Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
hấm thoắt thời gian trôi qua cũng thật nhanh, vậy mà đã 2 tuần trôi qua rồi.
Tôi và Minh vẫn sống với nhau một cách bình thường. Hoàng có ý định chuyển sang nhà tôi nhưng không không chịu., hơn nữa Duy và Minh cũng phản đối quyết liệt nên Hoàng liền mua một căn nhà gần với nhà tôi. Mà nói thẳng là đôi diện với nhà Duy.
Minh cũng đã tậu một căn nhà bên cạnh nhà tôi nhưng cậu ta vẫn ở lì không chịu chuyển đi, suốt ngày cứ biện lí do đã đưa tiền rồi. Tôi bảo sẽ trả lại thì không chiu. Thật đáng ghét.
Duy vẫn sang nhà tôi ăn trưa đều đặn mỗi ngày rồi ở lại chơi đến đêm mới chịu về để đi ngủ.
Hoàng lại khác, suốt ngày cứ đòi đi theo tôi, trừ phi tôi đi vệ sinh chứ ngoài ra không có phút giây nào tôi được yên.
Chả hiểu nỗi hàng xóm trước đây của tôi thế nào mà chịu bán nhà nhanh như vậy. mà tôi nghĩ là giờ để tậu 1 ngôi nhà thì hơi khó khăn vì nền kinh tế biến đổi. Thế mà mấy người này làm thế thì quả thật tôi chả hiểu được gì luôn haizz.
Chỉ tiếc rằng bản thân mình không giàu như người ta mà thôi. Ôi cái cuộc đời này.
+++++++
Sáng nay tôi dậy khá sớm, có thể nói là sớm nhất nhà. Mới có 6 giờ nhưng tôi lại không ngủ được.
Tuy chưa xuống nhà nhưng mà tôi đoán chắc tôi dậy sớm nhất. Vì dạo này mấy con người đó không hiểu sao cứ suốt ngày tụm ba tụ bảy bàn luận gì đó mà không cho tôi tham gia.
Họ chỉ được cái tốt tính là chiều nào cũng được đi chơi ké. Nhưng đi đến tối khuya mới về.
Mà cũng chính vì vậy nên tôi mới không đi kiếm việc làm thêm, hơn nữa khi kể chuyện với mẹ về việc tính đi làm thêm thì mẹ tôi lại không cho. Nên thôi, ở nhà hầu hạ nấu ăn ấy người này lấy tiền lương vậy.
Vừa không quá khổ mà lại có thêm thu nhập, coi như đó là việc làm thêm vào hè.
Thôi giờ chả muốn suy nghĩ gì cho nhiều. Xuống nhà chuẩn bị đồ ăn thôi, coi như tạo ấy con người này một điều ngạc nhiên vậy.
-Ú nhà ta hôm nay dậy sớm quá nhỉ?
Duy từ đâu chạy đến nói làm tôi hoảng hốt giật mình.
Cứ tưởng mấy con người này còn ngủ như heo, ai ngờ mới sớm đã dậy rồi. Mà sao hôm nay cậu ta sang nhà tôi sớm thế nhỉ? Không biết có phải là chuyện mờ ám gì không đây.
-Ừ, sao hôm nay dậy sớm qua nhà tớ làm gì thế?
Tôi tò mò hỏi.
-À, hôm nay có chuyện nên đành phải dậy sớm. Tớ đang định lên gọi cậu dậy mà ai ngờ cậu dậy rồi.
Duy cười hì hì.
-Thế à?
Tôi hỏi một câu vu vơ.
-Ừ, vào ăn cơm thôi, mọi người đang chờ cậu.
Duy kéo tay tôi đi nhanh hơn vào phòng bếp.
------
Tôi sững người, thật là không biết hôm nay là ngày gì nữa. Nghĩ đi nghĩ lại thì đâu có chuyện gì quan trọng đâu cơ chứ. Hay là có sinh nhật của ai mà tôi không nhớ?
Không phải, nhất định hôm nay không phải là sinh nhật. Nhưng vậy hôm nay là ngày gì mà cả 8 người này đã tụ tập ở nhà tôi từ lúc sáng sớm thế này. Đã thế còn tự chuẩn bị đồ ăn rồi còn gọi tôi xuống ăn nữa.
Rùng mình một cái, chắc chắn họ có điều gì nhờ vả cần tôi giúp rồi đây. Tôi đoán thế đấy.
Nhưng thôi, không thể cho họ biết tôi phát hiện ra kế hoạch của họ được, nếu không họ sẽ bắt ép tôi làm à xem. Phải thận trọng mới được.
