Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ó thể nói chúng tôi và cô ấy rất có duyên, cảm nhận của riêng tôi là khi chụp cô ấy, tôi thấy ảnh của mình có hồn có có nét hơn. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại thấy thế. Chúng tôi quen nhau cũng như duyên số, rất tự nhiên. Rồi dần lại thân. Và cứ thế, chúng tôi lén chụp ảnh cô ấy, chụp rất nhiều. Vui có, buồn có, khóc có, nhí nhảnh có tất cả những hành động cô ấy làm đều được chúng tôi ghi lại không thiếu sót một thứ nào.
Ảnh cô ấy có khắp trong phòng rửa ảnh và nhà của tôi.Không chỉ là riêng tôi mà còn là điểm chung của cả nhóm. Tôi cảm thấy ông trời rất tốt khi đã cho chúng tôi quen biết cô ấy, ông đã ban cho chúng tôi 1 người bạn, một người để chúng tôi cảm thấy thân thiết. Một người đã đem lại nguồn cảm hứng.
Hoàng kể tiếp.
Những lời nói đó nghe rất chân thật nhưng sao tôi vẫn thấy rất nghi ngờ. Tôi không biết mình phải làm như thế nào nữa. Nhưng dù sao vẫn thấy rất xúc động khi nghe những lời này từ Hoàng.
-Đó quả là một câu chuyện hấp dẫn.
MC vừa lắng nghe vừa bình luận.
-Đúng, cũng chính vì thế mà lần này ảnh chúng tôi đi thi đề gửi ảnh có liên quan tới cô gái ấy. Đó coi như là một món quà bí mật mà chúng tôi muốn bật bí với cô ấy từ lâu.
Minh cười và cướp lấy míc của Hoàng mà nói.
Món quà gửi tặng tôi, cũng rất có thể phải không? Họ quý tôi nên mới muốn làm cho tôi bất ngờ.
Đúng, đúng thế, họ giấu tôi là vì muốn cho tôi bất ngờ.
Đâu phải những gì mình suy nghĩ cũng luôn là chính xác, đâu phải cái gì mình nghĩ cũng luôn đúng.
Vậy họ làm cho tôi quá nhiều rồi, tôi cảm thấy mình có lỗi với họ. Suốt ngày tôi chỉ biết bắt nạt mà chẳng hề thèm quan tâm đến họ nghĩ gì. Tôi quá vô tâm, tôi bồng bột, tôi thật tệ.
Nở một nụ cười tươi nhìn Minh, Hoàng và Duy. Họ cũng đang nhìn tôi, tôi rất vui, thực sự rất vui.
-Nếu 3 cậu vì muốn cám ơn một cô gái tốt như thế thì tôi đây cũng không hẹp hòi mà tranh giành giải thưởng với 3 cậu đâu.
Evan cũng thốt lên.
Có lẽ anh ấy cũng cảm động trước sự thật lòng của Duy Hoàng và Minh.
Tôi thấy mình thật hạnh phúc, hạnh phúc đến ngập tràn.
Có lẽ người nên cám ơn ông trời là tôi mới đúng, ông đã đem đến cho tôi những người bạn thật quá tuyệt vời.
-Ồ, mọi người không nên như thế, thực ra năm nay giải thưởng có thay đổi một chút.
Giọng MC vang lên đầy sự hứng thú. Điều đó khiến tôi và mọi người càng tò mò hơn.
Giải thưởng thay đổi, vậy nó thay đổi như thế nào nhỉ? Hay là cả 4 người đều đạt được giải thưởng như nhau? cũng có thể lắm chứ phải không?vì giải thưởng không như cũ mà.
Mong là thế, cả 4 người đều như nhau, chẳng mất hòa khí mà còn tốt nữa.
-Bây giờ chắc ai cũng đang tò mò lắm phải không nào? Vậy thì tôi xin tuyên bố luôn, chẳng để ọi người phải chờ lâu nữa. Năm nay, sẽ có giải đặc biệt, đó là giải thưởng để vinh danh những hình ảnh đẹp và xuất sắc …
MC bắt đầu dùng chiêu “câu hàng” cứ nói từ từ và còn ấp úng nữa chứ.
