Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: phamlacgia
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 54 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 414 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:13:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
uy nhìn thấy tất cả, Huy nhìn thấy nó đã liều cả bản thân mình đánh với 120 tên côn đồ để cứu một tên con trai, tại sao cậu lại thấy khó chịu đến thế chứ, cậu tự hỏi liệu đó là cậu thì nó có liều mạng để cứu Huy như tên đó không......Hắn ôm nó vào lòng cảm nhận nhịp tim đang yếu dần đi của nó, cơ thể ấm áp ngày nào đang dần trở nên lạnh buốt, hắn rối loạn.... hắn đã gọi cho tất cả những bệnh viện đưa xe cấp cứu đón nó, nhưng đã 10 phút trôi qua chẳng có chiếc xe nào đến cả... hắn lo sợ, lập tức tìm một miếng vải quần quanh đầu nó cầm máu rồi chạy, hắn chạy... chạy mãi...mặc kệ cho toàn thân mình đang đau nhứt, toàn thân rỉ máu vì những cú đánh của tên kia, hắn cứ chạy chạy mãi trong cơn mưa, những vết thương.... máu....vết thương ở đầu.... bây giờ đầu hắn trở nên rất đau đau đến nỗi mà hắn chẳng thể nào nhìn rõ được mọi vật xung quanh,do cơn mưa nên đường trở nên trơn trợt hơn rất nhiều khiến cho hắn đã té không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng hiểu sao từ đâu mà hắn lấy ra một sức mạnh kiên cường đến như vậy hắn đã vượt qua được tất cả những trở ngại khi mang nó đến bệnh viện. giờ đây hắn đã đưa được nó đến bệnh viện:
- Bác..sĩ...xin hãy cứu...cô gái này - Hắn nói chuyện một cách khó nhọc rồi cũng ngất đi. Sau một hồi miên man hắn đã nghe thấy tiếng gọi của một cô bé:
- Này mập.....
- Này đồ nhát gan...
- Này đồ thỏ đế...- Đa số đều là tiếng mắng chửi của nó, nhưng thứ duy nhất mà hắn ấn tượng nhất đó chính là:
- Mít... tui thích cậu, sau này khi chúng ta lớn lên cậu nhất định phải làm chồng tui đấy- Cô bé ngây thơ nói với cậu con trai ở đối diện.
- Ừm, tớ hứa mà, nhưng mà tại sao cậu lại thích tớ vậy
- Cậu biết không, khi còn nhỏ tui đã luôn được nuông chiều, mọi người xung quanh ai cũng nói rằng sẽ giúp đỡ tui cho dù tui có làm gì đi chăng nữa, nhưng tui chỉ vừa mới làm sai có một lỗi thì mọi người đã quay lưng lại với tui chẳng ai chịu giúp tui cả điều đó khiến tui vô cùng lạc lõng, từ đó tui đã đặt ra một nguyên tắc cho mình * Tui không cần người mà thấy những điểm tốt của tui, tui chỉ cần người thấy những điểm xấu của mình nhưng vẫn luôn ở bên cạnh tui khi tôi cần * và cậu chính là người duy nhất thấy được điểm xấu mà vẫn muốn chơi với tui đấy vì thế....
( Hắn tỉnh dậy, hắn đã nhớ ra tất cả những kí ức của hắn về nó mặc dù tất cả chả có gì tốt đẹp cả, nhưng tất cả những những điều đó lại khiến cho hắn càng gắn chặt với nó hơn chẳng thể nào buông ra được.... ) Hắn đứng dậy đi đến phòng của nó, may mắn thay bác sĩ đã đi ra hắn liền hỏi:
- Bác sĩ....- hắn chưa kịp nói hết nhưng đã bị bác sĩ cắt ngang.
- Xin lỗi cậu, do bệnh nhân được đưa vào đây quá trễ nên..... - bác sĩ tỏ vẻ tiếc nuối cho hắn rồi lẳng lặng bỏ đi
-....- Hắn chết đứng, chỉ biết lẳng lặng bước đến bên giường của nó, hai tai nắm lấy bàn tay của nó để lên trán và thầm cầu nguyện.
- Tôi xin cô đó....hãy tỉnh lại đi...Tôi đã nhớ ra tất cả rồi... kí ức của tôi đã trọn vẹn chỉ thiếu có mỗi mình cô thôi... cô nhất định phải tỉnh dậy để nghe tôi nói tôi thích cô nữa chứ,đồ Sâu ngốc....- Người hắn run run, hắn nói với vẻ như sắp khóc.
- Cậu nói gì tui nghe hông có rõ
- Tôi thích cô - Hắn vô thức nói lại, nhưng rồi hắn liền ngước mặt lên nhìn nó, bây giờ gương mặt của nó đang đỏ hơn cả trái cà chua chín.
- Kayaaaaaaaaaa, chắc con chết mất thôi, ngượng quá ngượng quá ngượng quá điiiiiiiiiiiiiii >/////< - Nó ôm mặt lăn qua lăn lại vì ngại, còn hắn thì chẳng biết trời trăng mây gió gì cứ thẩn người ra nhìn nó.
