To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: phamlacgia
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 54 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 414 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:13:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
0 h30' sáng tại sân thượng của trường.
Chàng trai có ánh mắt màu hổ phách có thể nhìn thấu tâm can con người cùng với mái tóc màu đỏ rực kèm theo đôi khuyên tai hình chữ thập càng làm tăng sự đáng sợ khi nhìn vào mắt anh, anh hiện đang nằm ở chỗ cao nhất trên sân thượng nơi mà mọi tiếng ồn của ngôi trường không thể nào chạm tới,nhưng lại có một giọng nói như xoá tan bầu không khí yên tĩnh:
-Thiệt tình! Cái ông thầy Anh Văn vô duyên, ổng nói cái thứ tiếng gì mình hiểu,mình đập đầu vô tàu hũ chết liền, lại còn bắt mình ra hành lang đứng nữa chứ,chắc tại mình dễ dãi quá mà,nào là du a xô ru (you are so rude ) xô với chả thao,lần sau nhất định mình sẽ kiếm cớ dìm hàng ổng mới được - nói xong nó đá vào bước tường gần đó và lãnh hậu quả là ngồi ôm chân la đau.
- Thiệt tình chửi ông thầy đó mất quá nhiều sức, phải ăn để bù lại mới được -nó lấy ra trong túi thức ăn ở bên cạnh một cái ham bơ gơ cực to.
- Woa,cái ham bơ gơ bự ghê lại còn có thịt bò nữa, căn tin muôn năm - nói cắn một miếng vào cái bánh sau đó cười mãn nguyện,nhìn mặt nó bây giờ rất là tiếu khiến cho ai kia phải bụm miệng nhịn cười, nhưng nó cũng nhanh chóng phát hiện ra,nhanh chóng ôm lấy túi thức ăn(đúng là tham ăn ~_~) và nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác:
-Này cậu kia làm gì ở trên đó nãy giờ vậy, lại còn cười như thằng điên mới xuất chuồng nữa chứ
- Cô mới có vấn đề đấy, lảm nhảm một mình như mấy đứa bệnh lâu năm mà giấu.
- Cái...cái gì mà lảm nhảm một mình chứ, tại tôi muốn xả xì trét chứ bộ anh tưởng tôi khùng chắc.
- Đúng là cái đồ con gái lắm chuyện, cũng tại cô nên tôi mới không ngủ được đấy, bởi vậy nên tôi chả bao giờ thấy hứng thú với con gái nhất là những người giống như cô - vừa nói anh vừa dùng hai tay áp sát nó vào tường.
- Thì sao chứ. Mà nè đùng đùng ép con gái người ta vô tường rồi chẳng biết làm gì cả, tôi nghĩ sau này đừng nên làm như thế nữa lỡ mấy đứa con gái khác bị hiểu lầm thì tội nghiệp người ta.
- Cái.... cái.. gì mà hiểu lầm chứ, tại tui thấy con muỗi nên muốn giết nó thôi, tại... tại con muỗi -
Anh đỏ mặt quay ra chổ khác.
- Rất may là chỗ này ít người đó, anh có biết là tôi sẽ rất xấu hổ nếu đây là chốn đông người không hả- nó nói với vẻ mặt tỉnh bơ làm cho anh càng lúng túng.
- Cô.... cô
- Cô cô cái gì anh có biết là tôi chỉ mới 17 tuổi thôi không hả, nhìn người ta đẹp như vầy bảo là cô cô, không biết mắt mũi để ở đâu nữa- nó liếc xéo anh
- Xin lỗi vì hồi nãy đã đẩy cô vào tường mà không làm gì, hay là bây giờ để bù đắp tôi sẽ đền cho cô một nụ hôn được không - Nói rồi anh dùng tay hai tay nắm hai vai của nó áp sát vào tường, rồi khuôn mặt anh từ từ tiến gần hơn, nó mặc dù đã cố gắng hết sức giãy giụa nhưng đều trở nên vô nghĩa vì anh quá mạnh,
nên nó đành dùng hạ sách cuối cùng là cắn vào tay anh,
do quá đau nên anh đành thả nó ra
Nó thì cố gắng hết sức chạy xuống cầu thang thật nhanh khi đi cũng không quên mang theo túi đồ ăn của của mình.Anh thì vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa cảm thấy... đau vì đây là lần đầu anh bị một đứa con gái từ chối hôn ( vì có bao giờ anh hôn ai đâu (─‿‿─)
Sau khi chạy bán sống bán chết thì cuối cùng cũng nó cũng đến được lớp, nhưng những phút giây yên tĩnh lập tức bị phá huỷ vì tiếng của bọn con gái mắc bệnh có tên khoa học là *mê trai *, giữa một đám đông chen chúc thì có con bạn người ngoài hành tinh của nó Thư,ngay sau khi phát hiện đồng minh thì nó lập tức kéo nhỏ ra khỏi đám đông và hỏi
-Này Thư,có chuyện gì với tụi bánh bèo này vậy
- Cậu không biết sau, đó là hội trưởng và hội phó hội học sinh cũng là 2 hotboy của trường mình đó
- Hai người đó đó là ai mới được
-Hội trưởng tên là Lê Hoàng Lâm, học lớp 11A,đạt thành điểm cao nhất trường 2 năm liền,còn hội phó là Lê Hoàng Phong...... -nhỏ vô thức tuôn một trào.
