Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
hưng thôi, chân lí vẫn còn đấy thì không việc gì phải sợ hết.
Trời sinh ta ra sơ sài che che giấu cái nhân tài bên trong cơ mà. hà hà. Tuy tôi xấu nhưng trình độ thì rất siêu cấp. Vài bữa có lớn, có kiếm chồng cũng thoải mái chứ, nhà bình thường nếu không nói là nghèo, người bình thường nếu không nói là xấu và trình độ thì siêu cấp nếu không nói là siêu phàm hà hà.
-Suy nghĩ gì mà cười ghê thế? thấy trai đẹp cái mặt háo hức ghê nhỉ?
Duy liếc xéo nói đểu tôi.
Hừ, cái tên này không được cái gì ngoài biệt tài nói xóc người khác. Thế có đáng ghét không cơ chứ?
-Đúng thì sao mà sai thì sao? Chả nhẽ cậu ghen.
Tôi vừa nói vừa thách thức. Ai bảo cứ thích nói tôi mà gì. Nếu như hắn là “ vỏ quýt giày” thì tôi đây là “móng tay nhọn” khà khà. Tôi sẽ chém cho đến khi hắn không còn mặt mũi nào dám nói nữa thì mới thôi.
-Nếu tớ ghen thì sao?
Duy quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi nói có vẻ khá nghiêm túc.
Híc cái ánh mắt ấy, liệu bây giờ ai là “vỏ quýt giày” và ai là “móng tay nhọn” đây cơ chứ. Cái vẻ đẹp của cậu ta tôi đâu có phủ nhận đâu mà lại hành động như thế cơ chứ. Muốn hại con người ta sao? Đã biết tôi như thế rồi còn dám “mê hoặc” tôi nữa chứ. Chết mất.
Mà lời nói và hành động lại đi với nhau cùng một lúc lại khiến cho con người ta cảm thấy khó xử.
Tôi và Duy quen nhau cũng 3 tuần là cùng, suốt ngày chí chóe cãi vã thì sao yêu nhau được mà đòi ghen. Hừ, dám trêu tôi cơ.
Nhưng …nhưng mà lỡ cậu ta thích tôi thật thì sao? cũng có thể lắm chứ.Phải, rất có khả năng. Mà thế thật thì số tôi khổ mất. Ôi trời ơi.
Hơn nữa lại còn dùng giọng nói nghiêm túc như thế nữa.
Nếu hiểu nhầm thì “quê” lắm. Nhưng mà hành động thế thì sao mà không hiểu nhầm được cơ chứ.
Mặt tôi đỏ lên rồi hay sao ý, cảm giác da mặt đang dần nóng lên.
Ngại quá đi ….
-Tớ khát nước, đi lấy cho tớ ít nước.
Tôi bèn đánh trống lảng sang vấn đề khác. Những lúc như thế này thì đành phải dùng tới hạ sách đó thôi.
*****************
Nhưng thôi, chân lí vẫn còn đấy thì không việc gì phải sợ hết.
Trời sinh ta ra sơ sài che che giấu cái nhân tài bên trong cơ mà. hà hà. Tuy tôi xấu nhưng trình độ thì rất siêu cấp. Vài bữa có lớn, có kiếm chồng cũng thoải mái chứ, nhà bình thường nếu không nói là nghèo, người bình thường nếu không nói là xấu và trình độ thì siêu cấp nếu không nói là siêu phàm hà hà.
-Suy nghĩ gì mà cười ghê thế? thấy trai đẹp cái mặt háo hức ghê nhỉ?
Duy liếc xéo nói đểu tôi.
Hừ, cái tên này không được cái gì ngoài biệt tài nói xóc người khác. Thế có đáng ghét không cơ chứ?
-Đúng thì sao mà sai thì sao? Chả nhẽ cậu ghen.
Tôi vừa nói vừa thách thức. Ai bảo cứ thích nói tôi mà gì. Nếu như hắn là “ vỏ quýt giày” thì tôi đây là “móng tay nhọn” khà khà. Tôi sẽ chém cho đến khi hắn không còn mặt mũi nào dám nói nữa thì mới thôi.
-Nếu tớ ghen thì sao?
Duy quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi nói có vẻ khá nghiêm túc.
Híc cái ánh mắt ấy, liệu bây giờ ai là “vỏ quýt giày” và ai là “móng tay nhọn” đây cơ chứ. Cái vẻ đẹp của cậu ta tôi đâu có phủ nhận đâu mà lại hành động như thế cơ chứ. Muốn hại con người ta sao? Đã biết tôi như thế rồi còn dám “mê hoặc” tôi nữa chứ. Chết mất.
Mà lời nói và hành động lại đi với nhau cùng một lúc lại khiến cho con người ta cảm thấy khó xử.
Tôi và Duy quen nhau cũng 3 tuần là cùng, suốt ngày chí chóe cãi vã thì sao yêu nhau được mà đòi ghen. Hừ, dám trêu tôi cơ.
Nhưng …nhưng mà lỡ cậu ta thích tôi thật thì sao? cũng có thể lắm chứ.Phải, rất có khả năng. Mà thế thật thì số tôi khổ mất. Ôi trời ơi.