Thật khiến cho người ta tò mò chết đi được.
Hừ, MC mà là bạn tôi thì tôi đã phi thẳng lên cho 1 “chưởng” rồi.
Nhưng mà chỉ là tưởng tượng thôi chứ tôi đâu ngu mà hành động như thế cơ chứ he he.
Mong rằng cả 4 đều được giải thưởng cao nhất, như thế thì hay cực kì rồi. Tôi sẽ được “ké” nhiều hơn. Vì dù sao thì tôi cũng là người mẫu ảnh mà hehe, ít nhất cũng được 1 phần 10 tiền thưởng chứ nhỉ?
Không, không thể tính như thế được. Tôi là linh hồn của bức ảnh, vậy sao tiền công ít thế được.
Phải đòi tiền nhiều mới được. Lâu lâu mới có cơ hội ăn chặn tiền thì phải cố mà ăn chặn chứ.
Hà hà mà sau hôm nay tôi sẽ xin đi làm người mẫu ảnh.Rồi sẽ là người nổi tiếng, giàu sang. Vui quá.
-Mời Evan lên nhận giải thưởng.
Giọng MC vang lên.
Có phải anh ấy đã được giải đặc biệt không nhỉ?, nhìn Duy Hoàng và Minh có chút thất vọng. Haizz.
Nhưng thôi, còn giải nhất với giải nhì cơ mà. Thể nào cũng tốt hết.
-Chúc mừng cậu năm nay vẫn giữ nguyên vị trí. Giải nhất cuộc thi ảnh năm nay là của cậu. Xin mời ông Nguyễn Khiêm lên trao giải thưởng và cúp lưu niệm cho Evan.
Vậy là chỉ còn giải nhì và giải đặc biệt. Vui quá. Chắc chắn 3 người ai cũng có giải à.
Nhìn nét mặt của 3 người đều giãn ra và vui hẳn lên. Nhìn tất cả thành viên cua T2 nữa, ai cũng vui. Tôi cũng vui. Hôm nay là ngày vui, về phải đánh dấu trên lịch mới được.
-Và tôi xin tuyên bố, giải đặc biệt năm nay thuộc về bạn Duy, hoàng và cả Minh nữa. Vâng, năm nay không có giải nhì mà thay vào đó là 3 giải đặc biệt cực kì xuất sắc. Mời bà Mai Lan lên trao giải cho 3 thí sinh xuất sắc.
Khoảnh khắc này thật là vui.
-Này, lấy máy ảnh ra chụp lại đi.
Tôi cười tươi bảo Việt chụp lại.
-Ừ ừ.
Ôi vui quá, vậy là họ đều đạt được giải cao.
Nhìn ánh mắt ai cũng vui và hớn hở khiến tôi cũng vui lây.
Vui, sao hôm nay tôi vui nhiều thế không biết nữa.
Hạnh phúc quá đi
………
-Thế nào? tớ nói có đúng không? Nhất định đoạt giải là đoạt giải mà.
Duy cười tươi, mà không chỉ có cậu ấy mà là tất cả chúng tôi đều cười.
-Ừm.
Tôi cười và gục đầu nhẹ.
-Rầmm.
Hình như có một chiếc xe nào đó chạy lạc hướng đâm vào xe tôi thì phải, cảm giác bị bật sang một bên khiến tôi hoảng loạn.
Tôi cảm thấy đầu óc mình chao đảo, đầu tôi bị đập vào thành xe rất mạnh.
Đau quá, như muốn bể đầu ra vậy.
Tôi cảm thấy có gì đó là lạ mát mát ở trán. Không rõ nước từ đâu chảy xuống má tôi, tôi đưa tay mình lên trán.
Một màu đỏ tươi, là máu, máu chứ không phải nước.
Đầu óc tôi xoay xoay như chong chóng, hai mắt tôi nặng trĩu. Cảm giác mất đi máu quá nhiều khiến tôi lịm dần.