-Hôm nay có chuyện gì mà mấy cậu đến nhà tớ sớm thế.
Tôi cười tươi rồi ngồi thẳng xuống ghế làm như chưa có gì vừa xảy ra.
-Thì lâu lâu làm một bữa cho cậu bất ngờ thôi.
Bất ngờ? tôi thật là trong tâm không hề nghĩ tới điều này. Tôi thực là không tin họ lại tốt bụng như vậy. Sống với nhau không lâu nhưng ít nhất cũng hiểu được bản tính của mấy con người này chứ.
-Thật á, các cậu làm tớ nghi ngờ thì đúng hơn.
Tôi cười cười, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lần lượt từng người.
-Làm gì có.
Tất cả cùng đồng thanh nói.
Đấy, lại cùng nói nữa cơ mà, sao không nghi ngờ cho được. Tôi đoán quả không sai mà. Chắc chắn là thế.
-Nói cũng đồng thanh sao lại chối.
Tôi khoanh hai tay trước ngực.
-Thôi không nói nhiều, ăn đi, sáng nay có món ngon mà.
Hoàng tự nhiên đưa cho tôi ổ bánh mì bắt tôi ăn, hừ, đáng ghét.
Mấy người này chỉ biết bắt nạt tôi mà thôi chứ đâu biết gì hơn. Tội nghiệp cái thân già này của tôi quá đi. hức hức. * một phút mặc niệm của Ú bắt đầu *
Nhưng thôi, cái quan trọng là ăn vì mì rất ngon. Món ngon đã vào miệng tôi thì chỉ có đi vào chứ không thể đi ra. Phải ăn lấy sức chống mấy con người này.
Đúng, phải ăn. ăn nhiều mới làm được việc lớn.
-Ú này. tớ cho chuyện này muốn nói với cậu.
Minh nhìn tôi thăm dò.
Thật là đúng lúc con người ta đang ăn ngon lại nói là sao thế không biết. Nhưng nhìn ánh mắt cậu ta nhìn tôi thì có lẽ là nghiêm trọng lắm thì phải. Mà không hẳn lắm, cái ánh mắt đó cũng không phải là quá quan trọng.
Hay là lại nhờ vả gì?
Ôi chết vì tò mò mất.
------
Tôi nuốt nước bọt nhìn Minh
-Có gì đâu mà cậu làm bộ mặt hình sự thế chứ.
Minh cười sảng khoái.
Nhưng mà cậu ta càng cười thì lại càng làm tôi sợ hơn. Ôi.
-Cậu nói làm tớ sợ.
Tôi đành thú nhận,
-Ha ha, chỉ là hôm nay tụi này chuẩn bị sớm là vì muốn rủ cậu đi chơi sớm thôi. Chẳng qua thấy cậu sợ nên trêu cho vui ý mà.
Hoàng giải thích.
Phù, hết cả hồn. Tưởng có chuyện gì quan trọng nữa chứ. Cụt hứng.
-Vậy đi đâu?
Tôi tò mò hỏi.
-Đi tới buổi trao giải cuộc thi ảnh.
Hoàng cười nhìn rồi xoa đầu tôi.
Chà, cuộc trao giải ảnh, chắc chắn sẽ có nhiều anh đẹp trai à xem hí hí. Thích thật, dạo này máu mê trai đẹp của tôi tăng lên hơi nhiều mà không thể kiềm chế được. Muốn kìm nén nhưng mà không được, nhưng thôi không muốn nhắc. Mê mấy anh đẹp trai đâu phải tội đâu chứ.
Mà nhắc đến thi ảnh, vậy là họ có dự thi phải không nhỉ? Đúng rồi, chính xác là thế. Trong nhà Duy có 1 cái huy chương rất đẹp, tôi hỏi thì anh ta bảo là dự thi cuộc thi chụp ảnh hằng năm. Hà hà đúng rồi, chắc chắn những người này thi nên mấy ngày nay mới tụm ba tụm bảy lại bàn tán như thế.
Nhưng mà không hẳn, thế thì có gì đen tối đâu mà mấy người này lại không cho tôi xem cùng chứ. Đáng nghi ngờ.
-Mấy cậu dự thi à?
-Tất nhiên rồi, hôm nay là ngày trao giải nên tụi này muốn cậu đi cùng cho vui ý mà.
-Có thiện chí đấy, ừ thì đi. Mấy giờ?
Tôi hỏi.
-Ừm sáng nay trao giải, đoạn 8 giờ buổi lễ sẽ bắt đầu.
Minh cười trả lời.
Haizz thật là tôi cứ là người biết cuối cùng, đáng ghét thật.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95