Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: phamlacgia
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 54 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 414 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:13:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
h sáng chủ nhật
Có một cô gái đang lấp ló ở bụi cây trước cổng nhà họ Lê đội khăn lên đầu mắt đeo kính đen miệng thì đeo khẩu trang đang định đột nhập vào nhà thì có tiếng của ông quản gia:
-Này cô kia làm gì đó.
- Tôi....tôi...
- GIỜ này rồi mà còn đứng đó làm gì, đi vô nhà mau cậu chủ đang đợi - nói rồi ông quản gia liền kéo tay nó lôi vào nhà, bây giờ trong lòng nó vừa mừng vừa lo, vui vì có thể dễ dàng vào trong ngôi nhà lo vì không biết ông quản gia lôi nó đi đâu đột nhiên có tiếng những cô gái trung niên bước ra:
-Hix.... hix thiếu gia thật là ác quá, vừa mới nhận tụi mình nhưng vì phạm lỗi có chút xíu mà mình lại bị đuổi thẳng tay....
- Ừm.Bây giờ thì mình đã hiểu tại sao ông quản gia lại nhận mình nhanh như thế.....
Nó nuốt cái gì đó ở cổ và cũng đã hiểu tại sao nó bị bắt cóc vào nhà này rồi.....là vì tên thiếu gia kén cá chọn canh kia nó khóc ở trong lòng * kì này hắn mà biết mình là người hầu thì cuộc đời mình coi như xong, mấy người già dặn kinh nghiệm thế kia còn bị đuổi, chắc mình cũng sớm thăng khỏi đây quá * nhưng tiếng của ông quản gia đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
- Cậu chủ đây là người hầu mới
- Ừ, được rồi ông lui xuống đi - hắn đang ngồi ở trên ghế sofa đọc báo, chẳng thèm nhìn mặt cô hầu mới mà đã ra lệnh.
- Này cô kia, lau sàn nhà cho tôi, nhớ là không được lau bằng máy.
- Ơ, nhà anh có máy lau nhà thì sau lại không dùng
- Bởi vì tôi không thích tiếng kêu của cái máy đó, cô làm nhanh đi còn đứng đó lãi nhãi làm gì.
-Dạ, tui làm liền- sau 1 h đồng hồ
- Hây.... ya cuối cùng mình cũng đã làm xong -nó vui mừng sau khi nó đã lau xong cái sàn nhà rộng 700 mét vuông.
- Đừng vội mừng, những hạt bụi ở trên cầu thang đang chờ cô đó - nói xong hắn liền chỉ tay về phía cầu thang có những nấc thang dài vô tận như có thể chạm đến trời xanh.
- Trời ạ,sao cái cầu thang này cao thế, thiếu gia cậu là quỷ à, sao ác vậy - nó than vãn.
- Ờ quên nữa, cô phải dọn cái cầu thang trong vòng 1 tiếng nữa hoặc là cô sẽ bị đuổi - sau khi nghe nó gọi cậu là quỷ cậu càng thích thú ra lệnh nhiều hơn.
- Dạaaaaaaaaa - tiếng dạ mệt mỏi của nó.
Trong khi đang lau cầu thang nó cũng không quên lầm bầm chửi hắn, còn về phía hắn mặc dù nghe hết tất cả những gì nó nói nhưng vẫn giả vờ không nghe, nếu như bình thường 1 người hầu nào đó dám nói xấu hắn thì sẽ lập tức cuốn gói, nhưng còn nó thì hắn lại có cảm giác rất lạ cảm giác quen thuộc đến lạ thường và khi có nó ở bên cạnh thì trong lòng hắn đã không còn cảm giác trống trải nữa, khiến cho hắn muốn giữ nó ở bên cạnh, khi hắn bỏ tờ báo xuống lén nhìn cô gái có giọng nói quen thuộc thì hắn liền nhếch môi lên tạo thành một nụ cười gian tà khiến cho nó lạnh sống lưng:
- À, thì ra là người bạn cũ, cô làm gì ở đây thế bộ gia đình cô ngược đãi cô lắm hả, còn là học sinh lại đi làm ô sin, thật đáng thương - hắn nói với khuôn mặt buồn tỏ chút thương hại khiến cho nó tức điên.
