Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: phamlacgia
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 54 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 414 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:13:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ào buổi chiều tại thành phố Luân đôn, nó bước đi với chiếc xe đạp, mái tóc màu hạt dẻ phản chiếu chút ánh vàng của mặt trời, khiến cho khung cảnh xung quanh thật là buồn
Nó cứ nghĩ về cái gọi là quá khứ, những ngày nó trốn học đi chơi, quậy phá, đánh nhau, đua xe.... ''Ôi thật là thú vị '' nó nghĩ thầm. Nhưng khi nghĩ về khoảng thời gian mà nó ở bên hắn, nó chỉ biết ru rú ở trong nhà, khi đi học thì lại đi xe đạp, khi xưa đi xe mô tô đi học ngầu biết bao nhiêu nay đi xe đạp để đi học thì nhục bấy nhiêu, trong khi bạn đồng trang lứa ai cũng có một chiếc xe hơi hoặc một chiếc mô tô thì nó lại đi xe đạp, có lẽ là do khi qua Anh ba nó chỉ cho nó chút ít tiền để tiêu vặt, còn thức ăn thì mỗi tuần đều có người đến lấp đầy cái tủ lạnh của nó bằng những món làm sẵn nó chỉ cần hấp lại là ăn được * ôi thật là thảm * nó nghĩ thầm. Đột nhiên chiếc điện thoại thoại * Nokia-cực-xịn-giá-200k* của nó hiện lên dòng tin nhắn '' Tao xin lỗi vì đã tự ý gả mày đi ''
- Ông già vẫn còn nhớ tới mình thật là cảm động - Nó vui m
- '' Nhưng ta lỡ sai rồi thôi sai luôn, mày hãy sống tốt bên chồng tương lai nha, tao về nước đây, bye mày con yêu ❤ ''
- Cái quái gì thế ông già, ông bán con gái mình như vậy rồi còn chút tui hạnh phúc á, đúng là ông già hâm - Nó tức giận chửi bới ba của mình nhưng cũng chả để bụng vì ai bảo ông ta là ba của nó có giận thì cũng không no cái bụng.
----------------------------------------
Cậu đang ngồi mân mê ly nước lọc thì tiếng chuông điện thoại vang lên
Vẫn thấy em ở đó
Anh biết phải làm sao
Anh biết phải thế nào
Tim anh nôn nao cồn cào
Chợt nhìn từ xa thấy ánh mắt của em
Rơi rơi những giọt lệ
Vì ai đó đã làm em bật khóc.
Vẫn ánh mắt thân quen
Vẫn đứng đó chờ em
Khi thấy em bên người, lòng anh dường như tan nát
Nhưng anh cố giả vờ đứng ngó ra đằng sau
Để em không thấy nước mắt anh rơi
Đk:
Tại vì anh quá ngốc đến thế
Đến sau một người yêu em
Và người ấy không biết yêu quý, trân trọng em
Vì em đang cần một vòng tay, chở che những khi em buồn
Chỉ có anh mới cảm nhận được điều đó
Đừng yêu ai em nhé hãy hứa chỉ yêu riêng mình anh thôi
Vì chỉ có anh biết em cần điều gì
Những khi em làm điều gì sai
Anh sẽ cố níu giữ em lại
Lầm lỗi anh nhận lấy
Anh không để em phải chịu đâu.
bao khổ đau anh sẽ luôn chở che vì em thôi trong lòng anh mong được chăm sóc em từ lâu rồi,.....
( đừng yêu ai em nhé - cao nam thành )
- Có chuyện gì? - Cậu bực dọc trả lời điện thoại.
- Anh...anh ơi.....( sau đó họ nói cái gì au không biết à nha:D ) - Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện của đầu dây bên kia cậu không hề biểu lộ sự vui, buồn hay tức giận cậu chỉ đăm chiêu suy nghĩ...
---------------------------------------
13 ngày sau do không thấy sự xuất hiện của hai cặp vợ chồng * chưa chính thức * anh liền lên tiếng hỏi cô:
- Này, bà có thấy hai đứa vợ chồng son kia đâu không
- Ai biết, chắc đi đâu đó hẹn hò rồi không biết chừng, này tiểu Thư dỏm cô biết hai tụi nó ở đâu không - Cô nhún vai nhìn sang phía nhỏ.
