Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
i ngắm mặt trời mọc
-Vì sao lại đi biển?
Tôi bật hỏi một câu hỏi hơi bị ngố.
-Thì đi chơi thôi, đâu có sao đâu.
Đi chơi mà đi biển à? với lại lại còn đi buổi sáng nữa. Chả nhẽ đi biển để tắm à? Mà sáng sớm thế này thì tắm có mà chết nhăn răng dưới biển mất.
Ít nhất đi đâu cũng phải chọn một cái chỗ thích hợp cho người ta thích với chứ, đằng này lại chọn cái chỗ chả thấy gì là thú vị cả. Đi biển rất dễ đen da, mà điều đó tôi lại vô cùng ghét. Bản thân vốn đã đen như than ở Quảng Ninh rồi chứ có trắng trẻo được gì đâu chứ, híc híc.
À mà nắng sáng sớm thì không đen hehe, lại tốt nữa. Không sao không sao, cũng lâu rồi không đi tắm.
Ơ nhưng mà áo quần ở đâu ++ tắm xong đi về à???? Thế thì chả hay ho gì
-Đi tắm à? trời này lạnh lắm.
Tôi vừa nói vừa rùng mình. Cứ nghĩ đến lạnh là thấy ớn.
-Ha ha.
Minh cười lớn chẳng khác gì đứa bị thiểu năng. Đúng là “ cao nên bị đao.”
-Cậu có óc tưởng tượng hơi bị cao đấy.
Minh vừa nói vừa cười một cách vô cùng sảng khoái.
Chả nhẽ tôi nói sai sao. Đi biển thì chỉ có đi tắm chứ đi làm cái quái gì cho đen da.
Hay là đi ra biển, rồi hét lên:
“ Tôi là người ngoài hành tinh, đem tôi vào trại tâm thần đi. “
Không thì là:
“ Ta là cướp đây, ai muốn cướp đồ của ta thì đến đây sao?”
Nếu mà thế thật thì chẳng khác gì đi ệt chứ. À mà cũng không hẳn, đôi khi cậu ta chở tôi ra biển cho ăn hải sản thì sao. Ăn đồ tại biển vừa tươi vừa ngon.
Chẹp chẹp, nhắc tới đồ ăn thì lại thèm rồi.
-Này, thế đi biển buổi sáng thế này làm gì vậy? Đi ăn à?
Tôi hỏi kèm theo đó là một cười đến tít cả mắt.
-Cậu thì lúc nào cũng có tâm hồn ăn uống. Đi ngắm mặt trời mọc cô nương của tôi ơi.
Hóa ra là vậy, thế là cứ tưởng được đi ăn món ngon nữa chứ. À mà chắc cũng sẽ thú vị lắm đây. Tôi chưa lần nào đi ngắm mặt trời mọc vào buổi sáng cả. Toàn là ngắm mặt trời lặn vào buổi chiều tối thôi.
Hà hà mới nhắc mà thấy thú vị rồi, cảm giác cứ như là chuẩn bị được ăn món ngon vậy. Thật là thích quá chừng.
-Thế bao lâu nữa thì đến?
Tôi háo hức hỏi.
-Cũng không lâu, khoảng gần 45 phút nữa sẽ tới nơi.
Minh nhìn đồng hồ rồi nói.
Trời, đúng là bó tay. Thời gian là vàng là bạc chứ có phải củ khoai củ sắn đâu chứ, 5 phút cũng thấy lâu rồi nói gì đây lại tới tận gần cả tiếng đồng hồ chứ.
Đúng là nghe câu nói xong mà mất cả cảm tình, chả muốn đi một chút nào nữa.
-Cậu buồn ngủ thì ngủ đi một lúc nữa, khi nào đến nơi tớ sẽ gọi cậu dậy.
Minh nhìn tôi mỉm cười.
Không biết có phải hôm nay cậu ta ăn nhầm phải thuốc chuột không mà cứ cười hoài. Nhìn mà thích đấm ột cái cho gãy nguyên hàm răng trắng sáng đó.