Tai tôi ù đi, cứ như có gió rất lớn đang thổi một bên vậy.
Tôi buồn ngủ quá, không thể chịu được nữa rồi.
Cảm giác như có người đang gọi tên tôi, có người đang ôm tôi rất chặt, tôi cảm giác được vị của nước mắt thấm vào miệng mình. Nhưng tôi không tài nào mở mắt được nữa.
Có lẽ tôi sẽ chết.
Không, tôi không muốn chết, tôi đang rất vui, tôi hạnh phúc và yêu đời.
Tôi còn chưa làm gì được ọi người
Tôi còn chưa kịp có người yêu, tôi còn chưa có chồng, chưa có cháu cho ba mẹ bồng bế mà. ( viết xong cái nì mình cười hì hì )
Tôi còn chưa hiểu được cái cảm giác hạnh phúc bên gia đình nhỏ bé của mình.
Còn chưa cảm nhận hết những ngày của quãng đời học sinh, còn chưa có mối tình học sinh nào nữa.
Từ xin lỗi và cám ơn tôi chưa dùng đủ. Tôi còn nhiều điều muốn nói với mọi người lắm.
Tôi không muốn, tôi không thích chết. Tôi phải sống, nhất định phải sống.
Tôi muốn mình mở mắt ra nhìn mọi người, nói một câu rằng tôi không sao. Nhưng tôi chẳng thể làm được, người tôi như không còn sức sống nữa. Cảm giác người cứ dần mê man bất tỉnh.
Phải cố mở mắt ra.Nhưng mà không được, tôi không thể gắng gượng được nữa rồi.
14 năm sau.
Mệt quá, hôm nay là ngày gì thế này. Chẳng thể dậy nổi.
Cũng chẳng mở mắt ra được, người cũng bất động cứ như thể không còn xương sống.
-Bác gái, Ú tỉnh rồi.
Có tiếng nói rất thân quen vang lên
Rõ ràng tôi chỉ mới ngủ một giấc thôi chứ có bị gì đâu mà lại nói như thế cơ chứ. Cứ như tôi chết đi sống lại không bằng.
-Nó tỉnh lại rồi à? con báo ọi người đi.
Chất giọng mẹ tôi không lẫn vào đâu đang nói, có vẻ đang vui lắm. Chắc là mua vé xổ số trúng hoặc là được tiền.
Tôi cũng muốn chia tiền, nhưng mà sao thế này, tôi chẳng thể mở mắt ra mà cũng chẳng thể cử động được người.
Chả nhẽ tôi có bệnh trong người ư?
Tôi nhớ rằng, mình đang rất vui. Đang đi trên xe thì bị tai nạn, rôi tôi ngủ cho đến bây giờ thì tôi tỉnh dậy.
-Ú tỉnh rồi hả cô?
-Ừ, hình như nó tỉnh rồi thì phải.Cháu lại đây xem thử đi Minh.
Giọng mẹ tôi đang nói chuyện.
Cảm giác người yếu đuối thật là khó chịu, không thể nói, không mở mắt, không cử động được. Con người chẳng khác gì người chết, chỉ mỗi cái khác là nghe được, cảm nhận được một số thứ. Híc thà chết còn hơn sống như thế này, vừa khó chịu, lại không cảm nhận được gì và lại còn làm phiền gia đình nữa.
-Cô ấy chỉ có dấu hiệu tỉnh lại thôi, chắc cũng phải 1 2 ngày nữa thì cô ấy mới có thể tỉnh lại thật sự cô ạ.
Giọng Minh vang lên, nhưng sao giọng nói lại khác thế không biết.
Chắc tại vì tôi đang bệnh nên mới nghe khác, mà cũng không hẳn là thế, giọng mẹ tôi tôi nghe rất bình thường. Kệ đi, không quan tâm.
Mà cậu ấy bảo một hai ngày nữa tôi mới có thể tỉnh lại thật sự.