-Xin lỗi anh nha, gia đình tôi rất tốt với tôi tôi làm công việc này vì thấy thích thôi, có ý kiến gì không - nó đáp lại
- Nếu không tại gia đình thì, thì chỉ có thể là do cô thích tôi nên mới tìm cách tiếp cận tôi bằng cách làm ô sin thôi- hắn nở một nụ cười gian tà hơn
- Thích....thích cái đầu anh, tôi vô đây là vì muốn làm ô sin cho biết với người ta thôi - do hắn đánh trúng tim đen nên nó cũng chẳng tìm được lý do nào cãi lại.
- Được thôi, nếu cô thích làm ô sin như vậy thì tôi sẽ cho cô làm, còn bây giờ thì lên phòng tôi - hắn nhàn nhạt nói cũng không quên kéo nó theo.
- Này, này anh kéo tôi lên làm phòng anh làm gì - vừa nói nó vừa cố gắng gỡ bàn tay to lớn của hắn.
- Để cô hầu hạ tôi - nói rồi hắn mở cửa quăng nó lên giường rồi cởi áo ra.
- Này, này anh đang làm gì vậy hả - nó đỏ mặt quay đi chổ khác
- Thì tôi cởi đồ đi tắm, cô nghĩ đi đâu vậy hả, hay là cô muốn tắm cùng tôi - nói rồi hắn nâng cằm nó lên rồi từ từ tiến lại gần nó. Về phía nó thì nhận thấy nguy hiểm lập tức đẩy hắn ra xa
- Này anh muốn tôi làm gì trong phòng của anh vậy hả, ý tôi làm ô sin không phải theo nghĩa này
- Thì tôi muốn cô dọn dẹp phòng cho tôi thôi, tại cô tự nghĩ theo nghĩa khác thôi - hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội
- Vậy cậu còn không mau đi tắm đi, để tôi mới có thể dọn phòng cho cậu - Nó nói nhưng vẫn không chịu nhìn về phía hắn.
- Được rồi tôi tắm đây, cô phải dọn sạch sẽ căn phòng của tôi đó, nếu có 1 hạt bụi tôi nhất định sẽ đuổi việc cô - nhìn thấy khuôn mặt của nó lúc xấu hổ khiến hắn cũng có chút rung động.
Sau khi hắn vào nhà tắm nó liền tận dụng cơ hội ngàn năm có một này, sau 5 phút nó đã lật tung cả căn phòng của hắn, nhưng vẫn không tìm ra bất cứ vật gì có hại cho hắn, đột nhiên trong đầu nó loé lên một tia sáng hy vọng đó là tìm dưới chiếc nệm, quả thật nó đã tìm ra một cuốn album ảnh, trong đó có tất cả những hình ảnh của hắn lúc nhỏ:
- Đúng rồi, thằng cha hách dịch này đúng là Mít rồi, nhưng tại sao Mít lại không nhận ra mình....- nó lật từng trang của cuốn album nhưng nó nhận ra một điều rằng không có nó ở trong hình * tại sao....tại sao chứ, tại sao mình lại không có trong này * nó lục tung kí ức của mình thế là câu * kể từ bây giờ mày sẽ không có quan hệ gì với con trai tao * của ba hắn đã hiện ra trong đầu nó với trí thông minh khiêm tốn của nó thì cũng hiểu được chút ít, khi lật tới trang có bức ảnh một cô bé khoảng 6 tuổi thì nó dừng lại một nụ cười yêu nghiệt xuất hiện trên khuôn mặt nó * kì này cậu chết chắc Mít vì cậu đã dám quên tôi *
-------------------------------------------------- Tại quán Bar Rose ----------------------------------------------------------
-Đại ca anh đã hứa là xử lý con nhỏ đánh em hôm bữa chưa vậy - Tên đàn em gạn hỏi ( tên đàn em này là tên bị nó đánh từ mấy chương trước ấy, thật ra mình cũng không nhớ nữa )
- Chưa - tên đại ca nhàn nhạt nói, trên tay cầm một điếu thuốc kéo một hơi thật dài.
-Nhưng.... nhưng anh đã hứa rồi mà - dù bất mãn nhưng tên đàn em vẫn cố gắng bình tĩnh.
- Đánh con nhỏ nào tao quên rồi
- Dạ em điều tra rồi, là con nhỏ Phạm Ngọc Băng lớp 11B
- 11B sao? vậy là đồng hương rồi, như thế dễ xử hơn, được rồi ngày mai tao sẽ xử nó cho mày
- Cám ơn, đại ca...
Đồ Lạnh Lùng, Tôi Thích Cậu Đồ Lạnh Lùng, Tôi Thích Cậu - phamlacgia