------
Thoải mái
Nhưng thôi tôi tạm bỏ qua vì cậu ta ít nhất cũng biết quan tâm đến tôi một chút. Dù không gọi là quá to tát nhưng thế là cũng quá đủ với tôi rồi.
Hơn nữa tôi giờ đang rất thú vị, nếu mà ngủ đi thì cái cảm giác thích thú sẽ giảm đi mất. Với lại bị đánh thức rồi thì ngủ lại cũng hơi khó nữa.
-Thôi tớ thức cũng không sao, tớ hết cơn buồn ngủ rồi.
-Thật là tớ chả hiểu được cậu luôn, Ăn thì nhiều và ngủ cũng nhiều nhưng nhìn cái vóc dáng thì cứ như là cậu phải ăn kiêng ý. Nhìn có khác que tăm là mấy đâu, ấy thế mà bế lên thì nặng chả khác gì con heo cả. Đêm qua tớ bế cậu lên phòng mà hai tay muốn rã cả tay luôn.
Minh than thở với tôi.
Giờ thì tôi hiểu rồi. hôm qua tôi ngủ quên nên hắn đã bế tôi lên ngủ trên phòng. Ôi thật là mất mặt quá đi, biết kiếm cái gì mà giấu cái mặt này đi đây.
Nói canh hắn để đuổi hắn, thế mà cuối cùng lại để hắng phải bế mình lên phòng rồi giờ lại còn bị than thở là sao mà mình nặng như thế.
Xem nào xem nào. giờ mà đuổi hắn đi cái hắn mà đi rêu rao mình thế này thì biết giấu cái mặt này ở đâu đây chứ. Mà để hắn ở lại thì thể nào cũng có nhiều chuyện để mà nói thêm à xem.
Ôi rối cả cái đầu, thôi đành chịu vậy, tiền đã trao rồi mà, lại có nhiều cái không hay nữa. Thôi nhắm mắt xuôi tay cố gắng sống vậy, cùng lắm thì cẩn thận hơn là được.
-Này, đang suy nghĩ gì đấy hả?
Minh gọi làm tôi giật mình
-À không có gì, chỉ là đang tưởng tượng tí thôi mà.
-Tưởng tượng gì đấy?
-Thì là sắp đến biển thì cái mùi vị buổi sáng gần biển thế nào thôi.
Tôi chối bay, cố lấy ra một cái cớ để Minh không phát hiện.
-Việc đó thì dễ thôi, cũng gần đến rồi đó. Mở cửa ra là được mà.
Minh cười.
Mở cửa thì còn gọi gì là thú vị nữa chứ. Đi bộ còn sướng và thoải mái hơn nhiều.
-Nhưng mà mở cửa gió nó vào ít lắm, thà ngồi hít máy điều hòa thế này thì hay hơn.
Tôi chu miệng lên nói.
-Đồ ngốc, xe tớ là xe xịn mà.
Chả hiểu Minh nói gì nữa, việc xe xịn thì có liên quan gì đến việc tôi và cậu ta đang nói đâu chứ, thật là nói nhăng nói cuội nữa rồi, hay là cậu ta muốn khoe chiếc xe này nhỉ? ừ, chắc là thế rồi.
-Không hề có liền quan gì cả.
-Nhìn thì biết liền thôi
Minh nháy mắt rồi bấm vào xe một lúc, dần thì trần xe đã được gấp ra phía sau.
Hà hà cuối cùng thì tôi cũng hiểu được ý cậu ta muốn nói gì rồi. Hóa ra xe xịn cũng có nhiều cái hay đấy chứ nhỉ? thật là đầy đủ tiện nghi.
Tôi háo hức đứng lên, dang hai tay đón gió, hai mắt khẽ nhắm lại để thưởng thức.