Hơn nữa lại còn dùng giọng nói nghiêm túc như thế nữa.
Nếu hiểu nhầm thì “quê” lắm. Nhưng mà hành động thế thì sao mà không hiểu nhầm được cơ chứ.
Mặt tôi đỏ lên rồi hay sao ý, cảm giác da mặt đang dần nóng lên.
Ngại quá đi ….
-Tớ khát nước, đi lấy cho tớ ít nước.
Tôi bèn đánh trống lảng sang vấn đề khác. Những lúc như thế này thì đành phải dùng tới hạ sách đó thôi.
Duy chắc cũng hiểu được.
-Xin chào tất cả mọi người.
Lại một bà chị xinh gái cầm míc lên gây sự chú ý. Hình như hôm nay ở đây không có ai xấu trừ tôi thì phải. Tủi thân quá đi.
-Như thường lệ năm nay cuộc thi ảnh lại được mở ra để quy tụ những người yêu ảnh đến tham gia và trao đổi kiến thức. Trong những ngày ngắn ngủi, chúng tôi đã nhận được rất nhiều bức ảnh từ khắp mọi nơi trên đất nước Việt Nam và cả những người yêu ảnh ở nước ngoài trên thế giới. Đó quả là một điều đáng trân trọng.
Chà, nghe nói thế này thì có lẽ cuộc thi này có tầm quốc tế rồi, thế mà tôi không biết gì hết hu hu.
-Gì mà mặt mày nhăn nhó thế hả? nước đây.
Duy đi đến cạnh tôi.
-Chị kia là ai thế?
Tôi tò mò hỏi Duy.
-Chị Lam, người tài trợ cho cuộc thi này. Là một người có máu mặt trên thương trường đấy.
Duy vừa uống 1 ít rượu nho vừa nói với tôi.
Chà, quả là tài ba ghê, mới trẻ mà đã thành công như vậy rồi. Tôi ước mình sau này cũng được như chị ấy.
-Cậu đi thế này có chắc đạt giải không?
Tôi hỏi một câu vu vơ.
-Cũng không thể nói trước được điều gì, nhưng tớ mong là được giải nhất bởi vì đây là bức ảnh tớ thích nhất từ trước đến giờ.
Chà, có vẻ đây là một bức ảnh đẹp đây. Hà hà nhất định phải kiếm ké tiền giải thưởng với Duy mới được, ít nhất cũng được một bữa ăn no nê chứ nhỉ?
-Được giải thưởng là phải khao lớn đó nha.
Tôi cười tươi.
-Lại nghĩ đến ăn uống nữa, sống với cậu được gần 1 tháng mà tớ chả thấy cậu suy nghĩ gì cho lớn lao một chút. Suốt ngày chỉ biết ăn thôi, đã thế lại còn bướng bỉnh nhiều chuyện.
Hơ tôi đâu có tồi tệ đến thế đâu mà Duy lại nói như vậy nhỉ? Tôi đâu chỉ biết ăn, tôi nấu ăn ấy người này để kiếm tiền cơ mà. Còn chuyện bướng bỉnh và nói nhiều thì đó là bản tính từ xưa đến nay của tôi mà, người ta bảo “bản tính khó rời” đâu có sai đâu. Vị chi có trách thì trách ông trời vì sinh ra đã cho tôi cái tính như thế thôi chứ sao lại đi trách tôi cơ chứ.
-Mất cả cảm tình, cậu không lúc nào là không chê tớ.
Tôi bĩu môi nhìn Duy.
-Có sao nói vậy chứ có gì mà phải giận chứ.
Còn dám nghĩ tôi giận nữa chứ, xấu tính quá.
-Tớ đâu nói tớ giận đâu,tớ còn cám ơn cậu không hết nữa là. Cậu vì muốn tốt cho tớ nên mới nói những lời như thế để tớ sữa chữa. Tớ biết mà.
Tôi liếc mắt và dùng những lời châm biếm nói với Duy. Hừ đáng ghét.
-Biết thế thì tốt.
Ực ực, cậu ta nghĩ là tôi muốn cám ơn cậu ta thật sao?đúng là đồ điên, ai thèm cám ơn chứ.Có chết cũng không bao giờ cám ơn. xí.
Nhưng mà nãy giờ mãi nói chuyện với Duy mà chả để ý đến mọi chuyện xung quanh, hình như sắp đến lúc quan trọng nhất của buổi lễ thì phải, thấy không khí im lặng đến đáng sợ.
-Chuẩn bị trao giải rồi.
Minh và Hoàng từ xa đã đi đến.
Thế thì tôi đoán không sai rồi hihi, trao giải, cầu mong ấy người này được giải để tôi được ké một chút.
-Nghe nói năm nay giải thưởng có thay đổi thì phải.
Hoàng nói.
-Ừm,có nghe nhưng chưa biết sự tình thế nào.
Minh cũng gật đầu.
Giải thưởng có thay đổi cơ à? chà chà chắc là thông tin nội bộ lại bị lọt ra ngoài đây mà. Nhưng dù sao cũng chỉ mong họ có giải là được chứ thay đổi gì thì tôi không muốn quan tâm.