Đúng, tôi bị tai nạn giao thông, có lẽ tôi vừa phẫu thuật xong nên mới như thế.
Thật là số sao mà xui xẻo thế không biết, tự nhiên đang vui vẻ lại bị tai nạn, mà lại còn là tai nạn nặng khiến phải vào viện nữa, đã thế lại còn bất tỉnh nhân sự đến bây giờ mới tỉnh lại được nữa chứ.
Số tôi năm nay bị sao chiếu thật rồi.
********************
-Vậy bác và Lan cứ về nhà nghỉ đi, có gì cháu sẽ ở lại trông Ú cho.
Giọng Minh vang lên, tôi nghĩ là thế bởi vì bây giờ thôi không thấy gì cả.
-Như vậy thì phiền cháu quá.
Giọng mẹ tôi nói khá nhẹ nhàng,
Híc mẹ nói còn ngọt ngào hơn nói với tôi. Tôi ghen tị quá.Kiếp sau có đầu thai làm con người, tôi quyết đính sẽ xin thượng đế cho làm trai đẹp.
Ơ nhưng mà mẹ tôi thì đã già, chồng con đủ cả rồi thì làm sao mà như mấy cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh được. Đúng là đầu óc tôi hay tưởng tượng lung tung quá.
-Không sao đâu cô ạ, đó là niềm vui của cháu mà.
Giọng Minh vang lên đều đặn, chăm sóc bệnh nhân thì thực đó là một công việc chẳng lấy làm thú vị hay vui vẻ gì. Nhưng mà gì thì gì cũng là trường hợp ngoại lệ chứ nhỉ? Ví dụ như chăm sóc cho tôi thì phải lấy làm vinh hạnh chứ. hà hà.
Híc, mệt quá. Lại buồn ngủ nữa rồi. Thôi đi ngủ vậy, có gì khỏe xong sẽ khác.
+++++++
Tôi chợt tỉnh giấc khi có người đắp chăn ình và cầm lấy tay tôi. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của người lạ nào đó.
Bởi vì tôi không nhìn thấy, bởi vì chẳng nghe được giọng nói, cũng không thể cảm nhận được gì nên tôi chẳng hề biết người đó là ai.
-Ú, tớ Hoàng đây.Cuối cùng thì cậu cũng sắp tỉnh lại rồi, thật là mừng quá. Nghe tin cậu tỉnh lại làm tớ rất vui. Đã 14 năm nay cậu nằm yên như thế này, cậu có biết là tớ buồn và thất vọng lắm khi nghe tin cậu sẽ sống đời sống thực vật mãi mãi và chỉ khi nào ý thức cậu tỉnh dậy thì cậu mới có thể tỉnh lại được không? Nhưng mà may mắn là cuối cùng thì công sức nghiên cứu để chữa bệnh cho cậu của Minh và Duy cũng đã hoàn thành và cậu đã tỉnh lại, mừng thật.
Hoàng khẽ thở dài, giọng có vẻ buồn nhưng cũng xen lẫn niềm vui trong đó.
Cậu ấy nói gì thực sự tôi không hiểu một chút nào. Gì mà 14 năm qua tôi sống đời sống thực vật cơ chứ?
Chả nhẽ tôi bị bệnh đã 14 năm nay rồi ư? Không thể nào, làm sao có thể như thế được. Tôi nhớ tôi chỉ bị chấn thương nhẹ thôi mà, làm sao lại như thế cơ chứ.
Rồi còn nghiên cứu chữa bệnh nữa. Chả nhẽ Duy và Minh trong 14 năm qua nghiên cứu để tìm cách chữa bệnh để tôi có thể tỉnh lại ư? Vậy họ theo nghề bác sĩ nghiên cứu à?
Tôi thực là tôi không thể ngờ được.
Tôi cảm thấy chới với, thực sự tôi chẳng hiểu một cái gì hết cả.
Cảm giác không hiểu được chuyện gì là thế này đây, híc, sao cái gì quan trọng tôi đều là người biết cuối cùng vậy chứ.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95