Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ớ cảm thấy mình thật bất lực, rõ ràng tớ hiểu bản thân mình yêu cậu, tớ tự hứa với bản thân mình sẽ giữ cho bằng được cậu, thế mà cuối cùng tớ vẫn chỉ biết nhìn cậu trong tuyệt vọng. Duy và Minh đã vì cậu mà theo học nghề bác sĩ và trong nhiều năm qua không ngừng nghiên cứu về căn bệnh của cậu. Cũng may là họ đã nghiên cứu thành công, ca phẫu thuật của cậu rất tốt, cậu lại sắp chạy nhảy như ngày xưa rồi, và lại cười nữa. Còn tớ thì cậu biết rồi đấy, vì bị Diễm My lừa và phải cưới cô ấy, cũng chẳng học theo ngành bác sĩ. Tớ thật tệ phải không?
Hoàng thở dài, giọng nói có vẻ buồn lắm.
Cậu ấy bảo rằng cậu ấy yêu tôi? đáng ra tôi nên biết điều đó từ sớm chứ. Thế mà tôi lại ngây ngô chẳng biết gì, cứ nghĩ rằng họ là bạn.
Mà Minh và Duy vì tôi mà trong bao nhiêu năm nay đã cật lực làm việc để nghiên cứu thế ư? Quả thật là điều đó thật bất ngờ đối với tôi. Họ vì tôi nhiều quá, thật buồn vì tôi chẳng thể làm gì ọi người cả, mà trong lúc đó thì số người vì tôi lại quá nhiều.
Thực không ngờ một điều nữa là Hoàng đã lấy vợ. Diễm My, cái tên này nghe rất quen. mà cậu ấy đã có vợ, vậy coi như là cậu ấy cũng hạnh phúc rồi, thật tiếc rằng vì lễ cưới cậu ấy tôi chẳng thể tham gia hay chúc phúc cho cậu ấy được.
Mọi chuyện diễn ra thật nhanh, tôi chỉ mới ngủ 1 giấc thôi, thế mà đã có bao nhiêu chuyện xảy ra. Đã 14 năm trôi qua, vậy tính ra tôi cũng đã 30 tuổi rồi.
Tôi vẫn chứ tốt nghiệp, vẫn chưa làm được gì cả. Rồi còn sau này nữa, khi tôi khỏi bệnh xong, vậy tôi sẽ làm gì? hay chỉ biết ở nhà.
Rồi còn trong 14 năm qua, tôi nằm thế này, thì sao bố mẹ tôi có thể lo tiền thuốc men được, có khi nào khó khăn lắm không chứ?
Nhức đầu quá, mọi chuyện làm tôi chao đảo. Thực sự lòng tôi bây giờ rất rối bời. Chẳng biết làm gì cho tốt và vẹn toàn.
Rồi còn Minh và Duy nữa, tôi và cả gia đình nợ Duy và Minh rất nhiều, rất rất nhiều. Phải làm sao mới có thể trả được chứ. Nếu bảo tôi cưới họ tôi cũng sẽ gật đầu ngay lập tức bởi vì tôi nợ họ mà. Mà với nguyên tắc của tôi thì có nợ là phải trả. Như thế mới là đạo lí.
-Cậu tỉnh rồi, tớ sẽ chẳng thể nói chuyện được với cậu như ngày xưa lúc mình mới quen nhau được nữa, đó lại là một điều tớ nuối tiếc. Nhưng mà dù sao thì cô ấy – vợ tớ cũng rất tốt phải không? Cậu biết rồi mà, tớ giờ đã có vợ, đã có 2 đứa con của tớ giờ cũng đã 7 tuổi, cũng sắp vào học lớp một rồi. Với lại tớ tự hứa mình sẽ làm một người chồng tốt và 1 người cha tốt rồi. Tớ nghĩ là cậu cũng muốn tớ như thế phải không?
Hoàng hỏi tôi nhưng cứ như tự hỏi chính bản thân mình.
Nhanh thật, mọi chuyện cứ như 1 giấc mơ vậy. Bỗng chốc tôi chẳng biết gì nữa.
********************
-Cậu đến khi nào thế Hoàng?
Một giọng nói vang lên.
-Cậu đấy à Duy?
Hoàng hỏi.
-Ừ, tối nay Minh nó sốt cao nên tớ đến chăm Ú.
Duy trả lời, giọng cậu ấy vẫn như xưa, chỉ có điều nghe có vẻ chững chạc hơn mà thôi.
