Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ậu đứng phía mặt trời lên đi, chụp thế cho đẹp. Rồi đứng dang tay ra nữa
Minh bảo tôi
-Ừ.
Tôi và Minh cùng chạy lui chạy tới chụp ảnh. Thật là không biết cậu ta học đâu ra nhiều kiểu chụp ảnh thế không biết. Làm tôi tạo kiểu mệt muốn chết. Uống hết cả chai nước mà vẫn khát nước
Nhưng mà cái quan trọng là tôi có hứng chụp và Minh cũng như vậy.
Cũng chính vì thế mà mặt trời lên à hai đứa vẫn còn loay hoay chụp ảnh từ kiểu này sang kiểu khác.
-Thôi không chụp nữa, mệt quá.
Tôi than thở, đồng thời nằm lên tấm khăn cho thẳng lưng. Mỏi quá, đúng là có chụp ảnh nhiều mới thấu hiểu được nỗi khổ của người mẫu chụp ảnh.
-Ừ thì thôi, nghỉ cũng được, hôm nay thế cũng nhiều rồi.
Minh cười.
-Nằm một cái thật là thoải mái.
Tôi dang tay ra nhắm mắt lại hít thở không khí.
-Bỏ tay chỗ khác cho ngồi cái coi.
Minh đánh nhẹ vào cánh tay tôi.
Thật là nằm thoải mái tí mà cũng không cho, đáng ghét thật. Nhưng mà kể ra thì tôi cũng hơi vô duyên thật, nằm hết cả cái khăn rồi. Thôi thì đành xích qua một chút vậy, dù hơi chật nhưng đỡ hơn là vô duyên như hồi nãy.
-Biết nghe lời thế là tốt.
Minh nhìn tôi cười rồi cũng nằm xuống.
Thật là không biết cậu ta vô tư hay là có âm mưu thế không biết, cảnh này hình như tôi được xem trên phim hơi bị nhiều. Nhân vật nam chính sau khi nằm gần nữ chính thì sẽ vờ quay qua rồi kiss một cái. Chà chà nhìn trong phim thì công nhận là lãng mạn thật đấy, nhưng mà ngoài đời thế này thì chết mất.
-Cậu ngồi dậy cho tớ nằm rộng rãi với, người gì đâu mà …
Tôi quay qua nhìn Minh với ánh mắt có vẻ là không vừa ý.
-Cậu là con gái thì phải giữ ý tứ chứ.
Minh quay sang nhìn tôi với ánh mắt như cái kiểu thách thứ người khác đánh người.
Cái đồ mới suy nghĩ tốt cho cậu ta được tí thì cậu ta lại dùng ánh mắt và lời nói như vậy làm con người ta mất hết cả cảm tình. Có lẽ tôi và Minh không hợp nhau rồi.
À mà cậu ta nói cũng đúng, hình như tôi hơi quá thật, thôi thì đành phải lép vế vậy, cố gắng nhịn nhường cho Minh nằm cạnh chứ không cậu ta mà điên lên bỏ về một mình thì tôi cũng chết không kịp than thở ý chứ.
------
Lật lên bí mật
Tự nhiên tôi cảm thấy nhớ gia đình kinh khủng.
Cái cảm giác cô đơn không có ai quan tâm thật là đau khổ. Bây giờ dường như thấy một nụ cười, một câu mắng yêu của mẹ lại vô cùng khó khăn.
Tôi thèm cái cảm giác sống cùng gia đình, được ba mẹ che chở chăm sóc, có bạn bè thân thiết bao nhiêu năm sông bên cạnh, luôn biết chia sẻ cho nhau, giúp nhau vượt qua mọi khó khăn.
Còn bây giờ tôi sống trong một cái không gian buồn tẻ, có chuyện buồn cũng chẳng thể nói cùng ai, muón tâm sự cũng chỉ biết suy nghĩ một mình.
Đúng là sông có khúc người có lúc, chẳng bao giờ thượng đế cho con người ta cảm thấy hạnh phúc mãi mãi cả.
-Này, cậu suy nghĩ gì thế?
Minh cắt ngang suy nghĩ trong đầu tôi.
-Chỉ là nhớ gia đình thôi mà.
Tôi nhìn Minh mỉm cười.
-Gia đình sao?
Minh hỏi tôi một cách ngạc nhiên và có chút gọi là tò mò.
-Ừ. Tôi khẽ nói. Tớ nhớ những tháng ngày trước đây, luôn sông trong một gia đình vui vẻ ấm áp luôn có người thân bảo ban che chở.