++++++++++
Đã trao xong hết tất cả, chỉ còn giải ba, giải nhì, giải nhất và giải đặc biệt mà thôi. Ôi tò mò chết đi được, nhiều tác phẩm được đưa ra rất đẹp, đẹp đến mê người.
Lo quá, không biết họ có được giải không biết, các tác phẩm thì ngày càng xuất sắc, chắc lần này sợ ăn dưa bở quá.
-Mời bốn bạn: Đoàn Duy, Nguyễn Văn Huy Hoàng, Trần Tiến Minh, Evan ( hơ bây giờ mới để lộ họ tên nhân vật chính, mình thâm độc thật khà khà ) lên bục trao giải.
Giọng nói của MC vang lên.
Duy, Minh, Hoàng. Có phải 3 người đang đứng cạnh tôi đây không nhỉ?
Họ từ từ bước lên bục.
Vậy chính là 3 người này rồi, ít nhất thì chỉ còn lại 3 giải cao nhất, vậy thì họ cũng được giải khá cao rồi.
Ý còn cả anh đẹp trai cũng lên nữa, chà chà vậy hẳn anh ấy cũng là 1 nhà chụp ảnh chuyên nghiệp rồi hi hi.
Mà tôi nhìn đi nhìn lại thấy Duy, Hoàng, Minh suốt ngày cầm lấy cái máy ảnh không rời thì ra là vì lí do này. Nhìn không ra gì mà cũng khá phết hi hi.
-Sau đây mời mọi người chiêm ngưỡng 4 tuyệt tác của năm nay.
Trước mặt tôi hiện ra 4 tấm hình.
Rất ngạc nhiên
Sững sờ.
Thất vọng.
Tôi chẳng biết nói gì trong lúc này.
Bất động.
*******************
Tác phẩm đầu tiên là của Duy.
1 tấm chụp một cô gái mang bộ đồ đen, ngón tay cô xếp lại thành hình trái tim và nhìn lên phía mặt trời, xung quanh là một bờ cỏ xanh tươi. Rất đẹp, mọi chi tiết đều rất hoàn hảo.
Và người trong ảnh tôi đoán không nhầm chính là tôi, đó chính là buổi chiều Duy, Minh và tôi cùng đi ra phía ngoại ô chơi.
Bức hình tiếp theo là của Minh.
Một cô gái đang cầm trên một bó sen, có vẻ cô rất thích chúng thì phải, chính vì thế cô mới cười nụ cười nhìn rất đẹp.
Và bức hình đó, nhân vật chính lại là tôi.
Tiếp đó
Một cô bé ngồi tựa đầu vào gốc cây, dáng vẻ buồn phiền,xung quanh là màn đêm u tối, nhìn dáng vẻ vô cùng cô đơn. Nhìn bức hình ta lại thấy đồng cảm với người ở trong ảnh.
Nhưng người ở trong bức ảnh đó lại chính là tôi.
Tôi đã hiểu rồi, vì sao mấy người này lại thường dắt tôi đi đây đó, vì sao họ lại bám lấy tôi không thôi. Vì sao lại thường xuyên nhìn tôi rồi loay hoay với cái máy chụp ảnh. Vì sao nhất định phải đưa tôi đến đây.
Tôi đã hiểu tất cả, nhung sao tôi thấy cái sự thật này nó khó khăn và khó chấp nhận đến thế.
Họ vì cuộc thi nên mới đối xử với tôi.Hóa ra họ lợi dụng tôi để đạt được ý mà mình muốn.
Thế mà tôi lại ngu ngơ tin rằng họ xem tôi là bạn bè.
Rằng họ tốt với tôi vì yêu quý tôi
Những suy nghĩ đó là sai lầm, sai lầm hết sức nghiêm trọng.
Tôi đứng im, nước mặt rơi. KHông được, tôi không thể yếu đuối như thế này, tôi không được khóc.
Nhưng sao nước mắt cứ rơi thế này? tại sao nước mắt không chịu ngừng lại. Bản thân đã không muốn rơi nước mắt nửa cơ mà. Tại sao lại khóc nấc lên thế này.
Tôi cúi đầu xuống, tôi không muốn ai trông thấy bộ dạng này của mình.
-Quả là 4 tác phẩm tuyệt vời, nhưng chúng tôi có chút tò mò, vì sao 3 tấm hình của Duy, Hoàng và Minh thì người mẫu ảnh trong đó có nét rất giống nhau.Ba bạn có thể trả lời được không?
Giọng MC vang lên bên tai tôi.
-Chào tất cả mọi người, xin cho tôi được nói ra vài điều về cả 3 bức ảnh trên. Thưc ra cô gái trong ảnh này là 1 người, nhưng chỉ khác là người chụp và cảnh vật mà thôi.
Duy trả lời, giọng cậu ấy vang lên đầy sức sống.
-Ồ, quả là một điều thú vị. Các bạn có thể kể rõ hơn chứ.
MC dường như có thể hiểu được tâm tư của người khác thì phải, hỏi một câu ất hay.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95