Cảm giác thật là thích, gió thổi vù vù mà tôi chả hề cảm thấy khó chịu một chút nào. Cứ như gió xóa tan đi bao nhiêu phiền muộn và suy nghĩ vậy.
Không khí thì trong lành, có chút hơi lành lạnh như rất thích. Hai tay dang ra cứ như đón hết gió vào người vậy.
Không ngờ cảm giác này lại tuyệt như vậy, thế mà bao lâu nay tôi chẳng hề biết đến nó. Thật là quá uổng phí.
-----
Thế này thì xinh rồi
Cuối cùng cũng đến biển rồi, đúng là thật thích thú.
Tôi chờ Minh cất xa rồi lấy thêm một ít đồ rồi cùng chạy ra biển.
Cái cảm giác vắng người và buổi sáng khiến tôi cảm thấy thật là thoải mái và dễ chịu, một cái cảm giác gọi là lâng lâng không thể diễn tả được.
Từ nay tôi sẽ cố thức sớm một chút rồi rủ Minh ra biển ngắm mặt trời mọc buổi sáng.
-Ngồi chơi một chút nữa là mặt trời mọc liền thôi.
Minh trải một chiếc khăn ca rô vừa vừa ra giữa cát rồi nói.
-Ừ.
Tôi toe toét cười đến tít cả hai mắt.
-Cậu ngồi đây đi, tớ đi nhặt vỏ ốc đây.
Tôi nói rồi chạy biến.
Thật là thích, ốc ở đây rất nhiều mà lại còn đẹp nữa. Tôi sẽ nhặt thật nhiều để về trang trí lên chuông gió, khắc tên lên, rồi dán lên sổ, xếp thành tên. hehe mới nghĩ đến mà đã thích cực kì rồi.
Nhưng mà cái quan trọng là ốc ở trên biển không đẹp bằng mình tự xuống biển mò. Mà trời tối tối thế này thì sao mà thấy gì được. Mò mò lung tung lỡ bị cua kẹp tay cho thì đau lắm.
-Ú ơi, mặt trời sắp lên rồi. Đừng chơi nữa.
Minh từ đằng xa gọi tôi.
-Ừ.
Tôi nhanh chóng chạy lại ngồi với Minh, không ngờ cậu ta cũng chu đáo ra phết, có khăn trải, có ít đồ ăn và nước nữa.
Nếu mà hơi tưởng tượng thì tôi và Minh cứ như một cặp tình nhân đang yêu nhau cùng đi chơi. Mà đúng rồi, lỡ ai nghĩ thế thì sao nhỉ? Nghĩ thế thì tôi chắc cũng chết mất thôi, tôi bị dính vài vụ trêu đùa là đủ sợ đến già rồi.
À mà cũng không hẳn, tôi và cậu ta đâu có gì đâu mà phải sợ chứ. “ Cây ngay không sợ chết đứng.”.
Nhưng mà miệng thiên hạ thì ác lắm, sợ là phải chết đứng như Từ Hải trong truyện Kiều đấy chứ.
-Cậu suy nghĩ gì mà lắm thế?
Minh nhìn tôi.
-Làm gì có, chỉ nghĩ mấy cái vớ vẩn thôi mà.
Tôi cười cho qua.
-Ừ, à mà cậu chụp ảnh không? đưa đây tớ chụp cho vài tấm này.
Minh đề nghị tôi.
-Ok.
Tôi cười, dù sao thì cũng không thể để lỡ cơ hội ngàn năm được, đâu phải lúc nào cũng có thể đi biển vào buổi sáng được. Phải nhân cơ hội này chụp cho nhiều mới được. Có gì thì về lấy ảnh sau he he. Tính ra tôi và cậu ta cũng cùng một nhà nên chuyện lấy hình cũng không quá khó khăn.
Cũng may là hôm nay tôi mang đồ không quá tệ, một cái quần đen và áo trắng rộng có hình pucca. Tóc thì buộc cao lên, có thêm cái nơ to to điểm lên nữa. Thế này thì xinh rồi hehe.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95