-Ừ, cuối cùng thì cô ấy cũng sắp tỉnh rồi nhỉ? 2 ngày nữa thì tỉnh à?
Hoàng hỏi Duy.
-Ừ, nghe Minh khám và báo lại với tớ là như thế. Nhanh thật, thế mà 14 năm đã trôi qua, chờ mãi mới đến cái giây phút này. Thật không mất công tớ và Minh tìm tòi và nghiên cứu.
Duy cười.
-Công nhận là nhanh thật.
Hoàng cũng cười.
-Mà vợ cậu có biết cậu tới đây không?
Duy hỏi.
-Có chứ. Nhưng mà bây giờ thì bình thường rồi, cô ấy đã hiểu bây giờ tớ chẳng yêu Ú như ngày xưa nữa. Với lại tớ bây giờ quyết tâm làm 1 người chồng và người cha tốt mà.
-Ha ha, có vẻ cô ấy bớt ghen tị đi nhỉ.
-Cũng có thể, cô ấy hiểu rồi nên chẳng còn ghen nữa.
-Thế thì tốt rồi, chứ mấy năm trước ngày nào cô ấy cũng mắc nhiếc 3 đứa chúng mình sao ngày nào cũng quan tâm Ú mà không quan tâm cô ấy.
Duy cười.
-Ừm, mà giờ nếu Ú tỉnh dậy thì cậu tính thế nào? Đến giờ cậu vẫn chờ cô ấy, nhưng mà lỡ cô ấy thích Minh và cưới Minh thì sao?
Hoàng hỏi.
Tôi im lặng nghe câu chuyện của hai người nói chuyện, Duy và Minh đều chờ tôi, nhưng tôi chỉ có 1 mà họ lại có tới 2. Nói thực tình cảm của tôi đối với hai người cũng khá là như nhau. Bỏ người này thì mất người kia. Nếu bắt tôi chọn chắc tôi cũng không biết chọn ai.
-Tớ cũng không biết nữa.
Duy thở dài rồi nói tiếp.
-Nếu cô ấy cảm thấy cô ấy hợp với Minh hơn thì tớ sẽ đứng bên cạnh để chúc phúc cho họ. Dù sao tớ nghĩ Minh cũng rất yêu Ú.
-Nhưng mà cậu cũng yêu cô ấy mà. Yêu rồi thì sao không cạnh tranh cho công bằng? Ngày xưa chúng ta từng tuyên bố sẽ cạnh tranh công bằng mà.
Hoàng hỏi, có vẻ buồn buồn.
-Đó là ngày xưa mà, ngày xưa mình còn bồng bột chưa suy nghĩ được nhiều điều, còn bây giờ thì ai cũng có cách nghĩ riêng của mình rồi. Tớ nghĩ là yêu một người là để cho người đó hạnh phúc, người minh yêu hạnh phúc thì đó mới chính là tình yêu thật sự.
Duy nói.
Tôi yêu ai? thực sự tôi không hề biết. Tôi xem họ như những người bạn thân chí cốt của mình. Thực sự để chọn thì rất khó. Khó lắm.
-Cậu trở nên yếu đuối từ khi nào thế? Cậu không đủ cam đảm để dành lấy cô ấy chứ không phải cậu là 1 con người tốt bụng.
Hoàng nói.
-Có lẽ cậu nói đúng. Tớ sợ bị từ chối, tình cảm tớ dành cho Ú rất nhiều, cũng không hiểu vì sao lại thế nữa. Nhưng mà tình cảm càng nhiều thì tớ lại càng sợ bị từ chối nhiều hơn.
Duy thú thật.
Rắc rối quá, thật sự chẳng thể biết gì nữa.
Đau đầu quá. Khó chịu ghê gớm. Đầu óc tôi cứ như muốn nổ tung ra vậy. Có lẽ tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.
+++++++++
3 ngày sau.
Mệt quá, ngủ một giấc dậy mà chẳng thấy thoải mái gì cả.
Tôi khó chịu. Từ từ mở mắt.
-Ú, cậu tỉnh rồi à.
Là Minh, cậu ấy đang cầm lấy tôi, cảm giác được hơi ấm của người cậu ấy đang truyền sang người tôi. rất ấm áp.
Tôi lờ mờ nhìn,có lẽ vì lâu rồi không nhìn nên hình ảnh còn mờ mờ, dần 1 chút mới rõ nét hơn.
Cậu ấy khác xưa quá.Nhìn già hơn, trưởng thành hơn, nhưng mà ánh mắt và cách đối xử thì vẫn như ngày xưa. Vẫn rất tốt.
