếu không cần gì thì cũng không có gì để sợ nữa). Cô ấy chỉ không muốn cầu, mới không bị người khác thương tổn. Nhưng em biết, ở nơi sâu kín nhất trong trái tim, cô ấy vẫn luôn khát cầu tình yêu thương. Tình yêu này có thể là người thân, bạn bè hoặc người yêu. Anh không chủ động đến bên cô ấy, chẳng lẽ đợi cô ấy chủ động tìm thấy anh? Lại nói nếu một ngày nào đó bỗng nhiên có một người đặc biệt nhảy vào, anh còn không phải là công dã tràng?”
Cố Diệc Thành suy ngẫm, nghiêng đầu hỏi Hàn Duệ: “Hàn Duệ, cậu nói xem cô ấy có để ý đến tớ không?”
“Không biết.” Hàn Duệ không chút nghĩ ngợi trả lời thẳng thắn, nhìn bộ dáng chưng hửng của Cố Diệc Thành, cậu cười nói: “Bình thường thì người ta sẽ bài xích người hay vật đã từng làm tổn thương mình. Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, việc này là trường kỳ kháng chiến, huynh đệ à, chuẩn bị lương thực mùa đông đi.”
Giờ cơm trưa hôm sau, Mạch Tiểu Na kéo Thư Thù ra khu rừng nhỏ phía sau trường, nói là muốn tản bộ.
Hai người vừa đến phía ngoài khu rừng thì Mạch Tiểu Na ôm bụng, mặt nhăn nhó kêu lên: “Ui da, ui da, ui da…”
Thư Thù cảm thấy nét mặt cô bạn có vẻ hơi khoa trương, hỏi: “Cậu sao thế?”
“Đau bụng.”
“Ăn trúng hả?”
“Không phải, Không phải” Mạch Tiểu Na xua tay, ghé vào tai cô thầm thì: “Đó, là cái đó đó…”
Thư Thù sực hiểu ra, vội nói: “Vậy đừng tản bộ nữa, tớ đỡ cậu về.”
“Tản, sao lại không tản?” Mạch Tiểu Na đẩy cô: “Cậu vào cái đình trong rừng đợi tớ, tớ đi một chút rồi quay lại.” Nói xong cũng không đợi Thư Thù kịp phản ứng liền biến mất như một làn khói, không còn thấy bóng dáng.
Thế mà nói là đau bụng? Thư Thù cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng đến đình nghỉ mát.
Ai ngờ đình trong rừng đã bị người ta chiếm lấy. Nhìn từ xa có thể thấy một người đang nghiêng người dựa vào cây cột đỏ thẫm trong đình, trên tay cầm một quyển sách, trên sách còn có quả táo, nhìn tư thế chắc là đang ngủ, bóng cây vừa vặn che khuất khuôn mặt cậu, nhìn không rõ lắm.
Thư Thù lo lắng cho Mạch Tiểu Na, xoay người muốn rời đi thì bất chợt phía sau vang lên một tiếng động, cô nhìn lại, hóa ra là trái táo rớt xuống đất.
Tò mò không nhịn được, cô đến gần, khom lưng nhặt trái táo lên, nhìn lại thì ra là Trình Hàn.
Đối với con người này, Thư Thù khắc sâu trong trí nhớ là nét mặt khi mỉm cười của cậu, nếu nhất định phải dùng một từ để miêu tả thì đó là tinh khiết, phiêu diêu như nước chảy tuyết rơi.
Lúc này, cậu đang ngủ, hơi thở cũng vô cùng nhẹ nhàng. Ánh sáng nhu hòa phản chiếu trên khuôn mặt bình đạm không chút biểu cảm nào của cậu, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng khẽ hé mở, tỏa ra hơi thở mát mẻ.
Thật đẹp!
Cô nghĩ đến đây thì mặt bỗng dưng nóng bừng, không dám nhìn cậu nữa mà liếc mắt về bàn tay đang đặt trên ngực cậu, ngón tay thon dài, còn trắng hơn tay con gái, chính đôi bàn tay này đã từng vẽ nụ cười của cô ngay chính lúc cô đang đau khổ nhất. Mặc dù cậu không nhớ cô, cũng không nhớ đến bức họa đó nhưng nụ cười của cậu vẫn hệt như lúc mới gặp, trong lành và ấm áp. Cậu tặng cô bức họa, cô luôn trân quý nó, kẹp trong cuốn nhật ký để thỉnh thoảng mở ra xem, có thể làm ấm lòng cô.
Thư Thù khẽ khàng đặt trái táo lại trên tay Trình Hàn nhưng bất cẩn đụng đến bàn tay thon dài mà lạnh lẽo kia.
Cô không kịp lui về, lông mi Trình Hàn khẽ động rồi mở mắt ra, con ngươi đen nhánh sáng ngời, đâu có giống người mới vừa tỉnh ngủ? Rõ ràng vừa rồi còn nhắm mắt ngủ say mà.