Nó thấy hắn nhìn nó với con mắt kinh ngạc, liền giải thích:
- Hehe, tui đâu có chết đâu, tại trước khi tui kêu ông bác sĩ nói tui chết rồi để thử xem cậu có buồn hay không thôi, ai dè nó còn hơn cả mong đợi nữa, tui vui quá, cuối cùng sau bao ngày tháng khó khăn cậu cũng đã chịu thích tui rồi, vui quá điiiiiiiiiii aaaaaaaaah - Nó vừ nó vừa lăn qua lăn lại trên chiếc giường ( Au: công nhận ông bác sĩ diễn sâu ghê, 1 like cho bác )
- Thì ra cô lừa tôi à - Hắn lùi lại, trong lòng có hơi tức giận vì hắn đã khóc vì một lí do hết sức.... và kèm theo sự tức giận đó chính là một sự ngượng ngùng không hề nhẹ
Bây giờ không hiểu sao nó lại nhìn hắn với ánh mắt như đang cầu mong điều gì thế nhỉ, hắn nhất định sẽ không làm đâu vì ai biểu nó dám lừa hắn chứ, làm hắn khóc như một thằng yếu đuối cuối cùng lại cười thiếu điều muốn rớt răng, nó coi hắn là gì chứ, hắn nhất định sẽ không làm vì lòng tự trọng của thằng đàn ông ( au: Đúng rồi con zai, cứ phát huy * búng ngón cái *)
- Này, Mít - Với vẻ mặt không khác gì con cún con nó nhìn hắn.
- Gì? - hắn quay qua chỗ khác tránh ánh mắt như đang muốn * rước hắn về làm chồng ngay và luôn của nó *
- Cậu nói lại câu tôi thích cô được hông vại - với ánh mắt long lanh lấp lánh chứa đựng đầy sự ngay thơ vô ( số ) tội nhìn hắn
- Còn... lâu - hắn lại tiếp tục tránh ánh mắt đầy sự * tấn công * của nó.
- Đi mà...đi mà...đi mà...Mít ẹp troai nhất thế giới, người có tấm lòng độ lượng bao la hơn cả Thái Bình Dương.... đã lượt bỏ 1000 từ - Nó tiếp tục nài nĩ.
- Được..được rồi tôi nói - Hắn cuối cùng cũng đã mềm lòng ( Au: Lòng tự trọng của con, con vất nó ở đâu rồi con zai >"< )
- Tôi thích cô
- 1 lần nữa đi mà >.<
- Tôi thích cô
- 1 lần nữa thôi.... Và cứ thế cho đến khi hai người rời khỏi bệnh viện.
------------------------
- Này Mít, lúc nhỏ cô giáo dạy đàn piano của tui có nói với tui, cậu biết cô ấy nói gì với tui hông - Đang tung tăng đi trên đường về nhà thì đột nhiên nó dừng lại hỏi hắn
- Nói gì?
- Cuộc đời này nó giống như những phím đàn piano vậy, phím màu đen tượng trưng cho nỗi buồn, phím màu trắng tượng trưng cho niềm vui, nếu bản nhạc chỉ có những phím màu trắng thì nó sẽ không hoàn hảo. Nhưng đối với tui thì phím đàn màu đen là cậu, thiếu cậu thì cuộc sống của tôi chỉ như một bản nhạc vô vị vậy vì thế xin cậu đừng rời xa tui- Nó cười nhìn về phía cậu.
- Này cô thôi cái kiểu sến súa ấy ngay lập tức đi có biết là tôi rất khó thở mỗi khi cô nói những lời ấy không hả
- Nó... nó thật sự khiến tôi cảm thấy rất ngại vì thế... làm ơn đừng nói như thế nữa... và tôi sẽ không rời xa cô nữa đâu - Hắn hơi ngượng quay mặt qua chỗ khác
- Kayaaaaaaa - * Cậu ấy dễ thương quá đi mất >//////- Cô bị gì vậy? - Hắn nhìn nó như mới rớt từ một hành tinh nào xuống.
- Hì hì, hông có gì, tại tui thấy cậu dễ thương quá nên mới quá khích như vậy thui - Nó gãi đầu, chỉ biết cười trừ trước hành động kỳ quái của mình.
- Mà này tại sao cô lại bình phục nhanh vậy, người bình thường trúng phải cú đánh mạnh như vậy ít nhất phải nhập viện vài tuần
-hehe, đối với tui thì mấy cú đánh đó chỉ là dạng thường thôi, tại mất quá nhiều máu vì trước đó tui đã bị một vết thương khác rồi - Nó giải thích, thật ra lúc đánh với 120 tên du con nó đã vô tình bị thương ở lưng, một vết thương khá lớn nên dẫn đến việc nó mất máu nhiều đến như vậy. Không hiểu sao khi biết rằng trên người nó vẫn còn một vết thương do cứu hắn thì tim hắn lại đau như cắt thế nhỉ, hắn ôm nó vào lòng
- Tôi xin cô đấy, sau này đừng làm những chuyện như thế này nữa. tim tôi....đau lắm - Sau khi nghe hắn nói người nó bắt đầu run run.
- Cậu bị bệnh tim à, sao không nói sớm? Lúc nãy ở bệnh viện sau cậu không kêu người ta chữa cho, làm sao bây giờ? - Nó lo lắng vì nghĩ hắn bị bệnh tim nên mới đau tim ( Au: nó ngu bẩm sinh nhưng tự tin thì vô đối, éo biết sao nó biết nó thích hắn nữa au: * lắc đầu * ). Sau khi nghe nó nói xong hắn quê quá nên bỏ đi về nhà luôn bỏ nó bơ vơ bên bờ cỏ....
Đồ Lạnh Lùng, Tôi Thích Cậu Đồ Lạnh Lùng, Tôi Thích Cậu - phamlacgia