-Ừm.
Tôi khẽ ừ nhẹ một tiếng, bản thân tôi lúc này cũng chẳng thể nói được nhiều.
-Mừng quá, để tớ gọi điện ọi người.
Minh cầm chiếc điện thoại trên tay, tay cậu ấy run run, cứ như thể cái điện thoại nặng quá không thể cầm lên trên tay vậy. Có lẽ cậu ấy vui quá.
-Bác gái, Ú tỉnh rồi. Bác nhanh đến bệnh viện. Bác nhớ thông báo giùm ọi người giúp cháu.
Minh gọi điện thoại xong thì nhìn tôi cười, nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc lắm.
1 tháng sau.
Bây giờ thì tôi đã thực sự khỏe hẳn, kể từ ngày xuất viện bây giờ đã là 2 tuần rồi. Thật thoải mái.Mẹ tôi đã về quê để chuẩn bị một số thứ, để lại tôi ở đây, có gì để thuận lợi cho việc khám bệnh.
Đơn giản là vì bệnh tôi chưa khỏi hẳn, sức khỏe thì yếu nên đành phải chấp nhận như thế.
Tuy nhiên lại có nhiều vấn đề để bận tâm quá.
Trước tiên là tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết ở nhà mãi.Không công việc, lại chẳng thể làm được gì. Tôi cảm thấy tủi thân quá, tôi cũng như bao người mà giờ nhìn tiều tụy.
Thứ 2, giờ tôi rất phân vân. Thực thì tôi không biết nên chọn Duy hay Minh nữa, họ đối với tôi quá tốt.
Đã 2 ngày rồi tôi không thấy Duy, có lẽ cậu ấy bận thì phải, thực sự tôi cũng không biết nữa. Nhưng nhắn tin, gọi điên thì không thấy có động tĩnh gì. Quả là 1 chuyện lạ, bình thường tôi gọi điên hay nhắn tin là cậu ấy hí hứng lắm mà, vậy mà giờ tôi chẳng thấy cậu ấy đâu.
Cảm giác như thiếu vắng một cái gì đó quan trọng vậy, không hiểu sao trong lòng lại cứ thấp thỏm không yên.Chẳng hiểu được cảm giác của bản thân nữa.
Có lẽ bản thân tôi đã xem Duy như một phần quan trọng, tôi nghĩ thế. Nhưng mà tôi không dám chắc về điều này.
Tình yêu đến đâu ai biết được, nhưng mà theo tôi thì tôi yêu Duy thật rồi, tôi luôn nhớ đến cậu ấy, 1 ngày không gặp hay nói chuyện với cậu ấy là tôi cảm thấy rất khó chịu. Một cảm giác rất bứt rứt.
Đúng, tôi bây giờ không còn trẻ con nữa, vị chi tôi cũng đã 30 tuổi rồi, đáng ra cái tuổi này nên có chồng con rồi.
Tóm lại tình cảm giữa tôi và Duy rất tốt, chuyện tôi yêu cậu ấy thì quả thật là không có chuyện gì cả.
Ừm, bản thân mình đã rung động, đúng. Có lẽ tôi nên đi tìm Duy để bày tỏ tình cảm của mình, cơ hội chỉ có một, không thể để tuột lỡ khỏi bàn tay này được.
-Ú, tớ đi làm nhé.
Cái Lan hiện tại đang ở cùng tôi trên nhà dì Hoa, nó hiện đang làm việc trong bệnh viện của Duy và Minh.
-Ừ, cậu ăn sáng chưa đấy?
Tôi hỏi.
-Chưa, tới bệnh viện rồi ăn luôn cũng được.
-Ừm, đi nhé.
Tôi vẫy tay chào.
-À, tớ có để cái laptop ở nhà cho cậu đấy, có gì cậu lấy mà chơi nhé.
Cái Lan nói rồi phòng thẳng lên chiếc xe máy.
Mọi người thật tốt với tôi, còn tôi thì chẳng tốt với ai. Sao cái số tôi có vẻ bất lực thế này nhỉ?
Thôi, cho qua, vào chơi điện tử một lúc cũng được. Dù sao cũng đang chán. Thật là con Lan chu đáo quá, biết tôi ở nhà buồn nên để laptop lại cho tôi chơi nữa.
Tóm lại là tôi yêu con Lan nữa,nhưng mà là theo cách tình bạn tình chị em, công thêm nói nhân hóa lên chứ không phải giới tính tôi có vấn đề. chấm hết.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95