Thư Thù ngẩn người, dù là người trầm tĩnh bao nhiêu cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Cô đan ngón tay vào nhau, cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng hồng, môi mím lại, như một thiếu nữ đang e thẹn, có ngây thơ, có bất an nhưng lại rất đáng yêu.
“À, là em.” Trình Hàn từ từ ngồi lên, cào tóc rồi đứng dậy: “Nhường lại cho em chỗ này đấy.”
Thư Thù cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Em không quấy rầy giấc ngủ của anh chứ?”
“Ừ.” Trình Hàn dừng lại, trả lời: “Đúng là quấy rầy.”
Câu trả lời thắng thắn đó lại khiến Thư Thù không biết phải nói gì.
Trình Hàn nhìn thấy bộ dáng buồn cười của cô thì vội nói: “Haiz, em nhạy cảm quá rồi. Anh và Tiểu Ngọc quan hệ rất tốt, anh biết em là chị họ em ấy.” Cậu dừng một chút, nói tiếp: “Thật ra, anh và Diệc Thành quan hệ cũng không tồi.”
Thư Thù sửng sốt, ngay sau đó lập tức nói: “Em và anh ta không quen nhau.”
“Còn Tiểu Na, chẳng lẽ cũng không quen?”
Thư Thù gật đầu, nghĩ nghĩ thấy không đúng, lại lắc đầu.
Trình Hàn bị cô làm cho cười, nói: “Vừa gật vừa lắc, chẳng lẽ là nửa quen nửa không?”
Cậu cười ném qua ném lại trái táo trong tay, đột nhiên chuyển đề tài: “Em có biết bên trong trái táo này là gì không?”
Thư Thù nghĩ trong táo không phải là hạt sao? Cô nói: “Biết, là hạt táo.”
Trình Hàn lắc đầu.
“Sâu?”
Trình Hàn nói: “Anh cắt ra cho em xem nhé.”
Nói rồi cậu lấy từ trong túi quần ra con dao nhỏ, đặt trái táo lên băng ghế dài trong đình, trái táo bị cậu cắt thành hai nửa, nhưng cậu cắt sai, ai cũng biết phương pháp cắt chính xác là từ đỉnh cắt xuống chỗ lõm. Còn cậu? Cậu cắt ngược lại. Sau đó, cậu đưa táo cho Thư Thù, cười nói: “Em xem, trong đó có ngôi sao không?”
Thư Thù cúi đầu nhìn, hạt táo lại trở thành một ngôi sao năm cánh rõ ràng. Cô đã ăn không biết bao nhiêu táo, lại chưa từng nghĩ thì ra bên trong còn ẩn giấu hình vẽ chờ được khám phá. Nhìn ngôi sao sáng trong trái táo, cô vô thức nhếch khóe miệng lên.
Trình Hàn nói: “Cái này cho em.”
Thư Thù ngạc nhiên, không đưa tay lấy, cô không biết cậu nói cho là cho cái gì.
Trái táo ư? Hay ngôi sao?
Thư Thù cắn môi hỏi, “Cái áo lần trước, đã giặt sạch được chưa ạ?”
Chuyện cách đây đã một năm, Trình Hàn nhất thời cũng không hiểu cô đang nói gì, nhớ lại, cuối cùng nhoẻn miệng cười. Cậu nói: “Em đúng thật muốn giặt áo giúp anh hả?”
Đây cùng lắm chỉ là một câu nói đùa nhưng Thư Thù vốn không phải loại người chủ động, lại rất ít khi tiếp xúc với con trai nên chưa từng nói chuyện kiểu này. Mặt cô đỏ lên, không dám nhiều lời, xoay lưng vội vã rời đi.
Sau khi Thư Thù chạy đi, Trình Hàn ngồi lại một lát, đang tính ăn táo thì đúng lúc này Cố Diệc Thành chợt xuất hiện.
Cố Diệc Thành nhìn thấy Trình Hàn thì cũng sửng sốt lúc đầu nhưng bộ dáng không thèm bận tâm, nhìn quanh quất như đang tìm kiếm cái gì.
Trình Hàn hỏi cậu: “Cậu tìm gì?”
Cố Diệc Thành không trả lời, lại nhìn mọi nơi, quay đầu hỏi Trình Hàn: “Có mình cậu thôi?”
Chỗ này vừa nhìn đã thấy, không lẽ có thế giấu ai ở đây được? Cậu tới đây ngủ trưa, không lẽ hẹn hò với ai? Trình Hàn gật đầu, hai người sóng bước ra khỏi khu rừng nhỏ.
Vừa ra khỏi đó, hai người đã thấy Mạch Tiểu Na đang đứng chắn đường.
Mạch Tiểu Na liếc nhìn Trình Hàn, vọt tới chỗ Cố Diệc Thành, nhìn ra sau lưng hai người nhưng không thấy bóng dáng Thư Thù đâu bèn kéo Cố Diệc Thành qua một bên hỏi: “Người đâu? Sao anh lại đi cùng anh ấy?”