-Thế tại sao bây giờ cậu lại sống một mình trong căn nhà ấy?
Minh lại hỏi tiếp
-Đó là nhiệm vụ chứ thực tớ không hề muốn điều đó một chút nào.
Tôi thở dài.
-Cậu thật lạ
Minh cười, 1 nụ cười có vẻ hơi trớ trêu và chua xót.
Đúng là con người thật quá khó hiểu, thực thì có gì đâu chứ, chuyện một đứa con gái nhớ nhà không phải là chuyện lạ cho lắm, hơn nữa tôi vốn là một con bé đa sầu đa cảm thì chuyện như thế này là chuyện quá chi hết sức bình thường.
-Thực ra tớ cũng chẳng hề biết đến cảm giác một gia đình hạnh phúc là gì cả. Mà cũng không hề muốn biết. Hơn nữa cũng không chỉ riêng mình tớ, cả nhóm cũng thế thôi, ai cũng có 1 hoàn cảnh gia đình hết.Nhưng nhờ vậy mà bọn tớ mới hiểu nhau hơn và chơi thân với nhau đến tận bây giờ.
Minh kể cho tôi nghe một cách nhẹ nhàng, có lẽ đây là một câu chuyện buồn.
Tất cả đều sống không thực. Họ sống dựa vào cái vỏ bọc bên ngoài thôi ư? Họ vui vẻ nhưng tôi có thể cảm thấy họ không phải như thế.
Tự tạo ình một cái vỏ bọc cứng cáp để che dấu đi những phiền muộn trong lòng, thực mà nói thì tôi cũng không hiểu cái cảm giác đó lắm vì tôi chưa trải qua bao giờ.
Nhưng có 1 điều tôi chắc chắn rằng họ sẽ cảm thấy rất khó chịu và cô đơn.
Thế mà tôi không hề biết điều này, tôi cứ nghĩ rằng họ luôn vui vẻ và hạnh phúc, nghĩ lại bản thân tôi vẫn thấy mình may mắn hơn họ rất nhiều.
------
Cám ơn
-Ngày xưa, tụi tớ ngày nào cũng quậy phá cốt để bố mẹ quan tâm. Thế nhưng kết quả là họ chỉ giải quyết hậu quả mà chẳng hề quan tâm đến tụi tớ. Dần dần tụi tớ suy nghĩ ra nhiều chuyện hơn nên không làm như vậy nữa vì làm vậy họ không những không quan tâm đến mà còn rất tức giận nữa.
Minh cười.
-Kể ra sống như vậy thì không thoải mái tí nào.
Tôi đồng cảm. Cảm giác xấu về nhóm T2 cũng giảm bớt, bây giờ tôi thấy mình tàn nhẫn với họ quá.
-Ừ, cám ơn cậu Ú nhé, nói ra cảm giác trong lòng thật thoải mái.
Minh quay sang nhìn tôi cười tươi.
-Không có gì, chúng ta là bạn mà.
Tôi cũng cười.
-Mà cậu nhớ là không được hé cho ai nghe chuyện tớ kể cho cậu nghe đấy. Nếu cậu kể hay hé răng nửa lời thì tớ sẽ dùng bàn tay này để giết cậu.
Minh vừa nói vừa nhìn tôi, đồng thời đưa tay xoẹt ngang cổ với ý giết người bịt đầu mối.
-Biết rồi, tớ nào dám nói.
Tôi cười hì hì.
-Cậu nằm yên nhé. Tớ chụp 1 bức ảnh cậu với tớ.
Minh mở máy ảnh ra.
-Ừ.
Tôi cũng mỉm cười. Dù sao cũng đâu có tội tình gì đâu mà phải sợ chứ.
Thực ra mà nói, vậy thời gian qua, tuy tôi tiếp xúc ít với những chàng trai này thì tôi vẫn không thấy họ xấu bụng hay là không quân tử. Ai cũng tốt nhưng chỉ mỗi cái là ngại thể hiện.
Chính vì ai cũng đã tổn thương lại cùng chơi với nhau nên cái vỏ bọc của họ mới giống nhau như vậy.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ rằng tính tình những anh chàng này luôn như thế, nhưng bây giờ thì tôi mới hiểu, họ
tạo vỏ bọc, vỏ bọc như nhau, ai cũng như ai mà không thể phân biệt được.
Đâu phải ai cũng vui vẻ như Hoàng, lém lỉnh như Minh, một chút khó tính như Duy đâu phải không?
Chính xác là thế mà.
Tôi sẽ thay đổi cách suy nghĩ của mình
Ít ra tôi vẫn không phải như một số người. Cố lên
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95