- Tui không biết, mất tích đã 13 ngày rồi ai biết tụi nó làm gì
- Thiệt tình, đi chơi mà không thèm báo cho bạn bè biết một tiếng đúng thiệt là...-Anh thở dài tỏ vẻ đáng thương nhưng có lẽ người đáng thương nhất vẫn là hắn, trong suốt 13 ngày hắn đều đợi ở con đường mà nó đi học nhưng đều không thấy, khiến cho mỗi ngày trôi qua đều đối với hắn như cực hình, hình ảnh, nụ cười, giọng nói của nó cứ hiện lên trong tâm trí hắn mỗi ngày, không gặp nó khiến cho hắn như muốn phát điên, nên hắng đang cố gắng hết sức đẩy hình ảnh của nó ra khỏi tâm trí thì cùng lúc đó, một nữ sinh bước lại:
- Hội trưởng, sao mấy hôm nay em không thấy chị gái lúc nào cũng ở bên cạnh anh đâu nữa - Cô bé với vẻ ngây thơ hỏi, có lẽ cô bé này không hỏi thì hắn cũng không nhận ra lúc nào nó cũng ở bên cạnh hắn, tìm cách chọc phá hắn, nói về đủ mọi chuyện trên trời dưới đất khiến cuộc sống của hắn không còn chỉ là 1 màu u ám nữa, mà nó đã đầy đủ toàn bộ sắc màu, sắc màu của hạnh phúc
- Anh không biết - Hắn giữ vẻ lạnh lùng
- Vậy cho em hỏi chị ấy có phải bạn gái của anh không vậy, bởi vì em thấy hai người thân nhau trên mức bạn bè
- Không, cô ta chẳng là gì cả, đối với tôi cô ta thật phiền phức - Lời nói lạnh lùng ấy lại tiếp tục vang lên, nhưng hắn đâu hề biết rằng nó vẫn đang ở ngay phía sau lưng hắn ngay khi cuộc nói chuyện bắt đầu, cô gái ấy trong thấy nó nhưng vẫn cố gắng hỏi để xem tình cảm của hắn với nó, bây giờ đây cô bé ấy đã xác định được rồi:
- Cuối cùng em cũng đã có cơ hội rồi, em về đây, chào anh, chào chị nha - Cô bé nở một nụ cười quỷ quyệt rồi vui vẻ bước đi.Hắn hơi kinh ngạc khi nghe cô bé nói * chào chị * bèn quay ra phía sao hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy nó...khóc
- Xin lỗi vì suốt thời gian qua tui đã luôn làm phiền cậu, chào cậu tôi đi đây - Nó vội vã lau nước mắt chạy đi, hắn vẫn còn đứng đó vì quá sốc, suốt 13 ngày hắn chờ đợi hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng của nó dù là trên đường hay trong lớp học, nay nó xuất hiện cái đùng lại còn hiểu lầm hắn trầm trọng nữa,đúng là cảm xúc của hắn bây giờ rất khó tả....
Nó chạy, chạy mãi nó muốn trốn tránh tất cả mọi thứ, nó muốn tránh xa cái cảm giác được gọi là tổn thương đó, cuối cùng thì hắn vẫn là người duy nhất khiến cho nó khóc khiến cho nó bị tổn thương, giờ đây lòng nó thật trống trãi, rốt cuộc thì nó cố gắng suốt 13 ngày qua tập luyện đua xe để làm gì, nó cố gắng làm tất cả mọi thứ chỉ đổi lại một câu * cô thật phiền phức * của hắn thôi sao. Trong vô thức nó đã đến cửa nhà của cậu từ lúc nào cũng không hay nó bấm chuông
-Ra liềnnnnnnn, từ từ đã..... - Khi thấy nó đến thì khuôn mặt của cậu dù lúc đầu rất bực dọc nhưng sau khi nhìn thấy nó liền thay đổi sắc mặt.
- hôm nay rồng đến nhà tôm có việc chi không đây - Cậu nói với giọng nửa mỉa mai nửa mừng rỡ vì rất hiếm khi nó qua nhà cậu chơi.
- Về vụ đua xe ấy....tui chịu thua, cậu muốn tôi làm gì - Nó nói với giọng nói vô cảm, cái giọng mà cậu ghét nhất.
- Đã nói với bà bao nhiêu lần rồi đừng có mà làm cái bản mặt khó ưa này trước mặt tôi nghe không hả - Cậu lấy hai tay nhéo vào má của nó rồi kéo giãn ra.
- Đau đau, cậu đúng là đồ bạo lực - Nó xoa xoa hai bên má đang ửng đỏ vì đau của mình.
- Vậy bà về Việt Nam với tôi được không - Cậu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc đến bất bình thường khiến cho nó cũng có vài phần ngạc nhiên....
Đồ Lạnh Lùng, Tôi Thích Cậu Đồ Lạnh Lùng, Tôi Thích Cậu - phamlacgia