Cố Diệc Thành nhìn Trình Hàn, khó chịu nói: “Em hỏi anh, anh hỏi ai đây?”
“Gì, anh không đối phó được? Đừng có nói với em là anh với anh ấy là cái loại tình cảm thứ ba đó nha.”
“Đã bảo em đừng có ăn nói thô tục thế, sao không cải thiện được gì hả.” Cố Diệc Thành trừng mắt với cô, ngay sau đó mới kịp phản ứng lại với ý tứ phía sau câu nói của cô, mặt tiến đến gần: “Thấy em ngốc chưa?”
“Anh mới ngốc ấy!”
“Oái, nghe thấy bây giờ, nói nhỏ chút, chả trách Thư Hàm nói em giống con trai.”
Tên này còn có thể công kích lại người ta nữa chứ? Mạch Tiểu Na giận đến trợn mắt nhíu mày, giơ nắm đấm lên đánh vào Cố Diệc Thành: “Nhớ đó, sau này đừng có cầu xin bà cô đây giúp cho nữa.”
Mạch Tiểu Na giận đùng đùng bỏ về lớp, thề từ nay về sau không bao giờ giúp họ Cố mai mối gì nữa, thấy Thư Thù đang ngẩn người ngồi trong lớp thì cô khẽ hắng giọng, bước tới gõ lên bàn học của bạn.
Thư Thù tỉnh lại, thấy Tiểu Na vội nói, “Tiểu Na, thật ngại quá, không thấy cậu quay lại.”
“Không sao, không sao.” Mạch Tiểu Na khoát tay, hỏi cô: “Cậu không nhìn thấy tớ, vậy có thấy ai khác không?”
Mặt Thư Thù bỗng đỏ ửng lên, nghĩ mình lén nhìn Trình Hàn đã bị bắt gặp nên quýnh quáng, ấp úng nói, “Cái, cái gì?”
Mạch Tiểu Na nghĩ: Cố Diệc Thành này giỏi thật, giả vờ giả vịt. Không biết nói gì với con người ta nữa? Vừa nghe đến tên anh đã đỏ mặt thế này. Cô thấy chuyện này không nhất định có hi vọng, định mở đường hỏi thẳng một lèo.
Hắng giọng, Mạch Tiểu Na hỏi Thư Thù: “Ồ, cậu thấy anh ấy thế nào?”
Thư Thù nhìn cô không nói.
“Nói đi!” Mạch Tiểu Na vội la lên.
Thư Thù lại đổi chủ đề hỏi, “Tiểu Na, cậu có biết trong trái táo có gì không?”
“Có thể có gì chứ?” Mạch Tiểu Na mơ hồ khó hiểu nhưng thấy vẻ mặt mong đợi của bạn thì thuận miệng đáp, “Trong táo có Newton.”
Thư Thù chống cằm, cười khanh khách.
“Đừng có đánh trống lảng, cậu còn chưa trả lời tớ người đã gặp trong khu rừng nhỏ thế nào?”
Thư Thù ngó trước nhìn sau, lắp bắp nói: “Rất, rất…”
“Rất cái gì?”
“Rất ưa nhìn.”
“Đó, nói thế nào cũng là một trong những hotboy mà, haha.” Mạch Tiểu Na bị lời nói của chính mình làm cho ghê tởm một chút nhưng làm người tốt thì phải làm đến cùng, choàng qua vai Thư Thù, kéo gần khoảng cách giữa hai người, hỏi: “Tớ hỏi nhé, cậu không ghét anh ấy chứ?”
Thư Thù sửng sốt, lắc đầu, bây giờ mới không hiểu Tiểu Na sao lại hỏi thế.
Cô làm sao lại ghét Trình Hàn?
“Nói vậy, cậu tình nguyện kết bạn với anh ấy?” Suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Dĩ nhiên chỉ là bạn bình thường thôi.”
Thư Thù mặc dù nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Mạch Tiểu Na rõ ràng rất hài lòng với đáp án này. Không ghét tức là có cơ hội sẽ thích rồi? Đồng ý làm bạn thì một ngày nào đó cũng sẽ đồng ý qua lại thôi? Cô hiểu tính Thư Thù, biết không thể gấp gáp nên cười toe toét chuyển đề tài.
Khi tan học, Mạch Tiểu Na đứng trước cổng trường đợi Cố Diệc Thành.
Sau đó ngoắc ngoắc tay.
Hết chương 25
Há há há, sự hiểu nhầm đáng iu. Đồng bào chớ lo, mọi thứ hết sức vô cùng cực kỳ là ‘trong sáng’, đúng nghĩa luôn á. Chỉ có tiểu Thành được lợi thoai, dù đôi lúc có hơi ngớ ngẩn…
Đồ mi đã héo, đêm chưa tàn Đồ mi đã héo, đêm chưa tàn - Truy Ức Niên Hoa