-Cậu vừa nói gì,nhắc lại đi.
-Hội phó tên là Lê Hoàng Phong
-Không,không cái trước nửa - nó dần mất bình tĩnh.
-Anh ấy học lớp.....
-Hội trưởng tên.... cậu ấy tên gì? - nó nắm chặt vào vai của nó hỏi
-Lê Hoàng Lâm
Vừa nghe xong tên của hắn nó đã bủn rủn tay chân lập tức chen vào đám đông ồn ào khi tới nơi thì nó lập tức ôm lấy em của hắn và nức nở:
-Mít, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi bấy lâu nay cậu có biết là tớ nhớ cậu nhiều lắm không,cậu có còn khóc nhè nữa hay không,.....
-Này,cậu ơi cậu có nhầm người không vậy,tôi chỉ mới gặp cậu có lần đầu mà - em của hắn cố đẩy nó ra.
- Làm sao mà lầm được,cậu chính là Lê Hoàng Lâm mà
-Ơ,vậy thì người bên kia mới là Lê Hoàng Lâm mà cậu tìm kìa
Nó lập tức quay theo hướng mà em hắn chỉ và mắt chữ A mồm chữ O nhìn hắn và hỏi:
-Tên ác ma này là Lê Hoàng Lâm....không thể nào -nó vừa hỏi vừa chỉ tay về phía hắn.
-Đúng vậy, hhông tin thì cậu cứ đi lại chỗ anh ấy hỏi thì sẽ rõ.chưa kịp để em của hắn nói hết câu nhanh như cắt nó đã ở bên cạnh hắn cất tiếng:
-Này tên ác ma kia....
-Có chuyện gì? -hắn nhàn nhạt hỏi còn mắt thì chẳng rời quyển sách.
- Cậu là... Lê Hoàng Lâm - Với tâm trạng vừa mừng vừa lo nó hỏi.
-Ừ
Dù chỉ có một tiếng Ừ nhưng sức sát thương đối với nó rất lớn, nó không thể nào chấp nhận được sự thay đổi đến chóng mặt của hắn, từ một cậu bé dịu dàng đáng yêu lại trở thành một tên ác ma lạnh lùng này.
- Vậy cậu có nhớ tôi không,tôi là Sâu đây - nói rồi nó liên tục chỉ vào người nó mong rằng hắn có thể nhớ ra.
-Tôi chẳng biết ai tên Sâu cả,nên bây giờ cô có thể đi được rồi, cô đang làm phiền tôi đấy.
Bây giờ nó chẳng còn gì để nói cả, khuôn mặt nó hiện rõ hai chữ * thất vọng *, thất vọng vì chỉ có một mình nó nhớ về những kỷ niệm, chỉ có một mình nó nhớ đến hắn mà hắn chẳng hề nhớ một chút gì cả, chỉ có một mình nó ôm mối tình đơn phương này...... sau giờ học, nó bước đi trên phố vô hồn, vô cảm nó muốn khóc nhưng rồi cơn mưa kia như một món quà......Về đến nhà,(căn nhà của nó rất nhỏ chỉ vỏn vẹn vài ba phòng, cả những vật dụng trong nhà cũng rất đơn sơ, vì nó thích vậy ^^), nó chẳng còn muốn ăn gì nữa cả, bây giờ có lẽ giải pháp tốt nhất cho nó để quên đi nỗi buồn đó chính là ngủ, nhưng rồi....
Mai em đi rồi đường đi sẽ vắng một người.
Mai em đi rồi mình anh bước đi lẻ loi.
Đường dài em bước bây giờ một mình em bước.
Không anh kề bên em có buồn không?
Bên kia bầu trời giờ đang nắng hay đang mưa?
Bên kia bầu trời giờ em đã yên giấc chưa?
Gửi vào trong gió những vui buồn mình ngày đó.
Gửi vào trong gió chiếc hôn của anh.
Người ơi anh thấy nhớ em.
Đôi tay anh muốn ôm em.
Và em có nhớ anh không?
Em có muốn ôm anh không?
Từng đêm ai ở bên em?
Từng đêm có ai chuyện trò?
Có ai bên em lúc vui?
Hay ôm em những lúc buồn...
(em thế nào - Khắc Việt)
Nhạc từ điện thoại của nó vang lên đây là bài hát mà nó thích nhất, mỗi ngày nó nghe hơn cả chục lần thế nhưng hôm nay nó chẳng muốn nghe chút nào, bây giờ trong đầu nó chỉ mong rằng con nhỏ người ngoài hành tinh kia đừng gọi cho nó nữa vì lời của bài hát như đang đâm vào vết thương của nó vậy...
Đồ Lạnh Lùng, Tôi Thích Cậu Đồ Lạnh Lùng, Tôi Thích Cậu - phamlacgia